Lúc nhận được tin nhắn, Lục Tầm đang giữa cuộc họp.
Hắn nhìn lướt mấy chữ kia, đặt điện thoại lên mặt bàn, mặt không đổi sắc tiếp tục nghe cấp dưới thuyết minh ppt (powerpoint).
Sau 10 phút.
"...... Đây là tình hình tháng này, chủ yếu hy vọng Lục tổng có thể phân phối thêm một phần nguồn lực sản xuất cho chúng tôi......."
"Ừ," sau một lúc lâu Lục Tầm gật gật đầu, cấp dưới thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn ngồi xuống, Lục Tầm đột nhiên hỏi:
"Anh vừa nãy nói gì?"
"......" Toàn bộ phòng họp yên lặng, mọi người dừng mọi động tác lật giấy, gõ phím, nhìn sếp mình. Lục tổng luôn luôn nhạy bén và nghiêm khắc, phản ứng nhanh nhẹn, trước nay chỉ có người khác không theo kịp nhịp điệu của hắn, hỏi lại hắn "Giám đốc, ngài mới vừa nói cái gì" vân vân.
Người vừa đứng thuyết trình thầm nghĩ xong rồi, mình vừa làm sai gì à? Hắn đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ gửi gắm đến người ngồi bên cạnh Lục Tầm - Triệu Đình.
Triệu tổng cho hắn một ánh mắt, ý bảo đừng hoảng hốt.
Cấp dưới xấu hổ cười cười, một lần nữa lật lại vài slide trên ppt, cẩn cẩn thận thận nói lại.
Tình huống như vậy xảy ra rất nhiều lần, hội nghị vốn kết thúc sớm lại bị kéo dài đến 8 giờ hơn.
Rốt cuộc kết thúc cuộc hop, Triệu Đình nhịn không được hỏi Lục Tầm: "Lục tổng, ngài sao vậy?"
Lục Tầm cầm di động gõ vài cái lên mặt bàn, cười nhạt với y "Cậu đi đi, tôi không có việc gì."
Triệu Đình nhìn hắn một cái, ánh mắt từ trên mặt hắn mỏi mệt đến di động hắn cầm trong tay, lúc họp, rất nhiều lần Lục Tầm nhìn di động. Triệu Đình do dự một lát, rốt cuộc không nói gì, gật đầu đi ra.
Lục Tầm đứng lên đi quanh phòng họp vài vòng, "Chúng ta kết thúc thôi" là cái gì? Đây là vì giận dỗi chuyện Tiểu Vũ? Hay là do tối hôm qua một câu "Có phải em yêu tôi rồi không" chạm đến điểm G nào của bảo bối này? Hay là định chơi trò lạt mềm buộc chặt, chẳng lẽ thấy mình có chút ý tứ, được đằng chân lân đằng đầu? Dù là loại tình huống nào, Lục Tầm cũng không vui, hắn cảm thấy cần phải cho cậu nhóc một bài học nhỏ, không thể quá dung túng như vậy.
Lục Tầm nghĩ vậy, cuối cùng cái "bài học" này cũng chỉ là đợi thêm hai giờ, mới gọi cho Liễu Chanh.
Lục Tầm nén giận hỏi: "Tôi vừa nãy đang họp, thấy em gửi tin nhắn, gửi sai à?"
Liễu Chanh bên kia yên lặng vài giây, rốt cuộc nói: "Không phải."
"Có ý gì?" Lục Tầm xoa xoa ấn đường.
"Nghĩa trên mặt chữ. Tôi nhớ ngài cũng đã nói, chúng ta chính là quan hệ trao đổi đồng giá đôi bên cùng có lợi, ngài mua tôi bán, hiện tại không muốn bán nữa, là vậy."
"......" Lục Tầm đột nhiên phát hiện thế nhưng không cãi lại nổi, cậu nhóc hư hỏng này nói lại có lý.
"Tôi sẽ tính tiền trả lại cho ngài, ngài nếu không còn chuyện khác, tôi cúp."
"Đợi chút!" Lục Tầm phát cáu muốn đập di động, nhưng trước khi Liễu Chanh cúp máy, nhanh chóng hỏi một câu: "Tôi hỏi em, nếu muốn chia tay, vì sao còn ngầm giở trò đi gặp Tiểu Vũ? Em ăn no rửng mỡ à?"
"Tôi..." Liễu Chanh trầm mặc, Lục Tầm như nghe được tiếng hít thở bất ổn từ bên kia di động truyền đến, Lục Tầm chờ một giây như một năm, Liễu Chanh rốt cuộc nói: "Tôi thấy thú vị."
Sau đó Liễu Chanh cúp điện thoại, Lục Tầm sửng sốt, rồi dùng toàn lực ném di động văng ra ngoài.
Di động rất ngoan cường, màn hình vỡ, nắp sau văng ra vài mét còn chưa hỏng, dùng một hơi cuối cùng "đinh" một tiếng. Lục Tầm chân không kiềm chế được bước nhanh nhặt di động lên nhìn.
...... Là tin nhắn từ ngân hàng, Liễu Chanh nói được thì làm được, thật sự đem tiền trả lại hắn.
Lục Tầm nhìn chằm chằm màn hình chằng chịt như mạng nhện, nghĩ, nếu mình còn gọi cậu ta, mình mẹ nó đúng là đồ phạm tiện*!
(*) bị coi rẻ, không có tự trọng
......
Liễu Chanh cúp máy, thân thể căng cứng như một tảng đá, cậu ném di động Lục Tầm bảo mua vào trong thùng rác, đứng trước cửa sổ, bắt đầu cắn các vết xước măng rô trên ngón tay. Giống như muốn kéo dài, hoặc có thể là đang hưởng thụ sự đau đớn như thế, cắn xé từng miếng da nhỏ xuống, chỉ một lát sau máu tươi chảy xuống. Đau đớn sắc bén khiến cậu không thể nghĩ được những thứ khác, trong lòng liền bình tĩnh lại.
Tối đó, Liễu Chanh nằm mơ, trừ bỏ ác mộng cũ, cậu còn mơ thấy Lục Tầm, mơ thấy bọn họ ở trên giường mình làm tình, Lục Tầm va chạm trong thân thể cậu, mỗi lần tiến vào chỗ sâu nhất, liền ghé vào tai cậu thở gấp: "Liễu Chanh, có phải em yêu tôi rồi?"
Có phải em yêu tôi rồi?
Liễu Chanh nghiêng đầu đi, cậu không muốn trả lời, chỉ là thân thể đã cực kỳ thành thật, dục vọng kêu gào vọt lên đỉnh điểm.
Liễu Chanh mở mắt, cảm giác dưới thân một mảnh ẩm ướt, cậu ở trong bóng tối không chỗ dung thân, vẫn duy trì tư thế cứng đờ một lúc lâu.
Liễu Chanh vào phòng tắm tắm rửa, quay về cũng không ngủ được, cậu ngồi xuống bàn học, mở đèn bàn, lôi từ trong ngăn kéo một chồng giấy trắng, bắt đầu viết trên giấy hết dòng này đến dòng khác: Mình không yêu hắn.
Giấy trắng như thế Liễu Chanh có rất nhiều, nhét đầy vài ngăn kéo, mỗi lần cậu bị đánh, hoặc là lúc tâm tình không tốt, liền như phát điên viết chữ, viết "Mình đáng đời" "Ba ơi con xin lỗi" "Muốn tìm được kẻ đó" "Tôi muốn chết" "Mình không hận mẹ"......
Hiện tại cậu chuyên chú, từng nét bút viết "Mình không yêu hắn", đầy một trang giấy, lại sang một trang, bóng đêm sâu ngoài cửa sổ dần trầm, đợt rét cuối cùng của năm nay kết một tầng sương mỏng trên cửa sổ thủy tinh, chiếc đèn duy nhất trong đêm tối giống một đôi mắt từ bi, yên lặng nhìn chăm chú cậu bé dưới cây đèn, chắc chắn nó rất quen thuộc cảnh tượng như vậy, bảy năm rồi, chuyện như vậy đã lặp lại vô số lần, thứ duy nhất thay đổi chỉ là đứa nhỏ này, từ chỉ thằng nhóc chỉ biết khóc biến thành thiếu niên âm trầm ít nói, và giờ là một thanh niên cũng ít nhiều biết cách ngụy trang bản thân.
Liễu Chanh vẫn viết và viết, viết đến khi ánh rạng đông cắt qua đêm tối, bầu trời phía đông ánh lên những rạng mây đỏ, ngón tay tê dại mới buông bút xuống.
......
Lục Tầm ở nhà một mình, uống vang đỏ nghe nhạc, trong nhà cực kỳ quạnh quẽ, không một chút hơi người, hắn có chút tịch mịch nghĩ, hay là tìm một người tới cùng mình?
Hắn quả thực là phái hành động, nghĩ gì, quyết định gì, không cần suy nghĩ lại lập tức làm ngay. Hắn lôi di động kéo tới tên Tiểu Vũ, hít một hơi thật sâu rồi ấn nút gọi đi.
"Ôi? Lục tổng?" Tiểu Vũ hiển nhiên không ngờ Lục Tầm gọi cho mình.
"Có bận không? Lần trước còn nợ cậu bữa cơm xin lỗi, hôm nay có rảnh không?"
"À? Mang theo cả quả cam ngọt ngào nhà ngài sao?" Tiểu Vũ kéo dài giọng, trào phúng.
Lục Tầm nghe câu này, trong lòng kiềm nén lửa giận, ngữ khí không tự giác lạnh đi mấy phần: "Không. Chỉ có hai chúng ta."
Bên kia cười khẽ một tiếng, ra vẻ tiếc nuối: "Nhưng thật không khéo, em hôm nay không rảnh lắm, hay là để hôm nào đi?"
Lục Tầm: "......" Tụi bây đều giỏi lắm, hùa nhau khi dễ lão già này!
Hắn tùy tiện đáp một tiếng, cúp máy, dựa vào sofa thở dài, chút giận dỗi đòi tìm người vui vẻ tiêu tán không thấy bóng dáng.
Lục Tầm nhìn trần nhà, trên đèn trần có một bóng mờ màu đen, hẳn là con thiêu thân xui xẻo nào bay vào chết bên trong.
Lục Tầm nghĩ, thiêu thân là sinh vật bậc thấp, ngu xuẩn, bản năng? Bản năng hại chết người.Nhìn chằm chằm thi thể thiêu thân suy ngẫm nửa ngày thuyết tiến hóa sinh vật, Lục Tầm nghĩ đi nghĩ lại mình cũng chẳng cao cấp chỗ nào, rốt cuộc mình thích Liễu Chanh ở điểm gì đây?
Đẹp, Liễu Chanh trong các đối tượng hắn đã kết giao cũng không tính là nhất, tính cách, có rất nhiều người ngoan ngoãn ngọt ngào hơn nhiều.
Chẳng lẽ mình chỉ do nhất thời mới mẻ, tiện hề hề yêu thích cảm giác thần bí nhìn không thấu trên người cậu ta? Hay là mình bị dáng vẻ dục cự hoàn nghênh (muốn mà ngại) của Liễu Chanh khơi dậy ham muốn chinh phục?.....
Lục Tầm tự hỏi vô số khả năng, nhưng lại thấy tất cả đều không đúng.
Cuối cùng hắn cười khổ tự an ủi mình, đều không sao, dù sao về sau mắt không thấy tâm không phiền, dù có thích, cũng không tới nỗi khép nép đi cầu đối phương hợp lại đâu.
Chỉ chớp mắt, cành liễu phớt xanh, mùa xuân hoa nở đã đến, Lục Tầm và Liễu Chanh tựa như hai đường thẳng song song, mỗi người đều qua lại trong quỹ tích của mình.
Triệu Đình cảm thấy ông chủ không đúng lắm, y không dám hỏi trước mặt, gọi tài xế Lục Tầm tới hỏi, lão Hồ nói, ông chủ hình như lâu rồi không gặp Liễu Chanh.
Triệu Đình buột miệng hỏi, Liễu Chanh là ai?
Lão Hồ nói chính là tiểu tình nhi ông chủ đặc biệt thích lúc trước đó.
Triệu Đình hiểu rõ, lại hỏi tài xế, ông còn biết gì về Liễu Chanh này không?
Lão Hồ suy nghĩ một lúc, nói mình biết trường học của cậu, còn biết nhà cậu ở đâu, đoạn đường kia tôi cũng quen, ngài cũng từng đến.
Triệu Đình nghe lão Hồ nói vị trí đại khái, một đôi mắt khôn khéo hơi hơi nheo lại, một lúc sau, y dặn dò lão Hồ, chuyện hôm nay tôi tìm ông, đừng nói với Lục tổng.
......
Cũng hôm đó, lúc Lục Tầm giở văn kiện, không cẩn thận bị mép giấy sắc bén quẹt trúng, trên khớp xương ngón tay cái lưu lại một vết nhỏ, vết thương nhỏ không lâu sẽ khỏi, Lục Tầm tự nhiên cũng không để ý.
Nhưng cố tình miệng vết thương này ở vị trí khớp xương, vừa gập ngón tay hoặc chạm vào, sẽ hơi đau một chút, đặc biệt lúc sắp tan tầm, hắn rửa tay trong phòng vệ sinh, dòng nước lạnh lẽo trôi qua ngón tay, miệng vết thương lại phát đau, Lục Tầm đau đến nhíu mày, lắc lắc tay, hắn ngẩng đầu, nhìn mặt mình trong gương--
Lục Tầm đột nhiên nghĩ tới Liễu Chanh, nhớ chuyện Liễu Chanh từng nói với hắn, hắn một người lớn như vậy, ngón tay bị trang giấy cắt một vết nhỏ cũng đã thấy đau, Liễu Chanh mấy năm nay đã trải qua như thế nào?
Người ta nói tay đứt ruột xót, lúc cậu bị thương, làm sao cầm bút làm sao ăn cơm làm sao rửa tay làm sao mặc quần áo đây?
Lục Tầm nghĩ đến đây, đột nhiên liền thấy không khí trong phổi không đủ để hô hấp, mỗi một giọt máu chảy vào trái tim, đều mang theo đau đớn âm ỉ, một giây đó hắn đột nhiên bừng tỉnh, nếu muốn tìm lý do thích một người, thì chính là người đó có thể khiến mình đau lòng, khiến mình muốn tự thân làm cho người đó một vại mật không thể đập vỡ, bỏ hắn vào trong, rồi gắt gao ôm trong ngực, từ nay về sau không bao giờ buông tay.
Lục Tầm lại một lần nữa thể hiện bản chất phái hành động siêu phàm của hắn, lập tức gọi tài xế đưa hắn đến trường Liễu Chanh.
Triệu Đình đang dặn dò tài xế, mơ hồ nghe được thanh âm nôn nóng và chờ mong của Lục Tầm từ trong điện thoại truyền ra, ánh mắt y lóe lóe, rồi trầm xuống.
Hắn nhìn lướt mấy chữ kia, đặt điện thoại lên mặt bàn, mặt không đổi sắc tiếp tục nghe cấp dưới thuyết minh ppt (powerpoint).
Sau 10 phút.
"...... Đây là tình hình tháng này, chủ yếu hy vọng Lục tổng có thể phân phối thêm một phần nguồn lực sản xuất cho chúng tôi......."
"Ừ," sau một lúc lâu Lục Tầm gật gật đầu, cấp dưới thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn ngồi xuống, Lục Tầm đột nhiên hỏi:
"Anh vừa nãy nói gì?"
"......" Toàn bộ phòng họp yên lặng, mọi người dừng mọi động tác lật giấy, gõ phím, nhìn sếp mình. Lục tổng luôn luôn nhạy bén và nghiêm khắc, phản ứng nhanh nhẹn, trước nay chỉ có người khác không theo kịp nhịp điệu của hắn, hỏi lại hắn "Giám đốc, ngài mới vừa nói cái gì" vân vân.
Người vừa đứng thuyết trình thầm nghĩ xong rồi, mình vừa làm sai gì à? Hắn đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ gửi gắm đến người ngồi bên cạnh Lục Tầm - Triệu Đình.
Triệu tổng cho hắn một ánh mắt, ý bảo đừng hoảng hốt.
Cấp dưới xấu hổ cười cười, một lần nữa lật lại vài slide trên ppt, cẩn cẩn thận thận nói lại.
Tình huống như vậy xảy ra rất nhiều lần, hội nghị vốn kết thúc sớm lại bị kéo dài đến 8 giờ hơn.
Rốt cuộc kết thúc cuộc hop, Triệu Đình nhịn không được hỏi Lục Tầm: "Lục tổng, ngài sao vậy?"
Lục Tầm cầm di động gõ vài cái lên mặt bàn, cười nhạt với y "Cậu đi đi, tôi không có việc gì."
Triệu Đình nhìn hắn một cái, ánh mắt từ trên mặt hắn mỏi mệt đến di động hắn cầm trong tay, lúc họp, rất nhiều lần Lục Tầm nhìn di động. Triệu Đình do dự một lát, rốt cuộc không nói gì, gật đầu đi ra.
Lục Tầm đứng lên đi quanh phòng họp vài vòng, "Chúng ta kết thúc thôi" là cái gì? Đây là vì giận dỗi chuyện Tiểu Vũ? Hay là do tối hôm qua một câu "Có phải em yêu tôi rồi không" chạm đến điểm G nào của bảo bối này? Hay là định chơi trò lạt mềm buộc chặt, chẳng lẽ thấy mình có chút ý tứ, được đằng chân lân đằng đầu? Dù là loại tình huống nào, Lục Tầm cũng không vui, hắn cảm thấy cần phải cho cậu nhóc một bài học nhỏ, không thể quá dung túng như vậy.
Lục Tầm nghĩ vậy, cuối cùng cái "bài học" này cũng chỉ là đợi thêm hai giờ, mới gọi cho Liễu Chanh.
Lục Tầm nén giận hỏi: "Tôi vừa nãy đang họp, thấy em gửi tin nhắn, gửi sai à?"
Liễu Chanh bên kia yên lặng vài giây, rốt cuộc nói: "Không phải."
"Có ý gì?" Lục Tầm xoa xoa ấn đường.
"Nghĩa trên mặt chữ. Tôi nhớ ngài cũng đã nói, chúng ta chính là quan hệ trao đổi đồng giá đôi bên cùng có lợi, ngài mua tôi bán, hiện tại không muốn bán nữa, là vậy."
"......" Lục Tầm đột nhiên phát hiện thế nhưng không cãi lại nổi, cậu nhóc hư hỏng này nói lại có lý.
"Tôi sẽ tính tiền trả lại cho ngài, ngài nếu không còn chuyện khác, tôi cúp."
"Đợi chút!" Lục Tầm phát cáu muốn đập di động, nhưng trước khi Liễu Chanh cúp máy, nhanh chóng hỏi một câu: "Tôi hỏi em, nếu muốn chia tay, vì sao còn ngầm giở trò đi gặp Tiểu Vũ? Em ăn no rửng mỡ à?"
"Tôi..." Liễu Chanh trầm mặc, Lục Tầm như nghe được tiếng hít thở bất ổn từ bên kia di động truyền đến, Lục Tầm chờ một giây như một năm, Liễu Chanh rốt cuộc nói: "Tôi thấy thú vị."
Sau đó Liễu Chanh cúp điện thoại, Lục Tầm sửng sốt, rồi dùng toàn lực ném di động văng ra ngoài.
Di động rất ngoan cường, màn hình vỡ, nắp sau văng ra vài mét còn chưa hỏng, dùng một hơi cuối cùng "đinh" một tiếng. Lục Tầm chân không kiềm chế được bước nhanh nhặt di động lên nhìn.
...... Là tin nhắn từ ngân hàng, Liễu Chanh nói được thì làm được, thật sự đem tiền trả lại hắn.
Lục Tầm nhìn chằm chằm màn hình chằng chịt như mạng nhện, nghĩ, nếu mình còn gọi cậu ta, mình mẹ nó đúng là đồ phạm tiện*!
(*) bị coi rẻ, không có tự trọng
......
Liễu Chanh cúp máy, thân thể căng cứng như một tảng đá, cậu ném di động Lục Tầm bảo mua vào trong thùng rác, đứng trước cửa sổ, bắt đầu cắn các vết xước măng rô trên ngón tay. Giống như muốn kéo dài, hoặc có thể là đang hưởng thụ sự đau đớn như thế, cắn xé từng miếng da nhỏ xuống, chỉ một lát sau máu tươi chảy xuống. Đau đớn sắc bén khiến cậu không thể nghĩ được những thứ khác, trong lòng liền bình tĩnh lại.
Tối đó, Liễu Chanh nằm mơ, trừ bỏ ác mộng cũ, cậu còn mơ thấy Lục Tầm, mơ thấy bọn họ ở trên giường mình làm tình, Lục Tầm va chạm trong thân thể cậu, mỗi lần tiến vào chỗ sâu nhất, liền ghé vào tai cậu thở gấp: "Liễu Chanh, có phải em yêu tôi rồi?"
Có phải em yêu tôi rồi?
Liễu Chanh nghiêng đầu đi, cậu không muốn trả lời, chỉ là thân thể đã cực kỳ thành thật, dục vọng kêu gào vọt lên đỉnh điểm.
Liễu Chanh mở mắt, cảm giác dưới thân một mảnh ẩm ướt, cậu ở trong bóng tối không chỗ dung thân, vẫn duy trì tư thế cứng đờ một lúc lâu.
Liễu Chanh vào phòng tắm tắm rửa, quay về cũng không ngủ được, cậu ngồi xuống bàn học, mở đèn bàn, lôi từ trong ngăn kéo một chồng giấy trắng, bắt đầu viết trên giấy hết dòng này đến dòng khác: Mình không yêu hắn.
Giấy trắng như thế Liễu Chanh có rất nhiều, nhét đầy vài ngăn kéo, mỗi lần cậu bị đánh, hoặc là lúc tâm tình không tốt, liền như phát điên viết chữ, viết "Mình đáng đời" "Ba ơi con xin lỗi" "Muốn tìm được kẻ đó" "Tôi muốn chết" "Mình không hận mẹ"......
Hiện tại cậu chuyên chú, từng nét bút viết "Mình không yêu hắn", đầy một trang giấy, lại sang một trang, bóng đêm sâu ngoài cửa sổ dần trầm, đợt rét cuối cùng của năm nay kết một tầng sương mỏng trên cửa sổ thủy tinh, chiếc đèn duy nhất trong đêm tối giống một đôi mắt từ bi, yên lặng nhìn chăm chú cậu bé dưới cây đèn, chắc chắn nó rất quen thuộc cảnh tượng như vậy, bảy năm rồi, chuyện như vậy đã lặp lại vô số lần, thứ duy nhất thay đổi chỉ là đứa nhỏ này, từ chỉ thằng nhóc chỉ biết khóc biến thành thiếu niên âm trầm ít nói, và giờ là một thanh niên cũng ít nhiều biết cách ngụy trang bản thân.
Liễu Chanh vẫn viết và viết, viết đến khi ánh rạng đông cắt qua đêm tối, bầu trời phía đông ánh lên những rạng mây đỏ, ngón tay tê dại mới buông bút xuống.
......
Lục Tầm ở nhà một mình, uống vang đỏ nghe nhạc, trong nhà cực kỳ quạnh quẽ, không một chút hơi người, hắn có chút tịch mịch nghĩ, hay là tìm một người tới cùng mình?
Hắn quả thực là phái hành động, nghĩ gì, quyết định gì, không cần suy nghĩ lại lập tức làm ngay. Hắn lôi di động kéo tới tên Tiểu Vũ, hít một hơi thật sâu rồi ấn nút gọi đi.
"Ôi? Lục tổng?" Tiểu Vũ hiển nhiên không ngờ Lục Tầm gọi cho mình.
"Có bận không? Lần trước còn nợ cậu bữa cơm xin lỗi, hôm nay có rảnh không?"
"À? Mang theo cả quả cam ngọt ngào nhà ngài sao?" Tiểu Vũ kéo dài giọng, trào phúng.
Lục Tầm nghe câu này, trong lòng kiềm nén lửa giận, ngữ khí không tự giác lạnh đi mấy phần: "Không. Chỉ có hai chúng ta."
Bên kia cười khẽ một tiếng, ra vẻ tiếc nuối: "Nhưng thật không khéo, em hôm nay không rảnh lắm, hay là để hôm nào đi?"
Lục Tầm: "......" Tụi bây đều giỏi lắm, hùa nhau khi dễ lão già này!
Hắn tùy tiện đáp một tiếng, cúp máy, dựa vào sofa thở dài, chút giận dỗi đòi tìm người vui vẻ tiêu tán không thấy bóng dáng.
Lục Tầm nhìn trần nhà, trên đèn trần có một bóng mờ màu đen, hẳn là con thiêu thân xui xẻo nào bay vào chết bên trong.
Lục Tầm nghĩ, thiêu thân là sinh vật bậc thấp, ngu xuẩn, bản năng? Bản năng hại chết người.Nhìn chằm chằm thi thể thiêu thân suy ngẫm nửa ngày thuyết tiến hóa sinh vật, Lục Tầm nghĩ đi nghĩ lại mình cũng chẳng cao cấp chỗ nào, rốt cuộc mình thích Liễu Chanh ở điểm gì đây?
Đẹp, Liễu Chanh trong các đối tượng hắn đã kết giao cũng không tính là nhất, tính cách, có rất nhiều người ngoan ngoãn ngọt ngào hơn nhiều.
Chẳng lẽ mình chỉ do nhất thời mới mẻ, tiện hề hề yêu thích cảm giác thần bí nhìn không thấu trên người cậu ta? Hay là mình bị dáng vẻ dục cự hoàn nghênh (muốn mà ngại) của Liễu Chanh khơi dậy ham muốn chinh phục?.....
Lục Tầm tự hỏi vô số khả năng, nhưng lại thấy tất cả đều không đúng.
Cuối cùng hắn cười khổ tự an ủi mình, đều không sao, dù sao về sau mắt không thấy tâm không phiền, dù có thích, cũng không tới nỗi khép nép đi cầu đối phương hợp lại đâu.
Chỉ chớp mắt, cành liễu phớt xanh, mùa xuân hoa nở đã đến, Lục Tầm và Liễu Chanh tựa như hai đường thẳng song song, mỗi người đều qua lại trong quỹ tích của mình.
Triệu Đình cảm thấy ông chủ không đúng lắm, y không dám hỏi trước mặt, gọi tài xế Lục Tầm tới hỏi, lão Hồ nói, ông chủ hình như lâu rồi không gặp Liễu Chanh.
Triệu Đình buột miệng hỏi, Liễu Chanh là ai?
Lão Hồ nói chính là tiểu tình nhi ông chủ đặc biệt thích lúc trước đó.
Triệu Đình hiểu rõ, lại hỏi tài xế, ông còn biết gì về Liễu Chanh này không?
Lão Hồ suy nghĩ một lúc, nói mình biết trường học của cậu, còn biết nhà cậu ở đâu, đoạn đường kia tôi cũng quen, ngài cũng từng đến.
Triệu Đình nghe lão Hồ nói vị trí đại khái, một đôi mắt khôn khéo hơi hơi nheo lại, một lúc sau, y dặn dò lão Hồ, chuyện hôm nay tôi tìm ông, đừng nói với Lục tổng.
......
Cũng hôm đó, lúc Lục Tầm giở văn kiện, không cẩn thận bị mép giấy sắc bén quẹt trúng, trên khớp xương ngón tay cái lưu lại một vết nhỏ, vết thương nhỏ không lâu sẽ khỏi, Lục Tầm tự nhiên cũng không để ý.
Nhưng cố tình miệng vết thương này ở vị trí khớp xương, vừa gập ngón tay hoặc chạm vào, sẽ hơi đau một chút, đặc biệt lúc sắp tan tầm, hắn rửa tay trong phòng vệ sinh, dòng nước lạnh lẽo trôi qua ngón tay, miệng vết thương lại phát đau, Lục Tầm đau đến nhíu mày, lắc lắc tay, hắn ngẩng đầu, nhìn mặt mình trong gương--
Lục Tầm đột nhiên nghĩ tới Liễu Chanh, nhớ chuyện Liễu Chanh từng nói với hắn, hắn một người lớn như vậy, ngón tay bị trang giấy cắt một vết nhỏ cũng đã thấy đau, Liễu Chanh mấy năm nay đã trải qua như thế nào?
Người ta nói tay đứt ruột xót, lúc cậu bị thương, làm sao cầm bút làm sao ăn cơm làm sao rửa tay làm sao mặc quần áo đây?
Lục Tầm nghĩ đến đây, đột nhiên liền thấy không khí trong phổi không đủ để hô hấp, mỗi một giọt máu chảy vào trái tim, đều mang theo đau đớn âm ỉ, một giây đó hắn đột nhiên bừng tỉnh, nếu muốn tìm lý do thích một người, thì chính là người đó có thể khiến mình đau lòng, khiến mình muốn tự thân làm cho người đó một vại mật không thể đập vỡ, bỏ hắn vào trong, rồi gắt gao ôm trong ngực, từ nay về sau không bao giờ buông tay.
Lục Tầm lại một lần nữa thể hiện bản chất phái hành động siêu phàm của hắn, lập tức gọi tài xế đưa hắn đến trường Liễu Chanh.
Triệu Đình đang dặn dò tài xế, mơ hồ nghe được thanh âm nôn nóng và chờ mong của Lục Tầm từ trong điện thoại truyền ra, ánh mắt y lóe lóe, rồi trầm xuống.
Danh sách chương