Lục Tư gãi đầu, hơi bực bội.

“Anh thì thoải mái rồi, còn em thì ỉu xìu này. Nè… Anh họ tốt của em, anh tính chừng nào về Lục thị hả?”

Nụ cười hạnh phúc chọc mù mắt chó trên khuôn mặt Lục Chung thật khiến Lục Tư ước ao ghen tị, “Còn nữa, anh tính chừng nào ngả bài với chị ấy?”

Thấy mặt Lục Chung nhanh chóng đóng băng, một ý nghĩ chậm rãi xuất hiện trong lòng Lục Tư.

“Đừng nói anh muốn như thế này cả đời nhé?”

Lục Tư thật muốn cạy đầu Lục Chung ra nhìn, “Này, anh hai, anh hai tốt của em… Chuyện này không phải chuyện giỡn chơi đâu. Khoan hẳn nói hiện tại Trần Bắc Bắc không có ký ức của Phan Lôi, nếu một ngày nào đó bỗng nhiên chị ấy nhớ ra, chồng là chồng hợp pháp, con trai cũng là con trai trong hôn thú, đến lúc đó em sợ tâm lý chị ấy lại chịu cú sốc quá lớn…”

Lục Chung im lặng.

Như Lục Tư từng nói, anh thực sự cảm thấy cuộc sống thế này rất tốt.

Cho dù anh và Phan Lôi lại phải kết hôn, mãi mãi trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, cũng không có gì xấu. Cho dù cô là Phan Lôi hay Trần Bắc Bắc, đều thích anh, những chuyện khác không quan trọng.

Song Lục Tư vừa nói vậy, anh cũng có chút chần chừ.

Có một số việc, vốn chẳng phải chuyện lớn gì, nhưng tiếp tục giấu giếm, khó tránh khỏi trong lòng cô khó chịu.

Bảo Chuột Đồng tới.

Lục Chung rất lâu mới gõ mấy chữ.

Lục Tư gật đầu, “Trước đó em đã gửi thư cho Chuột Đồng, bất quá hiện giờ người ta đang yêu đương, chắc hơi chậm chút.”

“…”

Thấy khuôn mặt bất đắc dĩ của Lục Chung, Lục Tư sáp lại, “Hôm nay em cũng xin nghỉ, cho em ở lại ăn cơm đi.”

Lần này, ngay cả một chữ cút Lục Chung cũng keo kiệt cho hắn, trực tiếp vung tay lên lầu.

Để lại Lục Tư ở dưới lầu quang quác kêu to, “Này, tốt xấu gì em cũng được xem là bà mai trong cuộc hôn nhân lần này của hai người đó, chí ít rượu cảm ơn làm mai hẳn phải có chứ?”

Trần Bắc Bắc bị tiếng quỷ kêu của Lục Tư ở dưới lầu đánh thức.

Mở mắt ra, chống lại nụ cười nhàn nhạt trên mặt Lục Chung, nhất thời trong lòng cả kinh, thân thể theo trực giác lui về sau.

Thấy dáng vẻ sợ hãi của Trần Bắc Bắc, hiếm khi Lục Chung không tức giận, ngược lại kéo tay cô, khẽ cắn.

Trần Bắc Bắc càng run rẩy, cả người co lại thành một khối, ra vẻ đáng thương nhìn Lục Chung.

“Lục Chung, em không được mờ. Em thực sự không được mờ, đừng làm vậy, cho dù em không phải người mới vào nghề, cũng chẳng có cách nào thích ứng với cách chơi của anh…”

Trần Bắc Bắc nói đến lại rơi nước mắt. Muốn nói ban đầu, quả thực cô thoải mái lắm, nhưng thứ này, không thể một hơi ăn no đến mập ú.

Hiển nhiên Lục Chung đã nghĩ một hơi ăn no đến mập ú, ba ngày nay, ngoại trừ lúc Trần Bắc Bắc ăn uống ngủ nghỉ, gần như đều trải qua ở trên giường.

Lục Chung để cho cô thấy cái gì gọi là đàn ông động dục, hay cái gì gọi là đàn ông cấm dục.

Hầu như lúc nào anh cũng động dục hết.

Ban đầu, anh còn có hứng vọc máy tính, chơi Lianliankan một chút, hiện tại căn bản là cùng cô lăn lộn.

Không chịu nổi, Trần Bắc Bắc không chịu nổi, cô rất nhớ thời gian bôn ba tự do ở dưới giường lắm.

Hai tay khoanh trước ngực, nhưng chỉ làm ngọn núi tuyết của cô càng thêm mê người.

Trần Bắc Bắc đỏ mặt, lấy chăn che trước ngực, “Em… em khó chịu… Không… không muốn làm đâu…”

Nét mặt Lục Chung giống như cô là cô gái e thẹn giận dỗi vậy, xem nhẹ việc cô giãy giụa, lại gần hôn bờ môi cô, một lát sau mới thở hổn hển buông cô ra, đồng thời nói cho cô biết một sự thật.

Tối nay anh muốn xuống bếp.

Quả nhiên Lục Tư mặt dày mày dạn ở lại ăn chực.

Sau khi Trần Bắc Bắc mặc quần áo mới cảm thấy có cảm giác an toàn vô cùng, phải biết rằng mấy ngày này ngay cả ăn cô cũng phải lỏa thể.

Ngẫm lại, Lục Chung có chút thay đổi.

Lạc đề không nói, sau khi xuống lầu trông thấy Lục Tư, Trần Bắc Bắc mới hiểu ý Lục Chung.

Thì ra có khách.

Cô không khéo nấu ăn, từ lần trước Hắc tử ăn đồ của cô cả người đều co giật, cô bèn từ bỏ nhà bếp.

Trái lại tài nấu nướng của Lục Chung rất tốt, ban đầu hai người còn ăn đồ bên ngoài, song dần dần Lục Chung cũng không gọi thức ăn bên ngoài nữa, anh tự mình xuống bếp.

Đáng nói là, tay nghề Lục Chung không tệ, chốc lát anh xuống bếp, ngay cả Hắc tử cũng liếm đầu lưỡi nịnh nọt xin Lục Chung.

Mặc dù, kết quả lần nào cũng đều bị đá văng không thương tiếc.

Lục Chung luôn luôn là người bảo vệ thức ăn, đồ anh nấu chỉ cho cô ăn, lần này hiếm khi chiêu đãi Lục Tư, có lẽ tâm trạng không tệ.

Tâm trạng Lục Tư cũng không tệ, thì ra cuộc sống không đi làm nó tốt thế.

May mà hắn đã tắt điện thoại, để đám khốn kiếp bên ngoài chỉ biết lấy tiền không làm việc đi chết hết đi.

Lục Tư hết sức phấn khởi ngắt chuối tiêu, thấy Trần Bắc Bắc xuống, tư thế hơi kỳ quái, còn mở miệng trêu.

“Eo ơi, Bắc Bắc, mới có mấy ngày chả gặp, sao bộ dạng cô ỉu xìu thế, xảy ra chuyện gì sao, bị luộc à?”

Trần Bắc Bắc không mặt dày như Lục Chung, nhất thời mặt đỏ bừng.

Lục Tư cất tiếng cười to, cái nhà này cuối cùng cũng có một người hắn có thể ức hiếp.

Bất quá, rất nhanh hắn không cười nổi.

Vì, Lục Chung mang theo dao phay, đứng ngay cửa nhà bếp cười như không cười nhìn hắn.

Lục Tư tự động câm mồm, giơ tay lên làm bộ đầu hàng.

“Là người ta không tốt, đừng nhìn người ta như vậy, người ta biết sai rồi… Moazzz… Được rồi, em ra ngoài mua ít rượu, không làm phiền thời gian ngọt ngào của hai người mấy người.”

Lục Tư lắc người vụt cái, khuôn mặt Phan Lôi vẫn đỏ bừng.

Đi tới nhà bếp, sau khi rót cho mình một ly nước uống, màu đỏ trên gương mặt mới chậm rãi biến mất.

“Anh muốn nấu gì?”

Nguyên liệu nấu ăn có hạn, Lục Chung làm đều là món thường ngày.

Không chỉ thế, cuối cùng tất cả bữa ăn đều dọn lên bàn, Lục Tư mua rượu về, Lục Chung quay lại nhà bếp lần nữa.

“Anh ấy sao vậy?”

Lục Tư lắc đầu, mãn nhãn với thức ăn đầy bàn, “Ai biết đâu, chắc còn một món canh chưa xuất hiện.”

Trần Bắc Bắc nhìn canh trứng cà chua trên bàn, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

Không đến bao lâu, Lục Chung bước ra nữa, mà lần này anh bước ra, bưng theo một tô mì nóng hổi đặt trước mặt Trần Bắc Bắc.

Nước lèo thơm thịt ngon, nước bọt Trần Bắc Bắc đều thi nhau trực trào.

“Là mì thịt bò?”

Lục Chung gật đầu, con ngươi tràn ngập dịu dàng.

Trước đây khi Trần Bắc Bắc vẫn còn là Phan Lôi, rất thích mì thịt bò của Hồng Phúc ký, Đối với Lục Chung mà nói, mì thịt bò bình thường này có ý nghĩ sâu sắc với anh.

Đó là sự khởi đầu cho anh và Phan Lôi đến gần nhau.

Sau đó, Phan Lôi mất tích, Lục Chung suy sụp một thời gian, cuối cùng có một ngày, anh đi ngang qua Hồng Phúc ký, ngửi được mùi mì thịt bò ấy, nhất thời trong lòng thông suốt.

Mặc kệ cô ở đâu, chỉ cần ngửi được mùi vị này, chỉ cần anh còn ở đây, cô nhất định sẽ trở về.

Sự thực chứng minh, rốt cuộc anh cũng tìm được cô.

Trần Bắc Bắc hút một sợi mì, thỏa mãn híp mắt lại.

“Ngon quá à… Lục Chung, mì này ngon quá trời luôn… Em từ…” Trần Bắc Bắc xác định mình chưa từng ăn mì nào ngon tới thế, nhưng lời sắp thốt ra, luôn cảm thấy là lạ.

Ngay lúc cô sững sờ, Lục Tư ở một bên la quang quác.

“Không công bằng! Bất công vừa thôi! Dựa vào cái gì Lôi… Bắc Bắc có mì thịt bò ăn… còn em chỉ có trứng xào cà chua…”

Lục Tư quang quác bị Lục Chung lườm một cái, câm mồm lần nữa.

Có ăn là tốt rồi, còn đòi hỏi cao thế.

Lục Tư buồn bực ăn cơm trong chén, tuy tay nghề Lục Chung không tệ, song hắn cũng cảm thấy mì thịt bò của Hồng Phúc ký không tệ.

Trước đây hắn cũng biết Phan Lôi rất thích mì thịt bò ở tiệm này, nhưng về sau sau khi Lục Chung mua lại Hồng Phúc ký, hắn mới hoàn toàn sáng tỏ.

Người này vì lấy lòng vợ mà không từ thủ đoạn nào đấy, bí kíp gia truyền của người ta bị anh cứng rắn cướp đi, chỉ vì để Phan Lôi thích.

Hừ, Lục Tư tự nói với mình, hắn không thèm đâu.

Cũng chưa bao giờ hâm mộ, phát căm phẫn lên cơn thèm ăn, ăn sạch một bàn ăn.

Cuối cùng lúc ưỡn bụng nghỉ ngơi ở ban công, tầm mắt Lục Tư vẫn nhịn không được nhìn về phía hai người đang ở vườn hoa.

Tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn nữa, đều là vợ chồng cả rồi còn tay nắm tay dạo vườn bông.

Đúng là ngu ngốc có thừa.

Bất quá, không biết tại sao, thấy nụ cười trên mặt Lục Chung, viền mắt Lục Tư ươn ướt.

Hít sâu một hơi, hắn vuốt ve hai con chó béo nằm bên chân, từ từ nhắm mắt lại, được rồi, thấy anh vất vả làm bữa cơm này cho hắn, hắn lại vì Lục thị làm trâu làm ngựa thêm mấy năm vậy.

Lục Tư ngủ một giấc đến mặt trời chiều ngã về tây.

Lúc tỉnh lại, trên người hắn có đắp một tấm chăn mỏng, hai con chó bên chân đang ngáy ngủ.

Dụi dụi mắt, Lục Tư vào nhà bếp.

“Lúc nào rồi?”

Trần Bắc Bắc đưa cho hắn một ly nước, “Chắc 5h chiều.”

“Điện thoại tôi đâu?”

Trần Bắc Bắc chỉ chỉ sopha, “Ở đây, hết pin hở? Tôi giúp anh sạc pin…”

“Cảm ơn nhé.” Lục Tư đi tới ghế salon lười biếng tựa vào, vừa ấn nút nguồn, không ngờ mấy phút ngắn ngủi, âm thanh báo tin nhắn liên tiếp vang lên.”

“Đúng là phiền phức…” Lục Tư bĩu môi, còn chưa kịp xem tin nhắn, điện thoại lại kết nối.

“Lục tổng, cuối cùng anh đã tiếp điện thoại.”

Người gọi tới là tiểu Lữ - thư ký Lục thị, làm việc thẳng thắn dứt khoát, cũng có vài phần mưu tính.

Lục Tư luôn thích chơi với người thông minh, tiểu Lữ miễn cưỡng xem như bạn bè đi.

Lúc này, trong điện thoại, giọng tiểu Lữ có vẻ lo lắng.

“Lục tổng, công trường đánh nhau rồi.”

“Đánh đi…” Lục Tư không thèm đếm xỉa. Hiện tại tâm trạng hắn sảng khoái vô cùng, vui sướng tựa như thần tiên, đâu quan tâm mấy chuyện hư hỏng khác.

Aizz… ngủ cả buổi chiều, hắn cảm thấy cả người càng thêm lười nhác mất.

“Cậu tìm vài người tới xem xét, nhớ tìm mấy gã cảnh sát.”

Tiểu Lữ nhận lệnh, trong chốc lát, điện thoại lại gọi tới.

“Nghe nói Phan Dụ cũng tới, hiện trường hình như còn có người bị thương.”

“Ai vậy…”

Tiểu Lữ còn chưa mở miệng, Lục Tư chợt nghe trong bếp có một tiếng vang giòn, sau đó là tiếng khóc của Trần Bắc Bắc.

“Lục Chung ơi, anh em bị người ta đánh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện