Trịnh Âu Đường thả những bước chân thật chậm xuống từng bậc thang hướng ra bên ngoài. Anh nghe lòng mình nặng trịch – cái nặng của tình yêu, niềm tin và hy vọng đang đổ sập. Anh chỉ còn một trái tim ứa máu được khoác lên vỏ bọc của nụ cười nên thoạt nhìn, sự che giấu này vô cùng khiên cưỡng.

Phía bên kia, ở cạnh xe anh, Lạc Sở đang đứng đó. Vẫn đôi mắt phảng phất nét buồn sâu thẳm, nơi đã hút trọn ánh nhìn của anh ngày nào. Vẫn môi cười dịu ngọt xinh tươi, khiến tâm anh trầm luân khó thoát. Tất cả không gì thay đổi, có chăng chỉ là, lúc này, tuy cô thật gần nhưng anh lại thấy sao thật xa.

Trong anh bây giờ là một cỗ hối hận dâng trào, giá như anh đừng quá chậm chạp, đừng tự cho mình là “mưa dầm” và cũng đừng tự tin cho rằng người ta là đất mà “thấm lâu”. Có lẽ nếu thời điểm đó, anh bất chấp kiểu định kiến “tình yêu như gió – bạo phát, bạo tàn” mà mạnh dạn ôm lấy cô nói rõ lòng mình, chắc bây giờ đã khác.

“Anh làm gì mà lâu vậy? Tôi không nghĩ sẽ phải chờ thế này đâu!”

“À, tôi… tôi cũng vừa đi toilet. Xin lỗi đã để Sở Sở chờ…!” – Lúng túng khi nghe Lạc Sở hỏi về sự chậm trễ của mình, Trịnh Âu Đường đành lấy một lý do hết sức là bình thường ra để nói cho qua chuyện.

“Ngốc quá! Tôi chỉ nói đùa thôi, có gì đâu mà anh phải xin lỗi?” – Lạc Sở bị vẻ mặt bối rối và cái tính cách thật thà của Trịnh Âu Đường dọa sợ. Cô chẳng qua chỉ là cảm thấy anh gần gũi như một người bạn thân lâu năm nên mới chọc ghẹo thôi, không ngờ phản ứng của anh lại vượt ngoài sự tưởng tượng của cô.

“Tôi…”

“Tôi gì chứ? Anh Đường nè…!”

“Sao?”

“Cảm ơn anh về buổi tối hôm nay nhé! Tôi thật sự rất vui!”

“Sở Sở vui là được rồi. Tôi cũng rất vui!” – Trịnh Âu Đường dù tâm tư đang rối bời nhưng nghe được câu nói của Lạc Sở, anh cảm thấy an ủi phần nào. Hóa ra, làm cho người mình yêu vui, cũng là một loại hạnh phúc.

“Lần sau chúng ta lại đi tiếp nha! Có một người bạn thân như anh ở thế giới này, đối với tôi, thật sự là một món quà vô giá!”

Thật vậy! Không biết từ bao giờ, Lạc Sở chính thức xem Trịnh Âu Đường là một người bạn thân. Bên cạnh anh, không khó chịu như với Vương Kiến Tường, không nồng nàn như với Vũ Kỳ và cũng không choáng ngợp như với Lạc Lam. Mà là cảm giác yên bình, quen thuộc - ấm áp đến lạ!

Có lẽ do anh hiền lành, lần đầu chạm mặt cũng là lúc được tiếp xúc thật gần, anh đã rất ân cần và dịu dàng khám bệnh cho cô. Ấn tượng đầu tiên luôn thật sâu. Và với anh, cô không thể che giấu sự thoải mái của bản thân mình. Bất quá, có thể trò chuyện, tâm sự và nói hết những vui buồn, khó chịu mà không cần toan tính. Từ nay, cô sẽ đối xử thật tốt với người bạn thân đáng yêu này.

“Ừ… Sở Sở cũng là một món quà vô giá đối với tôi!”

Nghe xong câu nói của Lạc Sở, Trịnh Âu Đường không biết bản thân nên vui hay buồn. Anh chỉ biết, anh vô thức lặp lại câu nói của cô để đáp trả tấm lòng của cô dành cho anh. Với anh, cô không chỉ là món quà mà còn là một báu vật – một vật quý vô giá mà anh chỉ muốn một lần được trọn vẹn sở hữu.

Khoảng cách của những thứ tình cảm, con đường dẫn đến những trái tim … gần như không gần, xa như không xa. Nó chỉ khác nhau ở tên gọi! Anh không đủ nhanh nên mất quyền làm người yêu, không đủ bạo gan để xin được làm người tình, lại càng không đủ đê tiện để làm người thứ ba. Anh chỉ có thể chấp nhận làm một người bạn thân.

Âm thầm xâu chuỗi những bó hoa để ươm mầm tình yêu, nay tiếp tục âm thầm gom nhặt những mảnh vỡ để nối liền một tình bạn. Nếu là một bạn thân mà có thể bên cô không cần suy nghĩ, anh sẽ không ngại. Không có được điều mình muốn dù sao cũng đỡ đau hơn là mất đi luôn cơ hội tiếp cận với điều mình muốn mà không có được!

Bình tĩnh nở một nụ cười từ đáy lòng, không tươi nhưng cũng không khiên cưỡng, Trịnh Âu Đường nhẹ nhõm đối diện với Lạc Sở. Từ nay, anh sẽ bên cô và bảo vệ cô như một người bạn thân.

“Ok. Chúng ta đều là quà của nhau, được chưa? Giờ thì về thôi nè!”

“Ok. À! Tôi quên mất! Điện thoại của Sở Sở nè! Lần sau cẩn thận đừng để quên nữa, sẽ mất đó!”

“Trời đất!… tôi không biết luôn đó, chắc do lúc nãy xem điện thoại rồi để luôn lên bàn mà không bỏ vào túi xách. Cảm ơn anh nha!”

Thật ra thì Lạc Sở rất ít khi bất cẩn như vậy, chẳng qua là lúc chiều có thể do Lạc Lam nhận ra bị cô gạt nên liên tục gọi điện. Mà cô thì tạm thời muốn trốn nên đã chặn cuộc gọi của anh, cộng thêm sức hấp dẫn của thức ăn nên cô lơ đãng để điện thoại lên bàn rồi quên hẳn.

--- ------

Sau khi nhận lại điện thoại, Lạc Sở quen tay mở màn hình kiểm tra, cô cũng nhanh mắt đọc được dòng tin nhắn của Vũ Kỳ. Cô khẽ cười, lòng ấm áp, sóng gió nhỏ nhoi vừa đi qua cô lại thấy trân trọng hơn những gì mình đang có.

Quay đầu hướng ra phía ngoài, Lạc Sở theo thói quen đưa tay mở cửa sổ xe hơi để gió thốc vào. Cô và Trịnh Âu Đường cùng lặng im nghe giai điệu của một bài tình ca.

Bỗng dưng, từ quán bar bên đường, xoẹt qua mắt Lạc Sở bóng dáng một đôi nam nữ rất quen thuộc – người đàn ông đang dìu người phụ nữ trong tư thế tay quấn eo rất thân mật. Xe của Trịnh Âu Đường đi không nhanh lắm, đủ cho cô thấy màu áo của người đàn ông ấy rất giống của Vũ Kỳ lúc sáng. Có điều, khoảng cách quá xa và do ngược hướng nên cô không thể nhìn được gương mặt của họ. Xe chạy qua, theo phản xạ tự nhiên, cô quay đầu để nhìn với theo cho đến khi khuất hẳn.

“Sao vậy Sở Sở?” – Điều này đương nhiên khiến người cầm lái như Trịnh Âu Đường thấy khó hiểu, anh buộc miệng hỏi.

“Không… không có gì!” – Lạc Sở bị đánh thức bởi câu hỏi của Trịnh Âu Đường. Cô ngồi lại ngay ngắn, rồi tự trấn an bản thân rằng vừa nãy chỉ là trùng hợp. Người mặc áo giống nhau đó chẳng phải là chuyện quá bình thường hay sao? Vũ Kỳ hiện giờ đang làm việc, hơn nữa tính cách của anh cô rất rõ, mấy chỗ ồn ào, phức tạp như quán bar, không phải là sở thích của anh. Có lẽ do dạo này ít gần gũi, lại vừa trải qua mấy chuyện nghi ngờ mất lòng tin, nên sâu thẳm trong cô còn chút gì cảnh giác và lo sợ nên trông gà hóa cuốc thế thôi. Cô không nên tự mình nhát mình rồi làm ảnh hưởng đến tình cảm.

Thật nhanh, Lạc Sở lấy lại cân bằng, cô đẩy những ý nghĩ không hay ra khỏi đầu mình rồi quay sang tán dóc cùng Trịnh Âu Đường.

Khi xe về đến cổng nhà cũng là lúc đèn trong sân tắt hẳn. Lạc Sở tạm biệt Trịnh Âu Đường rồi chậm rãi bước vào. Cô dùng tốc độ của rùa già để đi, lê từng bước chân thật nặng nề, lướt qua vườn hoa nhỏ. Lúc này, tâm trạng vui tươi, thoải mái lại nhường chỗ cho cảm giác hồi hộp xen lẫn áy náy. Cô biết giờ này Lạc Lam chắc chắn rất giận, có khi anh đang ở đâu đó trong sân vườn hoặc trong phòng khách để chờ hỏi tội cô.

Mắt cô đảo liên tục, đầu thì tính đủ mọi kế sách để giải thích. Có khi, không phải chỉ mình Lạc Lam mà còn có cả Lạc Nghi nữa, chẳng phải hôm nay cô đã cả gan mà đem em gái cô ra làm bia đỡ hay sao chứ? Nghĩ đến mà toát hết mồ hôi. Cô biết là lỗi của cô, lát nữa cô sẽ đứng yên cho họ trách móc!

Nhưng hoàn toàn ngược lại với suy đoán đầy lo sợ của Lạc Sở, trong sân không có ai chờ cô, phòng khách cũng đón tiếp cô trong yên lặng. Mọi thứ dường như đã chìm trong giấc ngủ.

Thở phào nhẹ nhõm, có lẽ Lạc Lam và Lạc Nghi chờ cô lâu quá mệt nên đi nghỉ ngơi hết rồi. Bản án của cô sẽ được kéo dài đến mai mới ra hầu tòa, sự sống của cô vẫn còn tiếp diễn thêm một đêm nữa – thật may quá! Thôi thì lúc nào hay lúc đó vậy.

Môi nở một nụ cười thoát nạn, Lạc Sở mặc kệ tất cả, nhanh chân chạy lên phòng. Cô đóng cửa bằng một lực đạo chẳng thể giết nổi một con kiến. Niềm vui chưa kéo dài được quá mấy giây thì sự sợ hãi một lần nữa ập đến, tần số của nó cao hơn gấp mấy lần lúc ở sân vườn. Cô bị người trước mắt dọa cho suýt nữa là đứng không nổi. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô trách bản thân mình tại sao đi ra khỏi nhà mà không chịu khóa cửa phòng, giờ thì hại chết cô rồi!

“Sao vậy? Không phải việc đem người khác ra làm trò đùa khiến em rất vui vẻ hay sao?”

Thuốc súng nồng nặc khắp căn phòng – mùi vị của sự phẫn nộ, băng lãnh và cả đau lòng – cuộc chiến giữa thật và giả lại tiếp tục được diễn ra!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện