Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Hẹn chết ngày khác.

Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.

Editor: Aminta.

Hẹn chết ngày khác

***

Người đàn ông ngồi đối diện tôi châm một điếu thuốc.

"Chấm dứt đi." Hắn nói, mái tóc vàng trông vô cùng quyến rũ trong làn khói mờ. Nhưng tôi không nhớ nổi hắn là ai, tôi đã gặp hắn nhưng không nhớ hắn. Đầu óc tôi choáng váng, tôi vứt cái hotdog mới mua về từ cửa hàng tiện lợi lên giường, bơ văng tung tóe trên giường, nhưng tôi không quan tâm, bởi vì đây chỉ là nhà nghỉ giá rẻ.

Tôi móc súng ra, tôi cũng không biết vì sao nữa, đây chỉ là một loại bản năng, trực giác nói cho tôi biết tôi phải bảo vệ mình. Người đàn ông này rất nguy hiểm, một giọng nói vang lên và dần trở nên rõ ràng trong đầu tôi, tôi có thể cảm nhận gã đang tỉnh lại. Ban đêm là khoảng thời gian của sát thủ, tôi biết gã sẽ thức tỉnh, không ai có thể ngăn cản gã – một sát thủ có nguyên tắc.

"Nhớ cái mông của tôi không?" Tôi nghe mình nói vậy, giọng điệu ngả ngớn nhưng mang theo uy hiếp.

Người đàn ông hít một hơi thuốc, tôi nhớ ra tên hắn rồi, là Kevin Duff. Ký ức này đột nhiên xuất hiện, bởi vì tôi đã thức tỉnh. Cuộc sống của tôi được tạo nên từ những mảnh vụn, tôi có thể nhớ kỹ một số việc nhưng đồng thời cũng sẽ quên một số việc, tuy nhiên điều này không quan trọng, bởi vì một cái tôi khác sẽ chứa đựng những ký ức tôi đã quên.

Tôi không hề ngần ngại nói cho các người biết tôi bị rối loạn nhân cách đồng thời kèm theo đa nhân cách. Tôi có giấy chẩn đoán của bệnh viện, bác sĩ khuyên tôi nên chữa trị và tôi nổ súng bắn ông ta. Sau đó tôi nghênh ngang ăn mặc quần áo bệnh nhân vấy máu đi ra khỏi bệnh viện. Đúng thế, tôi trông ngầu như Chigurh trong bộ phim Không chốn dung thân* vậy, giết người, đi ra ngoài, tất cả cảnh sát đều chẳng làm được cái thá gì. Nếu như muốn dùng một từ để mô tả tôi, vậy từ đó chính là chuyên nghiệp. Tôi là một sát thủ cực kỳ chuyên nghiệp, tôi có thể vừa xách theo cái vali của mình và giết hết mọi người, vừa hành tẩu dọc bờ Tây nước Mỹ như một lữ khách. (*No Country for Old Men)

A, mẹ kiếp, trước khi gặp người đàn ông tóc vàng này tôi đúng là một lữ khách. Tôi không biết hắn tìm được tôi bằng cách nào, giống như tôi cũng không biết tại sao mình lại trở nên thế này. Tôi, hay nói cách khác là cậu ta, trước hai mươi tuổi cậu ta vẫn là một học sinh ngoan, cho đến một buổi sáng nọ, cậu ta tỉnh dậy và phát hiện trên quần áo đều là máu, đó là điểm khởi đầu của mọi thay đổi. Cậu ta hoảng sợ, nhưng cậu ta nhanh chóng phát hiện đó không phải là máu của cậu ta.

Quần áo dính đầy máu nhưng cậu ta không biết là máu của ai. Cậu ta cuống quýt xử lý bộ quần áo đẫm máu rồi lại kiểm tra giày và sàn nhà, nhưng kỳ lạ là giày rất sạch sẽ, sàn nhà cũng đã được lau dọn. Cậu ta ở một mình trong căn hộ cho thuê, chẳng có lấy một người bạn.

Đó là những gì tôi biết về tôi trong quá khứ và cái tôi đang ngủ say ở hiện tại. Tôi biết tối hôm đó tôi đã làm gì, tôi đã giết người sau đó quét dọn hiện trường và chỗ ở của mình, bởi vì quá mệt nên tôi khóa cửa lại và ngủ thiếp đi. Nhưng Ian Boyd đáng thương không hề biết điều đó, chỉ đến khi ý thức của tôi rối loạn thì cậu ta mới biết. Thật lòng mà nói người nên cảm thấy mờ mịt là tôi mới đúng, tôi là ai, tôi đến từ đâu, tôi đã trải qua chuyện gì, tôi cũng không hề biết.

Điều duy nhất tôi có thể khẳng định là tôi và cậu thanh niên tốt bụng Ian dùng chung một thân thể. Tôi hoạt động vào buổi tối, còn cậu ta là vào ban ngày. Nhưng tình trạng này đã thay đổi vào một tháng trước, vì trốn tránh Kevin Duff truy sát, tôi thường xuyên hoạt động vào ban ngày.

Trước khi trốn chạy, tôi nhận một đơn hàng lớn, e là chỉ có một mình tôi dám nhận đơn hàng đó. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, thành công khiến Kevin – một người đẹp tóc vàng mắt xanh xuất hiện. Đúng vậy, tôi còn là một người đồng tính, thích đàn ông đẹp trai. Kevin không phải là một kẻ truy sát tài ba, cho nên tôi cố ý nhường hắn, để lộ một chút manh mối cho hắn bắt kịp tôi nhưng không đủ để hắn có thể giết chết tôi. Tôi cho hắn mật ngọt, và trò chơi đuổi bắt này tiếp tục cứ như thế.

Tôi đặt súng xuống, lấy bật lửa ra và cũng châm một điếu thuốc, tôi hít một hơi thật sâu, nhả khói vào mặt hắn. Cặp mắt xanh của hắn trông cực kì đẹp đẽ trong làn khói mờ, tôi đã cứng rồi. Nhưng tôi không thể biểu hiện rõ ràng quá được.

"Bé cưng, nói xem anh tìm tới đây bằng cách nào vậy?"

Kevin chỉ vào cái vali của tôi: "Tôi gắn định vị trong đó."

"Xem ra anh cũng không cao tay hơn lần trước bao nhiêu." Tôi nâng người dậy, ngồi ở mép giường, nhặt cái hotdog mới vứt lên giường lúc nãy lên, tôi rút cái hotdog giữa ổ bánh mì ra, dùng đầu lưỡi liếm dọc theo nó, lúc làm động tác này tôi vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm. Tôi dám đánh cược vết bơ dính quanh môi tôi trông rất quyến rũ.

"Tôi biết sự tồn tại của cái định vị đó." Tôi nuốt trọn cái hotdog sau đó lại nhả ra, môi tôi thậm chí còn dừng trên nó một chút: "Nhưng nếu như bỏ nó, trò chơi của chúng ta sẽ kết thúc ngay, đúng không? Tôi dám chắc anh không thể tìm được tôi."

"Đúng vậy." Kevin thoải mái thừa nhận: "Tôi không chuyên nghiệp như thế, Ian. Tôi phải thừa nhận cậu là một thiên tài ở phương diện này."

Tôi rất vui vẻ, bởi vì người đẹp mắt xanh của tôi khen tôi.

Thế là tôi buông cái hotdog, đi đến trước mặt hắn, dạng hai chân ngồi trên người hắn, tôi vòng tay quanh cổ hắn và vươn lưỡi liếm lỗ tai của hắn: "Chúng ta thật sự giống như một cặp tình nhân bỏ trốn vậy. Người yêu gặp nhau thì phải làm một số việc, anh có biết không, Kevin yêu dấu? Huống hồ lần này anh giấu định vị rất khá, tôi tìm một lúc lâu mới thấy. Phần thưởng cho anh là anh có thể muốn tôi."

Tay của Kevin đã sớm luồn vào trong áo sơ mi của tôi, ngón tay với những vết chai do cầm súng trong thời gian dài lướt qua lồng ngực khiến tôi lập tức hưng phấn. Tôi không nhịn được mà ưỡn eo về phía trước, vùi mặt vào mái tóc vàng của hắn. Tóc của hắn rất mềm, hơn nữa còn mang theo mùi dầu hội hoa hồng rất dễ chịu, cho dù đang truy đuổi tôi không ngừng nghỉ, Kevin vẫn là một bé ngoan thích sạch sẽ.

Có thứ gì nóng rực cộm thân dưới của tôi. Tôi biết đó là gì, thế là tôi khẽ cười một tiếng, nhón chân lên để cơ thể của mình rời khỏi chân Kevin một chút, tôi nhanh nhẹn giật quần hắn xuống và sau đó cởi quần mình, tôi nhắm ngay dương v*t đã cứng rắn từ lâu của hắn và ngồi xuống, bởi vì không có bôi trơn, tôi có thể cảm nhận hắn khó khăn di chuyển trong cơ thể mình, tôi thử đi thử lại mấy lần nhưng vẫn không thể thuận lợi. Tôi tức tối đứng dậy định ngồi xuống lần nữa, Kevin liền kéo tôi lại, sau đó lấy một ống dầu bôi trơn nhỏ từ trong túi ra, bôi một chút lên tay và đưa ngón tay vào bên trong tôi.

Cơ thể tôi thình lình giật thót một cái, Kevin dùng một tay đè tôi lên tường, ngón tay vẫn ra vào trong cơ thể tôi. Ba ngón tay nhanh chóng di chuyển thông thuận, tuy nhà nghỉ giá rẻ hơi ồn, hiệu quả cách âm cũng không tốt lắm, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng lép nhép truyền tới từ phần thân dưới. Tôi mở chân rộng hơn nữa, toàn bộ cơ thể gần như dán chặt lấy tường, tôi bắt lấy tay Kevin ra hiệu đủ rồi.

"Vào đi." Tôi vặn vẹo uốn éo eo: "Tôi sắp không chờ được nữa rồi."

Kevin vuốt tóc của tôi, hắn cử động cơ thể một cái liền vào bên trong tôi. Cảm giác nóng bỏng xuyên thấu người tôi, tiếng kêu sắp vụt khỏi miệng tôi cứ thế bị chặn lại. Tiếp theo hắn chậm rãi ra vào, phần đầu dương v*t còn chưa hoàn toàn rời đi lại đâm vào, tôi phát ra một tiếng rên rỉ sung sướng, hoàn toàn không để ý phía sau bức tường có người hay không.

Sau mấy lần đâm sâu, Kevin bắt đầu ra vào tôi một cách quy luật, tôi nâng eo theo từng cử động của hắn, đồng thời tôi cũng dùng một tay để thủ dâm.

Tưởng tượng gương mặt của Kevin ở sau lưng, tôi nhanh chóng bắn ra. Lúc hắn lên đỉnh trông cực kỳ gợi cảm, mồ hôi sẽ thấm ướt những sợi tóc rối trên trán hắn và chảy dọc theo hàng mi vàng, tiếp tục chảy xuống làn da màu lúa mạch của hắn, xuống dưới nữa sẽ là thứ đang chôn vùi trong cơ thể tôi.

Cái thứ đó trông rất đẹp.

"A... Ư..." Tinh dịch bắn ra khỏi tay tôi, tôi thở hổn hển, Kevin phía sau lại di chuyển nhanh hơn, tôi đang cảm thấy mệt mỏi sau khi lên đỉnh, đột nhiên hắn lại tăng mạnh lực khiến tôi suýt kêu thành tiếng.

Khốn nạn hơn nữa là hắn còn va chạm vào điểm nhạy cảm bên trong tôi.

"Kevin... Anh... Ha... Chậm một chút..." Tôi dựa trên tường, hắn siết chặt eo tôi, kéo tôi dán chặt vào người hắn và dùng một cái tay khác cạy miệng tôi ra.

"Cậu bắn quá nhanh... Đây là một chút trừng phạt cho cậu." Kevin cúi người nói nhỏ bên tai tôi, động tác của hắn cũng không hề dừng lại, liên tục ma sát điểm mẫn cảm của tôi, hai chân tôi mềm nhũn, suýt nữa đã trượt xuống dọc theo tường.

Tôi muốn cầu xin hắn nhanh lên, nhưng ngón tay của hắn đang cầm tù lưỡi của tôi khiến tôi nói không thành lời, miệng mở rộng nước bọt liền chảy xuống.

"Tôi thích cơ thể nhạy cảm khác hẳn tính cách này của cậu." Kevin lại va chạm mấy lần, tôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng trong khoảnh khắc, một sự tê dại khó miêu tả lan ra khắp người từ điểm kia, tôi sung sướng tới nỗi không thể nói nên lời. Chỉ có thể há to mồm, mặc cho nước bọt chảy xuống tới ngực.

Tôi hoàn toàn mềm nhũn, Kevin nâng tôi lên và ném tôi lên giường. Trong phòng không bật đèn, nhờ ánh trăng tôi có thể trông thấy thứ đó của hắn còn đang nảy lên nảy xuống. Tôi vươn tay vuốt tóc mình ra sau, dạng hai chân nằm trên cái giường nhỏ chật chội, bày ra một tư thế cực kỳ quyến rũ trước mặt người đẹp tóc vàng.

"Một lần nữa." Tôi gọi mời.

Kevin đương nhiên sẽ không từ chối. Tôi thích nhất là sự trung thực trước sau không đổi của hắn.

Hắn bò lên giường, đỡ hai chân tôi vòng quanh eo hắn, tôi lập tức quấn lấy như loài nhuyễn thể, vội vàng phơi bày phía sau còn đang mấp máy cho hắn xem, bên trong chỉ chảy ra một ít chất lỏng trong suốt. Vừa rồi Kevin vẫn chưa bắn.

Sức bền của người đàn ông này thật sự là đáng sợ.

Tôi nhìn lướt qua thằng nhỏ còn đang sung sức của Kevin. Giống là cố ý trêu chọc hắn, tôi dùng sức nhổm lưng dậy làm cơ thể dán sát hắn hơn. Kevin lập tức giữ chặt eo tôi, kéo tôi về phía hắn, sau đó dương v*t của hắn lại đi vào bên trong tôi lần nữa.

Tôi kêu lên một tiếng gợi tình, định vươn tay tự mình giải quyết phía trước. Nhưng Kevin lấy ra hai cái còng tay từ mép giường, khóa hai tay tôi vào đầu giường. Cũng may giường nhà nghỉ rất nhỏ, bằng không tôi cũng không chắc tay mình đủ dài.

Kevin không phải là cảnh sát, hắn mang theo còng tay cũng không phải là để bắt tôi, mà chỉ để tăng thêm tình thú mà thôi. Tôi thả lỏng cơ thể, bẹn đùi cọ lấy eo Kevin. Tôi nheo mắt lại, ung dung nhìn hắn.

"Kevin yêu dấu, anh định giải quyết giúp tôi sao?"

"Tôi không tốt bụng vậy đâu bé cưng." Kevin cầm lấy cái cà vạt tôi ném trên giường và buộc dương v*t dựng thẳng của tôi lại và nói: "Lần này cậu không thể tự sung sướng trước rồi."

"Kevin, anh là đồ ma lanh..." Tôi giật mạnh còng tay, giường lắc lư một cái kịch liệt, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

"Phương diện này thì tôi chuyên nghiệp lắm, Ian." Kevin nhếch miệng cười, nhìn tôi từ phía trên, một sợi tóc vàng rũ xuống. Hắn quỳ gối giữa hai chân tôi, nắm lấy eo tôi và bắt đầu chậm rãi chuyển động. Kevin luôn chuyên nghiệp hơn tôi, hắn biết nóng vội sẽ không mang lại khoái cảm cho cả hai, sự tra tấn chậm chạp này mới sung sướng tột đỉnh.

Tôi hơi nâng eo lên phối hợp với động tác của hắn để hắn có thể tiến vào sâu hơn, đồng thời tôi còn cố ý dẫn dắt hắn đến điểm mẫn cảm của tôi. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra tác hại của việc này, tay của tôi đã bị trói, chẳng thể nào thủ dâm được mà hắn cứ cọ nhẹ bên trong tôi, khiến phía trước của tôi dần có cảm giác lại. Tôi cúi đầu nhìn, cái cà vạt vẫn buộc lấy dương v*t của tôi không chặt không lỏng, với tôi mà nói nó là một sự trừng phạt to lớn.

Tôi không vặn vẹo eo của mình nữa, nằm yên trên giường y như tượng gỗ, hai chân vốn vòng lấy eo Kevin cũng dần thả lỏng. Kevin phát hiện sự thay đổi của tôi, hắn bắt lấy bắp chân của tôi và tiếp tục.

Tôi bị hắn hành hạ đến cắn môi, chỉ mong bây giờ có thể thoát khỏi còng tay. Nhưng tôi vùng vẫy mấy lần khiến giường lắc lư dữ dội hơn, nhưng chỉ làm sự tra tấn này khó chịu hơn mà thôi.

Tôi há miệng thở phì phò, ngẩng đầu nhìn người đẹp tóc vàng. Bên dưới tôi đã đứng thẳng hoàn toàn, nhưng tất cả máu trong người tôi như bị chặn lại, điều này suýt làm tôi ngạt thở. Tôi ngóc đầu lên, vặn vẹo cơ thể mấy lần, nói với Kevin: "Kevin... Cho tôi..." Giọng nói của tôi run rẩy, tôi căm hận sự hèn hạ của mình. Mỗi lần làm tình với Kevin đều là tôi bắt đầu, cuối cùng người chật vật khóc lóc xin tha vẫn là tôi.

"Bé Ian yêu dấu, cậu trông như sắp khóc rồi này." Kevin nhéo mông tôi, giọng tràn đầy ý cười: "Hài lòng với lần phục vụ này chứ?"

"Ha... Không hài lòng... Đương nhiên là không..." Những lời tôi nói bị cú va chạm đột ngột của hắn ngắt ngang: "Cho tôi bắn..."

"Nhưng tôi còn chưa bắn mà? Em yêu... Ưm..." Hắn bỗng nhiên rên nhẹ một tiếng, dương v*t chôn trong cơ thể tôi run lên vài lần, tiếp theo một dòng chất lỏng ấm áp lướt qua bên trong tôi và chậm rãi chảy ra ngoài, hắn hài lòng lui ra. Sau đó hắn mới cởi cà vạt cho tôi, tôi bắn mạnh ra ngoài như bài tiết mất kiểm soát, tinh dịch màu ngà sữa bắn tung toé trên ngực Kevin.

Tôi thở hổn hển ngã xuống giường, cảm giác như sức lực cả người đều mất ráo. Đầu tôi vô lực rũ bên đầu giường, tôi cũng không còn quan tâm đến việc mở còng tay nữa.

Kevin nằm xuống bên cạnh tôi. Giường của nhà nghỉ giá rẻ thật sự quá nhỏ với hai thằng đàn ông, nó cũng không chịu nổi sức nặng của hai người, ngay từ đầu nó đã kêu kẽo kẹt rồi.

"Bây giờ tôi có thể giết cậu." Kevin thì thầm bên tai tôi.

"Anh không giết được tôi." Tôi mệt mỏi nói, xoay đầu sang nhìn hắn, liếm môi một cái: "Vào lần sau gặp lại, tôi vẫn sẽ hỏi anh có nhớ cái mông của tôi hay không thôi."

"Cậu nói đúng, tôi sẽ nhớ nó. Nhưng mà..." Kevin đột nhiên thò tay xuống dưới, đưa vào bên trong vừa trơn vừa ướt của tôi: "Tôi thật sự rất muốn đặt máy định vị trong này."

"Vậy tôi sẽ không lấy ra." Tôi nháy mắt mấy cái với hắn.

Kevin cười, đồng thời đến gần tôi hơn.

"Hôn tôi đi." Tôi nói.

Kevin không trả lời tôi, cặp mắt xanh nhìn tôi chăm chú.


Tôi nhìn thấy bóng người lạc lõng trong mắt hắn.

Tôi thở dài, muốn đến gần hắn hơn. Bất kể đã làm bao nhiêu lần, Kevin đều rất bủn xỉn trao cho tôi một nụ hôn, hắn thà rằng hôn cái thứ phía dưới của tôi cũng chẳng muốn hôn tôi.

Tôi đang đếm số lông mi vàng của hắn. Cho dù hắn không chịu hôn tôi thì tôi vẫn yêu hắn như thế, hắn thật là đẹp trai.

Giờ hẳn đã khuya rồi, bên ngoài cũng dần dần yên tĩnh. Trong bầu không khí có một sự im lặng nặng nề.

"Đêm nay ở lại với tôi..."

Bàn tay vốn đang đặt bên eo của Kevin đột nhiên lấy ra một khẩu súng lục, họng súng đen ngòm nhắm ngay đầu tôi. Nhưng một giây sau tôi đã tránh thoát còng tay và giành lấy khẩu súng.

Hiện giờ đổi thành tôi giơ súng vào hắn.

"Tôi vốn định nói ở lại với tôi đêm nay, chí ít cũng phải cởi còng tay cho tôi chứ. Kết quả vẫn là tôi phải tự xử." Tôi ngồi xuống, Kevin giơ hai tay đứng dậy, rời khỏi cái giường chật hẹp.

"Kevin, tôi rất chuyên nghiệp. Cho dù là người thân cận nhất, tôi cũng sẽ phòng bị."

"Cậu rất chuyên nghiệp, nhưng biểu hiện này của cậu càng giống với một người rối loạn nhân cách!"

"Câm miệng!" Tôi quỳ trên giường, tiếp tục giơ súng vào hắn, tinh dịch của Kevin còn chảy ra từ phần dưới của tôi, nó chảy lướt qua đùi khiến tôi thấy hơi lạnh: "Quỷ tha ma bắt rối loạn nhân cách!"

Kevin muốn làm tôi tỉnh táo lại, hắn không ngừng nói xin tha.

Nhưng sao tôi có thể thật sự nổ súng với hắn chứ? Tôi không nỡ, giống như mỗi lần chạy trốn thì tôi sẽ để lại manh mối, mỗi lần lái xe tôi luôn giữ một tốc độ ổn định vậy, tôi không muốn mất đi hắn.

"Nghe tôi nói, Ian, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bỏ súng xuống được không?"

Tôi quỳ đó, không nhúc nhích.

"Nhắm mắt lại, coi như tôi cầu xin cậu." Kevin nói, trong cặp mắt xanh là sự mông lung.

Tôi làm theo.

Bờ môi tôi đột nhiên bị một thứ mềm mại bao phủ.

Môi Kevin thật sự rất mềm, giống như một ly kem sắp tan khiến người ta không nhịn được mà vươn lưỡi liếm.

Cảm giác ấy đột nhiên biến mất. Tôi mở mắt ra, Kevin đã mất tăm, màn cửa cũng chẳng biết đã được kéo lại lúc nào.

"Kevin?" Tôi gọi tên của hắn, nhưng không ai đáp lại. Tôi kéo màn cửa ra.

"Kevin!"

"Kevin Duff!"

"Kevin Duff đồ khốn nạn!"

Tôi nắm chặt súng trong tay, giơ nó về phía trước như uy hiếp: "Tôi sắp nổ súng đấy."

Vì biết Kevin đã rời đi nên tôi mới dám nổ súng.

"Ầm!" Một tiếng súng vang lên, kèm theo nó là tiếng kính rơi lả tả trên đất.

Nơi Kevin ngồi lúc nãy chỉ có một chiếc gương.

***

Ngoài cửa sổ đang có tuyết rơi, tôi giơ tay bấu lấy bệ cửa sổ, ngơ ngác nhìn bên ngoài. Tôi không biết đây là nơi nào, từ lần ngủ thiếp đi ở nhà nghỉ, khi tôi mở mắt lại lần nữa thì đã ở đây.

Nơi này có rất nhiều người mặc áo trắng, họ tiêm thuốc an thần cho tôi, ép tôi thay đồ bệnh nhân xấu xí, nhốt tôi lại trong căn phòng này. Trong phòng có một cửa sổ, từ đây có thể trông thấy cảnh sắc sau núi.

Tôi nghe nói nơi này là viện điều dưỡng Đồng Xanh từ miệng của những cô y tá. Ngày nào tôi cũng muốn chạy khỏi đây, nhưng họ đã tịch thu vali, súng của tôi, đôi khi họ còn dùng xích khóa chân tôi lại. Căn phòng của tôi chỉ có một cái giường và một cái bàn. Tôi buộc phải ăn uống, ngủ, đi vệ sinh dưới sự giám sát của họ. Thậm chí thủ dâm cũng bị giám sát. Có một lần tôi thủ dâm trong nhà vệ sinh, tôi thấy rõ đũng quần của tên y tá nam giám sát tôi dựng lên một cái lều. Sau đó tôi làm bộ rên rỉ vài tiếng, suýt nữa tên y tá nam đó đã định chơi một trận với tôi trong nhà vệ sinh, nhưng trước đó tôi đã đánh hắn một cú đo ván.

Cuộc sống trong viện điều dưỡng trên núi hết sức nhàm chán, bác sĩ điều trị cho tôi cứ khăng khăng tôi có bệnh tâm thần, ép tôi phải nằm viện chữa trị.

Có tiếng gõ cửa vang lên sau lưng tôi. Là y tá Suzanna tới đưa bữa trưa cho tôi.


Bình thường họ sẽ không cử y tá đi một mình thế này, nếu như có thì tay tôi cũng phải bị trói lại. Tôi ngoan ngoãn giơ tay ra, Suzanna buộc dây xích rắn chắc vòng quanh tay tôi.

Bữa trưa là salad và hamburger. Không phải hotdog mà tôi thích nhất. Nhưng không sao, tôi không phải là tuýp người kén cá chọn canh.

Tôi ăn cái hamburger ngấu nghiến. Hôm qua họ cho tôi uống rất nhiều thuốc, dạ dày tôi không ổn lắm nên đã nôn ròng rã một đêm, hiện giờ tôi rất đói bụng.

Suzanna đứng dậy giúp tôi đóng kỹ cửa sổ, đồng thời dặn dò tôi lần sau phải mang vớ, sau đó cô lấy một cái áo len ra.

"Ian, nếu lần sau cậu muốn mở cửa sổ, nhớ mặc nó vào nhé." Cô đặt cái áo len lên bàn, tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nó có màu xanh phổ mà tôi thích nhất. Nhưng tôi không nhớ tôi đã từng nói điều đó với ai.

Tôi nhớ tới Kevin. Đã hơn hai tháng tôi chưa gặp hắn. Bây giờ hắn ở nơi nào, đang làm gì? Hắn có biết tôi ở đây không? Nếu như biết, tại sao hắn không tiếp tục trò chơi giữa chúng tôi? Hắn chán tôi rồi sao?

"Ian." Suzanna gọi tôi, tôi đang nhét miếng rau cuối cùng của phần salad vào mồm, cô đưa cho tôi cốc nước ấm: "Buổi chiều bác sĩ Yates muốn gặp cậu đó."

Tôi gật đầu, uốn một hơi cạn cốc nước. Bác sĩ Yates là bác sĩ điều trị cho tôi, đó là một ông lão đầu tóc bạc phơ.

"Họ nói hôm qua cậu uống thuốc quá liều dẫn đến dạ dày co rút cấp tính, giờ có đỡ hơn chút nào không?"

"Đỡ hơn rồi." Tôi không hề uống thuốc quá liều, người đưa thuốc cho tôi hôm qua là tên y tá nam định cưỡng bức tôi trong nhà vệ sinh nhưng không thành. Gã đè tôi xuống đất, ép tôi nuốt mớ thuốc kia để trả thù. Tay chân của tôi đều bị xích, hoàn toàn không thể phản kháng. Tôi vốn có bệnh bao tử, kết quả dạ dày co rút, thế là tôi nôn đầy đất. Bác sĩ Yates kịp thời chạy tới ngăn cản hành vi điên rồ của tên y tá nam đó.

"Sắc mặt của cậu trông không khỏe lắm." Cô lo lắng nhìn tôi. Tôi biết Suzanna là một cô gái tốt, ít nhất cô ấy là người thật sự quan tâm tôi ở nơi này.

"Tôi không sao. Tên y tá nam đó sao rồi?"

"Hắn ta bị bác sĩ Yates sa thải rồi."

Thật đáng tiếc, tôi còn chưa biết tên gã.

Ngoài cửa sổ tuyết còn đang rơi. Tôi nhớ về viện điều dưỡng trong cuốn "Núi thần"*. Khung cảnh vừa quen thuộc lại hoàn toàn xa lạ. (Tác phẩm "Núi thần" của Thomas Mann kể về hành trình của một chàng trai trẻ trên một trại an dưỡng dành cho những người bị bệnh lao ở một vùng núi tuyết của Thụy Sĩ)

Buổi chiều bác sĩ Yates đúng hẹn đi vào phòng tôi. Tôi đang ngồi chơi domino một mình dưới đất. Ngay khi ông ấy mở cửa ra, tôi đẩy quân cờ thứ nhất, sau đó các quân cờ lần lượt sụp đổ tới bên chân ông ấy.

"Ian Boyd..."

"Chúng tôi chẩn đoán cậu mắc chứng rối loạn nhân cách kèm theo đa nhân cách. Và cả nghiện tình dục nhẹ." Tôi trả lời ông ấy, "Hôm nay các người định cho tôi uống thuốc gì? À đúng rồi, lần sau xin để Suzanna đưa thuốc cho tôi nhé, tôi không muốn uống thuốc tới mức nôn nữa."

"Việc điều trị của cậu không có một chút tiến triển, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi sẽ phải xem xét phương án chữa trị mạnh hơn."

"Các người có thể nhốt tôi vào tù." Tôi lắc dây xích trên cổ tay: "Dù sao cũng không khác cái này mấy. Nhưng trong tù sẽ không có cửa sổ, không thể ngắm cảnh tuyết trên núi nữa."

"Gần đây cậu còn gặp Kevin Duff không?" Bác sĩ Yates hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, khi mới tới đây tôi luôn nhìn thấy bóng dáng hắn ngoài cửa sổ. Dường như hắn đang đứng dưới một gốc cây rậm rạp, tầng tầng lớp lớp lá cây che khuất thân thể hắn, nhưng tôi chắc chắn đó là hắn, tôi sẽ không nhìn nhầm mái tóc vàng ấy.

"Vậy còn chàng sinh viên Ian của đại học Bắc Carolina thì sao? Cậu ta còn thỉnh thoảng xuất hiện nữa không?" Ông ấy hỏi tiếp.

Tôi lắc đầu.

Hình như cậu thanh niên tốt bụng Ian cũng phai đi trong cuộc sống của tôi. Nói như vậy, chứng đa nhân cách của tôi hẳn là có chuyển biến tốt, vừa rồi bác sĩ Yates chỉ đang hù dọa để tôi phối hợp chữa trị mà thôi, trong mấy ngày đầu tới đây tôi đã khiến nhiều y tá nam bị thương thì ông ấy cũng dọa tôi như vậy.

"Vậy thì tốt. Bây giờ chúng ta cùng lặp lại thông tin của cậu nhé. Cậu tên Ian Boyd, năm nay 25 tuổi, là một cảnh sát hình sự ở New York, bởi vì vấn đề tinh thần nên cậu bị ép tạm thời ngưng làm việc để chữa trị. Cậu mắc chứng rối loạn nhân cách và đa nhân cách, nghiện tình dục nhẹ. Cậu không phải sát thủ, cũng không phải sinh viên đại học Ian 20 tuổi, cũng chẳng có ai tên Kevin Duff truy sát cậu. Kevin Duff chỉ là nhân cách thứ tư của cậu. Tất cả chỉ là tưởng tượng của cậu."

"Tôi nhớ rồi." Tôi nói và ngồi khép chân lại như một bé ngoan: "Vậy lúc nào tôi có thể đi ra ngoài?"

"Đến khi nào cậu quên sự tồn tại của Kevin Duff." Bác sĩ Yates nói và đưa tay ra với tôi: "Trả cái kẹp giấy cậu trộm từ tài liệu của tôi lại đây."

Tôi hậm hực trả ông ta cái kẹp giấy tôi giấu trong lòng bàn tay, kế hoạch chạy trốn lần này lại thất bại.

"Bác sĩ Yates."

"Sao?"

"Kevin... thật sự không tồn tại ư? Kevin được người ta thuê truy sát tôi đó?"

"Không có ai truy sát cậu cả, Ian."

Bác sĩ Yates rời đi. Tôi lại đứng dậy mở cửa sổ nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ. Dưới lầu là một bóng dáng quen thuộc, đó là Kevin yêu dấu của tôi. Hắn vẫn luôn đứng đó đợi tôi, chờ tôi hoàn toàn trục xuất nhân cách cậu sinh viên đại học Ian ra khỏi cơ thể là tôi có thể rời đi nơi này để gặp lại hắn, tiếp tục trò chơi giữa chúng tôi rồi. Tôi không tin tôi là cảnh sát hình sự, tôi là sát thủ, Kevin là người đẹp mắt xanh truy sát tôi.

Có chết tôi cũng sẽ không quên Kevin.

Đứng mãi bên cửa sổ cũng lạnh, tôi cầm lấy cái áo len Suzanna mang tới, màu xanh phổ là màu tôi thích nhất, bởi vì nó đẹp như đôi mắt của Kevin vậy.

***

"Tình trạng của cậu ấy ra sao?" Một thanh niên tóc vàng mắt xanh hỏi Suzanna.

"Không tốt lắm." Suzanna trả lời: "Hiện tại chỉ chữa khỏi một nhân cách là sinh viên đại học Ian 20 tuổi. Nhân cách này đã xuất hiện ít dần, thưa sĩ quan Duff."

"Cô muốn nghe câu chuyện của chúng tôi chứ?" Kevin Duff hỏi.

Nữ cảnh sát ngụy trang làm y tá ở viện điều dưỡng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.

"Tôi gặp Ian khi cậu ấy 20 tuổi, lúc đó cậu ấy đúng là đang học ở đại học Bắc Carolina, tôi có buổi hội thảo ở trường cậu ấy, thằng nhóc đó tìm đến tôi sau buổi hội thảo, cậu ấy hỏi tôi công việc cảnh sát có thú vị như tôi kể hay không. Tôi nói không hề, công việc của cảnh sát hình sự vừa nguy hiểm vừa tẻ nhạt, chỉ có sinh viên đại học ngây thơ như cậu ấy mới tin câu chuyện của tôi. Sau đó cậu ấy lại hỏi, như vậy sở cảnh sát đều toàn là người đẹp như tôi sao? Tôi cười phủ định và cậu ấy mời tôi uống cà phê. Hai tháng sau, tôi nghe nói cậu ấy mặc cho gia đình phản đối đăng ký vào trường cảnh sát."

"Cậu ấy đúng là một thằng ngu, đúng không? Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy được phân vào phòng ban của tôi, trùng hợp làm cấp dưới của tôi trong một lần hành động. Trong một nhiệm vụ nọ, chúng tôi cần cài gián điệp vào một tổ chức, Ian chủ động xin đi. Tôi không phủ nhận cậu ấy là một cảnh sát hình sự tài ba, nhưng nhiệm vụ lần này thực sự rất nguy hiểm. Thế là chúng tôi cãi nhau một trận. Nhưng tôi không thể ngăn cản cậu ấy, cậu ấy vẫn muốn chứng minh bản thân với tôi. Sự thực là cậu ấy cuối cùng cũng thành công rồi. Cậu ấy ngụy trang thành một sát thủ chuyên nghiệp và phá tan tổ chức tội phạm đó. Ian ẩn núp hai năm trong đó, sau khi trở về tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của cậu rất tệ, đồng thời hành vi cử chỉ càng lúc càng giống một sát thủ chuyên nghiệp. Cậu ấy thường xuyên lén lén lút lút gần cục cảnh sát giống như có người đang truy sát cậu ấy. Thậm chí cậu ấy còn cho rằng tôi là một trong số những người truy sát."

"Nhưng cậu ấy vẫn yêu tôi. Chỉ khi ở bên tôi, cậu ấy mới an tâm một lát, tuy nhiên cũng không phải cậu ấy hoàn toàn thả lỏng, nhưng bác sĩ nói như thế là tốt lắm rồi. Cậu ấy trở nên ngày càng bạo lực, còn nổ súng bắn một bác sĩ bị thương, nhưng sở cảnh sát đã ém chuyện này. Sau đó cậu ấy bắt đầu chạy trốn, là cấp trên của cậu ấy tôi đương nhiên phải bắt cậu ấy về. Tôi gặp cậu ấy lần cuối ở một nhà nghỉ."

"Bác sĩ nói với tôi bệnh của cậu ấy là do áp lực tạo thành. Cậu ấy dùng hết sức trộn lẫn vào tổ chức cho nên mới có nhân cách sát thủ, hơn nữa... tới tận bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu thoát khỏi nó. Tất cả đều là do tôi tạo ra... Sau cái đêm chúng tôi cãi nhau, cậu ấy hờn dỗi nói nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này để chứng minh cho tôi xem. Nếu như không phải tại tôi, cậu ấy cũng sẽ không trở nên như vậy."

Kevin châm điếu thuốc.

"Tôi cũng là một trong những nhân cách của cậu ấy, bác sĩ nói nếu như không gặp mặt để không gây kích thích, để cậu ấy dần quên tôi đi, tin tưởng tôi không tồn tại thì sẽ có khả năng nhân cách sát thủ được chữa trị."

"Cậu ta chỉ tưởng tượng ra anh truy sát cậu ta." Suzanna hỏi, "Nếu như cứ không gặp mặt thế này, liệu anh có hối hận không?"

"Có. Nhưng tôi càng hy vọng cậu ấy đừng làm đau bản thân nữa." Kevin hít một hơi thuốc thật sâu: "Nếu như cậu ấy có chuyển biến tốt, nhớ tới thân phận trước đây, tôi muốn bác sĩ Yates sẽ để tôi chậm rãi tiếp cận cậu ấy với thân phận cấp trên của cậu ấy."

Xin lỗi, Ian.

Bởi vì tôi cũng yêu em như em yêu tôi.

***

Tuyết còn đang rơi. Hôm nay Kevin chưa từng xuất hiện. Suzanna mang một cái radio tới để tôi giải khuây.

Tôi mở bừa một đài, tiếng hát vang lên từ radio. Lời bài hát viết bằng tiếng Ý, kỳ lạ là tôi lại nhớ tôi đã từng nghe nó.

Bài hát đó tên là E L' Alba Verrc.

"Kevin, anh hãy nghe bài hát này đi." Tôi nhét tai nghe vào tai người đẹp tóc vàng, hắn đang vùi đầu xem tài liệu.

"Nghĩa là gì vậy?" Kevin nghe không hiểu tiếng Ý.

"Xin hãy dẫn em đi trước khi trời tờ mờ sáng."

Giọng của ca sĩ Ania vẫn còn đang tiếp tục trong chiếc radio, tôi không nhịn được hòa chung tiếng hát.

"Ero già qua, io ero già qua."

"Em đã ở đây, đúng vậy, em đã ở đây."

Prendimi così, prendimi così dal niente.

Xin anh cứ dẫn em đi như vậy, cứ dẫn em đi từ hư vô.

Tienimi così, tienimi così per sempre.

Xin anh cứ ôm em như vậy, cứ ôm em như vậy mãi mãi.

– The End –

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện