Cuối cùng, Vân Vân cũng đủ dũng cảm nói với mẹ việc mình muốn phẫu thuật cắt bỏ đốt ngón tay cái. Bà Thu Hiền động viên con gái, rằng sẽ không đau đớn gì, rồi đây những cơn ác mộng kia sẽ chấm dứt.
Trong thời gian hồi phục, Vân Vân chủ yếu ở nhà với chú út và ba, còn bà Thu Hiền bắt đầu an tâm ra ngoài đi làm. Quả thực, tần suất xuất hiện của người đàn ông ấy giảm hẳn, và chỉ sau hai tuần, Vân Vân đã không còn thấy ông ta nữa. Đúng như thầy Hòa Quy nói, bỏ đi vật dẫn, ma quỷ sẽ khó có thể làm hại đến cô.
Ở nhà, Vân Vân thỉnh thoảng vào phòng ngồi với ông Thanh Tùng. Chú út chỉ khóa cửa phòng về đêm để tránh ông đi lang thang bên ngoài, còn ban ngày, ông gần như chỉ ngồi một chỗ ngẩn ngơ nhìn đất nhìn trời. Vân Vân không nói chuyện gì mấy, mang theo bài tập và vài cuốn sách vào đọc cho ba nghe trong lúc chú út phụ bếp núc.
Những lúc ông Thanh Tùng ngủ rồi, Vân Vân và chú út sẽ ngồi ngoài bàn ăn dùng bữa và trò chuyện. Chú út thương anh chị mình, nên dù đã lập gia đình cách đây vài năm, phần lớn thời gian chú vẫn dành cho việc chăm sóc chị tư, rồi giờ chuyển qua anh ba. Chú út tính sẽ đưa gia đình mình về đây ở cùng để hai mẹ con Vân Vân không buồn, nhất là khi giờ chú đã hiểu về những khó khăn gia đình đang phải trải qua.
– Ba mẹ con chỉ nhắc về cô tư chứ không có cho con đi thăm cổ. – Vân Vân ngồi chống tay lên cằm, tay trái đeo một chiếc găng tay hở ngón, trừ ngón cái.
– Cô hay đau ốm, người xanh xao, nhợt nhạt, nên ba mẹ không muốn con thấy cô trong bộ dạng đó đâu!
– Vậy cô tư bị bệnh chi hả chú? – Chú đưa cô đi khám mãi, đâu người ta cũng bảo sức đề kháng kém với thể trạng yếu thôi, không kết luận ra bệnh chi hết. Từ sau khi sinh em Bắp, cô gần như không được đi lại nhiều nữa.
– Bên nhà chồng cô tư không mời thầy về coi ạ?
– Lúc ấy con còn chưa sinh nên chắc không biết ha! Chồng cô tư mất ba mẹ sớm, có mỗi một mình tự làm lụng. Cũng may ảnh chịu khó, chăm sóc cô tư tốt. Mà, người ta không mê tín, không để ý mấy chuyện coi thầy như ba mẹ con đâu. Bệnh là bệnh, người ta nghĩ đơn thuần thế đó!
Rồi, chú út chuyển ánh nhìn sang khu vực cấm, khẽ thở dài. Vân Vân và bà Thu Hiền giờ có lẽ đang ở khoảng thời gian tuy khó khăn và eo hẹp về mặt thời gian dành cho nhau, nhưng ít ra không linh hồn nào tới làm phiền họ nữa. Vân Vân nói, đôi lúc vô tình nhìn sang kia, cô vẫn hơi rùng mình vì cảm tưởng có người đang nhìn, song cảm giác sợ sệt thì không còn nữa.
– Chú nghe thầy Hòa Quy giải thích về “vật dẫn” rồi, mà có vẻ với cánh đàn ông tụi chú thì không dễ giải thoát. Quan trọng hơn, chú hiện tại không rõ nên ăn nói sao với vợ con. Vân Vân rất dũng cảm mới dám làm phẫu thuật đó!
– À, hôm nọ con nghe chú nói chuyện với mẹ con, kêu không hiểu vì sao người đàn ông trong rừng lại bắt được con. Chẳng phải do vật dẫn hay sao ạ? – Vân Vân chỉ vào tay trái.
– Chú nghĩ là một phần thôi. Ngày xưa cô tư cũng bị tương tự như con…
*
Cách đây khoảng mười sáu năm, cô tư – Thanh Nhài – là một cô gái trẻ năng động và xinh đẹp. Hồi ấy, bà nội Vân Vân còn sống, nhưng sức khỏe kém nên ở cùng vợ chồng ông Thanh Tùng để bà Thu Hiền tiện chăm sóc. Bà nội cũng đã mất đốt ngón cái tay cái trong một vụ tai nạn xe, xem như đã tạm qua cái hạn.
Dịp năm mới, Thanh Nhài dẫn người yêu về ra mắt. Người yêu của Thanh Nhài tên Khải, quê ở Biên Hòa, nay đến Đà Lạt mở một quán ăn nhỏ để kinh doanh. Khải bị vẻ nhiệt huyết của Thanh Nhài thu hút nên mạnh dạn làm quen trong một lần cô rủ bạn bè tới quán của anh ăn, và giờ hai người chính thức trở thành một cặp, đang tính toán chuyện tương lai nghiêm túc. Khải hiền lành, chăm chỉ nên bà nội rất ưng, thậm chí giục hai người cưới sớm cho bà có cháu bế.
Hôm ấy, sau khi thử đầm cưới, Thanh Nhài xin phép về nhà sớm nghỉ ngơi. Bà nội mệt nên vào phòng ngủ trước, ông Thanh Tùng vừa hay chuẩn bị cùng vợ đưa con gái lớn ra ngoài đi tiêm phòng. Thanh Nhài một mình ngồi thư giãn ngoài phòng khách, bật chút nhạc không lời thư thái. Vừa chợp mắt được mấy phút, cô trở mình vì nghe thấy tiếng kẽo kẹt đâu đây. Cô cố nhắm mắt, nghĩ chắc mẹ vừa ngủ dậy thôi.
“Kẹt… ẹt… ẹt…!”
Không phải tiếng trong nhà. Hình như là âm thanh của cái cổng mà ông Thanh Tùng chưa gọi người đến sửa. Cái cổng bị võng xuống, đỉnh đóng hoen rỉ nên thường tạo ra những âm thanh chói tai.
Hay là hai anh chị về? Thanh Nhài cau mày nghĩ rồi ngước nhìn đồng hồ – ông Thanh Tùng và vợ mới đi được mười lăm phút. Cẩn trọng, Thanh Nhài ngó ra ngoài từ cửa sổ nhưng không thấy ai; cánh cổng vẫn khóa kín như lúc cô vào nhà.
Thanh Nhài nhún vai và quay người vào trong. Chưa kịp ngồi xuống ghế sofa, tiếng kẹt cửa lần nữa vang lên, rồi tiếp nối là những âm thanh ầm ầm, như thể có người đang cố phá khóa bằng cách đẩy qua đẩy lại cánh cổng thật mạnh. Thanh Nhài cau mày vén rèm nhìn, giật mình vì bây giờ thực sự có người đứng trước cửa nhà cô – người đàn ông cao lớn, mặc chiếc áo khoác ướt sũng và đi đôi ủng vướng đầy rong rêu. Ông ta đứng quay lưng về phía ngôi nhà, đội mũ sụp xuống trước mặt.
Thanh Nhài mở cửa, lên tiếng chào và hỏi xem vị khách muốn tìm ai. Thanh Nhài gọi mấy lần nhưng người đàn ông không hề có dấu hiệu cử động dù chỉ một ngón tay. Thanh Nhài nhăn mặt, định vỗ vai người đàn ông thì ông ta bước lên hai bước, không để cô chạm vào.
“Khải…”
Người đàn ông đột nhiên gọi tên chồng sắp cưới của Thanh Nhài.
– Khải? Chú là người quen của ảnh hả? – Thanh Nhài ngạc nhiên.
“Đi… theo… Khải…!”
Giọng nói khàn khàn hơi khó nghe cứ nhắc đi nhắc lại một câu, đến lúc Thanh Nhài bàng hoàng mới thôi.
– Anh Khải làm sao hả chú? Anh ấy chưa về ạ? Sao… lại…
Người đàn ông chỉ tay về phía cây cầu; ngay cả bàn tay cũng đeo găng kín mít dù thời tiết chẳng quá lạnh giá. Bên kia, anh ba đã dặn không được đặt chân sang, cả Khải khi đến nhà chơi cũng đã được cảnh báo.
“Khải… đang… gian… díu… với… người… đàn… bà… khác!”
– Chú… dẫn đường đi! Cháu… đóng cửa lại đã!
Thanh Nhài luống cuống xoay người và cầm tay nắm cửa chính. Khi cô ngoảnh đầu, người đàn ông đã bước đi được một đoạn dài, vẫn lẳng lặng chẳng nói chẳng rằng. Anh ba nói không có nhiều người sống quanh khu vực cấm, nhưng những người hàng xóm, Thanh Nhài đều đã gặp và nhớ mặt, riêng người đàn ông này chắc chắn lần đầu tiên xuất hiện.
Thanh Nhài giữ khoảng cách, vừa đi sau vừa nơm nớp ngó nghiêng. Người đàn ông đi qua cây cầu, rồi bất ngờ tăng tốc lao vụt đi, biến mất trong chớp mắt sau những hàng thông. Thanh Nhài lớn tiếng gọi nhưng ông ta không còn ở đó, chỉ có bầu không khí tĩnh lặng chìm trong tiêu điều.
Thanh Nhài bỗng thấy hơi chóng mặt, vội tìm điện thoại. Tuy nhiên, cô đã bỏ quên điện thoại ở nhà và lúc nói chuyện với người đàn ông kỳ bí, cô chẳng buồn nhớ. Toan lùi người để chạy một mạch về nhà, Thanh Nhài phát hiện lối đi ban nãy đã biến mất khỏi tầm mắt; những hàng cây thông trở nên dày đặc bất thường, nhìn đâu cũng không thấy lối mòn.
Thanh Nhài cố hét lớn thêm vài lần, để rồi nhận lại là chính tiếng vọng của mình. Cô càng đi càng lạc, tiếng hét khản cổ cứ vang trong vô vọng. Chợt, cô bắt gặp một cặp tình nhân khỏa thân đứng nắm tay nhau dưới một gốc cây. Vừa nóng mặt vừa kinh ngạc, Thanh Nhài rón rén bước tới, không dám lên tiếng. Một bàn tay lạnh ngắt, ướt nước chạm vào gáy khiến Thanh Nhài giật nảy, tay bất giác ôm gáy và ngoái đầu nhìn.
Chẳng có ai cả…
Trên tay Thanh Nhài, một chất dịch nhầy màu nâu đỏ bám đầy qua các kẽ ngón. Cô ngửi thử, liền khịt mũi, mặt nhăn nhó vì mùi nồng tanh, hôi thối vô cùng. Lúc Thanh Nhài chuyển qua cặp đôi khỏa thân, cô hãi hùng ôm miệng, chân run run khuỵu xuống. Cặp đôi bị treo cổ lủng lẳng trên cây, tình trạng lõa lồ của họ trở nên tệ hơn khi vùng bụng của chàng trai bị khoét một đường dài, lòi cả ruột ra ngoài, còn cô gái có một vết đâm lõm trên ngực và máu từ vùng kín chảy dọc xuống chân. Không chỉ máu tươi, trong đó lẫn chút gì đó đặc quánh như phần da thịt bong tróc.
Thanh Nhài nôn mửa, rồi khóc lóc, cố gồng mình chạy đi. Cô vừa chạy vừa hét, xung quanh xuất hiện mỗi lúc một nhiều hơn các cặp đôi chung cảnh ngộ – họ bị treo cổ trên các cành cây lớn, cơ thể trắng bệch và nhiều vết rạch sâu ở các vị trí nhạy cảm.
Thanh Nhài cứ cắm đầu chạy mãi, nước mắt che mờ cả tầm nhìn. Được một đoạn cô ngoái đầu, càng hoảng loạn hơn khi người đàn ông ban nãy đứng sau lưng mình, và dù cố chạy bao nhiêu, khoảng cách giữa cô với ông ta cũng không thay đổi.
May mắn thay, bà nội tỉnh giấc và chú út vừa về nhà lại nghe thấy tiếng hét của Thanh Nhài nên chạy đến khu vực cấm. Ban đầu cả hai không thấy người mà chỉ nghe tiếng, bà nội liền giục chú út vào nhà lấy tỏi, xua tan âm khí để Thanh Nhài nhìn thấy đường ra.
Thoát được, Thanh Nhài sà vào lòng mẹ nức nở, nấc nghẹn. Bà nội kêu chú út dìu con gái vào giường rồi chép miệng, lắc đầu. Cái biển cấm to thế kia, chẳng hiểu sao Thanh Nhài lại đặt chân vào khu vực này. Những hoài nghi của bà nội về câu chuyện truyền miệng của đời trước đang dần trở nên rõ ràng hơn. Nhưng bà sợ, nhỡ kể ra, cuộc sống hiện tại của các con sẽ bị xáo trộn. Có lẽ, một phần sự thật thì không sao…
Trong thời gian hồi phục, Vân Vân chủ yếu ở nhà với chú út và ba, còn bà Thu Hiền bắt đầu an tâm ra ngoài đi làm. Quả thực, tần suất xuất hiện của người đàn ông ấy giảm hẳn, và chỉ sau hai tuần, Vân Vân đã không còn thấy ông ta nữa. Đúng như thầy Hòa Quy nói, bỏ đi vật dẫn, ma quỷ sẽ khó có thể làm hại đến cô.
Ở nhà, Vân Vân thỉnh thoảng vào phòng ngồi với ông Thanh Tùng. Chú út chỉ khóa cửa phòng về đêm để tránh ông đi lang thang bên ngoài, còn ban ngày, ông gần như chỉ ngồi một chỗ ngẩn ngơ nhìn đất nhìn trời. Vân Vân không nói chuyện gì mấy, mang theo bài tập và vài cuốn sách vào đọc cho ba nghe trong lúc chú út phụ bếp núc.
Những lúc ông Thanh Tùng ngủ rồi, Vân Vân và chú út sẽ ngồi ngoài bàn ăn dùng bữa và trò chuyện. Chú út thương anh chị mình, nên dù đã lập gia đình cách đây vài năm, phần lớn thời gian chú vẫn dành cho việc chăm sóc chị tư, rồi giờ chuyển qua anh ba. Chú út tính sẽ đưa gia đình mình về đây ở cùng để hai mẹ con Vân Vân không buồn, nhất là khi giờ chú đã hiểu về những khó khăn gia đình đang phải trải qua.
– Ba mẹ con chỉ nhắc về cô tư chứ không có cho con đi thăm cổ. – Vân Vân ngồi chống tay lên cằm, tay trái đeo một chiếc găng tay hở ngón, trừ ngón cái.
– Cô hay đau ốm, người xanh xao, nhợt nhạt, nên ba mẹ không muốn con thấy cô trong bộ dạng đó đâu!
– Vậy cô tư bị bệnh chi hả chú? – Chú đưa cô đi khám mãi, đâu người ta cũng bảo sức đề kháng kém với thể trạng yếu thôi, không kết luận ra bệnh chi hết. Từ sau khi sinh em Bắp, cô gần như không được đi lại nhiều nữa.
– Bên nhà chồng cô tư không mời thầy về coi ạ?
– Lúc ấy con còn chưa sinh nên chắc không biết ha! Chồng cô tư mất ba mẹ sớm, có mỗi một mình tự làm lụng. Cũng may ảnh chịu khó, chăm sóc cô tư tốt. Mà, người ta không mê tín, không để ý mấy chuyện coi thầy như ba mẹ con đâu. Bệnh là bệnh, người ta nghĩ đơn thuần thế đó!
Rồi, chú út chuyển ánh nhìn sang khu vực cấm, khẽ thở dài. Vân Vân và bà Thu Hiền giờ có lẽ đang ở khoảng thời gian tuy khó khăn và eo hẹp về mặt thời gian dành cho nhau, nhưng ít ra không linh hồn nào tới làm phiền họ nữa. Vân Vân nói, đôi lúc vô tình nhìn sang kia, cô vẫn hơi rùng mình vì cảm tưởng có người đang nhìn, song cảm giác sợ sệt thì không còn nữa.
– Chú nghe thầy Hòa Quy giải thích về “vật dẫn” rồi, mà có vẻ với cánh đàn ông tụi chú thì không dễ giải thoát. Quan trọng hơn, chú hiện tại không rõ nên ăn nói sao với vợ con. Vân Vân rất dũng cảm mới dám làm phẫu thuật đó!
– À, hôm nọ con nghe chú nói chuyện với mẹ con, kêu không hiểu vì sao người đàn ông trong rừng lại bắt được con. Chẳng phải do vật dẫn hay sao ạ? – Vân Vân chỉ vào tay trái.
– Chú nghĩ là một phần thôi. Ngày xưa cô tư cũng bị tương tự như con…
*
Cách đây khoảng mười sáu năm, cô tư – Thanh Nhài – là một cô gái trẻ năng động và xinh đẹp. Hồi ấy, bà nội Vân Vân còn sống, nhưng sức khỏe kém nên ở cùng vợ chồng ông Thanh Tùng để bà Thu Hiền tiện chăm sóc. Bà nội cũng đã mất đốt ngón cái tay cái trong một vụ tai nạn xe, xem như đã tạm qua cái hạn.
Dịp năm mới, Thanh Nhài dẫn người yêu về ra mắt. Người yêu của Thanh Nhài tên Khải, quê ở Biên Hòa, nay đến Đà Lạt mở một quán ăn nhỏ để kinh doanh. Khải bị vẻ nhiệt huyết của Thanh Nhài thu hút nên mạnh dạn làm quen trong một lần cô rủ bạn bè tới quán của anh ăn, và giờ hai người chính thức trở thành một cặp, đang tính toán chuyện tương lai nghiêm túc. Khải hiền lành, chăm chỉ nên bà nội rất ưng, thậm chí giục hai người cưới sớm cho bà có cháu bế.
Hôm ấy, sau khi thử đầm cưới, Thanh Nhài xin phép về nhà sớm nghỉ ngơi. Bà nội mệt nên vào phòng ngủ trước, ông Thanh Tùng vừa hay chuẩn bị cùng vợ đưa con gái lớn ra ngoài đi tiêm phòng. Thanh Nhài một mình ngồi thư giãn ngoài phòng khách, bật chút nhạc không lời thư thái. Vừa chợp mắt được mấy phút, cô trở mình vì nghe thấy tiếng kẽo kẹt đâu đây. Cô cố nhắm mắt, nghĩ chắc mẹ vừa ngủ dậy thôi.
“Kẹt… ẹt… ẹt…!”
Không phải tiếng trong nhà. Hình như là âm thanh của cái cổng mà ông Thanh Tùng chưa gọi người đến sửa. Cái cổng bị võng xuống, đỉnh đóng hoen rỉ nên thường tạo ra những âm thanh chói tai.
Hay là hai anh chị về? Thanh Nhài cau mày nghĩ rồi ngước nhìn đồng hồ – ông Thanh Tùng và vợ mới đi được mười lăm phút. Cẩn trọng, Thanh Nhài ngó ra ngoài từ cửa sổ nhưng không thấy ai; cánh cổng vẫn khóa kín như lúc cô vào nhà.
Thanh Nhài nhún vai và quay người vào trong. Chưa kịp ngồi xuống ghế sofa, tiếng kẹt cửa lần nữa vang lên, rồi tiếp nối là những âm thanh ầm ầm, như thể có người đang cố phá khóa bằng cách đẩy qua đẩy lại cánh cổng thật mạnh. Thanh Nhài cau mày vén rèm nhìn, giật mình vì bây giờ thực sự có người đứng trước cửa nhà cô – người đàn ông cao lớn, mặc chiếc áo khoác ướt sũng và đi đôi ủng vướng đầy rong rêu. Ông ta đứng quay lưng về phía ngôi nhà, đội mũ sụp xuống trước mặt.
Thanh Nhài mở cửa, lên tiếng chào và hỏi xem vị khách muốn tìm ai. Thanh Nhài gọi mấy lần nhưng người đàn ông không hề có dấu hiệu cử động dù chỉ một ngón tay. Thanh Nhài nhăn mặt, định vỗ vai người đàn ông thì ông ta bước lên hai bước, không để cô chạm vào.
“Khải…”
Người đàn ông đột nhiên gọi tên chồng sắp cưới của Thanh Nhài.
– Khải? Chú là người quen của ảnh hả? – Thanh Nhài ngạc nhiên.
“Đi… theo… Khải…!”
Giọng nói khàn khàn hơi khó nghe cứ nhắc đi nhắc lại một câu, đến lúc Thanh Nhài bàng hoàng mới thôi.
– Anh Khải làm sao hả chú? Anh ấy chưa về ạ? Sao… lại…
Người đàn ông chỉ tay về phía cây cầu; ngay cả bàn tay cũng đeo găng kín mít dù thời tiết chẳng quá lạnh giá. Bên kia, anh ba đã dặn không được đặt chân sang, cả Khải khi đến nhà chơi cũng đã được cảnh báo.
“Khải… đang… gian… díu… với… người… đàn… bà… khác!”
– Chú… dẫn đường đi! Cháu… đóng cửa lại đã!
Thanh Nhài luống cuống xoay người và cầm tay nắm cửa chính. Khi cô ngoảnh đầu, người đàn ông đã bước đi được một đoạn dài, vẫn lẳng lặng chẳng nói chẳng rằng. Anh ba nói không có nhiều người sống quanh khu vực cấm, nhưng những người hàng xóm, Thanh Nhài đều đã gặp và nhớ mặt, riêng người đàn ông này chắc chắn lần đầu tiên xuất hiện.
Thanh Nhài giữ khoảng cách, vừa đi sau vừa nơm nớp ngó nghiêng. Người đàn ông đi qua cây cầu, rồi bất ngờ tăng tốc lao vụt đi, biến mất trong chớp mắt sau những hàng thông. Thanh Nhài lớn tiếng gọi nhưng ông ta không còn ở đó, chỉ có bầu không khí tĩnh lặng chìm trong tiêu điều.
Thanh Nhài bỗng thấy hơi chóng mặt, vội tìm điện thoại. Tuy nhiên, cô đã bỏ quên điện thoại ở nhà và lúc nói chuyện với người đàn ông kỳ bí, cô chẳng buồn nhớ. Toan lùi người để chạy một mạch về nhà, Thanh Nhài phát hiện lối đi ban nãy đã biến mất khỏi tầm mắt; những hàng cây thông trở nên dày đặc bất thường, nhìn đâu cũng không thấy lối mòn.
Thanh Nhài cố hét lớn thêm vài lần, để rồi nhận lại là chính tiếng vọng của mình. Cô càng đi càng lạc, tiếng hét khản cổ cứ vang trong vô vọng. Chợt, cô bắt gặp một cặp tình nhân khỏa thân đứng nắm tay nhau dưới một gốc cây. Vừa nóng mặt vừa kinh ngạc, Thanh Nhài rón rén bước tới, không dám lên tiếng. Một bàn tay lạnh ngắt, ướt nước chạm vào gáy khiến Thanh Nhài giật nảy, tay bất giác ôm gáy và ngoái đầu nhìn.
Chẳng có ai cả…
Trên tay Thanh Nhài, một chất dịch nhầy màu nâu đỏ bám đầy qua các kẽ ngón. Cô ngửi thử, liền khịt mũi, mặt nhăn nhó vì mùi nồng tanh, hôi thối vô cùng. Lúc Thanh Nhài chuyển qua cặp đôi khỏa thân, cô hãi hùng ôm miệng, chân run run khuỵu xuống. Cặp đôi bị treo cổ lủng lẳng trên cây, tình trạng lõa lồ của họ trở nên tệ hơn khi vùng bụng của chàng trai bị khoét một đường dài, lòi cả ruột ra ngoài, còn cô gái có một vết đâm lõm trên ngực và máu từ vùng kín chảy dọc xuống chân. Không chỉ máu tươi, trong đó lẫn chút gì đó đặc quánh như phần da thịt bong tróc.
Thanh Nhài nôn mửa, rồi khóc lóc, cố gồng mình chạy đi. Cô vừa chạy vừa hét, xung quanh xuất hiện mỗi lúc một nhiều hơn các cặp đôi chung cảnh ngộ – họ bị treo cổ trên các cành cây lớn, cơ thể trắng bệch và nhiều vết rạch sâu ở các vị trí nhạy cảm.
Thanh Nhài cứ cắm đầu chạy mãi, nước mắt che mờ cả tầm nhìn. Được một đoạn cô ngoái đầu, càng hoảng loạn hơn khi người đàn ông ban nãy đứng sau lưng mình, và dù cố chạy bao nhiêu, khoảng cách giữa cô với ông ta cũng không thay đổi.
May mắn thay, bà nội tỉnh giấc và chú út vừa về nhà lại nghe thấy tiếng hét của Thanh Nhài nên chạy đến khu vực cấm. Ban đầu cả hai không thấy người mà chỉ nghe tiếng, bà nội liền giục chú út vào nhà lấy tỏi, xua tan âm khí để Thanh Nhài nhìn thấy đường ra.
Thoát được, Thanh Nhài sà vào lòng mẹ nức nở, nấc nghẹn. Bà nội kêu chú út dìu con gái vào giường rồi chép miệng, lắc đầu. Cái biển cấm to thế kia, chẳng hiểu sao Thanh Nhài lại đặt chân vào khu vực này. Những hoài nghi của bà nội về câu chuyện truyền miệng của đời trước đang dần trở nên rõ ràng hơn. Nhưng bà sợ, nhỡ kể ra, cuộc sống hiện tại của các con sẽ bị xáo trộn. Có lẽ, một phần sự thật thì không sao…
Danh sách chương