Trước mắt cô lúc này là một nam thần với mái tóc ngắn cao mềm mại và đôi mắt nâu đượm buồn – khoảng cách gần, cô có thể nhìn rõ lông mi anh rất dài, cong vút – cánh mũi cao thẳng – làn da ngăm khỏe khoắn. Khuôn ngực rắn chắc tỏa mùi hoa phong lữ nhè nhẹ khiến người ta muốn hít mãi không thôi. Hôm nay là ngày gì mà tác giả sắc nữ như cô lại toàn được gặp trai đẹp thế này? Nếu ở Âu Đường là nét hiền hòa, nhã nhặn - chững chạc đầy tri thức của một bác sĩ - thì ở anh là một sự lạnh nhạt, hoang vu với khí chất rất đàn ông. Không ngờ tác giả của truyện này ưu ái những nhân vật nam đến vậy – miêu tả đến đâu chuẩn đến đó làm cho Lạc Sở cô đây trong khoảnh khắc chỉ cần ngắm các anh thôi là đủ no rồi.
“Em không sao rồi đúng không?” – Giọng nói trầm ấm lại vang lên – lần này không làm cô hốt hoảng nhưng đủ làm cho cô thoát ra khỏi sự thẫn thờ.
Khi vừa định hình lại cô mới phát hiện mình đang ở một tư thế rất ám muội. Cô đang ở trọn trong vòng tay anh, người cô tựa hẳn vào người anh, anh đang giữ cô lại để cô không ngã. Đôi tay cô đặt ở ngực anh còn đôi mắt cô vẫn chưa thể điều khiển được vẫn đang nhìn thẳng vào anh. Nhận ra sự không phải của mình – cô lắp bắp trả lời “Xin… xin lỗi anh, tôi… không sao”
Vừa trả lời xong chưa đến mấy giây, vòng tay đó đã buông cô ra khiến cô không kịp thích nghi nên có chút loạng choạng. Cô hơi ngỡ ngàng vì sự phũ phàng này nhưng khi nhớ ra điều gì đó – cô lên tiếng…
“Anh là… Lạc Lam?”
“Thật ra em đang có âm mưu gì?” – Lạc Lam trầm giọng hỏi, trong đôi mắt anh ánh lên sự nghi ngờ sâu sắc.
Lạc Lam thật sự không tin con người có thể chỉ trong một đêm mà hoàn toàn thay đổi. Sáng nay khi Lạc Nghi sợ hãi chạy đi tìm bác sĩ Trịnh, miệng luôn nói Lạc Sở rất lạ - anh nghĩ Lạc Nghi vì quá lo cho chị mình nên mới quan trọng hóa vấn đề thôi. Nhưng khi bác sĩ Trịnh đến, cùng Lạc Nghi lên phòng khám cho Lạc Sở - anh đã đứng ngoài và nghe được câu chuyện của họ. Nhìn Lạc Nghi trở nên vui vẻ hơn – bác sĩ Trịnh thì từ cách gọi khách sáo chuyển qua cách gọi thân mật. Lòng anh càng dấy lên sự nghi ngờ không biết con người thâm sâu kia đang muốn làm gì? Anh đã lặng lẽ một góc quan sát Lạc Sở từ lúc cô xuống nhà, ra ngoài sân cho đến khi vào bếp. Tuy không muốn tin nhưng anh vẫn phải thừa nhận rằng cô hôm nay rất khác. Lạc Sở mà anh biết không bao giờ ra ngoài mà không trang điểm, kể cả lúc cô bệnh – Lạc Sở mà anh biết không bao giờ quan tâm đến những thứ xung quanh mình, nói gì là đi dạo, tung tăng, thỉnh thoảng lại cười một mình như vậy – Lạc Sở mà anh biết không bao giờ phối hợp quần áo một cách trẻ con thế này – Lạc Sở mà anh biết có đôi mắt buồn nhưng rất sắc – sao hôm nay khi nhìn thẳng vào mắt cô – anh lại chỉ toàn thấy một sự trong suốt đến vô cùng tuy rằng nét buồn ấy vẫn phảng phất. Anh thừa nhận – anh có run khi nhìn vào nó – cái run này không phải vì rung động mà là vì sợ - anh sợ bản thân mình nếu không chớp mắt sẽ bị ánh mắt đó hút trọn. Thì ra khi không trang điểm đôi mắt cô còn có ma lực gấp mấy lần – nhưng cái ma lực này không đến bằng sự khinh thường, nghi kỵ như mọi ngày mà đến từ sự giản dị, yên bình, không chút tạp niệm. Điều đặc biệt nhất vẫn là từ khi anh bước vào nhà họ Lạc đến nay, chưa bao giờ anh tiếp xúc gần với cô như vậy, cũng chưa bao giờ anh thấy cô nhìn anh chân thành như hôm nay. Từ khi anh đứng về phía Lạc Nghi đến giờ, chẳng phải cô cũng không ưa gì anh hay sao? Hay là tất cả đang là một vở kịch? Cô thay đổi? Cô biến thành người khác ? Hay cô đang âm mưu chuyện gì? Dù là gì anh vẫn không dễ dàng tin – người như cô có thể tốt được.
“Âm… mưu? Âm mưu gì?” – Lạc Sở méo mặt hỏi – nhìn vào đôi mắt anh là cô biết anh không thể gọi đơn thuần là ghét cô – mà phải gọi là khinh – là không muốn nhìn tới – xem ra con đường lương thiện không dễ đi chút nào
“Tôi hỏi em – em như ngày hôm nay là đang có âm mưu gì?” – Lạc Lam lặp lại câu hỏi – lần này anh cố tình đưa mắt nhìn về hướng khác để khỏi bị phân tâm
“Tôi… tôi biết hôm nay tôi có những triệu chứng không như bình thường lắm nhưng tôi… tôi tuyệt đối không có âm mưu gì hết…“ – Lạc Sở biết những ai hôm nay tiếp xúc với cô đều sẽ thấy lạ vì cô cơ bản là chính cô – không phải là ai khác – nên cô không thể sống khác với tính cách của mình được – cô không thể lạnh lùng, mặt lầm lì rồi không quan tâm tới ai như cô tiểu thư kia được – nhưng nếu cô nói cô từ thế giới thật xuyên qua – đùa sao? Ai mà tin? Thôi thì cô đành bơ đi – khó quá cho qua nhé!
“Thật sao?” – Lạc Lam nheo mắt nhìn biểu hiện bối rối của Lạc Sở - cô cũng có lúc như vậy sao? Mặt này thật khiến cho người ta ngạc nhiên đấy
“Anh thấy thật là thật – mà giả là giả - anh hãy cứ suy nghĩ đơn giản đi một chút. Tôi là người tạo ra cuộc sống của tôi – tôi chọn thái độ sống cho riêng tôi – có thể quá khứ tôi như thế nhưng không có nghĩa tôi mãi mãi như thế - con người không phải lúc nào cũng mãi như vậy đâu. Anh hiểu không?” – Lạc Sở triết lý nói một mạch mà ngay chính cô cũng không thể hiểu cô đang nói gì
“Em đang giải thích cho tôi biết em đang thay đổi sao? Vì cái gì chứ?”
“Chính xác – vì cái gì chứ? Tôi chẳng có lý do gì để phải biến bản thân mình khác đi cả. Tôi cũng chẳng có lợi ích gì khi làm điều này. Tôi thay đổi thái độ sống là để hạnh phúc hơn thôi” – Lạc Sở xoay chuyển, cô là một tác giả viết văn đấy, muốn vặn cô hơi bị khó nhé
“Hạnh phúc hơn? Bắt đầu từ bao giờ mà một người bất cần như em lại mong được hạnh phúc?” – Lạc Lam cảm thấy buồn cười với cái lý lẽ Lạc Sở đưa ra. Cô mong hạnh phúc mà trước giờ cô toàn chối bỏ nó sao? Cô có được tình cảm lớn từ em cô mà cô không trân trọng – nay lại muốn hạnh phúc sao? “Vậy bắt đầu từ bao giờ người trầm lặng như anh lại nói nhiều vậy? Bắt đầu từ bao giờ mà anh lại quan tâm tới chuyện vì sao tôi thay đổi, chẳng phải trước giờ anh có ác cảm với tôi sao?” – Lạc Sở bắt đầu phản công – mà đó cũng là thắc mắc thật lòng cô – từ bao giờ vậy?
“Em… - Tôi nói cho em biết, tôi không quan tâm em thay đổi hay không thay đổi, tôi không quan tâm em muốn hạnh phúc hay không, tôi cũng không quan tâm em đang làm gì, đang nghĩ gì nhưng tôi cấm em làm gì tổn hại đến Tiểu Nghi – cô ấy thương em thật lòng, cô ấy không có lỗi gì cả - đừng để tôi thấy cô ấy đau lòng vì em nữa – tôi biết em bị đối xử bất công từ bé nhưng nếu em đã biết bị đối xử như vậy không vui gì thì em đừng trút nó lên Tiểu Nghi nữa – tôi chỉ nói vậy thôi – em cứ từ từ mà nghĩ” – Lạc Lam mất bình tĩnh và anh nói ra hết tất cả những gì anh muốn nói – chính bản thân anh cũng không hiểu sao hôm nay mình lại không kiểm soát được như vậy – câu nói của Lạc Sở thật sự đã chạm trúng tim đen của anh.
Anh toan quay người rời khỏi nhưng một câu nói đã khiến anh lặng đi
“Hạnh phúc trong cuộc sống này ai cũng mong có được. Nhưng có dám can đảm đấu tranh để có được nó hay không mới là vấn đề. Tôi đã quá không hạnh phúc. Tôi đã mệt mỏi mà chấp nhận sống không hạnh phúc quá lâu. Lạc Nghi không có lỗi – anh nói đúng! Nhưng Lạc Sở tôi – có lỗi gì? Tôi khát khao yêu thương chứ - nhưng yêu thương không mĩm cười với tôi. Tôi đã chấp nhận bỏ qua hết yêu thương để tự yêu thương chính mình nhưng tôi kiệt sức rồi. Tôi lạnh lùng với Lạc Nghi đơn giản vì tôi không muốn em ấy bước vào cái thế giới lạnh ngắt của tôi. Phải – tôi ích kỷ nhưng ít ra tôi vẫn tha thứ cho cuộc đời – ít nhất là cho ba mẹ - những người sinh tôi ra rồi trút lên tôi những lỗi lầm mà tôi không hề muốn có hoặc gây ra. Vậy là tôi sai sao? Tôi đuối sức rồi – Tôi muốn sống đúng với chính mình – tôi không muốn đeo mặt nạ nữa – Tôi muốn được hạnh phúc nên tôi sống khác đi có được không? Không lẽ muốn sống tốt khó vậy sao? Còn về phần Tiểu Nghi, tôi tự biết tôi phải như thế nào để bù đắp. Anh cứ yên tâm.” – Không hiểu là Lạc Sở đang nói cho chính bản thân cô hay nói thay cho Lạc Sở tiểu thư – cô chỉ biết đó là những gì tận đáy lòng cô cảm nhận – ai có thể chọn cho mình cuộc sống chứ? Như cô – cô cũng bị bỏ rơi – nhưng cô tích cực sống, vui vẻ đối diện, cô chắp bút cho những nhân vật của cô sống cuộc đời mà cô không có được – còn Lạc Sở tiểu thư – cô ấy có tất cả - nhưng có cũng như không – cô ấy không muốn đối diện – nên cô ấy lạnh nhạt che đi tất cả - suy cho cùng – cô ấy cũng là kẻ đáng thương – tại sao phải trách chứ? Khi người xấu biến thành tốt không phải nên được hoan nghênh sao? Ức chế biến thành nước mắt … cô rơi lệ cho số phận chung của hai người.
“Em… Tôi…” – Lạc Lam chợt trở nên lúng túng, anh thật sự không thể diễn tả suy nghĩ của mình lúc này. Lạc Sở lạnh lùng kia đang rơi nước mắt trước mặt anh – anh không quan tâm mà – sao lại thấy có chút áy náy như vậy
“Tôi không sao đâu. Anh đừng nhọc lòng. Nhưng anh trai à, tôi có một câu muốn tặng anh. Cuộc sống sẽ thay đổi khi anh thay đổi cách nhìn về nó – nếu anh muốn có được điều gì đó anh phải can đảm giành lấy nó. Tôi tin anh hiểu tôi muốn nói gì. Đừng đứng trong bóng tối mà tỏa ánh sáng nữa, thứ ánh sáng đó không đủ để soi cả đời đâu – nếu muốn làm ánh sáng – anh hãy làm mặt trời – đừng làm đèn pin. Vậy nhé!” – Nhìn anh bối rối, cô biết cô đã đánh vào tâm lý của anh được rồi – có thể sau lần này cô đã thành công trong việc làm cho anh bớt ghét cô. Nhưng cô chợt nhớ mình còn phải cố gắng giúp anh bỏ qua mặc cảm mà thổ lộ với em cô, như cô đã nói ai cũng cần hạnh phúc. Có điều, trước mắt cô chỉ có thể nói câu đó thôi – hy vọng có thể từ từ tác động lên anh. Thật lòng, cô không ghét anh được vì thứ nhất là anh đẹp trai – thứ hai, anh chung tình như bảo bối A Kỳ của cô – và thứ 3 là vì sự nghiệp np chảy trong máu cô – cô phải viết câu chuyện hoàn hảo cho em mình để mọi người ai cũng được hạnh phúc – bất giác cô mĩm cười với chính mình.
“ Tôi… Em…” – Lạc Sở nói xong – anh nghe như nói ra đúng nỗi lòng của mình – tim anh bỗng đau nhói – Đúng – anh yêu Lạc Nghi nhưng chỉ có thể dùng thân phận anh trai mà bên cô ấy vì anh biết vị trí của anh ở đâu, làm sao dám đèo bồng chứ? – nhưng đó là bí mật của anh mà? Sao Lạc Sở lại có thể nói lên đúng tâm sự của anh như vậy?
Rồi lại mĩm cười – vừa mới thấy cô rơi lệ - chưa hết bối rối – giờ cô lại mĩm cười – Lần đầu tiên, anh thấy cô cười – nụ cười ngây ngốc, không toan tính – cười chỉ là cười thôi – bình thường anh nhìn cô như ác ma sắc sảo, thâm trầm – nhưng sao hôm nay – trong mắt anh lúc này – lại là một đứa trẻ vô tư. Chính là anh cũng không hiểu được cảm giác của mình sau khi nghe xong câu nói ấy – cảm động? thừa nhận? hay biết ơn?
“Tôi … tôi xin lỗi… Ban nãy tôi có hơi quá lời với em” – Lạc Lam khó khăn mở lời
“Không sao đâu. Đó là tâm lý bình thường thôi. Trong quá khứ tôi đã có nhiều cái không phải, khó trách anh không thể chấp nhận…”
“Tôi…” – Lạc Lam lại chẳng biết nên nói gì, bình thường anh là một người rất trầm, ban nãy vì không kiểm soát được nên mới nói nhiều, giờ lại không biết nói gì.
“Thôi… bỏ đi… tôi đói lắm rồi… anh trai có thể nấu gì cho tôi ăn chứ?” – Lạc Sở mĩm cười nhờ vả, quả thật giờ cô đói đến mức không làm gì nổi rồi – vừa bệnh xong đã mất sức, còn vừa nói lý tốn không biết bao nhiêu chất xám, giờ hết chịu được luôn.
“Được… em ra bàn ngồi đi… tôi sẽ làm cho em ăn” – Lạc Lam định thần lại, nhanh chóng nhận lời nhờ vả của Lạc Sở như một cách tránh đi sự bối rối – xem ra hôm nay không phải chỉ mình cô ấy thay đổi – mà anh cũng sắp không còn là anh rồi…
Có một điều – Lạc Lam chưa kịp nhận ra rằng – ngay cả khi đứng trước Lạc Nghi – anh cũng chưa từng mất kiểm soát như lúc này – nhưng tất cả chỉ là mới bắt đầu thôi…..
“Em không sao rồi đúng không?” – Giọng nói trầm ấm lại vang lên – lần này không làm cô hốt hoảng nhưng đủ làm cho cô thoát ra khỏi sự thẫn thờ.
Khi vừa định hình lại cô mới phát hiện mình đang ở một tư thế rất ám muội. Cô đang ở trọn trong vòng tay anh, người cô tựa hẳn vào người anh, anh đang giữ cô lại để cô không ngã. Đôi tay cô đặt ở ngực anh còn đôi mắt cô vẫn chưa thể điều khiển được vẫn đang nhìn thẳng vào anh. Nhận ra sự không phải của mình – cô lắp bắp trả lời “Xin… xin lỗi anh, tôi… không sao”
Vừa trả lời xong chưa đến mấy giây, vòng tay đó đã buông cô ra khiến cô không kịp thích nghi nên có chút loạng choạng. Cô hơi ngỡ ngàng vì sự phũ phàng này nhưng khi nhớ ra điều gì đó – cô lên tiếng…
“Anh là… Lạc Lam?”
“Thật ra em đang có âm mưu gì?” – Lạc Lam trầm giọng hỏi, trong đôi mắt anh ánh lên sự nghi ngờ sâu sắc.
Lạc Lam thật sự không tin con người có thể chỉ trong một đêm mà hoàn toàn thay đổi. Sáng nay khi Lạc Nghi sợ hãi chạy đi tìm bác sĩ Trịnh, miệng luôn nói Lạc Sở rất lạ - anh nghĩ Lạc Nghi vì quá lo cho chị mình nên mới quan trọng hóa vấn đề thôi. Nhưng khi bác sĩ Trịnh đến, cùng Lạc Nghi lên phòng khám cho Lạc Sở - anh đã đứng ngoài và nghe được câu chuyện của họ. Nhìn Lạc Nghi trở nên vui vẻ hơn – bác sĩ Trịnh thì từ cách gọi khách sáo chuyển qua cách gọi thân mật. Lòng anh càng dấy lên sự nghi ngờ không biết con người thâm sâu kia đang muốn làm gì? Anh đã lặng lẽ một góc quan sát Lạc Sở từ lúc cô xuống nhà, ra ngoài sân cho đến khi vào bếp. Tuy không muốn tin nhưng anh vẫn phải thừa nhận rằng cô hôm nay rất khác. Lạc Sở mà anh biết không bao giờ ra ngoài mà không trang điểm, kể cả lúc cô bệnh – Lạc Sở mà anh biết không bao giờ quan tâm đến những thứ xung quanh mình, nói gì là đi dạo, tung tăng, thỉnh thoảng lại cười một mình như vậy – Lạc Sở mà anh biết không bao giờ phối hợp quần áo một cách trẻ con thế này – Lạc Sở mà anh biết có đôi mắt buồn nhưng rất sắc – sao hôm nay khi nhìn thẳng vào mắt cô – anh lại chỉ toàn thấy một sự trong suốt đến vô cùng tuy rằng nét buồn ấy vẫn phảng phất. Anh thừa nhận – anh có run khi nhìn vào nó – cái run này không phải vì rung động mà là vì sợ - anh sợ bản thân mình nếu không chớp mắt sẽ bị ánh mắt đó hút trọn. Thì ra khi không trang điểm đôi mắt cô còn có ma lực gấp mấy lần – nhưng cái ma lực này không đến bằng sự khinh thường, nghi kỵ như mọi ngày mà đến từ sự giản dị, yên bình, không chút tạp niệm. Điều đặc biệt nhất vẫn là từ khi anh bước vào nhà họ Lạc đến nay, chưa bao giờ anh tiếp xúc gần với cô như vậy, cũng chưa bao giờ anh thấy cô nhìn anh chân thành như hôm nay. Từ khi anh đứng về phía Lạc Nghi đến giờ, chẳng phải cô cũng không ưa gì anh hay sao? Hay là tất cả đang là một vở kịch? Cô thay đổi? Cô biến thành người khác ? Hay cô đang âm mưu chuyện gì? Dù là gì anh vẫn không dễ dàng tin – người như cô có thể tốt được.
“Âm… mưu? Âm mưu gì?” – Lạc Sở méo mặt hỏi – nhìn vào đôi mắt anh là cô biết anh không thể gọi đơn thuần là ghét cô – mà phải gọi là khinh – là không muốn nhìn tới – xem ra con đường lương thiện không dễ đi chút nào
“Tôi hỏi em – em như ngày hôm nay là đang có âm mưu gì?” – Lạc Lam lặp lại câu hỏi – lần này anh cố tình đưa mắt nhìn về hướng khác để khỏi bị phân tâm
“Tôi… tôi biết hôm nay tôi có những triệu chứng không như bình thường lắm nhưng tôi… tôi tuyệt đối không có âm mưu gì hết…“ – Lạc Sở biết những ai hôm nay tiếp xúc với cô đều sẽ thấy lạ vì cô cơ bản là chính cô – không phải là ai khác – nên cô không thể sống khác với tính cách của mình được – cô không thể lạnh lùng, mặt lầm lì rồi không quan tâm tới ai như cô tiểu thư kia được – nhưng nếu cô nói cô từ thế giới thật xuyên qua – đùa sao? Ai mà tin? Thôi thì cô đành bơ đi – khó quá cho qua nhé!
“Thật sao?” – Lạc Lam nheo mắt nhìn biểu hiện bối rối của Lạc Sở - cô cũng có lúc như vậy sao? Mặt này thật khiến cho người ta ngạc nhiên đấy
“Anh thấy thật là thật – mà giả là giả - anh hãy cứ suy nghĩ đơn giản đi một chút. Tôi là người tạo ra cuộc sống của tôi – tôi chọn thái độ sống cho riêng tôi – có thể quá khứ tôi như thế nhưng không có nghĩa tôi mãi mãi như thế - con người không phải lúc nào cũng mãi như vậy đâu. Anh hiểu không?” – Lạc Sở triết lý nói một mạch mà ngay chính cô cũng không thể hiểu cô đang nói gì
“Em đang giải thích cho tôi biết em đang thay đổi sao? Vì cái gì chứ?”
“Chính xác – vì cái gì chứ? Tôi chẳng có lý do gì để phải biến bản thân mình khác đi cả. Tôi cũng chẳng có lợi ích gì khi làm điều này. Tôi thay đổi thái độ sống là để hạnh phúc hơn thôi” – Lạc Sở xoay chuyển, cô là một tác giả viết văn đấy, muốn vặn cô hơi bị khó nhé
“Hạnh phúc hơn? Bắt đầu từ bao giờ mà một người bất cần như em lại mong được hạnh phúc?” – Lạc Lam cảm thấy buồn cười với cái lý lẽ Lạc Sở đưa ra. Cô mong hạnh phúc mà trước giờ cô toàn chối bỏ nó sao? Cô có được tình cảm lớn từ em cô mà cô không trân trọng – nay lại muốn hạnh phúc sao? “Vậy bắt đầu từ bao giờ người trầm lặng như anh lại nói nhiều vậy? Bắt đầu từ bao giờ mà anh lại quan tâm tới chuyện vì sao tôi thay đổi, chẳng phải trước giờ anh có ác cảm với tôi sao?” – Lạc Sở bắt đầu phản công – mà đó cũng là thắc mắc thật lòng cô – từ bao giờ vậy?
“Em… - Tôi nói cho em biết, tôi không quan tâm em thay đổi hay không thay đổi, tôi không quan tâm em muốn hạnh phúc hay không, tôi cũng không quan tâm em đang làm gì, đang nghĩ gì nhưng tôi cấm em làm gì tổn hại đến Tiểu Nghi – cô ấy thương em thật lòng, cô ấy không có lỗi gì cả - đừng để tôi thấy cô ấy đau lòng vì em nữa – tôi biết em bị đối xử bất công từ bé nhưng nếu em đã biết bị đối xử như vậy không vui gì thì em đừng trút nó lên Tiểu Nghi nữa – tôi chỉ nói vậy thôi – em cứ từ từ mà nghĩ” – Lạc Lam mất bình tĩnh và anh nói ra hết tất cả những gì anh muốn nói – chính bản thân anh cũng không hiểu sao hôm nay mình lại không kiểm soát được như vậy – câu nói của Lạc Sở thật sự đã chạm trúng tim đen của anh.
Anh toan quay người rời khỏi nhưng một câu nói đã khiến anh lặng đi
“Hạnh phúc trong cuộc sống này ai cũng mong có được. Nhưng có dám can đảm đấu tranh để có được nó hay không mới là vấn đề. Tôi đã quá không hạnh phúc. Tôi đã mệt mỏi mà chấp nhận sống không hạnh phúc quá lâu. Lạc Nghi không có lỗi – anh nói đúng! Nhưng Lạc Sở tôi – có lỗi gì? Tôi khát khao yêu thương chứ - nhưng yêu thương không mĩm cười với tôi. Tôi đã chấp nhận bỏ qua hết yêu thương để tự yêu thương chính mình nhưng tôi kiệt sức rồi. Tôi lạnh lùng với Lạc Nghi đơn giản vì tôi không muốn em ấy bước vào cái thế giới lạnh ngắt của tôi. Phải – tôi ích kỷ nhưng ít ra tôi vẫn tha thứ cho cuộc đời – ít nhất là cho ba mẹ - những người sinh tôi ra rồi trút lên tôi những lỗi lầm mà tôi không hề muốn có hoặc gây ra. Vậy là tôi sai sao? Tôi đuối sức rồi – Tôi muốn sống đúng với chính mình – tôi không muốn đeo mặt nạ nữa – Tôi muốn được hạnh phúc nên tôi sống khác đi có được không? Không lẽ muốn sống tốt khó vậy sao? Còn về phần Tiểu Nghi, tôi tự biết tôi phải như thế nào để bù đắp. Anh cứ yên tâm.” – Không hiểu là Lạc Sở đang nói cho chính bản thân cô hay nói thay cho Lạc Sở tiểu thư – cô chỉ biết đó là những gì tận đáy lòng cô cảm nhận – ai có thể chọn cho mình cuộc sống chứ? Như cô – cô cũng bị bỏ rơi – nhưng cô tích cực sống, vui vẻ đối diện, cô chắp bút cho những nhân vật của cô sống cuộc đời mà cô không có được – còn Lạc Sở tiểu thư – cô ấy có tất cả - nhưng có cũng như không – cô ấy không muốn đối diện – nên cô ấy lạnh nhạt che đi tất cả - suy cho cùng – cô ấy cũng là kẻ đáng thương – tại sao phải trách chứ? Khi người xấu biến thành tốt không phải nên được hoan nghênh sao? Ức chế biến thành nước mắt … cô rơi lệ cho số phận chung của hai người.
“Em… Tôi…” – Lạc Lam chợt trở nên lúng túng, anh thật sự không thể diễn tả suy nghĩ của mình lúc này. Lạc Sở lạnh lùng kia đang rơi nước mắt trước mặt anh – anh không quan tâm mà – sao lại thấy có chút áy náy như vậy
“Tôi không sao đâu. Anh đừng nhọc lòng. Nhưng anh trai à, tôi có một câu muốn tặng anh. Cuộc sống sẽ thay đổi khi anh thay đổi cách nhìn về nó – nếu anh muốn có được điều gì đó anh phải can đảm giành lấy nó. Tôi tin anh hiểu tôi muốn nói gì. Đừng đứng trong bóng tối mà tỏa ánh sáng nữa, thứ ánh sáng đó không đủ để soi cả đời đâu – nếu muốn làm ánh sáng – anh hãy làm mặt trời – đừng làm đèn pin. Vậy nhé!” – Nhìn anh bối rối, cô biết cô đã đánh vào tâm lý của anh được rồi – có thể sau lần này cô đã thành công trong việc làm cho anh bớt ghét cô. Nhưng cô chợt nhớ mình còn phải cố gắng giúp anh bỏ qua mặc cảm mà thổ lộ với em cô, như cô đã nói ai cũng cần hạnh phúc. Có điều, trước mắt cô chỉ có thể nói câu đó thôi – hy vọng có thể từ từ tác động lên anh. Thật lòng, cô không ghét anh được vì thứ nhất là anh đẹp trai – thứ hai, anh chung tình như bảo bối A Kỳ của cô – và thứ 3 là vì sự nghiệp np chảy trong máu cô – cô phải viết câu chuyện hoàn hảo cho em mình để mọi người ai cũng được hạnh phúc – bất giác cô mĩm cười với chính mình.
“ Tôi… Em…” – Lạc Sở nói xong – anh nghe như nói ra đúng nỗi lòng của mình – tim anh bỗng đau nhói – Đúng – anh yêu Lạc Nghi nhưng chỉ có thể dùng thân phận anh trai mà bên cô ấy vì anh biết vị trí của anh ở đâu, làm sao dám đèo bồng chứ? – nhưng đó là bí mật của anh mà? Sao Lạc Sở lại có thể nói lên đúng tâm sự của anh như vậy?
Rồi lại mĩm cười – vừa mới thấy cô rơi lệ - chưa hết bối rối – giờ cô lại mĩm cười – Lần đầu tiên, anh thấy cô cười – nụ cười ngây ngốc, không toan tính – cười chỉ là cười thôi – bình thường anh nhìn cô như ác ma sắc sảo, thâm trầm – nhưng sao hôm nay – trong mắt anh lúc này – lại là một đứa trẻ vô tư. Chính là anh cũng không hiểu được cảm giác của mình sau khi nghe xong câu nói ấy – cảm động? thừa nhận? hay biết ơn?
“Tôi … tôi xin lỗi… Ban nãy tôi có hơi quá lời với em” – Lạc Lam khó khăn mở lời
“Không sao đâu. Đó là tâm lý bình thường thôi. Trong quá khứ tôi đã có nhiều cái không phải, khó trách anh không thể chấp nhận…”
“Tôi…” – Lạc Lam lại chẳng biết nên nói gì, bình thường anh là một người rất trầm, ban nãy vì không kiểm soát được nên mới nói nhiều, giờ lại không biết nói gì.
“Thôi… bỏ đi… tôi đói lắm rồi… anh trai có thể nấu gì cho tôi ăn chứ?” – Lạc Sở mĩm cười nhờ vả, quả thật giờ cô đói đến mức không làm gì nổi rồi – vừa bệnh xong đã mất sức, còn vừa nói lý tốn không biết bao nhiêu chất xám, giờ hết chịu được luôn.
“Được… em ra bàn ngồi đi… tôi sẽ làm cho em ăn” – Lạc Lam định thần lại, nhanh chóng nhận lời nhờ vả của Lạc Sở như một cách tránh đi sự bối rối – xem ra hôm nay không phải chỉ mình cô ấy thay đổi – mà anh cũng sắp không còn là anh rồi…
Có một điều – Lạc Lam chưa kịp nhận ra rằng – ngay cả khi đứng trước Lạc Nghi – anh cũng chưa từng mất kiểm soát như lúc này – nhưng tất cả chỉ là mới bắt đầu thôi…..
Danh sách chương