"Ngũ đệ!" - Lý Minh đang tu luyện trong phòng thì có tiếng gọi lớn, bọn Quyền Đại tới chơi, mồm năm miệng mười cãi nhau từ cổng vào sân, Lý Minh tay bắt mặt mừng ra đón, huynh đệ vui vẻ nói chuyện.

Lý Minh được bọn hắn kể sơ qua về sự vụ trong Quốc Tử Giám, ai lợi hại, ai hiền lành, trưởng lão nào cần tránh xa, vị nào có thể nhờ vả, nhiệm vụ hàng năm, cơ hội thăng quan tiến chức, đoạn này Lý Minh hỏi kỹ, đại loại cần Tụ Thần Cảnh, xin vào Quân Bộ triều đình, nếu có ghi danh trên Văn Bia sẽ càng được trọng dụng, Đô Thống Lê Phụng Hiểu ngày xưa chính là chiến lực đệ nhất một thời, đứng đầu Văn Bia.

Quyền Tứ lấm lét lấy ra mấy vò rượu nếp, nháy nháy mắt, năm huynh đệ chui thẳng vào phòng, một lát Quyền Tam lại chạy ra vườn bắt gà, uống một lúc tiếng hò hét quát tháo ầm ĩ vang lên: "Con mẹ nó, Ngũ Đệ, sau này ai bắt nạt ngươi cứ gọi ta, không bảo vệ được thì ta chịu đòn thay ngươi".

"Đúng, uống đi, cạn!".

Lý Minh đang lâng lâng hơi men nghe bọn sư huynh nói vậy tự nhiên có chút mủi lòng, tình cảm huynh đệ tăng lên không ít, từ nhỏ tới giờ hắn ít có bạn chơi.

"Lý huynh, huynh đệ có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!" – Ngoài cổng, Từ Thức ngửi thấy mùi thơm, miệng la lớn, chân chạy như bay vào nhà, cả đám bù khú từ sáng tới trưa, mấy vò rượu lăn lóc khắp phòng, cả bọn từ nhỏ đều khổ, biết Lý Minh không cha không mẹ, càng tỏ vẻ huynh trưởng.

Nhưng số Lý Minh chú định vất vả, cả ăn uống cũng không yên, một đám đệ tử Kiếm Đường đạp tan cổng xông vào sân, phía sau chính là vị cô nương hàng xóm nhà hắn, mắt còn chút sưng, nàng tính tình quật cường, cũng không có chủ định kể lể với ai, nhưng lần đầu bị uất ức khóc sưng cả mắt, bọn sư huynh đệ thấy nàng xinh đẹp muốn chở che thể hiện, hùng hổ kéo tới một đám.

Sáu huynh đệ lất khất bước ra, Lý Minh cần vò rượu chỉ thẳng vào mặt bọn Kiếm Đường chửi to: "Con mẹ bọn chó má, nhà đại gia các ngươi cũng dám xông.".

Từ Thức đứng bên cạnh táng mạnh vò rượu xuống đất, mành sành bay tứ tung, hai thằng mới nhập môn lại thêm tý men, coi trời bằng vung, coi thúng bằng nia, coi thìa bằng muôi.

Quyền Đại chỉ thẳng mặt tên cầm đầu chửi lớn không kiêng dè: "Đại gia ỉa vào mặt thằng chó Đỗ Đông nhà ngươi, có giỏi lại đây" - Thường ngày bọn hắn bị bắt nạt, khổ không kể hết, hôm nay có tý men máu liều liền nổi lên. Bọn đệ tử Kiếm Đường thấy vậy liền mắt trợn ngược, nghiến răng kèn kẹt, rút kiếm định xông lên, tuy nhiên Đỗ Đông liền giơ tay ngăn cản, cười khinh bỉ nhìn Quyền Đại, nói: "Ngươi muốn chui đầu vào nhà xí tiếp".

Cả bọn kiếm đường cười lớn, bọn Quyền Đại giơ tay chỉ, miệng không nói ra lời "Ngươi, ngươi!".

"Hôm nay ta không thèm tính toán với bọn tiểu cẩu các ngươi, thằng chó, ngươi tới quỳ xin lỗi Lý sư muội bọn ta liền đi." - Đỗ Đông trỏ mặt Lý Minh.



Từ Thức mặt đỏ phừng phừng quay sang hỏi ý Lý Minh: "Lý huynh, chúng ta xem bọn hắn như đàn gà, cùng ném gãy chân, thế nào".

Nghe Từ Thức ý kiến y cò, Lý Minh đang lắc lư bỗng thấy trong mắt toàn gà là gà, gà trống, gà mái, gà cầm kiếm, sẵn vò rượu trong tay, hắn vận khí ném thẳng về phía bọn Kiếm Đường, vò bay vù vù, Đỗ Đông vung kiếm chém nát khiến rượu bay tung tóe khắp nơi, sành vỡ văng tứ tung như tên bắn.

Tới lượt Từ Thức còn tinh xảo hơn, dùng thiết phiến đỡ vò ném ra, vò rượu xoay tít, thủ xảo đẹp mắt, có tên đệ tử tránh không được liền sứt đầu mẻ trán, bọn Quyền Đại cũng hung hăng không kém, một lúc sau hai chục vò rượu đã bay cả vào đám Kiếm Đường, mảnh sành cắt chảy máu không ít người, mùi hương thơm lừng cả một góc.

Nhà Lý Minh bên phải sát đường, đã có mấy nhóm chạy tới đứng ngoài ngó vào, thấy trong sân rộng đang đánh nhau loạn xạ, bốn tên Kiếm Đường đang đối chiến với bốn tên phế vật Quyền Đường, nhưng xem ra mấy tên phế vật này ngày hôm nay có chút tiến bộ, không sợ sệt như mọi bữa, tấn công bất chấp phòng thủ, khiến bọn Kiếm Đường không chiếm được ưu thế bao nhiêu, quyền kình vù vù. Đặc sắc hơn là tên mới nhập môn cầm thiết phiến, dáng đi xiêu vẹo lách giữa mấy làn kiếm khí, thi thoảng vung quạt bắn ra mấy mảnh sành rít gió lao đi, bọn Kiếm Đường chỉ còn cách né tránh, nếu chém trúng còn khổ hơn, sành to hóa sành nhỏ bắn khắp nơi, khổ nỗi người này tránh thì người kia trúng, đã có mấy tên bị sành cắm vào mông, nhảy tưng tưng.

Nhưng hay ho hơn cả là tên da cổ đồng, hắn đang đuổi theo một vị cô nương xinh đẹp, miệng la lớn liên tục: “Gà mái của ta”, bọn đệ tử ngoài cổng cười không ngậm được miệng, còn hò reo trợ chiến, la lớn hơn cả Lý Minh.

Đỗ Đông vô cùng bực mình, hắn cùng hai tên vây công, nhưng không hiểu Lý Minh dùng bộ pháp gì, chợt trái chợt phải, một cọng tóc hắn cũng không đụng tới được, chặn bên này Lý Minh lại qua bên kia đuổi theo Lý Tiểu Mai, hắn cảm thấy quá mất mặt, muốn bày Kiếm Trận cũng không xong, tên cầm thiết phiến kia phóng ám khí liên tục, bên ngoài còn cười vang, tựa như đang chế giễu hắn, một thiên tài đệ tử bài danh thứ tám mươi trên Văn Bia bị một tên nhập môn xỏ mũi. Hắn nghiến răng trợn mắt, bất chấp hậu quả tung mình lên không điều động thiên địa lực lượng dồn vào trường kiếm chém thẳng về phía Lý Minh, một thanh kiếm lớn đỏ hừng hực lao xuống, không khí giãn nở kêu ầm ầm.

Bọn đệ tử bên ngoài nhìn thấy chiêu này đều kêu hỏng bét, muốn ra tay ngăn cản nhưng đã muộn, kiếm khí chém xuống không khéo có người vong mạng, đây là tuyệt chiêu Kiếm Chấn Đại Địa của Đỗ Gia, từng có người dùng đánh nát cả một trấn lớn thành tro bụi.

Lý Minh đang say túy lúy đang chạy lung tung đuổi theo vị cô nương gà mái hàng xóm ở góc vườn, trên đầu bỗng nhiên có vô hình áp lực đè xuống, khiến hắn bước chậm như rùa, nhưng giờ này trời sập hắn cũng cóc thèm quan tâm, Lý Tiểu Mai đang dở khóc dở cười chạy trốn mới là mục tiêu của hắn, hắn phải cứu gà, cả người co rúm, linh khí dồn cả vào hai chân, hắn bắn đi nhanh như điện ôm một phát trúng luôn Lý Tiểu Mai, kẹp cổ xách nàng đi, phía sau một hố lớn hiện ra, cây cối đất đá đều biến thành bộn mịn, tất cả chỉ trong một nháy mắt, bọn đệ tử quan chiến thở phào nhẹ nhõm, không mất mạng, không có chuyện động trời xảy ra, không ai bị truy cứu.

“Thả ta ra, huhu!” – Lý Tiểu Mai khóc lớn, hai ngày bị bắt hai lần, tên hàng xóm còn đang ôm nàng vuốt ve vào đầu, miệng kêu cục cục cục, ý bảo ngoan.

Nhân vật chính bị bắt, hai bên tạm đình chiến, bọn Quyền Đại đã tỉnh, chỉ bị xây xát nhẹ, Từ Thức còn đang cầm quạt chửi mẹ chửi cha, hắn cũng bị chém không ít nhát, nhưng men rượu còn chưa tan giống Lý Minh, tửu lượng còn thua xa bọn Quyền Đại. Phía kiếm đường thì đang thẹn đỏ mặt, bên ngoài cười lớn không ngớt, vốn sẵn ghét bọn Kiếm Đường, càng ra sức chế giễu, Đỗ Đông đang cố nghĩ cách, nhục không tả hết, manh động không kéo tên say rượu kia liền bẻ gẫy cổ Tiểu Mai, mạng cả gia tộc hắn cũng không đủ đền.

Một lát sau có Dược Đường đệ tử được Kiếm Đường mời tới thả ra một chút hương liệu, Từ Thức cùng Lý Minh liền tỉnh táo trở lại, Lý Minh còn ngơ ngác nhìn nhà mình tan hoang, Từ Thức đã quát lớn: “Ngươi, chằn tinh, định hại đời huynh đệ ta” – Quạt hắn đang chỉ vào Lý Tiểu Mai bị Lý Minh kẹp cổ vào nách.

Nghe vậy Lý Minh liền buông nàng ra, bồi thêm cho nàng một đá vào mông, quay sang chửi lớn: “Con mẹ các ngươi, hôm nay không đền nhà cho ta đừng hòng ai rời khỏi đây” – Hắn rút trường côn chỉ thẳng vào mặt Đỗ Đông, Lý Mai khóc tu tu dậm chân bỏ đi.

Đỗ Đông muốn nhảy vào băm vằm Lý Minh nhưng suy nghĩ một chút liền đuổi theo Lý Tiểu Mai, hôm nay hắn gây họa lớn. Nhưng Lý Minh không phải tay vừa, trước nay chỉ có hắn đi phá làng phá xóm, chưa có ai dám tới phá nhà hắn, một chớp mắt hắn đã đứng trước mặt Đỗ Đông.

“Ngươi muốn chết?” – Đỗ Đông uất ức bùng phát, hôm nay nhục nhã đã đủ, mắt tóe tơ máu, hắt rút kiếm tấn công Lý Minh như vũ bão, kiếm khí đan xen dày đặc, âm nhu quỷ dị, khi trái khi phải, lúc trước lúc sau bất thình lình tấn công Lý Minh, bọn đệ tử quan chiến vội vàng lui ra, sợ vạ lây tới mình. Lý Minh còn chưa gặp loại kiếm pháp này bao giờ, dường như kiếm khí dấu trong hư vô tập kích hắn, lưng đã trúng một đạo, máu chảy ướt đẫm áo, hắn thầm kêu hỏng, đối thủ thực lực cao cường, Từ Thức muốn tiếp lực nhưng bị bọn kia vây chặt, cũng khổ chiến một mình.

Kiếm khí dày đặc khắp nơi, lại một đạo chém trúng đùi Lý Minh, dù hắn đã thi triển Long Du Cửu Vân cùng Âm Dương Bộ Pháp, đối thủ vẫn ráo riết tấn công không buông, Âm Dương Khuyên Thủ cũng chỉ có thể chống một mặt, hơn nữa không thể thi triển liên tục, phen này hỏng bét, liên tục hơn chục vết thương khắp người, bỗng bên tai hắn có tiếng vi vo: “côn đuổi theo kiếm”.

Không có thời gian suy nghĩ, hắn múa côn áp sát trường kiếm của Đỗ Đông, kiếm đi tới đâu côn theo tới đấy như hình với bóng, tự nhiên kiếm khí tiêu tan, không còn tứ phía tập kích Lý Minh.

“Con mẹ ngươi, thì ra vậy.” – Lý Minh phát hiện xảo thuật của Đỗ Đông, kỳ thực mỗi lần tấn công, địch nhân đều rung trường kiếm phân tán kiếm khí ra tứ phương ẩn vào hư không, nay bị áp sát vô lực thi triển. Hắn cũng bắt chước rung trường côn mấy lần nhưng không thấy gì bay ra, hắn thắc mắc chả nhẽ không có côn khí, nhưng ít ra lực rung chấn càng khiến trường kiếm của Đỗ Đông khó điều khiển, mấy lần suýt buông kiếm.

Trường kiếm bị khắc chế, Đỗ Đông trở thành một tên phế vật, không đánh được một chiêu nên hồn, kết quả đã được chú định, Lý Minh áp sát táng một quyền thẳng mặt hắn, máu mũi chảy tong tong, ngửa mặt lên trời nằm bất động, một lát sau bọn kiếm đường đều chung hậu quả, Lý Minh cúi người vái một vái về phương có tiếng động hồi này, có cường giả chỉ điểm hắn, nếu không người nằm dưới đất chỗ kia chính là hắn cùng mấy vị huynh đệ. Không đợi Lý Minh mách nước, Từ Thức đã xông lên lột sạch đồ, mấy người Quyền Đại đang giúp Lý Minh xử lý vết thương, nhà cửa đã tan nát hết cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện