“Tổng giám đốc Lạc, đây là bản phác thảo thiết kế cho dự án mới của công ty chúng ta với công ty máy tính Khang Minh. Thư ký bên phòng thiết kế vừa mới chuyển qua để Tổng giám đốc duyệt lại”
“Là do thư ký bên đó chuyển qua sao?”
“Dạ vâng”
“Uhm… tôi biết rồi, cô ra ngoài làm việc đi.”
“Dạ vâng, tôi xin phép”
Lạc Sở giấu vẻ ngạc nhiên dâng lên trong mắt cho đến khi thư ký của cô rời khỏi phòng. Bình thường, những bản thảo như thế này đều do đích thân Lạc Lam mang sang cho cô. Tại sao hôm nay lại nhờ thư ký chuyển qua? Không lẽ vì chuyện đêm qua? Không thể nào như thế! Trước giờ, Lạc Lam mà cô biết không bao giờ để tình riêng chi phối công việc! Hay là anh giận cô? Do sáng nay cô không chờ anh cùng đi mà bỏ chạy trước. Không được! Cô phải biết nguyên nhân tại sao! Lòng cô thấy rất khó chịu, tuy cô chính là người chủ động tránh anh, nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện anh không thèm qua phòng cô như vậy thật trái ngược với thường ngày. Phụ nữ luôn khó hiểu mà, cô cũng không ngoại lệ, có điều, cô cố biện bạch cho chính mình là vì cô không thích người công tư không phân minh.
“Phòng thiết kế phải không? Nối máy cho tôi gặp giám đốc Lạc đi!” – Lạc Sở nhanh tay bấm điện thoại gọi cho phòng thiết kế.
“Dạ xin lỗi Tổng giám đốc, giám đốc Lạc đang tiếp người mẫu Dương nên chưa thể nghe máy được, có gì thì Tổng giám đốc cứ để lại lời nhắn, tôi sẽ báo lại cho giám đốc ạ!”
“Người mẫu Dương? Dương Á Như sao? Cô ấy đến có việc gì vậy?”
“Dạ cô ấy đến để xem thử bản thiết kế của chúng ta về hình ảnh của cô ấy. Cô ấy muốn dù xuất hiện ở đâu cũng phải với hình ảnh hoàn hảo nhất!”
“Được rồi. Tôi biết rồi. Cảm ơn cô!”
Lại là cái tên này. Không hiểu sao nghe đến cái tên Dương Á Như đó là tâm Lạc Sở như bị ai thiêu đốt – nóng hổi. Cô không phủ nhận, từ lúc biết người trả lời điện thoại của Vũ Kỳ là cô ta, cộng thêm mấy cảnh tượng chướng mắt cùng đi, cùng về, cùng chụp hình của họ ở buổi họp báo, cô đã rất tức. Cô là bạn gái của Vũ Kỳ, cô được quyền ghen chứ? Đó chẳng phải là cảm giác rất tự nhiên hay sao? Đã vậy hôm nay còn tới làm phiền Lạc Lam. Từ lúc cô ta xuất hiện, Vũ Kỳ ngay cả điện thoại của cô cũng không thèm trả lời, giờ đến Lạc Lam, ngay cả tài liệu cũng không thèm tự tay mang sang cho cô. Càng nghĩ, sự ích kỷ của phụ nữ trong cô lại càng nhen nhóm. Nó làm cô không cam tâm, nó thúc giục cô phải nhanh chóng tìm Lạc Lam, phải coi thử ngoài mục đích xem hình ảnh thì cô ta còn âm mưu gì nữa không? Trong phút chốc, lý trí cùng cái đầu lạnh của cô tạm thời bị trái tim nóng lấn át, hình ảnh hai người đàn ông xoáy lấy cô khiến cô theo bản năng bảo vệ những gì của mình mà rời khỏi ghế. Đẩy mạnh cánh cửa, cô mạnh mẽ bước ra ngoài.
Chân Lạc Sở chưa kịp nhấc tới lần thứ tư thì cô đã tông vào một khuôn ngực rắn chắc. Mùi quế chi xông thẳng vào mũi giúp cô không cần nhìn lên cũng biết mình vừa đụng phải ai. Lập tức theo phản xạ tự nhiên của tình cảm và trí nhớ, thay vì bước tiếp về hướng phòng thiết kế, cô quay nhanh trở lại phòng mình toan đóng cửa lại.
“Sở Sở, nghe anh nói đã!” –Vũ Kỳ dùng tay ngăn cánh cửa sắp đóng lại trước mắt mình. Cả đêm hôm qua anh đã không thể chợp mắt. Anh biết mình chưa nghe lời nào từ Lạc Sở đã vội nghi ngờ cô, để rồi khi bị cô nghi ngờ lại, anh mới hiểu điều đó khó chịu thế nào. Đang chưa biết phải dỗ ngọt cô thế nào thì Dương Á Như hẹn anh đến công ty Gia Vỹ duyệt lại một số hình ảnh trong bản thiết kế trước khi công bố rộng rãi. Anh nghĩ mình nên gặp trực tiếp cô để xin lỗi, có thể qua một đêm, cô đã bình tĩnh mà tha thứ cho anh hoặc ít nhất là nghe anh giải thích. Ai có ngờ vừa nhìn thấy anh thôi, cô đã phản ứng mạnh như vậy. Lòng anh xót quá đi mất.
“Á đau anh…”
Bàn tay bị cửa kẹp mạnh khiến Vũ Kỳ đau thành tiếng. Và tiếng la đó cũng làm cho lực đóng cửa của ai kia khựng dừng hoàn toàn. Lạc Sở do giận và vội đóng cửa nên không nhìn thấy tay anh, thấy anh đau, tâm cô nhói lên nhưng lòng kiêu hãnh của phụ nữ ngăn sự lo lắng của cô lại. Ngụy trang bằng một sự thờ ơ, cô quay lưng bước vào trong, để lại cánh cửa cho người kia tự mở mà đi vào.
“Anh đến đây làm gì?”
“Em hỏi lạ vậy? Anh đương nhiên đến để tìm em rồi!” – Vũ Kỳ dùng một giọng nói tha thiết, ngọt ngào nhất có thể để đáp lại người lạnh băng trước mắt.
“Tìm em? Nơi đây là phòng làm việc. Nếu anh đến thì chắc chắn là vì công việc. Có điều, hình như em và anh đâu có ký kết độc quyền hay hợp tác kinh doanh gì với nhau đâu?” – Lạc Sở cố tình nhấn mạnh bốn chữ “ký kết độc quyền”, cô vẫn không quay nhìn anh.
Điều này sau khi đập vào tai Vũ Kỳ cộng hưởng thêm một cơn gió làm anh rùng mình. Dù vậy, trong lòng anh vẫn có chút vui vẻ, rõ ràng Lạc Sở đang ghen, mà ghen thì chứng tỏ cô cũng yêu anh nhiều như anh yêu cô. Phụ nữ sinh ra là để dỗ ngọt, tâm tình anh dãn ra, bảo bối của anh lúc ghen cũng có thể quyến rũ đầy khí chất như vậy. Hỏi sao anh không say mê?
Vũ Kỳ tiến nhẹ một bước, tay anh vòng qua ôm lấy Lạc Sở từ phía sau. Đương nhiên, vòng tay ấy đủ chặt để khiến cô không thể vùng vẫy, chịu đựng mà đứng yên. Môi anh mấp máy thì thầm, hơi thở anh theo đó mà len lỏi vào tai cô khiến cơ thể cô không tránh khỏi phản ứng.
“Thôi mà, anh nhớ em nên anh đến tìm em! Em không nhớ anh sao?”
“Vậy sao? Chứ không phải anh cùng ai kia đến à?”
“Thì đó cũng chỉ là vì công việc. Bước ra khỏi công việc, hoàn toàn không còn gì khác. Anh bây giờđang ở phòng của Sở Sở. Anh là vì lòng anh mà đến. Đừng giận anh nữa, được không?” – Vừa nói, Vũ Kỳ vừa siết chặt vòng tay của mình, anh tham lam hít thật sâu hương thơm từ tóc cô. Nhớ nhung, sợ hãi xâm chiếm anh bao nhiêu thì yêu thương anh dành cho cô tăng thêm bấy nhiêu.
“Giận anh? Em làm sao dám giận? Nếu em không nhầm thì anh mới là người giận em mà?”
“Anh… anh đâu có đâu!”
“Vậy ai là người chặn em, bắt em cho lời giải thích trong khi lòng thì hoàn toàn nghi ngờ em?”
“Thì vì anh yêu em, anh sợ mất em nên anh mới ghen mà? Ai kêu em tính toán gì trong đầu mà không thèm kể với anh. Tự nhiên nhìn cảnh em đi bên người khác, làm sao anh không buồn được?”
“Vậy chứ do ai ngay từ đầu vì bận quá mà không nghe điện thoại của em? Ai để người khác trả lời điện thoại giùm ấy! Rồi ai cũng có thèm nói gì cho em biết chuyện của người ta đâu?” – Lạc Sở ấm ức lên tiếng, cô thật muốn kể cho Vũ Kỳ nghe ngay từ đầu, chẳng qua là không có cơ hội thôi.
“Anh biết, anh hiểu, tất cả đều do anh hết. Anh không nên chỉ biết công việc mà bỏ mặc cảm giác của em. Anh không nên tin người ngoài mà nghi ngờ em. Tha lỗi cho anh đi mà, được không?”
“Anh xin lỗi em làm gì? Giờ này anh nên đi làm việc đi chứ? Không lại khiến cho đối tác độc quyền kia không vui!” – Lạc Sở sau khi nghe lời Vũ Kỳ xin lỗi, lòng cô đã không còn chút hờn dỗi nào nhưng cô vẫn cố làm mặt lạnh, không thể tha anh đơn giản vậy được.
“Được rồi mà. Anh đã nói cô ấy chỉ là đối tác công việc thôi. Anh bận là bận làm việc chứ chẳng liên quan gì đến cô ấy cả. Tin anh đi mà! Anh có cái này cho em nè.” – Nói đến đây, Vũ Kỳ rút nhanh trong túi quần ra một vài cây kẹo mút, đúng với sở thích của Lạc Sở.
“Anh là đang dụ con nít sao?” – Lạc Sở nhìn thấy món ăn yêu thích của mình, môi cô không giấu được nụ cười, ánh mắt ấm áp trở lại. Đã bao lâu rồi cô không ăn kẹo mút nhỉ? Thèm quá đi!
“Anh không dụ dỗ đâu, anh là thật lòng mang kẹo mút tặng em, mong em sau khi ăn kẹo có thể đẩy trôi hết giận hờn mà tha thứ cho anh.”
Vừa nói, Vũ Kỳ vừa xoay người Lạc Sở lại đối diện với mình, anh biết anh đã thành công rồi. Bằng chứng là cô không còn gồng người phản kháng anh nữa, mà đã thả lỏng để anh ôm trọn vào lòng.
“Anh nhớ em lắm. Anh thật chỉ có mình em thôi. Xin lỗi vì đã làm em buồn. Sau này sẽ không vậy nữa đâu!”
“Anh cũng phải tin em. Lạc Lam được ba mẹ em nhận nuôi từ béđể trở thành một quản gia không công. Anh ấy là một người có tài, nhưng lại tự ti vì thân phận của mình. Em muốn cho anh ấy có được sự tự tin và sự nghiệp để có một tương lai hạnh phúc tốt đẹp nên đã tặng xe và đề bạt anh ấy lên làm giám đốc. Chỉ vậy thôi.”
“Anh hiểu rồi. Có điều, linh cảm đàn ông cho anh thấy tình cảm mà anh ấy đối với em không đơn giản.”
“Em…”
“Em yên tâm. Anh đã biết cảm giác bị nghi oan khó chịu thế nào rồi. Sở Sở của anh làm gì cũng có lý do. Anh sẽ không có ý kiến hay nghi ngờ bậy bạ nữa. Anh cũng không để ý chuyện có người khác yêu em hay công khai tỏ tình gì đâu. Vì lòng tin anh dành cho em là tuyệt đối.”
Nghe Vũ Kỳ nói xong, bất chợt lời thổ lộ của Lạc Lam tràn về ngập tâm trí Lạc Sở.
Hai tiếng lòng của hai người đàn ông hòa lẫn nhau vang lên bên tai - một nỗi buồn không tên gọi.
Một người tin yêu cô không cần lý do, không toan tính thiệt hơn.
Một người bất chấp tất cả, cam tâm làm người thứ ba.
Rốt cuộc, Lạc Sở cô đây có phước phần gì? Cô ghét bản thân mình quá! Cô ghét cả ý nghĩ tham lam vừa lướt qua trong đầu.
Lòng cô nặng? Hay tình cô nhẹ? Nặng đến đa tâm? Và nhẹ đến phân vân?
Không! Không được! Cô không thể như vậy! Nhắm mắt lại quên hết thôi!
Lạc Sở đang trôi, nhưng không trôi theo dòng ý nghĩ của mình nữa mà trôi theo nụ hôn của Vũ Kỳ.
Vũ Kỳ hôn Lạc Sở. Anh lại dùng sự ôn nhu ngày nào mà dịu dàng nâng niu môi lưỡi cô. Vị ngọt chảy trong tim như một dòng suối mát xua đi những ích kỷ, hờn ghen, nghi ngờ, trách móc. Chỉ tiếc, đây là văn phòng làm việc, nếu không anh cũng không dám cam đoan mình có thể buông lơi cơ thể bảo bối.
“Giờ anh về đây. Chiều nay anh có cuộc hẹn chụp hình. Cuối tuần chúng ta bên nhau nhé, anh nhớ em quá!”
Lạc Sở tựa đầu vào lòng Vũ Kỳ, vòng tay ôm anh một lần nữa để thay cho lời đồng ý trước khi anh rời đi.
Tâm cô đã bình tĩnh trở lại. Người cô yêu thật sự đang đứng trước cô.
Có lẽ, do trong thời gian ngắn, sắc nữ quay cuồng vì nam thần, khiến cô hoa tâm bối rối. Nay nụ hôn ngọt mát kia phần nào đã giúp cô trở về với thực tại.
Cô nên nói rõ với Lạc Lam – vì hạnh phúc của anh sau này cũng như vì trách nhiệm của cô hiện tại.
Nhưng – lòng cô phẳng lặng chưa được tới mấy phút thì lại dậy sóng bởi cái người đang gõ cửa phòng cô lúc này.
“Sở Sở, tôi vào nhé!”
“Là do thư ký bên đó chuyển qua sao?”
“Dạ vâng”
“Uhm… tôi biết rồi, cô ra ngoài làm việc đi.”
“Dạ vâng, tôi xin phép”
Lạc Sở giấu vẻ ngạc nhiên dâng lên trong mắt cho đến khi thư ký của cô rời khỏi phòng. Bình thường, những bản thảo như thế này đều do đích thân Lạc Lam mang sang cho cô. Tại sao hôm nay lại nhờ thư ký chuyển qua? Không lẽ vì chuyện đêm qua? Không thể nào như thế! Trước giờ, Lạc Lam mà cô biết không bao giờ để tình riêng chi phối công việc! Hay là anh giận cô? Do sáng nay cô không chờ anh cùng đi mà bỏ chạy trước. Không được! Cô phải biết nguyên nhân tại sao! Lòng cô thấy rất khó chịu, tuy cô chính là người chủ động tránh anh, nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện anh không thèm qua phòng cô như vậy thật trái ngược với thường ngày. Phụ nữ luôn khó hiểu mà, cô cũng không ngoại lệ, có điều, cô cố biện bạch cho chính mình là vì cô không thích người công tư không phân minh.
“Phòng thiết kế phải không? Nối máy cho tôi gặp giám đốc Lạc đi!” – Lạc Sở nhanh tay bấm điện thoại gọi cho phòng thiết kế.
“Dạ xin lỗi Tổng giám đốc, giám đốc Lạc đang tiếp người mẫu Dương nên chưa thể nghe máy được, có gì thì Tổng giám đốc cứ để lại lời nhắn, tôi sẽ báo lại cho giám đốc ạ!”
“Người mẫu Dương? Dương Á Như sao? Cô ấy đến có việc gì vậy?”
“Dạ cô ấy đến để xem thử bản thiết kế của chúng ta về hình ảnh của cô ấy. Cô ấy muốn dù xuất hiện ở đâu cũng phải với hình ảnh hoàn hảo nhất!”
“Được rồi. Tôi biết rồi. Cảm ơn cô!”
Lại là cái tên này. Không hiểu sao nghe đến cái tên Dương Á Như đó là tâm Lạc Sở như bị ai thiêu đốt – nóng hổi. Cô không phủ nhận, từ lúc biết người trả lời điện thoại của Vũ Kỳ là cô ta, cộng thêm mấy cảnh tượng chướng mắt cùng đi, cùng về, cùng chụp hình của họ ở buổi họp báo, cô đã rất tức. Cô là bạn gái của Vũ Kỳ, cô được quyền ghen chứ? Đó chẳng phải là cảm giác rất tự nhiên hay sao? Đã vậy hôm nay còn tới làm phiền Lạc Lam. Từ lúc cô ta xuất hiện, Vũ Kỳ ngay cả điện thoại của cô cũng không thèm trả lời, giờ đến Lạc Lam, ngay cả tài liệu cũng không thèm tự tay mang sang cho cô. Càng nghĩ, sự ích kỷ của phụ nữ trong cô lại càng nhen nhóm. Nó làm cô không cam tâm, nó thúc giục cô phải nhanh chóng tìm Lạc Lam, phải coi thử ngoài mục đích xem hình ảnh thì cô ta còn âm mưu gì nữa không? Trong phút chốc, lý trí cùng cái đầu lạnh của cô tạm thời bị trái tim nóng lấn át, hình ảnh hai người đàn ông xoáy lấy cô khiến cô theo bản năng bảo vệ những gì của mình mà rời khỏi ghế. Đẩy mạnh cánh cửa, cô mạnh mẽ bước ra ngoài.
Chân Lạc Sở chưa kịp nhấc tới lần thứ tư thì cô đã tông vào một khuôn ngực rắn chắc. Mùi quế chi xông thẳng vào mũi giúp cô không cần nhìn lên cũng biết mình vừa đụng phải ai. Lập tức theo phản xạ tự nhiên của tình cảm và trí nhớ, thay vì bước tiếp về hướng phòng thiết kế, cô quay nhanh trở lại phòng mình toan đóng cửa lại.
“Sở Sở, nghe anh nói đã!” –Vũ Kỳ dùng tay ngăn cánh cửa sắp đóng lại trước mắt mình. Cả đêm hôm qua anh đã không thể chợp mắt. Anh biết mình chưa nghe lời nào từ Lạc Sở đã vội nghi ngờ cô, để rồi khi bị cô nghi ngờ lại, anh mới hiểu điều đó khó chịu thế nào. Đang chưa biết phải dỗ ngọt cô thế nào thì Dương Á Như hẹn anh đến công ty Gia Vỹ duyệt lại một số hình ảnh trong bản thiết kế trước khi công bố rộng rãi. Anh nghĩ mình nên gặp trực tiếp cô để xin lỗi, có thể qua một đêm, cô đã bình tĩnh mà tha thứ cho anh hoặc ít nhất là nghe anh giải thích. Ai có ngờ vừa nhìn thấy anh thôi, cô đã phản ứng mạnh như vậy. Lòng anh xót quá đi mất.
“Á đau anh…”
Bàn tay bị cửa kẹp mạnh khiến Vũ Kỳ đau thành tiếng. Và tiếng la đó cũng làm cho lực đóng cửa của ai kia khựng dừng hoàn toàn. Lạc Sở do giận và vội đóng cửa nên không nhìn thấy tay anh, thấy anh đau, tâm cô nhói lên nhưng lòng kiêu hãnh của phụ nữ ngăn sự lo lắng của cô lại. Ngụy trang bằng một sự thờ ơ, cô quay lưng bước vào trong, để lại cánh cửa cho người kia tự mở mà đi vào.
“Anh đến đây làm gì?”
“Em hỏi lạ vậy? Anh đương nhiên đến để tìm em rồi!” – Vũ Kỳ dùng một giọng nói tha thiết, ngọt ngào nhất có thể để đáp lại người lạnh băng trước mắt.
“Tìm em? Nơi đây là phòng làm việc. Nếu anh đến thì chắc chắn là vì công việc. Có điều, hình như em và anh đâu có ký kết độc quyền hay hợp tác kinh doanh gì với nhau đâu?” – Lạc Sở cố tình nhấn mạnh bốn chữ “ký kết độc quyền”, cô vẫn không quay nhìn anh.
Điều này sau khi đập vào tai Vũ Kỳ cộng hưởng thêm một cơn gió làm anh rùng mình. Dù vậy, trong lòng anh vẫn có chút vui vẻ, rõ ràng Lạc Sở đang ghen, mà ghen thì chứng tỏ cô cũng yêu anh nhiều như anh yêu cô. Phụ nữ sinh ra là để dỗ ngọt, tâm tình anh dãn ra, bảo bối của anh lúc ghen cũng có thể quyến rũ đầy khí chất như vậy. Hỏi sao anh không say mê?
Vũ Kỳ tiến nhẹ một bước, tay anh vòng qua ôm lấy Lạc Sở từ phía sau. Đương nhiên, vòng tay ấy đủ chặt để khiến cô không thể vùng vẫy, chịu đựng mà đứng yên. Môi anh mấp máy thì thầm, hơi thở anh theo đó mà len lỏi vào tai cô khiến cơ thể cô không tránh khỏi phản ứng.
“Thôi mà, anh nhớ em nên anh đến tìm em! Em không nhớ anh sao?”
“Vậy sao? Chứ không phải anh cùng ai kia đến à?”
“Thì đó cũng chỉ là vì công việc. Bước ra khỏi công việc, hoàn toàn không còn gì khác. Anh bây giờđang ở phòng của Sở Sở. Anh là vì lòng anh mà đến. Đừng giận anh nữa, được không?” – Vừa nói, Vũ Kỳ vừa siết chặt vòng tay của mình, anh tham lam hít thật sâu hương thơm từ tóc cô. Nhớ nhung, sợ hãi xâm chiếm anh bao nhiêu thì yêu thương anh dành cho cô tăng thêm bấy nhiêu.
“Giận anh? Em làm sao dám giận? Nếu em không nhầm thì anh mới là người giận em mà?”
“Anh… anh đâu có đâu!”
“Vậy ai là người chặn em, bắt em cho lời giải thích trong khi lòng thì hoàn toàn nghi ngờ em?”
“Thì vì anh yêu em, anh sợ mất em nên anh mới ghen mà? Ai kêu em tính toán gì trong đầu mà không thèm kể với anh. Tự nhiên nhìn cảnh em đi bên người khác, làm sao anh không buồn được?”
“Vậy chứ do ai ngay từ đầu vì bận quá mà không nghe điện thoại của em? Ai để người khác trả lời điện thoại giùm ấy! Rồi ai cũng có thèm nói gì cho em biết chuyện của người ta đâu?” – Lạc Sở ấm ức lên tiếng, cô thật muốn kể cho Vũ Kỳ nghe ngay từ đầu, chẳng qua là không có cơ hội thôi.
“Anh biết, anh hiểu, tất cả đều do anh hết. Anh không nên chỉ biết công việc mà bỏ mặc cảm giác của em. Anh không nên tin người ngoài mà nghi ngờ em. Tha lỗi cho anh đi mà, được không?”
“Anh xin lỗi em làm gì? Giờ này anh nên đi làm việc đi chứ? Không lại khiến cho đối tác độc quyền kia không vui!” – Lạc Sở sau khi nghe lời Vũ Kỳ xin lỗi, lòng cô đã không còn chút hờn dỗi nào nhưng cô vẫn cố làm mặt lạnh, không thể tha anh đơn giản vậy được.
“Được rồi mà. Anh đã nói cô ấy chỉ là đối tác công việc thôi. Anh bận là bận làm việc chứ chẳng liên quan gì đến cô ấy cả. Tin anh đi mà! Anh có cái này cho em nè.” – Nói đến đây, Vũ Kỳ rút nhanh trong túi quần ra một vài cây kẹo mút, đúng với sở thích của Lạc Sở.
“Anh là đang dụ con nít sao?” – Lạc Sở nhìn thấy món ăn yêu thích của mình, môi cô không giấu được nụ cười, ánh mắt ấm áp trở lại. Đã bao lâu rồi cô không ăn kẹo mút nhỉ? Thèm quá đi!
“Anh không dụ dỗ đâu, anh là thật lòng mang kẹo mút tặng em, mong em sau khi ăn kẹo có thể đẩy trôi hết giận hờn mà tha thứ cho anh.”
Vừa nói, Vũ Kỳ vừa xoay người Lạc Sở lại đối diện với mình, anh biết anh đã thành công rồi. Bằng chứng là cô không còn gồng người phản kháng anh nữa, mà đã thả lỏng để anh ôm trọn vào lòng.
“Anh nhớ em lắm. Anh thật chỉ có mình em thôi. Xin lỗi vì đã làm em buồn. Sau này sẽ không vậy nữa đâu!”
“Anh cũng phải tin em. Lạc Lam được ba mẹ em nhận nuôi từ béđể trở thành một quản gia không công. Anh ấy là một người có tài, nhưng lại tự ti vì thân phận của mình. Em muốn cho anh ấy có được sự tự tin và sự nghiệp để có một tương lai hạnh phúc tốt đẹp nên đã tặng xe và đề bạt anh ấy lên làm giám đốc. Chỉ vậy thôi.”
“Anh hiểu rồi. Có điều, linh cảm đàn ông cho anh thấy tình cảm mà anh ấy đối với em không đơn giản.”
“Em…”
“Em yên tâm. Anh đã biết cảm giác bị nghi oan khó chịu thế nào rồi. Sở Sở của anh làm gì cũng có lý do. Anh sẽ không có ý kiến hay nghi ngờ bậy bạ nữa. Anh cũng không để ý chuyện có người khác yêu em hay công khai tỏ tình gì đâu. Vì lòng tin anh dành cho em là tuyệt đối.”
Nghe Vũ Kỳ nói xong, bất chợt lời thổ lộ của Lạc Lam tràn về ngập tâm trí Lạc Sở.
Hai tiếng lòng của hai người đàn ông hòa lẫn nhau vang lên bên tai - một nỗi buồn không tên gọi.
Một người tin yêu cô không cần lý do, không toan tính thiệt hơn.
Một người bất chấp tất cả, cam tâm làm người thứ ba.
Rốt cuộc, Lạc Sở cô đây có phước phần gì? Cô ghét bản thân mình quá! Cô ghét cả ý nghĩ tham lam vừa lướt qua trong đầu.
Lòng cô nặng? Hay tình cô nhẹ? Nặng đến đa tâm? Và nhẹ đến phân vân?
Không! Không được! Cô không thể như vậy! Nhắm mắt lại quên hết thôi!
Lạc Sở đang trôi, nhưng không trôi theo dòng ý nghĩ của mình nữa mà trôi theo nụ hôn của Vũ Kỳ.
Vũ Kỳ hôn Lạc Sở. Anh lại dùng sự ôn nhu ngày nào mà dịu dàng nâng niu môi lưỡi cô. Vị ngọt chảy trong tim như một dòng suối mát xua đi những ích kỷ, hờn ghen, nghi ngờ, trách móc. Chỉ tiếc, đây là văn phòng làm việc, nếu không anh cũng không dám cam đoan mình có thể buông lơi cơ thể bảo bối.
“Giờ anh về đây. Chiều nay anh có cuộc hẹn chụp hình. Cuối tuần chúng ta bên nhau nhé, anh nhớ em quá!”
Lạc Sở tựa đầu vào lòng Vũ Kỳ, vòng tay ôm anh một lần nữa để thay cho lời đồng ý trước khi anh rời đi.
Tâm cô đã bình tĩnh trở lại. Người cô yêu thật sự đang đứng trước cô.
Có lẽ, do trong thời gian ngắn, sắc nữ quay cuồng vì nam thần, khiến cô hoa tâm bối rối. Nay nụ hôn ngọt mát kia phần nào đã giúp cô trở về với thực tại.
Cô nên nói rõ với Lạc Lam – vì hạnh phúc của anh sau này cũng như vì trách nhiệm của cô hiện tại.
Nhưng – lòng cô phẳng lặng chưa được tới mấy phút thì lại dậy sóng bởi cái người đang gõ cửa phòng cô lúc này.
“Sở Sở, tôi vào nhé!”
Danh sách chương