Hôm đó có hai vợ chồng tâm sự linh tinh rồi ngủ mê mệt, mười hai rưỡi mới thèm dậy ăn uống qua loa rồi sang ngoại đón con. Hến Sò nghe dì kể ba về từ lâu rồi thì ngúng nga ngúng nguẩy dỗi hờn, ông xã phải nịnh ngọt cho đi trung tâm thương mại mua gấu bông hai nhóc mới hết làm trò.

Vẫn là anh Hậu ôm con đằng trước, chị Hà lẽo đẽo theo sau, nghe điện thoại chồng réo liên hồi mà sốt ruột thay.

Cũng phục người này, anh đã từ chối cuộc gọi mấy lần rồi mà vẫn rất kiên trì. Hình như là số công việc nên chồng không tắt máy được, bé Sò bắt đầu bĩu môi, Hến thì phụng phịu lên tiếng.

-“Ba ơi sao kêu suốt thế ba…ba ơi Hến nhức đầu quá ba à…”

Anh Hậu rốt cuộc đành phải nhấn trả lời.

-“Ừ…anh đưa hai bé với vợ đi mua sắm…anh biết…anh xin lỗi…nhưng con gái nhớ ba em à…em thông cảm…ừ…cảm ơn em đã hiểu…có gì hẹn tối nhé…”

Chị Hà nghe chồng ngọt nhạt mà lòng râm ran khó chịu, đến khuya họ buôn dưa lê suốt mấy tiếng đồng hồ thì không tài nào mà ngủ nổi. Đếm trăm ngàn con cừu cũng vô ích, có bà vợ ôm chăn lật đật trở dậy.

Anh Hậu đang vui vẻ hăng say, chợt bắt gặp ánh mắt vợ thì hơi giật mình. Mặc dù tự nhận thấy bản thân chẳng làm gì quá đáng cả nhưng nhìn bà xã buồn buồn đứng góc tường lẻ loi đột nhiên thấy hơi xót xa.

Cứ ngỡ chị sẽ trách móc hay càu nhàu gì đó.

Nhưng không, vợ chỉ đơn giản tiến đến đắp chăn cho chồng, nhẹ lời dặn dò.

-“Lần sau mình vào giường nằm nói chuyện cho thoải mái, đằng nào em cũng chẳng ngủ được…chứ ngồi ngoài phòng khách thế này đêm khuya lạnh lắm, hại sức khoẻ.”

Nói rồi chị quay người trở lại, nửa câu lèo nhèo cũng không có.

Nếu chị dám ý kiến chắc chắn anh sẽ phản bác trách tội vợ không tôn trọng sự riêng tư, tiếc rằng thái độ dịu dàng hiền hiền của bà xã khiến chồng thương thương, thở dài tắt máy rồi cầm tay vợ, hai người dắt nhau đi ngủ.

Đêm đó của ba Hến rất yên bình, chỉ không ngờ được sáng sớm vừa tới công ty người ấy đã đứng ở cổng chờ.

-“Tối qua có chuyện gì không ạ?”

-“À không có gì, ăn chưa?”

Cô lắc đầu bảo lo cho anh có nuốt nổi cái gì đâu, anh Hậu mặc dù no nê rồi vẫn chở cô ra quán phở ngon nổi tiếng gọi một bát với hai lon nước ngọt.

-“Em à, lần sau có khi mình chỉ nên tâm tình tầm một tiếng thôi, khuya quá không hay.”

-“Sao vậy ạ? Chán người ta rồi chứ gì?”

-“Nói vớ vẩn, vợ anh không ngủ được, nghĩ tội lắm.”

-“Ôi dào, anh thương vợ nhưng vợ đâu có thương anh? Anh ngốc quá à, rồi bị cô ta dắt mũi lúc nào không biết đâu.”

Nếu không có bức xúc gì thì sếp Hậu cũng chẳng phải dạng đàn ông thích nghe người khác bôi xấu vợ mình, vì vậy liền cắt lời.

-“Đừng nói thế, anh biết em thẳng tính nhưng sự việc đôi khi không như chúng ta nghĩ đâu.”

Người đối diện anh húp sùm sụp, đoạn chẹp miệng đề xuất.

-“Nếu…giả sử thôi nhé…nếu như em không muốn sống xa anh như này nữa…muốn anh bỏ vợ thì anh tính sao?”

Anh Hậu nhấp ngụm nước mà suýt sặc, ho khù khụ xong mới nói.

-“Đùa gì mà dai thế?”

-“Hai người đâu có yêu nhau đâu…nhưng chúng ta…thì khác mà…có rất nhiều thứ…”

Cô ấp úng, anh ngược lại kiên quyết.

-“Vợ anh em à, là người vợ anh mang trầu cau tới xin cưới đàng hoàng, không phải áo quần mà bỏ đâu em.”

Anh thấy cô rơm rớm, anh cũng bất lực không kém.

-“Thấy em không hạnh phúc anh chẳng yên lòng, anh làm em khổ, anh nhận. Nhưng anh không muốn vì thế mà kéo theo cả vợ anh đau lòng cùng. Hay để anh tìm cho em chỗ dựa nhé, bạn bè anh cũng nhiều người chưa lập gia đình…”

-“Anh đừng bao giờ nói vậy nữa.”

Cô buông đũa rồi vội bỏ đi, chỉ sợ ở lại thêm giây phút nào nữa sẽ lại cãi nhau. Anh Hậu định đuổi theo mà nhận được điện thoại của bà xã nói có việc khẩn nên vừa giữ máy vừa vội lái xe đến địa chỉ chị bảo.

Chị Hà lúc này đang ngồi uống trà với cô Điệp. Thái độ chị không được hiền hoà dửng dưng như trước, ngược lại bất mãn chất vấn.

-“Thế này là sao hả Điệp? Em nói chị nghe những bức ảnh này là như nào?”

-“Thì chị thấy như nào nó là như thế đó ạ…em với sếp…em xin lỗi chị…”

-“Cô là đồ khốn nạn.”

Thấy vợ sếp mất bình tĩnh, bé thư ký được đà làm tới.

-“Chị à, chị thương em với. Anh chắc chắn không bỏ vợ nên chị cũng chẳng mất gì cả, với lại tình yêu không có lỗi mà chị. Em thề không bao giờ ra mặt cướp giật hay tranh giành. Chỉ xin chị rộng lượng cho bọn em được sống đúng với trái tim mình.”

Điệp khóc lóc tức tưởi, chị Hà chẳng tức mà chỉ khẽ cười khiến cô hơi nản. Một lát lại thấy sếp bà lôi điện thoại dưới gầm bàn lên, nhẹ nhàng hỏi han.

-“Mình tới đâu rồi? Có nghe rõ không ạ?”

-“Rõ lắm, anh đang tìm chỗ đậu xe, đợi anh chút.”

Chưa đầy mười phút sau thư ký được diện kiến giám đốc. Khuôn mặt anh đen kìn kịt, thất vọng thấy rõ. Thật không ngờ một cô nhóc tưởng rằng rất dễ thương ngoan ngoãn mà lại quỷ quyệt xảo trá tới mức như vậy. Quả đúng là thế gian lòng người khó lường.

Chị Hà dành không gian riêng tư cho hai người tự giải quyết, còn mình thì đi bộ ra xe trước.

Nào có ngờ, vừa mở cửa chưa ngồi ấm chỗ đã thấy chiếc áo ren nho nhỏ xinh xinh toạ lạc ngay ngắn ở ghế sau.

Áo quần của chị nào có được diêm dúa như thế? Mẹ Hến lạnh toát cả người, ngẫm giá kể cứ như xưa nghèo nghèo một chút cũng tốt, giờ vợ sếp để mà làm gì đâu? Cứ dăm bữa nửa tháng lại thế này chắc có ngày chị sốc mà chết mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện