Thái dương vĩnh hằng lại một lần nữa nhô lên từ hướng đông, yêu thương chiếu rọi tất cả các con dân của thế giới viễn cổ, những cây cỏ nhỏ thân thể đung đưa trong làn gió mát, những giọt sương trong suốt phát ra ánh hào quang bảy màu, dâng tặng lên cho thái dương những đồ tế tươi đẹp nhất.
Đồng Thoại nheo mắt lại, vô cùng chán nản mà làm một cái mặt quỷ về hướng ánh mặt trời. Vào khoảnh khắc vừa mới tỉnh dậy, cô vẫn còn cho rằng mình đang nằm trên cái giường nhỏ mềm mại trong ký túc xá trường học, nhưng đương lúc nhìn thấy tấm da thú đang phủ trên người, cô mới sực tỉnh rằng mình đang ở một khoảng thời không đáng sợ, tâm trạng trong phút chốc ủ dột đến cực độ.
Ngược dòng về trăm vạn năm trước?! Nếu như có thể may mắn trở lại, mang tất cả những trải nghiệm kể ra thì ai sẽ tin? Phỏng chừng ngay cả Trầm Ngọc và Bạch Thủy Vân trong nhất thời cũng không thể tiếp nhận nổi, còn người khác không coi cô thành con thần kinh mà bắt về trại tâm thần mới lạ. Càng khó chấp nhận hơn chính là cô còn gặp phải một loài động vật tiến hóa nguyên thủy chưa biết tên, hơn nữa… cái cảnh tượng kiều diễm tối qua lại bắt đầu dần dần chạy ngang qua não bộ.
Thôi xong rồi, thật sự xong rồi! Tuy nói rằng tối qua quái vật vẫn chưa làm đến cái bước gì gì tệ hại kia, nhưng mà, cô hiện tại từ đầu đến chân, mỗi một tấc da thịt đều đã bị quái vật liếm láp, sờ mó qua rồi. Thân thể mười sáu năm thuần khiết của cô ôi (Mụ sắc nữ này rõ ràng là rất không tự mình biết mình, cũng đã từng câu zai ở quán bar rồi, thuần khiết cái con khỉ), vậy mà lại dễ dàng bị hủy hoại ở trong tay một con quái vật hình người đến tên cũng không biết như thế, không thể không nói cuộc đời cô thật là đại bi ai mà.
Đồng Thoại rầu rĩ không cam lòng ra sức đấm thùm thụp lên đầu, muốn quên đi triệt để tất cả mọi chuyện tối qua. Nhưng cho dù đầu bị đấm tàn nhẫn đến mức kêu lên bịch bịch, cái cảnh tượng mập mờ tối qua lại giống như đã được khắc thật sâu trong từng một tế bào, từng dây thần kinh. Sau mỗi lần đánh thì hình ảnh càng hiện lên sắc nét, nhớ rõ cái lưỡi nóng ấm của con quái vật, bộ móng vuốt thô ráp chu du qua từng tấc da thịt của cô thế nào. Cô sợ hãi phát hiện bản thân mình sau mỗi lần ký ức hiện về, thân thể dần dần đã phát nóng, run khe khẽ, bên tai dường như vẫn mơ hồ vang lên tiếng rên rỉ thống khổ khó chịu, âm thanh kiều mị vui thích tối qua.
OH MY GOD! Hãy giết tôi đi! Thân thể cô lại không biết liêm sỉ dưới sự khiêu khích của một loài động vật cấp thấp mà sinh ra phản ứng mất sạch mặt mũi của tổ tông mười tám đời rồi. (Cô có liêm sỉ sao? Có sao?). Nỗi xấu hổ quá lớn khiến cô không nhấc nổi dũng khí để bại lộ thân mình dưới ánh mặt trời long lanh sáng lạn, cô kéo tấm da thú lên bọc lại thật chặt từ đầu đến chân.
Đồng Thoại thừa nhận, cô là một đứa cuồng sắc tình, là một nữ biến thái, nhưng dù sao cũng là thiếu nữ mười sáu tuổi mà! Thử hỏi có thiếu nữ mười sáu tuổi nào lại không hoài xuân? Cô cũng giống như ngàn vạn các cô gái khác ở xã hội hiện đại, khao khát có thể gặp được Bạch Mã hoàng tử?? Khụ, cùng chàng make-love… Khụ, cùng lắm cũng chỉ có chút xíu tí tẹo tèo teo khác biệt, khao khát có thể cùng e-nờ các Bạch Mã hoàng tử loại hình bất đồng làm chuyện ấy ấy. Nguyện vọng này cũng đâu phải đại nghịch bất đạo, phạm phải luật trời gì đâu, huống chi nguyện vọng này trước mắt vẫn chỉ là tự sướng, một chút cũng chưa thực hiện được mà. Vì sao ông trời có thể trừng phạt mà vứt cô đến thời kỳ nguyên thủy này chứ, lại còn trực tiếp đưa cho cô một con quái vật tính tình tàn bạo, diện mạo hung ác?! Không thiên lý! Thật quá không có thiên lý rồi!!!
Ở trước mặt quái vật, cô đã từng muốn phản kháng, lại sợ rằng thực sự chọc giận đến quái vật, rơi vào kết cục bị phanh thây; cô cũng đã từng muốn bỏ trốn, nhưng nhìn tình trạng hiện tại thì xem ra, cô có thể độc lập sinh tồn qua được một ngày, đã coi như đốt sạch hương kiếp này rồi. Lẽ nào cả đời này cô sẽ biến thành đồ chơi của quái vật sao? Không, nói không chừng đến một ngày nào đó quái vật chơi chán cô rồi, thì cô cũng khó thoát được kết cục thảm thương bị phanh thây nha. Không thiên lý! Thật quá không có thiên lý rồi!!! Vì sao số mệnh của Trầm Ngọc lại tốt như thế, còn số mệnh của cô thì thảm thương vô đối? Thật không công bằng mà!
Đồng Thoại càng nghĩ càng rối rắm, cuối cùng, từ trong cơn bi thống, cô ‘Oa’ một tiếng, nức nở khóc rống lên. Ngoại trừ lần khóc oe oe lúc mới sinh ra, thì mười mấy năm nay Đồng Thoại cũng chưa từng gào khóc như vậy. Sức lực tích góp mười mấy năm quả thật không thể khinh thường, tiếng gào khóc này sắc bén đến mức xuyên qua cả lớp da thú dày cộm, vang vọng khắp nơi đáy cốc thanh u mỹ lệ, những con thú nhỏ bên bờ suối kinh sợ đến mức chạy thục mạng trốn ra xung quanh.
Đang khóc đến vui sướng thì lớp da thú trên người đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, thân thể lập tức đã lồ lộ dưới ánh mặt trời ấm áp sáng lóa, “Đứa nào đó, thật đáng ghét! Không thấy người ta đang tâm trạng sao?” Đồng Thoại khóc đến mức đầu óc lú lẫn đang vô cùng bực dọc mà ngồi dậy, điên tiết ngoạc mồm chửi mắng.
Đương lúc cô đang chùi chùi nước mắt, oán hận giương mắt lên nhìn, thì tiếng hét sắp phun ra và tiếng nức nở còn sót lại trong cổ họng lập tức đã bị bóp chết trong thực quản, cả người trong chớp mắt liền rơi vào vực sâu sợ hãi.
Dưới ánh mặt trời, ma pháp ánh trăng giống như tuyết đầu mùa đã lặn mất tăm mất tích, gương mặt dữ tợn của quái vật sau khi mất đi sự mông lung của màn đêm đã trở nên càng đáng sợ. Hai răng nanh thò ra ngoài miệng của quái vật trắng sáng lấp loáng, mái tóc dài màu xanh đen hỗn loạn bay trong gió, chiêu cáo rõ sự dũng mãnh của chủ nhân. Nhìn quái vật, cô liền liên tưởng đến hàng loạt các từ ngữ đáng sợ như dã man, tàn bạo, khát máu, điên cuồng, vân vân… Mà lúc này, quái vật đang dùng đôi mắt màu vàng ngọc kỳ lạ, đáng sợ nhìn chòng chọc vào cô.
Nó… Nó không phải là đói bụng rồi… rồi muốn coi cô là bữa sáng mà ăn đó chứ? Đồng Thoại phỏng đoán, thân thể không ngừng run rẩy như lá rụng trong gió thu. Cô đã từng tưởng tượng đến vô số các cách chết khác nhau trong cuộc đời, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ bao gồm đến cách này… bị ăn sống nuốt tươi! Hai hàng nước mắt sợ hãi giống như thác nước tuôn ra khỏi hốc mắt, nhưng đôi đồng tử vẫn kiên quyết nhìn quái vật (Đây cũng được coi như là ‘có chết cũng phải ngẩng cao đầu’ sao?).
Quái vật vương móng vuốt tới, trong não Đồng Thoại không ngừng vang lên những tiếng hét chói tai.
Quái vật vươn móng vuốt, kéo thân thể cứng ngắc của Đồng Thoại vào lồng ngực, lại vươn cái lưỡi thô ráp nóng ấm, áp lên mặt cô. Đầu lưỡi mềm mềm đang liếm quanh hốc mắt, tinh tế lau đi những giọt nước mắt trong suốt của cô.
Não bộ vốn còn đang hét chói tai, trong tích tắc liền trống rỗng, thân thể cũng dần dần thả lỏng. Đồng Thoại nhắm mắt, hai gò má chợt nóng lên, trong lòng trào ra sóng to gió lớn. Hàng nghìn, hàng vạn lần không ngờ đến, con quái vật nguyên thủy dã man tàn bạo này lại dùng lưỡi liếm nước mắt cô, động tác còn ân cần, dịu dàng như thế. Chẳng những làm vơi bớt nỗi sợ hãi trong cô, còn khiến cô cảm nhận được sự yêu chiều không đành lòng. Mãi đến lúc này, cô mới nhận ra hành động dâm ô của quái vật đối với cô tối qua, ngoài tò mò tìm kiếm, còn tràn đầy sự dịu dàng đến suồng sã.
Yêu chiều? Dịu dàng? Một con quái vật dã man tàn bạo? Điều này khó tưởng tượng quá đi!
Lẽ nào… Lẽ nào con quái vật nguyên thủy này vừa gặp đã yêu cô?! Không, chuyện này là không thể! Quá hoang đường! Quá vượt ra khỏi sức tưởng tượng rồi! Cô vội vàng phủ định cái ý nghĩ ngu xuẩn đột nhiên hiện ra trong đầu, hoảng loạn mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy con quái vật đang nhoẻn miệng cười với cô. Cô giật mình vội vàng cúi đầu, nhưng khi nhìn thấy bộ móng vuốt của quái vật đang đặt lên eo, cô lại sững người. Đồng Thoại nhớ, tối quá lúc lần đầu gặp quái vật, cái móng sắc nhọn của nó khiến cô bị thương, lúc đó quái vật đã không chút do dự mà dùng miệng cắn sạch những cái móng sắc nhọn xuống, còn đặt trên đá mài tới mài lui. Cô vẫn luôn trong hiểu được hành động tự hại mình này của quái vật, hiện giờ xem ra… đó là sợ làm cô bị thương sao? Đồng Thoại không biết mình nên sợ hãi, kinh hoàng, hay nên mừng thầm, cảm động khi phát hiện ra sự thật đó đây. Chỉ cảm thấy trong lòng rối tung rối mù, tư vị gì cũng có, trong nhất thời lại không thể nói ra được bất cứ cảm giác nào. Cô chỉ biết duy nhất một điều là, mình sẽ không chết trên tay quái vật đâu.
*HĐ: những câu trong ngoặc đơn là lời của tác giả.
Đồng Thoại nheo mắt lại, vô cùng chán nản mà làm một cái mặt quỷ về hướng ánh mặt trời. Vào khoảnh khắc vừa mới tỉnh dậy, cô vẫn còn cho rằng mình đang nằm trên cái giường nhỏ mềm mại trong ký túc xá trường học, nhưng đương lúc nhìn thấy tấm da thú đang phủ trên người, cô mới sực tỉnh rằng mình đang ở một khoảng thời không đáng sợ, tâm trạng trong phút chốc ủ dột đến cực độ.
Ngược dòng về trăm vạn năm trước?! Nếu như có thể may mắn trở lại, mang tất cả những trải nghiệm kể ra thì ai sẽ tin? Phỏng chừng ngay cả Trầm Ngọc và Bạch Thủy Vân trong nhất thời cũng không thể tiếp nhận nổi, còn người khác không coi cô thành con thần kinh mà bắt về trại tâm thần mới lạ. Càng khó chấp nhận hơn chính là cô còn gặp phải một loài động vật tiến hóa nguyên thủy chưa biết tên, hơn nữa… cái cảnh tượng kiều diễm tối qua lại bắt đầu dần dần chạy ngang qua não bộ.
Thôi xong rồi, thật sự xong rồi! Tuy nói rằng tối qua quái vật vẫn chưa làm đến cái bước gì gì tệ hại kia, nhưng mà, cô hiện tại từ đầu đến chân, mỗi một tấc da thịt đều đã bị quái vật liếm láp, sờ mó qua rồi. Thân thể mười sáu năm thuần khiết của cô ôi (Mụ sắc nữ này rõ ràng là rất không tự mình biết mình, cũng đã từng câu zai ở quán bar rồi, thuần khiết cái con khỉ), vậy mà lại dễ dàng bị hủy hoại ở trong tay một con quái vật hình người đến tên cũng không biết như thế, không thể không nói cuộc đời cô thật là đại bi ai mà.
Đồng Thoại rầu rĩ không cam lòng ra sức đấm thùm thụp lên đầu, muốn quên đi triệt để tất cả mọi chuyện tối qua. Nhưng cho dù đầu bị đấm tàn nhẫn đến mức kêu lên bịch bịch, cái cảnh tượng mập mờ tối qua lại giống như đã được khắc thật sâu trong từng một tế bào, từng dây thần kinh. Sau mỗi lần đánh thì hình ảnh càng hiện lên sắc nét, nhớ rõ cái lưỡi nóng ấm của con quái vật, bộ móng vuốt thô ráp chu du qua từng tấc da thịt của cô thế nào. Cô sợ hãi phát hiện bản thân mình sau mỗi lần ký ức hiện về, thân thể dần dần đã phát nóng, run khe khẽ, bên tai dường như vẫn mơ hồ vang lên tiếng rên rỉ thống khổ khó chịu, âm thanh kiều mị vui thích tối qua.
OH MY GOD! Hãy giết tôi đi! Thân thể cô lại không biết liêm sỉ dưới sự khiêu khích của một loài động vật cấp thấp mà sinh ra phản ứng mất sạch mặt mũi của tổ tông mười tám đời rồi. (Cô có liêm sỉ sao? Có sao?). Nỗi xấu hổ quá lớn khiến cô không nhấc nổi dũng khí để bại lộ thân mình dưới ánh mặt trời long lanh sáng lạn, cô kéo tấm da thú lên bọc lại thật chặt từ đầu đến chân.
Đồng Thoại thừa nhận, cô là một đứa cuồng sắc tình, là một nữ biến thái, nhưng dù sao cũng là thiếu nữ mười sáu tuổi mà! Thử hỏi có thiếu nữ mười sáu tuổi nào lại không hoài xuân? Cô cũng giống như ngàn vạn các cô gái khác ở xã hội hiện đại, khao khát có thể gặp được Bạch Mã hoàng tử?? Khụ, cùng chàng make-love… Khụ, cùng lắm cũng chỉ có chút xíu tí tẹo tèo teo khác biệt, khao khát có thể cùng e-nờ các Bạch Mã hoàng tử loại hình bất đồng làm chuyện ấy ấy. Nguyện vọng này cũng đâu phải đại nghịch bất đạo, phạm phải luật trời gì đâu, huống chi nguyện vọng này trước mắt vẫn chỉ là tự sướng, một chút cũng chưa thực hiện được mà. Vì sao ông trời có thể trừng phạt mà vứt cô đến thời kỳ nguyên thủy này chứ, lại còn trực tiếp đưa cho cô một con quái vật tính tình tàn bạo, diện mạo hung ác?! Không thiên lý! Thật quá không có thiên lý rồi!!!
Ở trước mặt quái vật, cô đã từng muốn phản kháng, lại sợ rằng thực sự chọc giận đến quái vật, rơi vào kết cục bị phanh thây; cô cũng đã từng muốn bỏ trốn, nhưng nhìn tình trạng hiện tại thì xem ra, cô có thể độc lập sinh tồn qua được một ngày, đã coi như đốt sạch hương kiếp này rồi. Lẽ nào cả đời này cô sẽ biến thành đồ chơi của quái vật sao? Không, nói không chừng đến một ngày nào đó quái vật chơi chán cô rồi, thì cô cũng khó thoát được kết cục thảm thương bị phanh thây nha. Không thiên lý! Thật quá không có thiên lý rồi!!! Vì sao số mệnh của Trầm Ngọc lại tốt như thế, còn số mệnh của cô thì thảm thương vô đối? Thật không công bằng mà!
Đồng Thoại càng nghĩ càng rối rắm, cuối cùng, từ trong cơn bi thống, cô ‘Oa’ một tiếng, nức nở khóc rống lên. Ngoại trừ lần khóc oe oe lúc mới sinh ra, thì mười mấy năm nay Đồng Thoại cũng chưa từng gào khóc như vậy. Sức lực tích góp mười mấy năm quả thật không thể khinh thường, tiếng gào khóc này sắc bén đến mức xuyên qua cả lớp da thú dày cộm, vang vọng khắp nơi đáy cốc thanh u mỹ lệ, những con thú nhỏ bên bờ suối kinh sợ đến mức chạy thục mạng trốn ra xung quanh.
Đang khóc đến vui sướng thì lớp da thú trên người đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, thân thể lập tức đã lồ lộ dưới ánh mặt trời ấm áp sáng lóa, “Đứa nào đó, thật đáng ghét! Không thấy người ta đang tâm trạng sao?” Đồng Thoại khóc đến mức đầu óc lú lẫn đang vô cùng bực dọc mà ngồi dậy, điên tiết ngoạc mồm chửi mắng.
Đương lúc cô đang chùi chùi nước mắt, oán hận giương mắt lên nhìn, thì tiếng hét sắp phun ra và tiếng nức nở còn sót lại trong cổ họng lập tức đã bị bóp chết trong thực quản, cả người trong chớp mắt liền rơi vào vực sâu sợ hãi.
Dưới ánh mặt trời, ma pháp ánh trăng giống như tuyết đầu mùa đã lặn mất tăm mất tích, gương mặt dữ tợn của quái vật sau khi mất đi sự mông lung của màn đêm đã trở nên càng đáng sợ. Hai răng nanh thò ra ngoài miệng của quái vật trắng sáng lấp loáng, mái tóc dài màu xanh đen hỗn loạn bay trong gió, chiêu cáo rõ sự dũng mãnh của chủ nhân. Nhìn quái vật, cô liền liên tưởng đến hàng loạt các từ ngữ đáng sợ như dã man, tàn bạo, khát máu, điên cuồng, vân vân… Mà lúc này, quái vật đang dùng đôi mắt màu vàng ngọc kỳ lạ, đáng sợ nhìn chòng chọc vào cô.
Nó… Nó không phải là đói bụng rồi… rồi muốn coi cô là bữa sáng mà ăn đó chứ? Đồng Thoại phỏng đoán, thân thể không ngừng run rẩy như lá rụng trong gió thu. Cô đã từng tưởng tượng đến vô số các cách chết khác nhau trong cuộc đời, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ bao gồm đến cách này… bị ăn sống nuốt tươi! Hai hàng nước mắt sợ hãi giống như thác nước tuôn ra khỏi hốc mắt, nhưng đôi đồng tử vẫn kiên quyết nhìn quái vật (Đây cũng được coi như là ‘có chết cũng phải ngẩng cao đầu’ sao?).
Quái vật vương móng vuốt tới, trong não Đồng Thoại không ngừng vang lên những tiếng hét chói tai.
Quái vật vươn móng vuốt, kéo thân thể cứng ngắc của Đồng Thoại vào lồng ngực, lại vươn cái lưỡi thô ráp nóng ấm, áp lên mặt cô. Đầu lưỡi mềm mềm đang liếm quanh hốc mắt, tinh tế lau đi những giọt nước mắt trong suốt của cô.
Não bộ vốn còn đang hét chói tai, trong tích tắc liền trống rỗng, thân thể cũng dần dần thả lỏng. Đồng Thoại nhắm mắt, hai gò má chợt nóng lên, trong lòng trào ra sóng to gió lớn. Hàng nghìn, hàng vạn lần không ngờ đến, con quái vật nguyên thủy dã man tàn bạo này lại dùng lưỡi liếm nước mắt cô, động tác còn ân cần, dịu dàng như thế. Chẳng những làm vơi bớt nỗi sợ hãi trong cô, còn khiến cô cảm nhận được sự yêu chiều không đành lòng. Mãi đến lúc này, cô mới nhận ra hành động dâm ô của quái vật đối với cô tối qua, ngoài tò mò tìm kiếm, còn tràn đầy sự dịu dàng đến suồng sã.
Yêu chiều? Dịu dàng? Một con quái vật dã man tàn bạo? Điều này khó tưởng tượng quá đi!
Lẽ nào… Lẽ nào con quái vật nguyên thủy này vừa gặp đã yêu cô?! Không, chuyện này là không thể! Quá hoang đường! Quá vượt ra khỏi sức tưởng tượng rồi! Cô vội vàng phủ định cái ý nghĩ ngu xuẩn đột nhiên hiện ra trong đầu, hoảng loạn mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy con quái vật đang nhoẻn miệng cười với cô. Cô giật mình vội vàng cúi đầu, nhưng khi nhìn thấy bộ móng vuốt của quái vật đang đặt lên eo, cô lại sững người. Đồng Thoại nhớ, tối quá lúc lần đầu gặp quái vật, cái móng sắc nhọn của nó khiến cô bị thương, lúc đó quái vật đã không chút do dự mà dùng miệng cắn sạch những cái móng sắc nhọn xuống, còn đặt trên đá mài tới mài lui. Cô vẫn luôn trong hiểu được hành động tự hại mình này của quái vật, hiện giờ xem ra… đó là sợ làm cô bị thương sao? Đồng Thoại không biết mình nên sợ hãi, kinh hoàng, hay nên mừng thầm, cảm động khi phát hiện ra sự thật đó đây. Chỉ cảm thấy trong lòng rối tung rối mù, tư vị gì cũng có, trong nhất thời lại không thể nói ra được bất cứ cảm giác nào. Cô chỉ biết duy nhất một điều là, mình sẽ không chết trên tay quái vật đâu.
*HĐ: những câu trong ngoặc đơn là lời của tác giả.
Danh sách chương