3. Thẩm Khâu.
Đến khi ốm bệnh mà chết người Thẩm Khâu nhớ đến cũng chỉ có một người.
Thiếu niên nho nhỏ, ánh mắt đen láy long lanh nhìn hắn, miệng cười thật tươi ngọt ngào gọi hắn một tiếng: "Tam ca."
Trong nơi mưu quyền này, lần đầu tiên Thẩm Khâu gặp y lại rất lâu trước kia, khi hắn chỉ mới là thiếu niên mười bốn, y chỉ mới là đứa trẻ ngây ngô gì cũng không hiểu.
Đứa trẻ da trắng nõn, hai má như bánh bao hồng hào, ánh mắt lúc nào cũng sáng long lanh, đôi chân bé nhỏ cụt ngủn không ngừng chạy theo phía sau hắn gọi: "Tam ca, Tam ca."
Thẩm Khâu mới đầu gặp cũng không quan tâm đến y, suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ bị vứt bỏ ở lãnh cung chịu khổ.
Thế mà mỗi lần gặp hắn đi ngang qua, bàn chân nhỏ cứ mãi chạy theo hắn hô Tam ca.
"Ai là ca của ngươi chứ? Ta không có đệ đệ xấu xí lại ngu ngốc như ngươi."
Đứa trẻ nhìn hắn, ánh mắt không hiểu sự đời, cái miệng nhỏ vẫn ngọt ngào gọi hắn là Tam ca, bàn tay đầy vết thương do chịu khổ nắm lấy áo hắn nhỏ giọng nói muốn cùng hắn đi chơi.
Thật ngốc.
Hắn giật lại tà áo từ bàn tay nhỏ ấy, không quay đầu mà bước đi. Cũng không để ý phía sau lưng hắn, bóng dáng nhỏ ấy vẫn đứng đấy chờ hắn, ánh mắt luôn dõi theo từng bước đi của hắn.
Lại thêm hai năm, hắn cũng không đến lãnh cung đó nữa. Cho đến một ngày hắn vô tình đi ngang qua, nghe thấy tiếng khóc của ai đó không ngừng vang lên sau gốc cây gần lãnh cung.
Hắn tiến lại xem, là một đứa trẻ không cao lớn lắm, người gầy gò ốm yếu nhưng da lại trắng nõn mềm mại đang khóc dưới gốc cây. Ánh mắt đượm lệ không ngừng làm lòng hắn có chút rục rịch.
Đến khi biết được người này là ai, hắn lại không muốn để tâm nữa. Chỉ là đứa nhỏ này lại chạy đến ôm hắn mách lẻo có người đánh y.
Là một hoàng tử không được sủng ái, sống nơi lãnh cung đến cả một thái giám vô danh cũng có thể bắt nạt được.
Hắn bắt đầu thương hại y, nhưng cũng không muốn giúp đỡ. Hắn không muốn bản thân có nhược điểm, đây là mầm họa cho hắn.
Đứa nhỏ được hắn âm thầm bảo hộ không trải sự đời dần lớn lên, mỗi lần hắn đến đều ngọt ngào gọi Tam ca.
Thời gian trôi đi, mấy chốc đứa trẻ đã lớn trở thành một thiếu niên xinh đẹp như mẹ y.
Lúc này phụ hoàng hắn không biết là vô tình hay không lại nhớ đến bản thân còn có một Thất hoàng tử. Muốn đưa y sang làm con tin cho Diệp Quốc.
Trong lòng hơi khó chịu, nhưng hắn cũng không can thiệp. Vì y là một quân cờ hoàn hảo cho kế hoạch của hắn.
Tối trước đêm bị đưa đi làm tin, y đã đến tìm hắn hai mắt đầy lệ nói không muốn đi.
Hắn từ chối, làm ngơ lời cầu xin của y.
"Tam ca, tại sao vậy?! Người không thương Tiểu Thất nữa sao?." Y khóc lớn, bàn tay nắm lấy góc áo hắn giật giật nhẹ.
"Thương? Ngươi nghĩ ta thương ngươi khi nào? Ngoan ngoãn nghe theo lời phụ hoàng đi." Hắn giật tay ra khỏi y, nhướn mày cười khinh nhìn thiếu niên trước mặt.
Cho dù được hắn âm thầm chăm sóc, người này vẫn yếu ớt như vậy. Đụng mạnh một chút cũng không được.
Y tiến lại, ngẩng đầu nhìn hắn nghiêm túc nói: "Tam ca, ta yêu ngươi. Tiểu Thất thật sự rất thích Tam ca!." ánh mắt y trông chờ nhìn hắn.
Trông chờ gì chứ? Hắn không muốn cũng không thể yêu người này, vĩnh viễn.
"Ngươi thật kinh tởm, không biết chúng ta là huynh đệ ruột? Bỏ cái tâm tư dơ bẩn đó của ngươi đi, đừng làm ảnh hưởng đến ta."
Hắn từ lâu đã biết mình cùng y không có huyết thống, chì là muốn đùng nguyên nhân này để chối bỏ lời thổ lộ của y.
Hân lạnh lùng bỏ lại câu nói, liền bước ra khỏi nơi đó để lại thân ảnh cô đơn của y lại.
Hắn đứng một góc xem trộm y, quả nhiên người nọ đã khóc. Hơn nữa tiếng khóc còn ai oán như vậy, tại sao phải yêu hắn chứ? Thật ngốc.
Sáng sớm hôm sau, khóe mắt y sưng lên vì khóc. Đi đến trước mặt hắn, cũng không còn dáng vẻ giống buổi tối nữa, thiếu niên hai má phùng phình mỉm cười nhìn hắn.
"Tam ca, Tiểu Thất đi đây. Huynh bảo trọng nhé, phải…sống cho tốt."
Y cười thật tươi, nhưng hắn biết trong lòng y rất đau.
Đó là lần cuối hắn gặp người này.
Cũng là lời cuối cùng người này nói với hắn.
Nếu Thẩm Nhạn của bây giờ không phải Tiểu Thất của hắn đều này chứng minh đươc gì?
Tiểu Thất của hắn đã sớm chết.
Đã sớm, không còn trên thế gian này. Từ buổi sáng tạm biệt đó, nụ cười, lời nói đấy như còn bên tai hắn.
Thật buồn cười, đây là quả báo do hắn gây nên.
Ngay lúc Tiểu Thất chết là khi nào, hắn cũng không biết được. Thật tệ hại.
Hắn muốn hỏi y, lúc đó ngươi có đau hay không?
Nếu, hắn chấp nhận tình cảm của y sớm một chút. Liệu, người này có tha thứ cho hắn không?
Nếu, hắn ngăn cản phụ hoàng không đồng ý để y đi làm con tin. Liệu, có phải y sẽ không chết không?
Hôm đó, hắn đã khóc. Dưới cơn mưa, nước mắt hắn hòa vào nước, thật chua chát.
Từ khi nghe Thẩm Nhạn nói Tiểu Thất của hắn đã sớm chết, hắn tự hỏi mục đích sống của mình là gì.
Hắn cũng đã làm vua, cũng đã có giang sơn này nhưng vĩnh viễn không có được y.
Suốt mấy năm sau đó, sức khỏe hắn dần suy kiệt. Đến một buổi tối không trăng, trước khi nhắm mắt trong đầu hắn liền nhớ đến người thiếu niên năm đó.
Tiểu Thất, chờ Tam ca nhé ?
Mắt hắn nhắm lại, linh hồn hân muốn đi tìm y. Tìm Tiểu Thất của hắn, người hắn đã bỏ lỡ cả một kiếp.
Đến khi ốm bệnh mà chết người Thẩm Khâu nhớ đến cũng chỉ có một người.
Thiếu niên nho nhỏ, ánh mắt đen láy long lanh nhìn hắn, miệng cười thật tươi ngọt ngào gọi hắn một tiếng: "Tam ca."
Trong nơi mưu quyền này, lần đầu tiên Thẩm Khâu gặp y lại rất lâu trước kia, khi hắn chỉ mới là thiếu niên mười bốn, y chỉ mới là đứa trẻ ngây ngô gì cũng không hiểu.
Đứa trẻ da trắng nõn, hai má như bánh bao hồng hào, ánh mắt lúc nào cũng sáng long lanh, đôi chân bé nhỏ cụt ngủn không ngừng chạy theo phía sau hắn gọi: "Tam ca, Tam ca."
Thẩm Khâu mới đầu gặp cũng không quan tâm đến y, suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ bị vứt bỏ ở lãnh cung chịu khổ.
Thế mà mỗi lần gặp hắn đi ngang qua, bàn chân nhỏ cứ mãi chạy theo hắn hô Tam ca.
"Ai là ca của ngươi chứ? Ta không có đệ đệ xấu xí lại ngu ngốc như ngươi."
Đứa trẻ nhìn hắn, ánh mắt không hiểu sự đời, cái miệng nhỏ vẫn ngọt ngào gọi hắn là Tam ca, bàn tay đầy vết thương do chịu khổ nắm lấy áo hắn nhỏ giọng nói muốn cùng hắn đi chơi.
Thật ngốc.
Hắn giật lại tà áo từ bàn tay nhỏ ấy, không quay đầu mà bước đi. Cũng không để ý phía sau lưng hắn, bóng dáng nhỏ ấy vẫn đứng đấy chờ hắn, ánh mắt luôn dõi theo từng bước đi của hắn.
Lại thêm hai năm, hắn cũng không đến lãnh cung đó nữa. Cho đến một ngày hắn vô tình đi ngang qua, nghe thấy tiếng khóc của ai đó không ngừng vang lên sau gốc cây gần lãnh cung.
Hắn tiến lại xem, là một đứa trẻ không cao lớn lắm, người gầy gò ốm yếu nhưng da lại trắng nõn mềm mại đang khóc dưới gốc cây. Ánh mắt đượm lệ không ngừng làm lòng hắn có chút rục rịch.
Đến khi biết được người này là ai, hắn lại không muốn để tâm nữa. Chỉ là đứa nhỏ này lại chạy đến ôm hắn mách lẻo có người đánh y.
Là một hoàng tử không được sủng ái, sống nơi lãnh cung đến cả một thái giám vô danh cũng có thể bắt nạt được.
Hắn bắt đầu thương hại y, nhưng cũng không muốn giúp đỡ. Hắn không muốn bản thân có nhược điểm, đây là mầm họa cho hắn.
Đứa nhỏ được hắn âm thầm bảo hộ không trải sự đời dần lớn lên, mỗi lần hắn đến đều ngọt ngào gọi Tam ca.
Thời gian trôi đi, mấy chốc đứa trẻ đã lớn trở thành một thiếu niên xinh đẹp như mẹ y.
Lúc này phụ hoàng hắn không biết là vô tình hay không lại nhớ đến bản thân còn có một Thất hoàng tử. Muốn đưa y sang làm con tin cho Diệp Quốc.
Trong lòng hơi khó chịu, nhưng hắn cũng không can thiệp. Vì y là một quân cờ hoàn hảo cho kế hoạch của hắn.
Tối trước đêm bị đưa đi làm tin, y đã đến tìm hắn hai mắt đầy lệ nói không muốn đi.
Hắn từ chối, làm ngơ lời cầu xin của y.
"Tam ca, tại sao vậy?! Người không thương Tiểu Thất nữa sao?." Y khóc lớn, bàn tay nắm lấy góc áo hắn giật giật nhẹ.
"Thương? Ngươi nghĩ ta thương ngươi khi nào? Ngoan ngoãn nghe theo lời phụ hoàng đi." Hắn giật tay ra khỏi y, nhướn mày cười khinh nhìn thiếu niên trước mặt.
Cho dù được hắn âm thầm chăm sóc, người này vẫn yếu ớt như vậy. Đụng mạnh một chút cũng không được.
Y tiến lại, ngẩng đầu nhìn hắn nghiêm túc nói: "Tam ca, ta yêu ngươi. Tiểu Thất thật sự rất thích Tam ca!." ánh mắt y trông chờ nhìn hắn.
Trông chờ gì chứ? Hắn không muốn cũng không thể yêu người này, vĩnh viễn.
"Ngươi thật kinh tởm, không biết chúng ta là huynh đệ ruột? Bỏ cái tâm tư dơ bẩn đó của ngươi đi, đừng làm ảnh hưởng đến ta."
Hắn từ lâu đã biết mình cùng y không có huyết thống, chì là muốn đùng nguyên nhân này để chối bỏ lời thổ lộ của y.
Hân lạnh lùng bỏ lại câu nói, liền bước ra khỏi nơi đó để lại thân ảnh cô đơn của y lại.
Hắn đứng một góc xem trộm y, quả nhiên người nọ đã khóc. Hơn nữa tiếng khóc còn ai oán như vậy, tại sao phải yêu hắn chứ? Thật ngốc.
Sáng sớm hôm sau, khóe mắt y sưng lên vì khóc. Đi đến trước mặt hắn, cũng không còn dáng vẻ giống buổi tối nữa, thiếu niên hai má phùng phình mỉm cười nhìn hắn.
"Tam ca, Tiểu Thất đi đây. Huynh bảo trọng nhé, phải…sống cho tốt."
Y cười thật tươi, nhưng hắn biết trong lòng y rất đau.
Đó là lần cuối hắn gặp người này.
Cũng là lời cuối cùng người này nói với hắn.
Nếu Thẩm Nhạn của bây giờ không phải Tiểu Thất của hắn đều này chứng minh đươc gì?
Tiểu Thất của hắn đã sớm chết.
Đã sớm, không còn trên thế gian này. Từ buổi sáng tạm biệt đó, nụ cười, lời nói đấy như còn bên tai hắn.
Thật buồn cười, đây là quả báo do hắn gây nên.
Ngay lúc Tiểu Thất chết là khi nào, hắn cũng không biết được. Thật tệ hại.
Hắn muốn hỏi y, lúc đó ngươi có đau hay không?
Nếu, hắn chấp nhận tình cảm của y sớm một chút. Liệu, người này có tha thứ cho hắn không?
Nếu, hắn ngăn cản phụ hoàng không đồng ý để y đi làm con tin. Liệu, có phải y sẽ không chết không?
Hôm đó, hắn đã khóc. Dưới cơn mưa, nước mắt hắn hòa vào nước, thật chua chát.
Từ khi nghe Thẩm Nhạn nói Tiểu Thất của hắn đã sớm chết, hắn tự hỏi mục đích sống của mình là gì.
Hắn cũng đã làm vua, cũng đã có giang sơn này nhưng vĩnh viễn không có được y.
Suốt mấy năm sau đó, sức khỏe hắn dần suy kiệt. Đến một buổi tối không trăng, trước khi nhắm mắt trong đầu hắn liền nhớ đến người thiếu niên năm đó.
Tiểu Thất, chờ Tam ca nhé ?
Mắt hắn nhắm lại, linh hồn hân muốn đi tìm y. Tìm Tiểu Thất của hắn, người hắn đã bỏ lỡ cả một kiếp.
Danh sách chương