Bỏ lại mất mát sau lưng, đoàn thuyền lớn chở Moan tộc lướt trên sóng nước Bạch Giang đi tìm kiếm vùng đất mới, mấy tên Mo Sư trẻ cưỡi từng đầu hình nộm thủy yêu lướt đi phía trước thăm dò.
“Bẩm Đại Mo Sư! Phía trước có cấm chế.” – Một nhóm quay lại trình báo phát hiện cấm chế chặn lại Bạch Giang.
Lý Minh đưa mắt nhìn sang Khúc Bạch cùng lão Tả, bấy giờ lão Tả đang chỉ điểm công pháp cho Khúc Bạch, lão chưa từng chân chính nhận vị thành chủ làm này đệ tử, nhưng chỉ điểm cho hắn còn nhiều hơn cả Lý Minh.
Cũng không mấy người hiểu được tâm tư của lão, chỉ biết có những thời điểm lão quan hoài nhìn Lý Minh với ánh mắt tha thiết, dường như lão biết trước không còn sống được bao lâu, lão tìm mọi cách bảo vệ đứa cháu bé bỏng, thân nhân duy nhất của mình. Có lẽ khi lớp cường giả như lão rời bỏ thế gian, may mắn Khúc Bạch sẽ che chở được Lý Minh, lão mong hai huynh đệ hắn có thể sống sót qua biến loạn.
Đoàn thuyền nhất loạt dừng lại trước màn cấm chế, quang sắc lờ mờ lúc ẩn lúc hiện, thi thoảng có từng phật tự lóe lên trong chốc lát rồi biến mất, có lúc lại thấy cả một tôn phật đà ngàn mắt ngàn tay chễm trệ ngồi trên đài sen bên trong cấm chế, Pháp Vân Tự khí lực bỏ ra quả không ít.
Lý Minh đứng lọt thỏm trên mũi thuyền, trông giống như hắn đang ngồi trên một đầu quái vật khổng lồ vậy, chiếc thuyền này to lớn không thể tả, một chiếc đã chiếm mất nửa mặt sông, nhìn sơ sơ thì to bằng khoảng năm sáu lần chiến thuyền của bọn Ngự Long Quân. Man Hoang cổ thụ nhiều vô số, Moan tộc lực lượng lại hơn người, nếu tung chiếc thuyền này ra cửa bể, Ngự Long Quân ắt hẳn tròn mắt mà nhìn.
“Lão tiện nhân, quân tình khẩn cấp, nhanh nhanh giúp bọn ta giải cấm chế.” – Lý Minh nhìn về Nghiêm Bảo Tính đang ở phía sau.
Nghiêm Lão Quỷ lôi trong người ra một phật ấn, lão nhẹ nhàng ấn vào màn hộ tráo, một cánh cửa vàng óng thành hình mở ra. Nhưng không ổn, Nghiêm Lão Quỷ cố hết sức thôi động phật ấn nhưng chỉ mở ra được một thông đạo bé tý, thuyền nhỏ chui qua thì lọt, nhưng thuyền lớn khổng lồ còn chưa đủ đầu thuyền lọt qua.
Nghiêm Bảo Tính cười khổ, mặt lão vốn đã nhăn nhúm trông càng khổ hơn, lão nói: “Tiểu lừa gạt, pháp lực ta không đủ, ngươi cho bọn hắn chui qua, thuyền ở lại.”
Lý Minh đang định chửi lão vô dụng, nhưng vì nể mặt Chính Minh ở đây nên đành thôi, xem như cấp chút mặt mũi cho Pháp Vân Tự, hai bọn hắn một già một trẻ chính là trời sinh địch thủ để lừa gạt nhau.
Nghiêm Bảo Tính chửi thầm trong miệng: “Tiểu quỷ, muốn ta thi triển quyền kinh mở cấm chế, ngươi còn phải sống thêm trăm năm nữa!”
Lý Minh nhìn một lượt từ đầu tới chân lão Nghiêm, nheo mắt nói: “Khúc sư huynh, phiền huynh một búa bổ nát cấm chế giúp ta.”
“Được, không vấn đề!” – Khúc Bạch vẫn bộ dáng nhiệt tình như vậy, hùng hổ lôi ra Man Huyết Phủ, vươn mình ra sau, tư thế sẵn sàng chém xuống.
Thấy vậy, Nghiêm Lão Quỷ vội vã hô lớn: “Đừng đừng, các ngươi có biết cấm chế này quan trọng cỡ nào?”, vừa nói lão vừa dùng phật ấn ngăn cản Khúc Bạch.
“Nhưng bọn ta không qua được, Trọc sư phụ cứ để ta” – Khúc Bạch vừa nói xong lại định bổ tiếp.
“Được được, ta mở được cấm chế.” – Nghiêm Bảo Tính bay ngay ra phía trước, bắt đầu tận lực thi triển Tam Đại Quyền Kinh-Vân Vũ Lôi đánh mở hộ tráo.
Khúc Bạch nháy mắt với Lý Minh, hai huynh đệ cười vui vẻ, Nghiêm Lão Quỷ tuy lợi hại nhưng còn chưa đủ phân lượng với tông môn nhà bọn hắn.
Nghiêm Bảo Tính đánh ra Pháp Vân Tự tuyệt học quả thực rúng động lòng người, quyền pháp muôn hình vạn trạng, lúc trầm ổn liên miên như nước chảy, lúc phiêu giật như mây trôi, lúc lăng lệ bá đạo như lôi đình, lão Tả xem cũng gật đầu lia lịa.
Quả nhiên Nghiêm Bảo Tính giấu tài, một thông đạo to lớn xuyên qua cấm chế cuối cùng được lão hạ mở, lúc lão hạ xuống đầu thuyền thấy Lý Minh đang diễn luyện lại Đại Lôi quyền khiến lão tức phát điên, hơn nữa tên tiểu tử này còn đánh rất chuẩn bài, không như cuốn sách lừa gạt mục nát lão đưa cho hắn.
Lý Minh cười tươi như hoa, chạy đến cảm tạ: “Lão tiện nhân, đa tạ!”
Nghiêm Bảo Tính tức quá nhưng không làm được gì, nơi này còn có Man Thành Chủ cùng một vị cao nhân lợi hại vô cùng, lão không dám làm bừa đành phủi mạnh tay áo chui xuống khoan thuyền biến mất.
Mũi thuyền vượt qua màn cấm chế, một cảm giác hào thanh khí sảng đập vào mặt, nơi này nguyên khí sung túc, cảnh quan sinh ý mười phần, bọn hắn có cảm giác như từ địa ngục trở lại nhân gian. Tuy có trận Linh Tuyền bạo động bù đắp phần nào linh khí, nhưng Man Hoang sao có thể so sánh với bên ngoài, Moan tộc nhân mở lồng ngực tham lam hít thở, chưa bao giờ bọn hắn cảm thấy tốt như vậy, bọn trai tráng giống như mạnh lên gấp đôi, mỗi bước đi đều cảm giác nhẹ nhõm, bọn hắn cảm tưởng như có thể nhấc cả ngọn núi trên lưng.
“Tránh đường! Man Hoang Thủy Quân diễn binh, mau tránh đường.” – Hắc Quy miệng rộng hô lớn, bọn thương thuyền đang lưu thông trên sông đều trợn tròn mắt, trước mắt bọn hắn là năm chiếc thuyền khổng lồ lù lù như quả núi nhỏ, không rõ làm từ gỗ gì, trên thân vẫn còn nguyên vỏ, mà dường như là cả một cái cây khổng lồ chỉ đục khoét bên trong tạo nên, không phải là thuyền đóng như thường lệ, Man thuyền đi qua tạo từng đợt sóng chấn cho bọn thương thuyền nghiêng ngả.
---oo0oo---
Giết________________________! Mặt bắc Chi Lăng Thành, tiếng hô chém giết rung trời, phản quân dùng hỏa pháo tầm xa nện bình bình vào mặt thành, khỏi lửa mù mịt, tường thành rung bần bật. Phía dưới xuất hiện từng đám thần thông giả Hãn tộc huy động pháp lực bắc thang để phản quân cùng Tráng tộc công thành, người đông nghìn nghịt như kiến leo cây.
Cách thành khoảng một dặm, còn có một đạo thiết kỵ hơn hai vạn quân khí thế sắc lạnh, giáp trụ sáng lòa, chiến mã hí vang, đạo quân này được chỉ huy bởi Thẩm Khởi, Binh bộ thị lang, Đại tướng của Triệu Thiên. Thẩm Khởi vốn là một tay binh đao lão luyện can qua nhiều chiến trận ác liệt đối đầu với Việt quân, rất được Triệu Thiên cùng Địch Thanh tin tưởng, hắn chỉ chờ Nùng Trí Cao cùng Lý Tiến hạ thành liền cho thiết kỵ một đường san phẳng biên giới.
Trên mặt thành, Lê Đô Thống đích thân đốc quân phòng thủ, lão thân thể to lớn như một vị cự nhân, tóc tai đã có chút hoa dâm in hằn vết tích thời gian năm tháng, thế nhưng sức lực lão vẫn mạnh mẽ kinh người, mỗi một đao lão hạ xuống dễ có tới mười mấy tên phản quân bị chẻ làm đôi, cả người lão đang tắm trong máu huyết địch nhân.
Khỏi cần nói lão dày dặn trận mạc cỡ nào, thậm chí có nói nhờ lão mà Đại Việt còn tới lúc này cũng không có gì quá đáng. Đô Thống đánh nam dẹp bắc, bình loạn Chiêm quốc, công lao lấn át cả Hoàng đế, ấy vậy nhưng lão một mực trung thành, được Hoàng đế xem như huynh đệ, đủ để thấy nhân cách lão hơn người ra sao.
Cũng cần nhắc lại một chút về việc Đức Chính Đế lên ngôi để hiểu rõ hơn về Lê Đô Thống. Khi Thái Tổ mất, Đức Chính lúc đó là thái tử Lý Phật Mã là người chính thống kế vị, Phật Mã thiên tư đĩnh ngộ, tinh thông lục đạo, tài quân thao lược, không còn ai khác xứng đáng hơn. Thế nhưng các hoàng tử khác không nghĩ vậy, Vũ Đức Vương, Dực Thánh Vương, Đông Chinh Vương đem quân vây thành để tranh ngôi, định làm binh biến đánh úp Thái tử.
Tam vương người đông thế mạnh, Phật Mã lại nổi tiếng nhân từ, nghĩ đến tình thân chần chừ không quyết, lúc này Viên ngoại lang Lý Nhân Nghĩa mới ra sức ba lần thuyết phục, cuối cùng dùng dằng mãi mới mang quân ra đối chọi.
Nhưng binh lực giữa Thái tử và ba quân lúc đó chênh lệch cực lớn, nói một đối một trăm cũng không ngoa chút nào. May mắn lúc đối trận, Lê Đô Thống bấy giờ là Vũ vệ tướng quân mới ra tay thị uy, một mình vác đao xông pha giữa loạn quân đuổi ba vị phản vương chạy trối chết, nhờ một phần công lao đó mới có Đức Chính Đế hôm nay, sử sách gọi đó là Loạn tam vương.
Quay lại mặt bắc Chi Lăng Thành, cơ thần tiễn cùng hỏa pháo cầu thi nhau giằng xé bầu trời, tiếng nổ đinh tai nhức óc, từng góc thành bị bắn vụn thạch ầm ầm rơi xuống, mỗi đạo hỏa pháo cầu rơi vào mặt thành liền quét sạch một nhóm Việt quân khỏi vòng chiến, hỏa pháo cầu dày đặc y như một trận mưa thiên thạch vậy.
“Mạn tây bắc, bắn!” – Ngô Tuấn thân chinh chỉ huy đội quân xạ thủ gồm mấy trăm đầu Cơ Thần Nỏ, nỏ này bấy giờ được Lý Minh cải tiến đồng loạt nhắm vào lưới hỏa pháo cầu trên không đang rơi xuống, bọn hắn cực kỳ vất vả, một mặt phải lo bắn nổ hỏa pháo cầu, một mặt vừa phải tập trung tiêu diệt phản quân leo thành, nếu không phải Lý Minh cải tiến mấy phần uy lực, e rằng Chi Lăng Thành đã bị hạ từ tháng trước, bọn hắn vẫn đang trầy trật chống đỡ loạn quân.
“Hỏa thạch!” – Một phía khác Lý Đạo Thành hô to, dẫn một nhóm quân binh đồng loạt ném hỏa thạch xuống phía dưới, lửa đỏ lập tức bùng lên thiêu đốt phản quân, từng chiếc thang leo bị đốt thành tro bụi ầm ầm đổ xuống kéo theo hàng trăm tên Tráng tộc gào thét rơi cùng, một biển lửa nhỏ hừng hực giăng ngang cháy ngay dưới chân thành ngăn cản phản quân.
Phía xa bên cạnh Thiết kỵ quân của Thẩm Khởi là phản quân đông hàng vạn người của Nùng Trí Cao cùng Lý Tiến, phản quân hò reo đạp lên xác nhau mà tiến, bọn hắn đều hung hãn không sợ chết, giống như trúng phải tà thuật. Nùng Trí Cao vốn là người thiểu tộc, giọng nói còn chưa sỏi quát lên: “Pháp sư, làm mưa!”
Ngay lập tức có tận mấy vị ăn mặc cổ quái cầm vòng lớn nhảy múa cùng nhau, miệng hát hò thổ ngữ khó nghe, tay lắc mạnh vòng lớn kêu lách cách, quả nhiên trời không mây bỗng nhiên đổ mưa, mưa lớn một lúc dập tắt luôn cả biển lửa của Lý Đạo Thành vừa mới tạo, bọn phản quân lại bắc thang hùng hổ xông lên.
“Mẹ kiếp, đưa Đại cung cho ta!” – Lê Đô Thống quát lớn.
Một nhóm binh sĩ hơn mười tên ì ạch khiêng ra một chiếc cung lớn nặng nề, thân cung tỏa ra sát khí lạnh lẽo, đây là cây cung do Quân xưởng đích thân đánh cho lão, đã theo vị đại tướng xông pha chiến trường mấy chục năm nay. Lê Đô Thống đưa mũi giầy khều nhẹ, trường cung bay lên rơi vào tay, năm mũi thiết tiễn lên dây, lão vươn mình kéo căng nhắm về phía địch nhân.
Vút____________________!
Bầu trời xuất hiện năm đạo hắc tuyến, tốc độ còn nhanh hơn cả Cơ Thần Nỏ bắn ra, hỏa pháo cầu gặp phải năm đạo hắc tuyến ầm ầm nổ tung trên bầu trời, năm mũi tên vẫn xé gió lao đi.
Chạy___________________!
Lý Tiến trông thấy năm đạo mũi tên vội vàng đề khí chạy mất, hắn không còn xa lạ gì với vị Đô Thống kia, Nùng Trí Cao hiểu ra cũng ba chân bốn cẳng phi nhanh.
Bùm, bùm, bùm, bùm, bùm ______________!
Lần lượi năm tiếng nổ giòn tan vang lên, kéo theo một loạt mười mấy tên pháp sư đang cầu mưa đồng loạt nổ thành thịt vụn bay tung tóe khắp nơi.
Nùng Trí Cao cùng Lý Tiến vừa mới chạy được mấy bước may mắn thoát khỏi năm đạo tiễn, nhưng máu thịt bọn pháp sư dính đầy lên người bọn hắn. Lý Tiến hốt hoảng dẫn nhân mã chủ chốt lui xa về phía sau, nhìn lên trên thành thấy một vị đại tướng to lớn đang giương cung nhắm về phía Hỏa pháo.
“Bẩm Đại Mo Sư! Phía trước có cấm chế.” – Một nhóm quay lại trình báo phát hiện cấm chế chặn lại Bạch Giang.
Lý Minh đưa mắt nhìn sang Khúc Bạch cùng lão Tả, bấy giờ lão Tả đang chỉ điểm công pháp cho Khúc Bạch, lão chưa từng chân chính nhận vị thành chủ làm này đệ tử, nhưng chỉ điểm cho hắn còn nhiều hơn cả Lý Minh.
Cũng không mấy người hiểu được tâm tư của lão, chỉ biết có những thời điểm lão quan hoài nhìn Lý Minh với ánh mắt tha thiết, dường như lão biết trước không còn sống được bao lâu, lão tìm mọi cách bảo vệ đứa cháu bé bỏng, thân nhân duy nhất của mình. Có lẽ khi lớp cường giả như lão rời bỏ thế gian, may mắn Khúc Bạch sẽ che chở được Lý Minh, lão mong hai huynh đệ hắn có thể sống sót qua biến loạn.
Đoàn thuyền nhất loạt dừng lại trước màn cấm chế, quang sắc lờ mờ lúc ẩn lúc hiện, thi thoảng có từng phật tự lóe lên trong chốc lát rồi biến mất, có lúc lại thấy cả một tôn phật đà ngàn mắt ngàn tay chễm trệ ngồi trên đài sen bên trong cấm chế, Pháp Vân Tự khí lực bỏ ra quả không ít.
Lý Minh đứng lọt thỏm trên mũi thuyền, trông giống như hắn đang ngồi trên một đầu quái vật khổng lồ vậy, chiếc thuyền này to lớn không thể tả, một chiếc đã chiếm mất nửa mặt sông, nhìn sơ sơ thì to bằng khoảng năm sáu lần chiến thuyền của bọn Ngự Long Quân. Man Hoang cổ thụ nhiều vô số, Moan tộc lực lượng lại hơn người, nếu tung chiếc thuyền này ra cửa bể, Ngự Long Quân ắt hẳn tròn mắt mà nhìn.
“Lão tiện nhân, quân tình khẩn cấp, nhanh nhanh giúp bọn ta giải cấm chế.” – Lý Minh nhìn về Nghiêm Bảo Tính đang ở phía sau.
Nghiêm Lão Quỷ lôi trong người ra một phật ấn, lão nhẹ nhàng ấn vào màn hộ tráo, một cánh cửa vàng óng thành hình mở ra. Nhưng không ổn, Nghiêm Lão Quỷ cố hết sức thôi động phật ấn nhưng chỉ mở ra được một thông đạo bé tý, thuyền nhỏ chui qua thì lọt, nhưng thuyền lớn khổng lồ còn chưa đủ đầu thuyền lọt qua.
Nghiêm Bảo Tính cười khổ, mặt lão vốn đã nhăn nhúm trông càng khổ hơn, lão nói: “Tiểu lừa gạt, pháp lực ta không đủ, ngươi cho bọn hắn chui qua, thuyền ở lại.”
Lý Minh đang định chửi lão vô dụng, nhưng vì nể mặt Chính Minh ở đây nên đành thôi, xem như cấp chút mặt mũi cho Pháp Vân Tự, hai bọn hắn một già một trẻ chính là trời sinh địch thủ để lừa gạt nhau.
Nghiêm Bảo Tính chửi thầm trong miệng: “Tiểu quỷ, muốn ta thi triển quyền kinh mở cấm chế, ngươi còn phải sống thêm trăm năm nữa!”
Lý Minh nhìn một lượt từ đầu tới chân lão Nghiêm, nheo mắt nói: “Khúc sư huynh, phiền huynh một búa bổ nát cấm chế giúp ta.”
“Được, không vấn đề!” – Khúc Bạch vẫn bộ dáng nhiệt tình như vậy, hùng hổ lôi ra Man Huyết Phủ, vươn mình ra sau, tư thế sẵn sàng chém xuống.
Thấy vậy, Nghiêm Lão Quỷ vội vã hô lớn: “Đừng đừng, các ngươi có biết cấm chế này quan trọng cỡ nào?”, vừa nói lão vừa dùng phật ấn ngăn cản Khúc Bạch.
“Nhưng bọn ta không qua được, Trọc sư phụ cứ để ta” – Khúc Bạch vừa nói xong lại định bổ tiếp.
“Được được, ta mở được cấm chế.” – Nghiêm Bảo Tính bay ngay ra phía trước, bắt đầu tận lực thi triển Tam Đại Quyền Kinh-Vân Vũ Lôi đánh mở hộ tráo.
Khúc Bạch nháy mắt với Lý Minh, hai huynh đệ cười vui vẻ, Nghiêm Lão Quỷ tuy lợi hại nhưng còn chưa đủ phân lượng với tông môn nhà bọn hắn.
Nghiêm Bảo Tính đánh ra Pháp Vân Tự tuyệt học quả thực rúng động lòng người, quyền pháp muôn hình vạn trạng, lúc trầm ổn liên miên như nước chảy, lúc phiêu giật như mây trôi, lúc lăng lệ bá đạo như lôi đình, lão Tả xem cũng gật đầu lia lịa.
Quả nhiên Nghiêm Bảo Tính giấu tài, một thông đạo to lớn xuyên qua cấm chế cuối cùng được lão hạ mở, lúc lão hạ xuống đầu thuyền thấy Lý Minh đang diễn luyện lại Đại Lôi quyền khiến lão tức phát điên, hơn nữa tên tiểu tử này còn đánh rất chuẩn bài, không như cuốn sách lừa gạt mục nát lão đưa cho hắn.
Lý Minh cười tươi như hoa, chạy đến cảm tạ: “Lão tiện nhân, đa tạ!”
Nghiêm Bảo Tính tức quá nhưng không làm được gì, nơi này còn có Man Thành Chủ cùng một vị cao nhân lợi hại vô cùng, lão không dám làm bừa đành phủi mạnh tay áo chui xuống khoan thuyền biến mất.
Mũi thuyền vượt qua màn cấm chế, một cảm giác hào thanh khí sảng đập vào mặt, nơi này nguyên khí sung túc, cảnh quan sinh ý mười phần, bọn hắn có cảm giác như từ địa ngục trở lại nhân gian. Tuy có trận Linh Tuyền bạo động bù đắp phần nào linh khí, nhưng Man Hoang sao có thể so sánh với bên ngoài, Moan tộc nhân mở lồng ngực tham lam hít thở, chưa bao giờ bọn hắn cảm thấy tốt như vậy, bọn trai tráng giống như mạnh lên gấp đôi, mỗi bước đi đều cảm giác nhẹ nhõm, bọn hắn cảm tưởng như có thể nhấc cả ngọn núi trên lưng.
“Tránh đường! Man Hoang Thủy Quân diễn binh, mau tránh đường.” – Hắc Quy miệng rộng hô lớn, bọn thương thuyền đang lưu thông trên sông đều trợn tròn mắt, trước mắt bọn hắn là năm chiếc thuyền khổng lồ lù lù như quả núi nhỏ, không rõ làm từ gỗ gì, trên thân vẫn còn nguyên vỏ, mà dường như là cả một cái cây khổng lồ chỉ đục khoét bên trong tạo nên, không phải là thuyền đóng như thường lệ, Man thuyền đi qua tạo từng đợt sóng chấn cho bọn thương thuyền nghiêng ngả.
---oo0oo---
Giết________________________! Mặt bắc Chi Lăng Thành, tiếng hô chém giết rung trời, phản quân dùng hỏa pháo tầm xa nện bình bình vào mặt thành, khỏi lửa mù mịt, tường thành rung bần bật. Phía dưới xuất hiện từng đám thần thông giả Hãn tộc huy động pháp lực bắc thang để phản quân cùng Tráng tộc công thành, người đông nghìn nghịt như kiến leo cây.
Cách thành khoảng một dặm, còn có một đạo thiết kỵ hơn hai vạn quân khí thế sắc lạnh, giáp trụ sáng lòa, chiến mã hí vang, đạo quân này được chỉ huy bởi Thẩm Khởi, Binh bộ thị lang, Đại tướng của Triệu Thiên. Thẩm Khởi vốn là một tay binh đao lão luyện can qua nhiều chiến trận ác liệt đối đầu với Việt quân, rất được Triệu Thiên cùng Địch Thanh tin tưởng, hắn chỉ chờ Nùng Trí Cao cùng Lý Tiến hạ thành liền cho thiết kỵ một đường san phẳng biên giới.
Trên mặt thành, Lê Đô Thống đích thân đốc quân phòng thủ, lão thân thể to lớn như một vị cự nhân, tóc tai đã có chút hoa dâm in hằn vết tích thời gian năm tháng, thế nhưng sức lực lão vẫn mạnh mẽ kinh người, mỗi một đao lão hạ xuống dễ có tới mười mấy tên phản quân bị chẻ làm đôi, cả người lão đang tắm trong máu huyết địch nhân.
Khỏi cần nói lão dày dặn trận mạc cỡ nào, thậm chí có nói nhờ lão mà Đại Việt còn tới lúc này cũng không có gì quá đáng. Đô Thống đánh nam dẹp bắc, bình loạn Chiêm quốc, công lao lấn át cả Hoàng đế, ấy vậy nhưng lão một mực trung thành, được Hoàng đế xem như huynh đệ, đủ để thấy nhân cách lão hơn người ra sao.
Cũng cần nhắc lại một chút về việc Đức Chính Đế lên ngôi để hiểu rõ hơn về Lê Đô Thống. Khi Thái Tổ mất, Đức Chính lúc đó là thái tử Lý Phật Mã là người chính thống kế vị, Phật Mã thiên tư đĩnh ngộ, tinh thông lục đạo, tài quân thao lược, không còn ai khác xứng đáng hơn. Thế nhưng các hoàng tử khác không nghĩ vậy, Vũ Đức Vương, Dực Thánh Vương, Đông Chinh Vương đem quân vây thành để tranh ngôi, định làm binh biến đánh úp Thái tử.
Tam vương người đông thế mạnh, Phật Mã lại nổi tiếng nhân từ, nghĩ đến tình thân chần chừ không quyết, lúc này Viên ngoại lang Lý Nhân Nghĩa mới ra sức ba lần thuyết phục, cuối cùng dùng dằng mãi mới mang quân ra đối chọi.
Nhưng binh lực giữa Thái tử và ba quân lúc đó chênh lệch cực lớn, nói một đối một trăm cũng không ngoa chút nào. May mắn lúc đối trận, Lê Đô Thống bấy giờ là Vũ vệ tướng quân mới ra tay thị uy, một mình vác đao xông pha giữa loạn quân đuổi ba vị phản vương chạy trối chết, nhờ một phần công lao đó mới có Đức Chính Đế hôm nay, sử sách gọi đó là Loạn tam vương.
Quay lại mặt bắc Chi Lăng Thành, cơ thần tiễn cùng hỏa pháo cầu thi nhau giằng xé bầu trời, tiếng nổ đinh tai nhức óc, từng góc thành bị bắn vụn thạch ầm ầm rơi xuống, mỗi đạo hỏa pháo cầu rơi vào mặt thành liền quét sạch một nhóm Việt quân khỏi vòng chiến, hỏa pháo cầu dày đặc y như một trận mưa thiên thạch vậy.
“Mạn tây bắc, bắn!” – Ngô Tuấn thân chinh chỉ huy đội quân xạ thủ gồm mấy trăm đầu Cơ Thần Nỏ, nỏ này bấy giờ được Lý Minh cải tiến đồng loạt nhắm vào lưới hỏa pháo cầu trên không đang rơi xuống, bọn hắn cực kỳ vất vả, một mặt phải lo bắn nổ hỏa pháo cầu, một mặt vừa phải tập trung tiêu diệt phản quân leo thành, nếu không phải Lý Minh cải tiến mấy phần uy lực, e rằng Chi Lăng Thành đã bị hạ từ tháng trước, bọn hắn vẫn đang trầy trật chống đỡ loạn quân.
“Hỏa thạch!” – Một phía khác Lý Đạo Thành hô to, dẫn một nhóm quân binh đồng loạt ném hỏa thạch xuống phía dưới, lửa đỏ lập tức bùng lên thiêu đốt phản quân, từng chiếc thang leo bị đốt thành tro bụi ầm ầm đổ xuống kéo theo hàng trăm tên Tráng tộc gào thét rơi cùng, một biển lửa nhỏ hừng hực giăng ngang cháy ngay dưới chân thành ngăn cản phản quân.
Phía xa bên cạnh Thiết kỵ quân của Thẩm Khởi là phản quân đông hàng vạn người của Nùng Trí Cao cùng Lý Tiến, phản quân hò reo đạp lên xác nhau mà tiến, bọn hắn đều hung hãn không sợ chết, giống như trúng phải tà thuật. Nùng Trí Cao vốn là người thiểu tộc, giọng nói còn chưa sỏi quát lên: “Pháp sư, làm mưa!”
Ngay lập tức có tận mấy vị ăn mặc cổ quái cầm vòng lớn nhảy múa cùng nhau, miệng hát hò thổ ngữ khó nghe, tay lắc mạnh vòng lớn kêu lách cách, quả nhiên trời không mây bỗng nhiên đổ mưa, mưa lớn một lúc dập tắt luôn cả biển lửa của Lý Đạo Thành vừa mới tạo, bọn phản quân lại bắc thang hùng hổ xông lên.
“Mẹ kiếp, đưa Đại cung cho ta!” – Lê Đô Thống quát lớn.
Một nhóm binh sĩ hơn mười tên ì ạch khiêng ra một chiếc cung lớn nặng nề, thân cung tỏa ra sát khí lạnh lẽo, đây là cây cung do Quân xưởng đích thân đánh cho lão, đã theo vị đại tướng xông pha chiến trường mấy chục năm nay. Lê Đô Thống đưa mũi giầy khều nhẹ, trường cung bay lên rơi vào tay, năm mũi thiết tiễn lên dây, lão vươn mình kéo căng nhắm về phía địch nhân.
Vút____________________!
Bầu trời xuất hiện năm đạo hắc tuyến, tốc độ còn nhanh hơn cả Cơ Thần Nỏ bắn ra, hỏa pháo cầu gặp phải năm đạo hắc tuyến ầm ầm nổ tung trên bầu trời, năm mũi tên vẫn xé gió lao đi.
Chạy___________________!
Lý Tiến trông thấy năm đạo mũi tên vội vàng đề khí chạy mất, hắn không còn xa lạ gì với vị Đô Thống kia, Nùng Trí Cao hiểu ra cũng ba chân bốn cẳng phi nhanh.
Bùm, bùm, bùm, bùm, bùm ______________!
Lần lượi năm tiếng nổ giòn tan vang lên, kéo theo một loạt mười mấy tên pháp sư đang cầu mưa đồng loạt nổ thành thịt vụn bay tung tóe khắp nơi.
Nùng Trí Cao cùng Lý Tiến vừa mới chạy được mấy bước may mắn thoát khỏi năm đạo tiễn, nhưng máu thịt bọn pháp sư dính đầy lên người bọn hắn. Lý Tiến hốt hoảng dẫn nhân mã chủ chốt lui xa về phía sau, nhìn lên trên thành thấy một vị đại tướng to lớn đang giương cung nhắm về phía Hỏa pháo.
Danh sách chương