Tội nghiệp bà Mây ngày xưa chỉ được học lớp xoá mù chữ nên khả năng đọc hiểu hơi chậm, mãi mới xong mấy dòng đầu tiên họ tên ngày tháng nãm sinh quê quán của mẹ Bi. Đang định lần mò xuống dưới thì cô con dâu quý đã ôm bà nức nở tức tưởi.

-“Mẹ à, con giờ chỉ có thể dựa dẫm vào mẹ thôi. Sống tới ngần này tuổi đau con mới biết chẳng có người phụ nữ nào đoan trang mẫu mực như mẹ cả. Từ ngày ở với mẹ con học được rất nhiều điều, con cố gắng noi gương mẹ sống lương thiện hơn, ngọt ngào hơn, vậy mà ở đời cũng lạ kỳ, mình càng tốt thì càng bị kẻ xấu lợi dụng. Chị Vân mua chuộc bác sĩ nói con giả mang thai, giờ anh Hậu ghét con lắm, con chả thiết sống nữa mẹ ơi, con chết không tiếc, chỉ thương Bi thôi, mẹ à…”

Chị cố nhấn mạnh tên thằng bé rồi thoi thóp ngất lịm. Bà Mây thương con dâu, xót cháu đến nhói lòng, bà vội vã đi

tìm y tá rồi cùng mấy cô đẩy chị vào phòng cấp cứu.

Cũng tội con bé, ba mẹ họ hàng ở trong Nam hết nên chỉ mình bà đợi bên ngoài thôi. Dẫu sao nó cũng là đứa hiểu chuyện chứ đâu láo toét như vợ chồng thằng Đăng, cái lũ sở khanh.

Cả con mẹ nó nữa, điệu đà tử thuở mười sáu. Ngày nào cũng gội đầu lá sả vỏ bưởi thơm nức mũi, được thêm cái mặt dâm nữa nên câu kéo trai cả xóm luôn. Ngay cả ông Hải phong độ nhất cũng chết dứ chết đừ, chính vì xưa kia sống tham quá nên già bị quả báo đấy, con cái đứa nào cũng nghèo rớt mùng tơi.

Cũng may do mất chút máu nên bé Liên chỉ bị choáng chứ không sao cả. Nó mà làm sao thì tội Bi lắm, trên đời có ai thương con bằng mẹ ruột cơ chứ? Cứ xem bà đây này, từ ngày đẻ thằng Hậu, nó đã nghiễm nhiên trở thành cục vàng của bà. Tuy anh hiểu lầm mẹ đôi chút, nhưng không sao cả, một ngày bình tĩnh nhìn nhận lại, anh sẽ thấu lòng mẹ bao la đến nhường nào.

Bà thở dài, quay lại động viên chị Liên.

-“Cứ yên tâm nghỉ ngơi, chuyện này mẹ sẽ làm cho ra nhẽ, mẹ sẽ thay con lấy lại công bằng. Mẹ vừa liếc qua phía bên kia thấy thằng Hậu đứng trước cửa phòng bệnh của con yêu nghiệt ấy mà chẳng thèm vào, có khi hồn nó treo ở đây rồi, có khi nó đang lo lắng cho con đấy.”

Mẹ nói làm chị Liên thấy ấm áp quá, chị biết anh Hậu mà, lúc nóng tính lên thì hùng hùng hổ hổ chứ hay bị mềm lòng lắm. Ban nãy nặng lời với chị, chắc bây giờ anh hối hận lắm.

Đúng là ba Hến đang hối hận, nhưng tiếc rằng nguyên nhân lại không phải như mẹ Bi dự đoán. Câu bác Băng chửi khi đó, đắng, nhưng thấm.

Vợ ấy, thiên kim tiểu thư nhưng anh sĩ diện, không thích lấy tiền nhà ba Hào mà vợ cũng chiều anh. Từ ngày về ở với anh, vừa dạy chính vừa dạy thêm vừa chăm hai con nhỏ lại vẫn là chỗ dựa của anh mỗi khi công việc gặp sự cố.

Ngần ấy năm, cơm, có bữa nào để anh đói?

Áo quần, có khi nào bắt anh phải mặc lại đồ bẩn?

Mhững ngày tháng vất vả tần tảo hai vợ chồng cùng nhau cố gắng, rồi đến khi vương giả khấm khá, anh lại quên mất tình nghĩa xưa kia, dễ dàng nghe con khốn nạn nào đó tỉ tê bôi nhọ vợ.

Não anh lúc đấy để chỗ nào? Phải chăng bị chó gặm mất rồi?

Hồi trẻ, anh yêu lắm cái cách mẹ Bi viết lách, cái cách chị trả lời bình luận của anh trên diễn đàn. Trai mới lớn, gặp được người con gái không đanh đá chua ngoa như mẹ mình, ngược lại còn nhu mì như nước, quả thật ấn tượng sâu đậm ghê gớm.

Thời gian sau gặp mặt thấy tính cách khác hẳn, còn tưởng văn phong viết với nói khác nhau. Giờ xâu chuỗi sự việc lại, xem ra văn viết là cố ý giả tạo thôi, thương mèo yêu chó thích cây xanh cái quái gì chứ, toàn làm màu làm mè.

Những nãm tháng thanh xuân, dành cho hạng đàn bà như cô ta, bất chợt thấy nuối tiếc.

Dẫu sao ông trời vẫn còn thương tình, cho anh gặp được vợ. Thật may vì anh là con của ba Hải, nếu không làm sao quen ba Hào, để mà cưới được vợ về nhà. Giá kể anh bớt ngu đi một chút thì vợ sẽ không phải chịu đau, con cũng không phải xa vợ lâu đến như vậy, vợ nhỉ?

Ông xã thẫn thờ đứng ngoài, mãi hồi lâu mới có dũng khí vào đối diện với bà xã. Anh gạt tóc cho vợ, lí nhí nói lời xin lỗi. Vợ ngủ sâu quá, mấy vết bầm tím mãi chưa tan, những vết rách vẫn chưa lên được da non, bác sĩ bảo do cơ thể vợ yếu, dặn anh không phải sốt ruột, cứ bình tĩnh đợi.

Mới ngày nào anh còn cáu kỉnh làm nũng vợ đòi ăn cái này cái kia, mới ngày nào vợ còn tất bật rộn ràng, tay xách nách mang đủ thứ đồ về nấu nướng cho anh. Mới dó thôi mà giờ đã chẳng được nghe vợ dạ dạ vâng vâng nữa rồi.

Sống mũỉ anh cay xè, anh ngồi lặng thinh bên vợ, nhẹ nhàng giúp vợ xoa xoa những vết thương, biết cũng chẳng ăn thua đâu, nhưng vợ bớt đau chút nào hay chút ấy.

Một lát sau mẹ Mây qua gọi anh sang thăm Liên, ba Hến bực mình chạy ra đóng cửa đánh sầm. Bà Mây ở ngoài gào khản cả cổ chẳng ăn thua đành lủi thủi xuống đường mua ít hoa quả, vừa hay xong xuôi thì gặp đúng bà Minh dang xách phích nước đi vào.

Mghe nói con gái út đẻ, mà lại vịt trời thôi, tội nghiệp.

-“Gớm dì Minh, đũa mốc mà đòi chòi mâm son, nghèo thối nghèo nát ra lại cứ đú đi bệnh viện năm sao cơ đấy!”

Bà vừa dứt lời thì anh Đăng ở đâu xông ra dằn mặt.

-“Bà câm cm mồm đi, đờ mờ bà chửi tôi thì được chứ đừng láo nháo với mẹ tôi nhé. Tôi táng cho sml đấy!”

-“Mày giỏi thì mày nhảy vào đi, mày dám không? Thằng mất nết, để xem ba Hải mày có phanh thây mày ra không?”

-“Ừ, để xem, để xem ba Hải biết bà Thơm là con ông Sáu xem ba phanh thây đứa nào?”

Bác Đãng lửa giận phừng phừng, bất chấp thứ bậc trên dưới, lao vào chửi nhau luôn. Bà Mây cũng cứng, bà mỉa mai có chuyện đó mà cứ doạ mãi, thì sao, Thơm là con ông Sáu thì đã sao? Ông Sáu nghẻo xừ nó rồi, ông Tứ thì từ ngày đi lao động xuất khẩu bên Đài Loan lấy vợ mới, ở tịt luôn đó rồi, lấy ai đối chứng đây?

Gái mặt bà vênh lắm, bà coi tròi bằng vung nhé. Tiếc rằng bà chẳng hề hay biết, ông Hải đang đứng ở gốc xoài gần đó, mặt ông bây giờ, cũng thực sự rất khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện