Lưng viên chức nhỏ đau nhức cực kỳ, nhưng mà chỗ bị bầm tím thì tay cậu lại không với tới, đành phải cố hết sức mà bôi rượu thuốc nhiều nhất có thể.
Ngày hôm sau ở văn phòng, chỉ ngồi thôi mà lưng cậu cũng đã khó chịu lắm rồi, mỗi lần đứng dậy hoặc là khom lưng thì đau nhức không nói nên lời.
Chỗ ngồi của đàn anh và viên chức nhỏ cách nhau bởi một cái cây chiêu tài, thế là viên chức nhỏ có thể quang minh chính đại mà nhìn đàn anh.
Đàn anh nhíu mày thật nhiều lần. Viên chức nhỏ ghé vào trên mặt bàn nghĩ, bởi vì đau lưng nên cậu đành phải nằm sấp, sau đó quay đầu sang nhìn về phía đàn anh. Có phải là gặp khó khăn trong công việc không nhỉ? Nhưng chắc là mình không giúp gì được cho anh rồi.
Đến giờ cơm trưa, đàn anh trực tiếp dẫn viên chức nhỏ tới phòng tổng giám đốc. Viên chức nhỏ có chút sợ hãi, cậu vào phòng trưởng phòng còn run cầm cập ấy chứ đừng nói gì tới hiện tại ấy thế mà tới phòng tổng giám đốc, còn nằm trên ghế sô pha của tổng giám đốc. Viên chức nhỏ rất hoảng sợ.
Đàn anh không để ý tới sự sợ hãi của cậu, sau khi bảo viên chức nhỏ nằm xuống thì dứt khoát vén áo sơmi của cậu lên, đổ rượu thuốc lên một mảng bầm tím lớn phía sau lưng viên chức nhỏ.
Lực tay của đàn anh vừa phải, rất dễ chịu. Viên chức nhỏ nằm trên sô pha thoải mái đến nỗi muốn ngủ luôn, thỉnh thoảng lại thích chí ngâm vài tiếng.
Sau khi bôi thuốc xong xuôi, đàn anh buồn cười mà nhìn cậu: “Có phải là em không muốn dậy nữa không hửm?”
Viên chức nhỏ mở mắt ra, nhìn thấy đàn anh đứng ở trước mặt, một giây sau đã lấy lại tinh thần bật dậy, đứng nghiêm. Viên chức nhỏ có cung phản xạ rất dài lúc này mới kinh ngạc hỏi: “Đàn anh, sao, sao anh biết?”
– Trần Điềm nói cho anh.
– Trần Điềm? – Bạn trai của Kỳ Di đó.
– Kỳ Di?
– Chính là người mà em nghĩ là bạn gái anh đấy. – Đàn anh tiến đến bên tai viên chức nhỏ, trầm thấp nói.
Viên chức nhỏ chỉ biết rằng đỉnh đầu của cậu muốn bốc khói. Đàn anh nhìn viên chức nhỏ đỏ mặt như thể sắp chảy máu đến nơi, không trêu cậu nữa, dẫn viên chức nhỏ đi ăn trưa.
Ngày hôm sau ở văn phòng, chỉ ngồi thôi mà lưng cậu cũng đã khó chịu lắm rồi, mỗi lần đứng dậy hoặc là khom lưng thì đau nhức không nói nên lời.
Chỗ ngồi của đàn anh và viên chức nhỏ cách nhau bởi một cái cây chiêu tài, thế là viên chức nhỏ có thể quang minh chính đại mà nhìn đàn anh.
Đàn anh nhíu mày thật nhiều lần. Viên chức nhỏ ghé vào trên mặt bàn nghĩ, bởi vì đau lưng nên cậu đành phải nằm sấp, sau đó quay đầu sang nhìn về phía đàn anh. Có phải là gặp khó khăn trong công việc không nhỉ? Nhưng chắc là mình không giúp gì được cho anh rồi.
Đến giờ cơm trưa, đàn anh trực tiếp dẫn viên chức nhỏ tới phòng tổng giám đốc. Viên chức nhỏ có chút sợ hãi, cậu vào phòng trưởng phòng còn run cầm cập ấy chứ đừng nói gì tới hiện tại ấy thế mà tới phòng tổng giám đốc, còn nằm trên ghế sô pha của tổng giám đốc. Viên chức nhỏ rất hoảng sợ.
Đàn anh không để ý tới sự sợ hãi của cậu, sau khi bảo viên chức nhỏ nằm xuống thì dứt khoát vén áo sơmi của cậu lên, đổ rượu thuốc lên một mảng bầm tím lớn phía sau lưng viên chức nhỏ.
Lực tay của đàn anh vừa phải, rất dễ chịu. Viên chức nhỏ nằm trên sô pha thoải mái đến nỗi muốn ngủ luôn, thỉnh thoảng lại thích chí ngâm vài tiếng.
Sau khi bôi thuốc xong xuôi, đàn anh buồn cười mà nhìn cậu: “Có phải là em không muốn dậy nữa không hửm?”
Viên chức nhỏ mở mắt ra, nhìn thấy đàn anh đứng ở trước mặt, một giây sau đã lấy lại tinh thần bật dậy, đứng nghiêm. Viên chức nhỏ có cung phản xạ rất dài lúc này mới kinh ngạc hỏi: “Đàn anh, sao, sao anh biết?”
– Trần Điềm nói cho anh.
– Trần Điềm? – Bạn trai của Kỳ Di đó.
– Kỳ Di?
– Chính là người mà em nghĩ là bạn gái anh đấy. – Đàn anh tiến đến bên tai viên chức nhỏ, trầm thấp nói.
Viên chức nhỏ chỉ biết rằng đỉnh đầu của cậu muốn bốc khói. Đàn anh nhìn viên chức nhỏ đỏ mặt như thể sắp chảy máu đến nơi, không trêu cậu nữa, dẫn viên chức nhỏ đi ăn trưa.
Danh sách chương