EDIT: HÂN

BETA: SNIVY 

—————————

Tâm trạng Lăng Mục Du rất phức tạp.

Tin chắc rằng dù ai nhìn thấy bà xã mình bị sờ mông sàm sỡ cũng không vui đâu.

Tuy kẻ sàm sỡ bà xã cậu là một tên mũm mĩm, tóc buộc chỏm, cao một mét, nhưng tâm hồn của tên tóc buộc chỏm này lại là đồ… lưu manh già hơn vạn tuổi rồi. Đúng, chính là lưu manh, lưu manh già.

Trước mặt Minh Hoặc, tuy Lăng Mục Du thích trêu hắn, bảo hắn gọi mình là chú, thi thoảng cũng sẽ thấy hoảng hốt với thân phận của Minh Hoặc, cảm thấy hắn là một tên nhóc trưởng thành thông minh sớm, chứ không phải Ma Thần. Nhưng đa phần cậu đều sẽ không phân biệt tên tóc buộc chỏm Minh Hoặc và Ma Thần Minh Hoặc thành hai, Minh Hoặc chính là Minh Hoặc, bất kể ngoại hình trông đáng yêu, mềm mại thế nào cũng là một lưu manh già hơn vạn tuổi thôi.

Xưa nay Lăng Mục Du cũng không đối xử với Minh Hoặc như một đứa trẻ vô tri.

Thế nên tên lưu manh già này ỷ vào vỏ bọc bên ngoài của mình để sàm sỡ bà xã cậu là việc càng khó nhịn hơn.

Thảo nào trong ký ức của Đan Tiêu mà cậu nhìn thấy, đa số đều là Minh Hoặc đến tìm Đan Tiêu đánh nhau, còn mình chỉ chiếm 20% trong ký ức của Đan Tiêu thôi, đây mà đánh nhau cái gì, rõ ràng là tán tỉnh đấy, tưởng cậu không biết “đánh là thương mắng là yêu, tình cảm đậm sâu thì giơ chân đá” à!

Tâm trạng Đan Tiêu cũng rất phức tạp.

Y đã bị Minh Hoặc đánh, tất nhiên biết mình đã đánh mông hắn trước khi Minh Hoặc trả thù, nhưng không tài nào ngờ được rằng Tiểu Ngư lại tưởng Minh Hoặc… có ý với y.

Ngẫm kỹ lại, lẽ ra lúc trước y không nên đánh Minh Hoặc vài cái, bị dáng vẻ mũm mĩm của Minh Hoặc đánh lừa, thấy Khấu Dung đánh mông hắn rồi thật sự xem hắn như nhóc con để đánh. Nếu đổi sang Minh Hoặc bản thể thật để đánh vài cái thì…

Đan Tiêu lạnh gáy rùng mình vài cái, tởm cmn quá đi mất.

“Mấy hôm trước anh thấy Khấu Dung đánh Minh Hoặc thú vị quá, hắn ta còn khiêu khích anh mãi nên, e hèm, nên cũng đánh vài cái.” Đan Tiêu nói toẹt ra, sờ mũi một cách lúng túng.

Lăng Mục Du:!!!

Là… là Đan Tiêu đánh m… mông Minh Hoặc trước? Sau đó Minh Hoặc lại không chịu thua nên sờ, sờ ngược lại?

Thần Mùa Xuân – Đông Quân – chồng của Đan Tiêu được đạo trời chúc phúc – từng dùng tên Thủy Suy – hiện tên Lăng Mục Du bấy giờ cảm thấy mình đã bị bao quanh bởi một đồng cỏ bát ngát xanh rì, trên đồng cỏ ấy còn có vô số con ngựa cỏ bùn đang chạy rông.

(Note: 1,  Đồng cỏ: chính là bị cắm sừng trong tiếng Việt.

              2, Ngựa cỏ bùn: đọc trùng âm với đmm.)

“Tiểu Ngư?” Sao lại trông tái xanh như chịu cú sốc lớn thế?

Lăng Mục Du xua tay, nói với vẻ uể oải: “Đừng nói, em muốn im lặng.”

Đan Tiêu trêu một câu nhạt nhẽo: “Im lặng là ai?”

Lăng Mục Du:  (﹁ ﹁)~→

“…” Đan Tiêu lại sờ mũi đầy lúng túng, thôi được, quả thật y không hợp kể chuyện cười.

Có lẽ chuyện cười nhạt nhẽo ẩn chứa công năng chữa trị, thanh máu và mana bị “đồng cỏ bát ngát xanh rì” vắt kiệt của Lăng Mục Du đã gần kết thúc, cậu hỏi với giọng kiên cường: “Anh và Minh Hoặc đều yêu nhau à?”

Đan Tiêu kinh ngạc: “Anh và Minh Hoặc? Sao có thể được! Tiểu Ngư, em đừng kể chuyện kinh dị!”

“Thật không?” Lăng Mục Du vẫn giữ vẻ hoài nghi: “Vậy tại sao trong ký ức của anh gần như đều là cảnh Minh Hoặc đến tìm anh đánh nhau, còn em chỉ làm người qua đường mờ nhạt trong ký ức của anh thôi? Hai người thật sự không phải cặp đôi yêu càng sâu dằn vặt nhau càng nhiều chứ?”

Đan Tiêu chấn động tột độ.

Y biết sau khi nguyên thần của hai người dung hợp lại, Tiểu Ngư sẽ có một ít ký ức của mình, giống như y cũng thường xuyên nhìn thấy ký ức hồi còn nhỏ của Tiểu Ngư, có tốt cũng có xấu, khiến y đau lòng lắm. Nhưng điều y không biết đó là ký ức mà Tiểu Du có được của mình lại đa phần đều liên quan đến Minh Hoặc.

“Chẳng lẽ anh cảm thấy ký ức liên quan đến Minh Hoặc không quan trọng nên dứt khoát bỏ luôn sao?”

Lăng Mục Du: “…”

Đan Tiêu nâng hai tay kéo Lăng Mục Du lại, khẽ giọng nói thật chậm: “Người yêu nhau với anh là em mà, Tiểu Ngư. Những ký ức về em, anh đều khắc ghi trong lòng, không bỏ chút nào cả.”

Lăng Mục Du: “… Nên em là thùng rác à? Anh bỏ hết ký ức mà anh không muốn cho em?”

Đan Tiêu: “…”

Bấy giờ, Thần tối cao của phương đông cảm thấy loài người thật sự rất ghê gớm, đã phát minh nhiều thứ vừa thực dụng vừa dùng tốt đến như vậy, ví dụ như mạng internet.

Lúc này thần tối cao rất muốn lên mạng đăng bài cầu cứu: “Xin hỏi trí tưởng tượng của bà xã phong phú quá, mạch não cũng vi diệu, phận người chồng đây phải làm sao? Online chờ, gấp lắm.”

Hai người họ kéo tay nhau đứng dưới tán cây thầm thì, tất nhiên sẽ có vài nhóc hư không vâng lời lén chuồn khỏi hàng chạy lung tung, thấy họ kéo tay nhau thì tò mò vây quanh, đã thế còn xôn xao trò chuyện.

Bé trai hư số 1: “Sao hai chú này lại nắm tay nhau nhỉ?”

Bé trai hư số 2: “Họ là anh em tốt đó, anh em tốt là phải nắm tay nhau.”

Bé trai hư số 3: “Nhưng bố tớ nói, con trai không được nắm tay nhau, chỉ được nắm tay con gái thôi.”

Bé gái hư số 1: “Khỉ, ai thèm nắm tay cậu, cậu xấu thế kia mà.”

Bé trai hư số 3: “Cậu cũng xấu lắm, tớ không thèm nắm tay cậu đâu, tớ nắm tay Hy Hy.”

Bé trai hư số 1 & 2: “Ố ồ ô… Khương Hạo Vũ thích Đổng Vũ Hy kìa áu áu áu áu…”

Bé gái hư số 1: “Đồ lưu manh khốn, Hy Hy không thèm cho cậu nắm tay đâu.”

Bé gái hư số 2: “Đúng đó, tớ không thèm nắm tay cậu đâu. Mẹ tớ nói rồi, con trai nắm tay con gái là giở thói lưu manh, con trai nắm tay con trai là tình anh em chủ nghĩa xã hội.”

Bốn bé hư khác há hốc mồm, không hiểu “tình anh em chủ nghĩa xã hội” là gì, thán phục: “Hy hy, mẹ cậu giỏi quá đi.”

Bé gái hư số 2 ưỡn ngực đầy kiêu ngạo: “Tất nhiên rồi, mẹ tớ giỏi nhất đó.”

Bị mấy bé hư vây xem cùng những lời gây chấn động của mấy bé hư, hai vị thần bỗng chốc có cảm giác thê lương kiểu “có phải mình đã già thật rồi không?”.

Lăng Mục Du xua đi sự thê lương trong lòng mình trước, cậu ngồi xổm xuống trước mặt năm bé hư, hỏi: “Mấy bạn nhỏ này, hình như giờ đang là thời gian hoạt động tập thể, sao các bé lại chạy ra đây?”

Lúc này là thời gian hoạt động tập thể tham quan sảnh triển lãm, thầy Vương vừa nói “không được tự ý rời khỏi hàng” chưa được nửa tiếng, mấy bé hư này đã xem lời thầy nói như gió thoảng bên tai rồi.

“Chú ơi, bọn cháu đến đây nhiều lần lắm rồi, bọn cháu biết hết mấy con thú nhỏ kia rồi.” Bé trai hư số 3 nói: “Vả lại thầy Vương kể không hay bằng chị Manh Manh.”

Mấy bé khác nhao nhao gật đậu phụ họa, còn hỏi sao không thấy chị Manh Manh.

Lăng Mục Du lần lượt xoa đầu các bé, giải thích rằng: “Manh Manh có việc khác của mình, không thể về kể chuyện cho các bé được, cậu ấy cũng tiếc lắm. Học thức của thầy Vương uyên bác, đổi người khác nghe không chừng sẽ nhận thấy sự thú vị khác biệt đó. Chú đưa các bé về sảnh triển lãm nhé?”

Mấy bé nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu, Lăng Mục Du và Đan Tiêu bèn dẫn các bé đến sảnh triển lãm tập họp với đội.

Bé trai hư số 1 cực kỳ cố chấp, ngước đầu hỏi Lăng Mục Du: “Chú ơi, tại sao lúc nãy các chú lại nắm tay nhau ạ?”

Lăng Mục Du và Đan Tiêu nhìn nhau, Đan Tiêu nói thẳng: “Bọn chú là vợ chồng, tất nhiên phải nắm tay nhau.”

“Hả?” Mấy bé nghệt mặt ra, tuy mới học lớp một thôi nhưng chúng cũng biết vợ chồng toàn là một nam một nữ, chỉ mỗi cô bé nói lời chấn động cả người ban nãy lại tiếp tục thốt ra câu chấn động cả người và thần: “Cháu biết, mẹ cháu nói, đàn ông tốt đều kết hôn với đàn ông tốt thôi.”

Bốn bé: “…”

Lăng Mục Du, Đan Tiêu: “…” Rốt cuộc mẹ của cô bé này là người (thần) gì thế, sao toàn dạy con mình mấy lý lẽ lệch lạc này?

Việc này thì hai người họ đã đoán sai, khi hỏi cô bé vì sao mẹ bé lại dạy bé như thế, cô bé bảo rằng không phải mẹ dạy, mà là lúc mẹ nói chuyện với người khác bị cô bé nghe thấy nên nhớ thôi, vừa hay hôm nay mang ra phát huy tại chỗ.

Lúc này, cuối cùng thì giáo viên đã nhận ra có vài bé mất tích, vội chạy đitìm người, thấy Lăng Mục Du và Đan Tiêu dẫn các bé về thì chạy nhanh sang, đầu tiên là cảm ơn Lăng Mục Du và Đan Tiêu, sau đó nghiêm túc phê bình hành vi của các bé vài câu rồi dẫn các bé về sảnh triển lãm.

Trước khi theo giáo viên rời đi, mấy bé hư vẫy tay tạm biệt hai người họ.

Dõi theo bóng dáng tung tăng của mấy bé, Lăng Mục Du chợt cảm thán: “Những lời dạy bảo của phụ huynh thật sự rất quan trọng!”

Đan Tiêu gật đầu, vô cùng tán đồng.

Lăng Mục Du nói tiếp: “Nên em phải nói với Khấu Dung, sau này Minh Hoặc mà làm trò hư hỏng gì cũng không được tét mông, nhỡ hắn ta học thói chuyên sờ mông người khác thì sao!”

Đan Tiêu: “…”

“Không đúng!” Lăng Mục Du quay đầu nhìn Đan Tiêu: “Minh Hoặc sờ mông anh là vì anh tét mông hắn ta trước!”

Đan Tiêu: “…” Sao lại nói việc này nữa?

Lăng Mục Du hỏi với vẻ ngờ vực: “Trước đây anh và Minh Hoặc thật sự không phải thương nhau lắm cắn nhau đau, yêu nhau giết nhau chứ?”

“Không phải thật mà.” Đan Tiêu bất đắc dĩ vô cùng, y đâu có bị điên.

Bấy giờ, chợt có thêm một vị thần hoài niệm.

Đan Tiêu cực kỳ hối hận vì cái tay hư hỏng khi ấy, quên mất tên Minh Hoặc kia thù dai bao nhiêu, bây giờ thì hay rồi, tay hư sướng nhất thời, xong chuyện thì trả giá thảm thiết luôn.

Lăng Mục Du khoanh tay trước ngực hừ rằng: “Anh đừng tưởng em không có ký ức, không biết gì nên nói lung tung nhé, trong ký ức của anh có nhiều lần anh và Minh Hoặc đánh một lúc rồi ôm nhau đấy.”

Đan Tiêu: “…”

Lăng Mục Du: “Không chừng Minh Hoặc luôn có ý đồ đen tối với anh đấy. Thần đáng kính, không thì sao lại dụ dỗ hả.”

Minh Hoặc đang ngồi trên lưng con cọp oai phong trong vườn, để bé rồng trắng và hai con rồng đen phục vụ bấy giờ chợt hắt hơi một cái thật vang, còn vì lúc hắt hơi thân người mạnh quá nên lăn lông lốc từ trên lưng cọp xuống luôn.

Cọp oai phong, bé rồng trắng, hai rồng đen bỗng chốc khựng lại không dám động đậy như trúng thuật định thân, tuy cảnh tượng trước mắt rất buồn cười, nhưng chúng đều không dám cười.

Minh Hoặc bò dậy khỏi mặt đất, ngồi về lưng cọp, tức giận bảo: “Chắc chắn là tên Đan Tiêu đang mắng ta, đồ nhỏ nhen.”

Cọp oai phong, bé rồng trắng, hai rồng đen: “…”

Ở sân trước, Lăng Mục Nhiên nhìn vẻ mặt suy sụp của Đan Tiêu, bỗng trong lòng ôm bụng cười lăn lộn.

Tiêu Tiêu ngốc nghếch, đáng yêu quá đi mất ~(≧▽≦)/~

Đan Tiêu hiểu bà xã nhà mình lắm, thấy ý cười vụt qua trong mắt cậu thì biết ngay cậu đang giả vờ ghen.

Tiểu Ngư thú vị như thế, mình phải phối hợp thật nhịp nhàng chứ nhỉ.

“Cục cưng à, anh đảm bảo, anh với Minh Hoặc, Minh Hoặc với anh đều không có ý đồ như em nói đâu. Từ đầu đến cuối anh chỉ yêu mỗi em thôi.”

“Thật không?” Cười trộm.

“Tất nhiên là thật, anh có thể chứng minh.”

“Anh muốn chứng minh thế nào?”

Đan Tiêu cười khẽ, nắm tay bà xã nhà mình rồi bỗng chốc biến mất khỏi sân trước viện bảo tàng.

Chứng minh tình yêu?

Tất nhiên là tự mình trải nghiệm rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện