Lạc Sở ngồi lặng đi đánh giá người con trai vào nhà cùng em cô. Anh có dáng người cao, rắn chắc – mái tóc undercut ngắn vuốt ra phía sau – đôi mắt mí lót ẩn hiện phía sau cặp mắt kính – khóe môi xếch nửa như đang cười nửa như không – phải công bằng một câu rằng đây cũng là một trai đẹp – đúng là trong thế giới tiểu thuyết – nam chính không bao giờ xấu. Và với cặp kính này cô có thể đoán ngay – người trước mắt không ai khác chính là nam chính được yêu nhất – “em rể” lý tưởng – Lâm Minh.

Phen này thì thật khổ cho “nam thần” và “quản gia” rồi. Cô biết trong truyện thì trước sau gì họ cũng về chung một nhà thôi. Nhưng đụng mặt nhau lúc này – trong khi Lạc Nghi lại yêu Lâm Minh như vậy – tránh không khỏi đau lòng. Với Lạc Lam – tuy cô biết chắc chắn đây không phải lần đầu anh gặp Lâm Minh – nhưng với bản tính tự ti về thân phận của anh – anh sẽ tổn thương. Còn về Trịnh Âu Đường – khỏi phải nói – anh bỏ cả tối để chờ em cô - cô đang muốn giúp anh - nay em cô đã về - mà lại đi cùng bạn trai thế này – anh chắc là sẽ thê lương lắm. “Chị vợ” như cô đây không muốn xem phim buồn thế này đâu – phải tìm cách thôi.

“Anh Đường cũng có ở đây nữa hả?” – Lạc Nghi nhận ra sự có mặt của Âu Đường nên vui vẻ hỏi.

“Uhm, anh Đường đến để kiểm tra lại sức khỏe cho chị đó” – Lạc Sở vội vã trả lời thay cho Âu Đường, theo như cô nghĩ, anh đã viện cớ đó để qua tìm em cô, nay anh đã rất thương tâm rồi, nếu để anh lên tiếng, chắc anh sẽ chịu không nổi. Cô là một tác giả - cô hiểu cảm giác đó!

“Vậy chị em đã khỏe hẳn chưa anh?”

“Về sức khỏe thì đã ok hết rồi nhưng vừa nãy Sở Sở bị ngã, anh đang nghi ảnh hưởng đến xương của cô ấy…” – Âu Đường chậm rãi nói

“Chị bị ngã sao? Chị sao rồi Sở Sở?” – Lạc Nghi vừa nghe chị mình bị ngã, cô lo lắng chạy đến bên Lạc Sở.

Lạc Sở có cảm giác như vở kịch không tác dụng của cô đang đi quá đà và bắt đầu có tác dụng phụ. Ban đầu vì nghĩ cho Âu Đường mà cô phải giả vờ thế này – nếu cô biết trước em cô dẫn theo bạn trai về - cô đã để anh ấy về từ sớm rồi – thật là tất cả cũng do cái tật nhiều chuyện của cô mà ra. Vì lo xa mà “tính già lại hóa non”. Cho nên chỉ mấy giây sau khi nghe câu hỏi của Lạc Nghi – cô đã quyết định – rút ngắn nỗi đau này càng nhanh càng tốt – cô gây ra nên cô sẽ tự giải quyết.

“Chị… chị không sao rồi…. Em đừng lo… À, anh Đường nè, không phải anh nói muốn về sao? Tôi vừa mới hết đau chân, tôi cũng muốn đi lại một chút cho thoải mái, tôi sẽ cùng anh Lam tiễn anh nhé!”

Và đương nhiên là với một tốc độ chóng mặt – Lạc Sở nhanh chóng chạy ra ôm lấy hai cánh tay của hai người đàn ông đang còn ngơ ngác – kéo đi ra khỏi cửa.
Lạc Sở chẳng nghĩ gì nhiều cô chỉ muốn kéo cả hai người tội nghiệp kia ra khỏi viễn cảnh khó xử - không ai muốn thấy người mình yêu đi cùng một người khác bao giờ. Cô đâu biết hành động bộc phát đó của cô, để lại tư vị - một ngọt ngào – một khó nuốt cho hai người đang có hai tâm trạng khác nhau kia.

Âu Đường không mấy quan tâm tới người đi cùng Lạc Nghi. Điều anh đang trăn trở lúc này là chân của Lạc Sở - rõ ràng ban nãy cô nói rất đau – sao bây giờ lại có thể đi lại – mà lại còn đi nhanh như vậy? Lạc Lam cũng chẳng khá hơn. Bên cạnh cái thắc mắc giống như Âu Đường - thì là một chuỗi những nghi ngờ cùng kết luận. Anh xác định – rõ ràng là giả đau để níu kéo người ta. Còn cái tên họ Âu kia – rõ ràng có gì đó mờ ám với cô nên mới viện cớ khám bệnh mà qua nhà. Nếu chỉ vì sức khỏe thôi thì ánh mắt của hắn đã không như vậy. Không hiểu sao – một chuỗi những sự kiện mới xảy ra lại lóe lên trong đầu anh. Từ chuyện Lạc Sở ngất xỉu – Âu Đường qua khám – đổi cách xưng hô – Lạc Sở trở nên khác lạ - Âu Đường cũng khác lạ - kẻ hát người hò – gian tình khắp chốn – có khi hai người ấy thật sự yêu nhau rồi. Kết luận xong anh lại càng khó chịu hơn – anh khó chịu vì tại sao anh lại khó chịu chứ? Rõ ràng dù họ có quen nhau hay không cũng không ảnh hưởng đến anh. Mà nếu quen với Âu Đường khiến cho Lạc Sở thành một người tốt như vậy – không phải nên mừng sao? Anh tự trấn an – có khi anh đã xem Lạc Sở như em gái nên khi cô giấu anh và Lạc Nghi yêu bác sĩ Trịnh – anh sẽ không vui – và biết đâu – khi Lạc Nghi biết cô ấy cũng không vui. Chuyện bình thường thôi.

“Sở Sở thật không sao chứ?” – Âu Đường lên tiếng khi ra đến cổng nhà.

“Tôi không sao. Công nhận dầu nóng của anh Đường rất tốt. Chân tôi vừa nãy đau như vậy mà giờ đã hết rồi nè. Cảm ơn anh nhiều nha!” – Lạc Sở tươi cười nói để che giấu lời nói dối thiện ý của mình.

“Uhm. Vậy thì tôi yên tâm rồi. Nhưng nếu ngày mai nó có vấn đề gì thì Sở Sở hãy đến tìm tôi nhé!”

“Ok, tôi biết mà. Anh Đường về cẩn thận nhé!”

“Vâng, tạm biệt Sở Sở - tạm biệt Lạc quản gia!”

“À, khoan đã… anh Đường…!” - Âu Đường vừa quay đi thì một lần nữa Lạc Sở gọi anh quay lại, đương nhiên cũng giống như lần trước, anh quay lại – và khác với lần trước, lần này cô không ngã nữa, mà là chồm lên tai anh thì thầm:

“Nhớ kỹ lời này của tôi nhé! Nếu anh thật sự có cảm giác, thì hãy dũng cảm bày tỏ, cơ hội chỉ có một lần thôi – đừng để vụt mất hoặc quá trễ nhé! Tôi tin là anh Đường hiểu mà! Anh sẽ làm được, cố lên!”

Lạc Sở nói xong thì mĩm cười :“Hẹn gặp lại, anh Đường!” – cô biết có thể trong lòng anh lúc này sẽ không vui và mất tự tin – nên cô cố tình nói những lời động viên. Hy vọng anh có thể hiểu và nắm bắt nhanh gọn – trước khi cái lệnh ép hôn kia diễn ra.

Câu nói của Lạc Sở như vậy, nghe qua tai của Âu Đường vô tình đã chính thức trở thành một lời khuyến khích tình yêu. Anh cảm nhận được một cỗ sung sướng dâng trào khắp tim. Anh cứ nghĩ chỉ mình anh rung động, không ngờ Lạc Sở cũng có cảm giác với anh. Hèn gì – cô không muốn anh gọi cô là cô Lạc. Hèn gì – cô không cho anh về. Hèn gì – cô chỉ vấp mà lại cố tình nói đau làm anh lo lắng. Hèn gì – khi nhìn thấy Lạc Nghi về, cô lo sợ anh không chú ý cô nữa nên lại mạnh mẽ kéo anh ra đây – tiễn anh về. Có lẽ cô là con gái nên ngại ngùng muốn anh mở lời trước đây mà! Anh sẽ cân nhắc kỹ vấn đề này – sẽ phải chuẩn bị cho thật tốt thôi. Ý cười tràn ra ánh mắt và khuôn miệng, cảm xúc dâng lên khiến Âu Đường bất chấp sự có mặt của một người thứ ba là Lạc Lam – anh đưa tay khẽ xoa đầu Lạc Sở - “Hẹn gặp lại, Sở Sở!”

Âu Đường đã đi được một lúc mà Lạc Sở vẫn chưa thoát ra khỏi cái xoa đầu ôn nhu đó. Thật dịu dàng! – Mẫu người đàn ông như vậy khiến sắc nữ kiêm tác giả mơ mộng như cô khẽ rung động. Cô có một trái tim rất rộng lớn – cô đương nhiên cũng ước được như nữ chủ truyện np – rất tiếc cô lại không phải em cô – cô là nữ phụ - và cô đã có nam phụ hoàn hảo của cô. Không sao – vốn dĩ yêu và được yêu đã là một điều tốt đẹp rồi. Cô không nghĩ nhiều đâu – bất quá cô sẽ cho rằng hành động đẹp đó có thể là để cảm ơn người “chị vợ” chu đáo!
Khỏi nói Lạc Lam bây giờ cảm thấy thế nào. Đương nhiên là nghi vấn tăng cao. Anh cho rằng vì mình là anh trai. Mình không thể không biết chuyện gì đang xảy ra như thế này được. Anh phải hỏi thôi.

“Chân em thật sự không sao à?”

Vừa hỏi Lạc Lam vừa đưa tay giữ Lạc Sở lại.

“Tôi không sao thật mà!” – Cô ngừng lại – ngước nhìn anh – nhưng trong ánh mắt của anh không giống hỏi quan tâm mà giống như đang tra hỏi hơn.

“Em thích bác sĩ Trịnh à?” – Lạc Lam vào thẳng vấn đề.

“Vâng. Anh ấy hiền lại giỏi – rất tốt nha!” – Lạc Sở vô tư trả lời – đối với một tác giả tiểu thuyết như cô – khái niệm luôn rõ ràng – “thích là thích” – như là một hình thức có cảm tình với ai đó thôi – chứ không phải “yêu”. Huống gì sau này Âu Đường lại là “em rể” cô – lại đẹp và tốt như vậy – hỏi cô thích không? – đương nhiên là thích lắm luôn rồi.

“Từ bao giờ?”

“Từ lần đầu gặp”

“Dễ dàng vậy sao?”

“Có gì là khó khăn?”

“Tại sao em không nói?”

“Không phải bây giờ đang nói sao?”

“Tại sao phải đợi hỏi?”

“Không hỏi sao mà nói?”

Mỗi người một câu – người hỏi người trả lời – một người nói bên Đông – một người hiểu bên Tây. Đương nhiên câu chuyện không đi tới đâu. Chợt Lạc Sở nhớ ra – cô không thể ép Lạc Lam thích Âu Đường được – vì họ là tình địch mà. Lạc Lam có lẽ muốn dò xem cảm giác của một người chị như cô về Âu Đường thế nào. Cô cũng vô ý quá. Cứ nói mà quên mất cảm giác của người ta. Đàn ông đúng là khi ghen bỗng nhiên nói nhiều, hỏi nhiều hẳn – người trầm tính như Lạc Lam sắp điên vì tình rồi cũng nên. Giờ mà để anh vào nhà gặp Lâm Minh nữa lại mệt. Cô không muốn mang tiếng thiên vị nên thôi cô sẽ bảo vệ cả người “em rể” tự ti này nữa.

“Thôi, đừng hỏi nữa, Âu Đường tốt, anh Lam cũng tốt mà, tôi thích Âu Đường, tôi cũng thích cả anh Lam nữa. Thay vì bận tâm những điều ấy, anh Lam hãy cùng tôi đi dạo vườn hoa nào.” – Lạc Sở an ủi dựa vào người Lạc Lam, ôm cánh tay anh, kéo anh đi, cô không muốn cùng anh vào nhà lúc này…

Đang còn nhiều khó chịu vô hình nhưng bỗng nghe được Lạc Sở nói như vậy và được cô ôm cánh tay. Lòng anh bất chợt dịu lại, giống như ai đo tưới nước lên cánh hoa đang héo vậy. Cô thật sự thích anh? Anh im lặng để cô dẫn đi dạo.
Thật chậm rãi họ bước bên nhau.

“Anh Lam này, anh đã suy nghĩ về những gì tôi nói với anh chứ?” – Lạc Sở khẽ nói, cô muốn trấn an và cỗ vũ anh để anh quên đi nỗi buồn. Cô biết – nếu Âu Đường buồn một – thì anh sẽ buồn mười vì sự tự ti về thân phận của mình – cô không muốn nhìn anh tự giết chết tình cảm bằng cách đem thân phận anh trai ra che giấu – rồi sau này lại cam chịu đi theo một người mà không cần biết người ta có yêu mình hay không. Cô thật muốn anh đấu tranh để em cô nhìn thấy anh – chọn anh vì yêu anh – dù có thể tình yêu đó không nhiều như với Lâm Minh – nhưng ít ra anh vẫn có được một thứ gọi là vị trí.

“Tại sao em lại quan tâm đến điều đó?” – Lạc Lam hiểu Lạc Sở muốn nói gì, anh vẫn không quên những gì cô nói với anh. Quả thật, anh đã cảm động. Trước giờ, anh nhìn về Lạc Nghi khi cô chịu tổn thương. Anh biết Lạc Nghi rất mong tình cảm từ chị mình. Nhìn thấy cô ấy khóc, anh thấu hiểu, đồng cảm rồi dẫn đến yêu thương. Anh cũng không hiểu lòng mình thế nào nữa. Anh đã bỏ ra thời gian từ nhỏ đến lớn để bên cạnh Lạc Nghi. Và nhìn thấy cô ấy yêu người khác. Anh có buồn nhưng vẫn cho rằng có thể lặng lẽ dõi theo cô ấy. Trước giờ, vốn dĩ chỉ có anh quan tâm Lạc Nghi buồn, vui hay đau lòng. Còn bản thân anh, tất cả đều vùi chôn – và không ai hiểu. Đột nhiên, sau ngày hôm ấy, Lạc Sở đã chạm đến tim đen của anh, nói ra được lòng anh và còn khuyên anh nên làm gì. Điều đó đã làm anh chú ý đến cô nhiều hơn chăng? Anh không biết – nhưng nay nghe cô hỏi, lòng anh lại nhói, từ khi nào suy nghĩ – cảm nhận của anh lại được quan tâm như vậy?

“Anh biết không? Giả sử, anh có một dãy nến, anh thắp lửa cho chúng bằng nhiều cách khác nhau. Khi anh nhìn theo chiều dọc – anh sẽ thấy cây nến gần anh nhất cháy rất lớn, những cây nến ở xa thì cháy rất nhỏ nhưng nếu anh di chuyển dọc theo dãy nến anh sẽ thấy chúng cháy như nhau cả thôi. Đôi khi, xuất thân của mỗi người không giống nhau – có người may mắn, có người bất hạnh – nhưng nếu họ cố gắng thì cơ hội và quyền lợi của họ đều như nhau. Ai trong chúng ta cũng đều có quyền theo đuổi hạnh phúc và có được hạnh phúc. Đừng vì bất cứ lý do gì mà chôn vùi điều tốt đẹp ấy anh nhé. Một người muốn tự tin thì trước hết hãy bỏ qua sự tư ti. Còn nhớ tôi nói chứ? Nếu anh muốn làm ánh sáng – thì phải là mặt trời – đừng là đèn pin!”

“Tôi muốn biết tại sao? Tại sao em lại cứ tỏ ra như mình hiểu tôi lắm vậy?” – không hiểu sao khi nghe những lời cô nói, lời nào cũng chạm đến tim anh – làm nó rung lên – đau nhói – cô nói đúng – nhưng anh không muốn thừa nhận – tại sao cô lại cứ quan tâm đến anh làm gì? Điều mà chẳng bao giờ anh nhận được từ Lạc Nghi – người mà anh cho rằng anh đang yêu. Tại sao chứ? Tại sao cô lại làm cho tim anh gần như không còn kiểm soát được nữa?

“Vì anh xứng đáng có được rất nhiều điều tốt đẹp hơn, anh ngốc. Nếu anh cứ im lặng chịu đựng thì ai sẽ biết? Ai sẽ có thể hiểu cho anh đây?”

Lạc Sở vẫn còn muốn nói nhiều lắm nhưng một vòng tay mạnh mẽ đã ôm chặt lấy cô – làm cô lặng người – cô chẳng thể nói thêm gì nữa. Tim cô chợt thắt lại – không biết vì đâu?

“Đừng – tôi xin em – đừng nói gì nữa!”

Lạc Lam không kiềm nổi cảm xúc lúc này đang chảy. Anh không hiểu vì sao anh lại ôm lấy Lạc Sở. Nhưng anh thật sự muốn khóc – anh muốn có một hơi ấm – muốn có một người để dựa vào. Anh đau lắm – vì cô nói đúng – cô nói đúng đến từng chữ. Anh không biết – anh chỉ biết lúc này anh không nghĩ được gì cả - hình bóng Lạc Nghi không cháy lên trong anh hiện tại – mà chỉ có một nỗi đau – sự đồng cảm – ấm áp mà người trước mặt anh – hết lần này đến lần khác – mang lại cho anh – cảm xúc của anh đối với cô – không xuất phát từ thương cảm – anh chưa bao giờ thương cảm cô – nhưng anh lại dành cái anh gọi là tình yêu cho một người anh thương cảm – đó là Lạc Nghi. Để rồi bây giờ - người thật sự thương cảm anh – lại là cô! Anh hoang mang lắm – Cảm giác trong anh đang lẫn lộn – rối bời – anh không nói nên lời được – chỉ có thể ôm chặt lấy cô như vậy.

Anh im lặng. Cô im lặng. Cỏ cây – Hoa lá cũng im lặng – Gió cũng lặng im.

Dưới bóng trăng – Một người rơi nước mắt – Một người thẫn thờ - Tiếng đêm như hòa tan để vỗ về cảm xúc của họ. Xa xa, trong góc tối kia, cũng có một người – lặng lẽ quan sát họ - với đôi tay nắm chặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện