Lý Minh rảo bước ba ngày thì đặt chân tới Lộ Hải Đông, càng đi về phía biển, người ngựa càng nhiều, cánh thương nhân qua lại tấp nập không ngớt, hàng hóa xe cộ chật ních trên đường, đặc biệt là bọn tu chân đệ tử lại chính là đám thương nhân kia, không hiểu mọc từ đâu ra cực kỳ nhiều, đủ các loại môn phái, bắc có, nam có, cứ thường thường được nửa canh giờ Lý Minh lại trông thấy bọn hắn thi thố chém giết, quyền kiếm pháp bảo bay loạn xạ, lại có chút tu chân đệ tử khiến Lý Minh chẳng thể nhận ra môn phái nào, quan quân địa phương thì chẳng thấy đâu, nơi này giống như vương pháp hoàng ân còn chưa phủ tới, thật trông giống một loạn khu.
Lý Minh tìm một quán cơm ngồi xuống, gọi vài ba món rau dưa, trong lúc chờ đợi, hắn nghe bàn bên cạnh có ba gã đệ tử thuộc Yên Hùng Phái ở Lộ Long Hưng đang bàn chuyện chiến sự nơi Quỷ Môn Quan, một gã trông lớn tuổi nhất lên tiếng: “Chúng ta thừa lệnh sư môn lên tiếp viện Bảo Thắng Quân, nhưng chưa tới nơi thì thế địch đã tan rã, Hoàng Thượng đã bố cáo thiên hạ lui binh, các đệ có cao kiến gì chăng?”
Một gã trẻ tuổi hơn nói: “Sư huynh, hiếm khi chúng ta xuất môn, chi bằng tới Vân Đồn Thương Cảng thăm thú mấy hôm.”
Gã nhỏ tuổi nhất nói: “Phải lắm sư huynh, Vân Đồn nổi tiếng sầm uất, đủ thứ kỳ trân dị bảo, biết đâu chúng ta vận khí tốt kiếm được một bộ thần cấp công pháp, hoặc kiếm được một đầu kỳ trân dị thú, chẳng phải...”
Lý Minh ồ lên một tiếng, thì ra hắn sắp đặt chân tới Vân Đồn, thương cảng sầm uất bậc nhất đại lục. Hải cảng này chỉ có trọng binh của Ngự Long Quân thủ trấn ngoài khơi, còn lại bên trong mặc kệ bọn tu chân đệ tử môn phái bất kỳ ra vào, kể cả Thiên Quốc, Tây Lâm, Hắc Vực cũng không ngoại lệ, chỉ cần qua cảng đóng đầy đủ sưu thuế liền không thành vấn đề, kể cả bọn hắn có giết nhau tới long trời lở đất cũng chẳng phải việc của bọn Ngự Long, mỗi năm từ nơi này, triều đình thu về một núi bạc cùng vô số kỳ trân dị bảo.
Lý Minh từng nghe lão Tả nói hải cảng này là trung tâm của ba vùng, Đại Việt, Thiên Quốc cùng Đông Hải, rồng rắn hỗn tạp, chính tà đủ cả, các tông môn đều công khai đặt tổng bộ của mình, Đức Chính nhiều lần muốn dẹp nhưng lực bất tòng tâm, vùng này trên thực tế đã ngoài tầm kiểm soát của hắn, đụng chạm vào e sẽ dẫn tới một loạt cấm kỵ ra tay, vì vậy nên nơi này tự hình thành luật lệ, thường được gọi là Vân Đồn Loạn Khu.
Tuy quy củ từ xưa đã là vậy, nhưng nơi này vẫn là đất đai của Đại Việt không thể chối cãi, nên Đức Chính Đế vẫn đem bọn Ngự Long vây lấy cảng, việc này không tính là phạm luật, lại kiểm soát được luồng thuyền bè ra vào cực lớn, thu về nguồn thuế khóa khổng lồ, để làm được việc này hiển nhiên còn có lực lượng Vô Vi Tông đứng sau chống lưng.
Lý Minh trong đầu đánh lên chủ ý, lập tức đưa rượu lên tu ừng ực, từ ngày hắn xung quân dãi đầu mưa nắng, kinh qua trăm trận đã sinh thêm mấy phần hào khí, bớt đi mấy thành tính tình thiếu niên, trông rất có phong vị.
Đột nhiên từ phía góc sâu trong quán vang lên một tiếng loảng xoảng, hình như có kẻ vừa đập vỡ chén bát, tiếp theo có bốn năm vị cô nương ăn mặc theo lối tu đạo tung người bay ra, tay cầm kiếm, lưng cõng nỏ hướng một gã hán tử quát lên: “Yêu tặc chạy đi đâu?”
Gã hán tử đá bay chiếc bàn, rút ra một thanh lang nha bổng, bên trên gắn đầy răng trắng chi chít bổ tới năm vị cô nương, quanh người hắn dâng lên sóng nước ngập trời cuốn phăng tiểu quán, khiến cho quan khách vội vã chạy đi. Năm vị công nương mỗi người một thế, kiếm khí phóng ra tạo thành kiếm trận bủa vây, thần thông bạo phát đem gã hán tử đẩy lui mấy bước. Nhưng gã hán tử càng đánh càng hăng, cây lang nha bổng hóa ra một đầu cá mập khổng lồ táp tới năm vị cô nương, khiến các nàng văng ngược về sau, trường kiếm gãy thành mấy đoạn, áo quần rách rưới.
Thấy vậy, ba gã đệ tử của Yên Hùng Phái cũng rút vũ khí nhảy tới, hình thành thế tám người vây công gã hán tử, ba gã sử đoản đao tốc độ cực nhanh, đường đao loang loáng, chém cho lang nha bổng rụng mất mấy chục chiếc răng, bức gã hán tử bại lui liên tục. Biết hôm nay khó thoát khỏi độc thủ, gã hán tử kia bèn hiển hóa nguyên thần, đem hồn binh là một tiểu nha bổng thế ra, tiểu nha bổng bị hắn quán thúc nguyên thần càng lúc càng lớn, hóa thành một đầu thủy quái trông như cá mập, nhưng phía dưới lại có vô số chân như loài xúc giác, đầu thủy quái há miệng phun ra vô vàn răng sắc nhọn, như vạn cây chủ thủy phóng ra bốn phương tám hướng xung quanh, thế đi không cách nào cản nổi.
Năm vị nữ tử thấy vậy thủ pháp điên cuồng đánh ra, lại rút nỏ sau lưng đem ra sử, nhắm vị trí xung quanh gã hán tử bắn liên tiếp mấy phát, bộ vị cực chuẩn, một chiếc lồng băng cực lớn hình thành trong thời gian một cái chớp mắt, chặn lại toàn bộ răng sắc do đầu quái vật phóng ra, tiếp phụp phụp vang lên không ngớt.
Cùng lúc đó, ba gã Yên Hùng Phái đem thần thông hiển hóa, nguyên thần hồn binh diễn ra ba đầu gấu khổng lồ không thua kém đầu thủy quái kia, ba Đại Hùng trong chốc nhảy vào thủ trào vồ ra, cắn xé đầu thủy quái tan nát, gã hán tử nguyên thần đại thương, nằm xụp xuống đất không cách nào cựa quậy, đôi mắt tán thần lờ mờ nhìn xung quanh.
Một vị nữ tử cẩn thận tiến lên, nõ tiễn nâng lên chăm chăm nhắm vào đầu gã hán tử, chỉ cần một ý nghĩ liền có thể phóng ra đâm chết hắn. Nàng tới gần thì nâng lên tả thủ, lòng bàn tay hiện lên hoa văn kỳ lạ, giống như hình bông tuyết, phát ra sương mù mờ mịt chụp lên người gã hán tử, lập tức gã hán tử hiện ra bản thể to lớn, người gã là thân tôm, đầu cá mập, gã là một tạp giống thủy yêu.
“Thì ra là một đầu Sa Hà Yêu.” – Vị cô nương vừa hạ thủ lên tiếng, đoạn nàng quay sang ba gã đệ tử Yên Hùng Phái tạ ơn: “Tiểu nữ tạ ơn ba vị thiếu hiệp Yên Hùng Môn tương trợ”
Gã sư huynh lớn nhất vội đáp lễ: “Được giúp đỡ Vô Vi Tông, tại hạ lấy làm vinh dự.”
Một vị cô nương khác đem một mũi tiễn đóng xuyên qua đuôi gã Sa Hà Yêu kia, tay còn lại đấm liên tiếp vào mũi gã, nàng quát lớn: “Nói, quyển sách kia các ngươi đem đi đâu?”
Bọn đệ tử, khách quan trông thấy nàng thô bạo cũng đánh cái rùng mình, một vị cô nương khác tiến ra giải thích rằng gã thủy yêu này là người Hắc Vực, vừa trộm đi một pho võ công của Vô Vi Tông, nàng lại giải thích đối với loài cá mập thì chiếc mũi là yếu điểm, mong chư vị đồng đạo không chê cười.
Gã Sa Hà Yêu bị đánh vào mũi đau tới chết đi sống lại, vội vã khai ra đồng bọn đã trốn tới Vân Đồn Loạn Khu, một vị nữ tử đem yếu huyệt hắn phong lại, đánh vào những bộ vị rất kỳ lạ mà Lý Minh chưa từng thấy qua, xem ra Vô Vi Tông đối với Hắc Vực nghiên cứu rất kỹ càng, quả thực là đại kình địch.
Một lát sau thêm hơn bốn chục vị nữ tử nữa chạy tới, một số bắt gã Sa Hà Yêu đem về Vô Vi Tông, một số tản ra xung quanh tiếp tụp tìm kiếm, sau khi đền bù cho gã chủ quán rất hậu, bọn quần nữ này liền nhắm hướng đông chạy đi, xem ra là muốn tới loạn khu bắt người.
Lý Minh cũng một người một ngựa chạy tới loạn khu, hắn mặc một bộ binh phục võ tướng, lưng mang yêu đao, râu ria xồm xoàm, miệng quát lớn: “Chúng bay đâu, mau tránh đường cho bản tướng!”, hiển nhiên chẳng ai xem hắn vào trong mắt, quả thực là phương pháp cải trang tốt.
Chạy tới nửa đêm, Lý Minh dừng chân trước một sườn núi, qua khỏi ngọn núi này sẽ đặt chân tới đất loạn khu, hắn xuống thả ngựa đi, nằm vắt chân trên một tảng đá nghĩ vẫn vơ, bỗng hắn nghe có tiếng động lạ. Trời tối om như mực, Lý Minh trừng mắt mở ra Âm Dương Song Nhãn thì thấy một toán nhân mã chạy gấp lên núi, có chừng gần trăm tên đều bận đồ đen, thân thủ đều phi phàm, bọn hắn chạy lướt qua Lý Minh nhưng không hề hay biết hắn đang đứng nơi đó, mỗi tên lại tìm cho mình một chỗ ẩn nấp lưng chừng núi. Không đợi Lý Minh thắc mắc, từ phía xa có ánh lửa bập bùng lóe lên, một đám quần nữ đang lướt như bay chạy về phía này, tất cả đều là nữ đệ tử của Vô Vi Tông, Lý Minh dễ dàng nhận ra năm vị cô nương hồi sáng.
Lý Minh nhìn thế núi thầm than hỏng bét, đường đi cực nhỏ chỉ vừa đủ hai người tránh nhau, bên dưới lại là vực sâu không thấy đáy, nếu bị bọn người kia phục kích thì e rằng tất cả đều phải bỏ mạng, cho dù có bản lĩnh thông thiên cưỡi pháp bảo bay lượn thì chỉ cần vài mũi tên cũng có thể bắn rụng dễ dàng.
Suy nghĩ một hồi, Lý Minh bèn nhảy ra chặn lại bọn quần nữ, tay vuốt râu miệng quát: “Điêu dân to gan. Bấy giờ đã canh khuya, đã là giờ giới nghiêm, ai cho các ngươi kéo bè kéo lũ chạy loạn, nhanh quay về nhà, đừng để bản tướng bắt về bộ hình tra khảo.”
Bọn quần nữ Vô Vi Tông đang đi bỗng thấy một vị tướng xông ra, mới đầu còn ngạc nhiên nhưng một lát sau thì ai nấy đều cười đùa vui vẻ, hiển nhiên đều cho rằng Lý Minh là một gã quan binh ngờ nghệch không hiểu chuyện tu chân giới, một vị cô nương là sư tỷ lớn nhất ở đây tên gọi Điệp Hiên cười nói: “Tướng quân, nơi này loạn lạc, ngài quay về đi thôi.”
Lý Minh đứng chắn ngang đường, thân hình to cao khiến bọn quần nữ không làm sao vượt qua được, hắn vừa suy nghĩ vừa gõ lóc cóc vào thanh yêu đao sau lưng, đoạn quay người lên núi quát: “Bớ quân chuột nhắt, có giỏi thì chường mặt ra, cớ sao phải ám muội thò thụp trên đó.”
Quần nữ nghe thấy hắn nói thế thì thất sắc, từng nhóm bảy người nhanh chóng tụ tập lại hình thành trận thế, bóng kiếm loang loáng rút ra, nhưng qua một hồi lâu trên núi vẫn không thấy có động tĩnh gì, toàn trường im phăng phắc, chỉ có tiếng dế kêu cũng tiếng chửi mắng của Lý Minh khiến bọn nữ tử Vô Vi Tông thở phào một tiếng, cho rằng Lý Minh ăn nói càn xiên, Điệp Hiên lại tiếp tục cho bọn tỷ muội vượt núi.
Lý Minh không biết làm thế nào, hắn bèn đánh liều đi theo bọn nữ tử, một lúc thì hắn chen ngay lên đầu, khệnh khạng bước đi, tiến được một bước thì hắn giật lùi hai bước, một lát sau lại ngã lăn ra đất khiến bọn quần nữ vội vã mấy lần dìu hắn, sợ hắn ngã xuống núi mà chết, hắn hô: “Hừ, bản tướng kinh qua trăm trận, giết ngàn tên địch, đường đất nhỏ nhoi này có thể làm khó bổn tướng ư?”, nói xong hắn lại ngã lăn ra khiến bọn Vô Vi Tông tỷ muội bò lăn bò cười, không hiểu vị đại tướng này thuộc quân bản bộ nào mà bản lãnh cao cường tới vậy.
Lý Minh tìm một quán cơm ngồi xuống, gọi vài ba món rau dưa, trong lúc chờ đợi, hắn nghe bàn bên cạnh có ba gã đệ tử thuộc Yên Hùng Phái ở Lộ Long Hưng đang bàn chuyện chiến sự nơi Quỷ Môn Quan, một gã trông lớn tuổi nhất lên tiếng: “Chúng ta thừa lệnh sư môn lên tiếp viện Bảo Thắng Quân, nhưng chưa tới nơi thì thế địch đã tan rã, Hoàng Thượng đã bố cáo thiên hạ lui binh, các đệ có cao kiến gì chăng?”
Một gã trẻ tuổi hơn nói: “Sư huynh, hiếm khi chúng ta xuất môn, chi bằng tới Vân Đồn Thương Cảng thăm thú mấy hôm.”
Gã nhỏ tuổi nhất nói: “Phải lắm sư huynh, Vân Đồn nổi tiếng sầm uất, đủ thứ kỳ trân dị bảo, biết đâu chúng ta vận khí tốt kiếm được một bộ thần cấp công pháp, hoặc kiếm được một đầu kỳ trân dị thú, chẳng phải...”
Lý Minh ồ lên một tiếng, thì ra hắn sắp đặt chân tới Vân Đồn, thương cảng sầm uất bậc nhất đại lục. Hải cảng này chỉ có trọng binh của Ngự Long Quân thủ trấn ngoài khơi, còn lại bên trong mặc kệ bọn tu chân đệ tử môn phái bất kỳ ra vào, kể cả Thiên Quốc, Tây Lâm, Hắc Vực cũng không ngoại lệ, chỉ cần qua cảng đóng đầy đủ sưu thuế liền không thành vấn đề, kể cả bọn hắn có giết nhau tới long trời lở đất cũng chẳng phải việc của bọn Ngự Long, mỗi năm từ nơi này, triều đình thu về một núi bạc cùng vô số kỳ trân dị bảo.
Lý Minh từng nghe lão Tả nói hải cảng này là trung tâm của ba vùng, Đại Việt, Thiên Quốc cùng Đông Hải, rồng rắn hỗn tạp, chính tà đủ cả, các tông môn đều công khai đặt tổng bộ của mình, Đức Chính nhiều lần muốn dẹp nhưng lực bất tòng tâm, vùng này trên thực tế đã ngoài tầm kiểm soát của hắn, đụng chạm vào e sẽ dẫn tới một loạt cấm kỵ ra tay, vì vậy nên nơi này tự hình thành luật lệ, thường được gọi là Vân Đồn Loạn Khu.
Tuy quy củ từ xưa đã là vậy, nhưng nơi này vẫn là đất đai của Đại Việt không thể chối cãi, nên Đức Chính Đế vẫn đem bọn Ngự Long vây lấy cảng, việc này không tính là phạm luật, lại kiểm soát được luồng thuyền bè ra vào cực lớn, thu về nguồn thuế khóa khổng lồ, để làm được việc này hiển nhiên còn có lực lượng Vô Vi Tông đứng sau chống lưng.
Lý Minh trong đầu đánh lên chủ ý, lập tức đưa rượu lên tu ừng ực, từ ngày hắn xung quân dãi đầu mưa nắng, kinh qua trăm trận đã sinh thêm mấy phần hào khí, bớt đi mấy thành tính tình thiếu niên, trông rất có phong vị.
Đột nhiên từ phía góc sâu trong quán vang lên một tiếng loảng xoảng, hình như có kẻ vừa đập vỡ chén bát, tiếp theo có bốn năm vị cô nương ăn mặc theo lối tu đạo tung người bay ra, tay cầm kiếm, lưng cõng nỏ hướng một gã hán tử quát lên: “Yêu tặc chạy đi đâu?”
Gã hán tử đá bay chiếc bàn, rút ra một thanh lang nha bổng, bên trên gắn đầy răng trắng chi chít bổ tới năm vị cô nương, quanh người hắn dâng lên sóng nước ngập trời cuốn phăng tiểu quán, khiến cho quan khách vội vã chạy đi. Năm vị công nương mỗi người một thế, kiếm khí phóng ra tạo thành kiếm trận bủa vây, thần thông bạo phát đem gã hán tử đẩy lui mấy bước. Nhưng gã hán tử càng đánh càng hăng, cây lang nha bổng hóa ra một đầu cá mập khổng lồ táp tới năm vị cô nương, khiến các nàng văng ngược về sau, trường kiếm gãy thành mấy đoạn, áo quần rách rưới.
Thấy vậy, ba gã đệ tử của Yên Hùng Phái cũng rút vũ khí nhảy tới, hình thành thế tám người vây công gã hán tử, ba gã sử đoản đao tốc độ cực nhanh, đường đao loang loáng, chém cho lang nha bổng rụng mất mấy chục chiếc răng, bức gã hán tử bại lui liên tục. Biết hôm nay khó thoát khỏi độc thủ, gã hán tử kia bèn hiển hóa nguyên thần, đem hồn binh là một tiểu nha bổng thế ra, tiểu nha bổng bị hắn quán thúc nguyên thần càng lúc càng lớn, hóa thành một đầu thủy quái trông như cá mập, nhưng phía dưới lại có vô số chân như loài xúc giác, đầu thủy quái há miệng phun ra vô vàn răng sắc nhọn, như vạn cây chủ thủy phóng ra bốn phương tám hướng xung quanh, thế đi không cách nào cản nổi.
Năm vị nữ tử thấy vậy thủ pháp điên cuồng đánh ra, lại rút nỏ sau lưng đem ra sử, nhắm vị trí xung quanh gã hán tử bắn liên tiếp mấy phát, bộ vị cực chuẩn, một chiếc lồng băng cực lớn hình thành trong thời gian một cái chớp mắt, chặn lại toàn bộ răng sắc do đầu quái vật phóng ra, tiếp phụp phụp vang lên không ngớt.
Cùng lúc đó, ba gã Yên Hùng Phái đem thần thông hiển hóa, nguyên thần hồn binh diễn ra ba đầu gấu khổng lồ không thua kém đầu thủy quái kia, ba Đại Hùng trong chốc nhảy vào thủ trào vồ ra, cắn xé đầu thủy quái tan nát, gã hán tử nguyên thần đại thương, nằm xụp xuống đất không cách nào cựa quậy, đôi mắt tán thần lờ mờ nhìn xung quanh.
Một vị nữ tử cẩn thận tiến lên, nõ tiễn nâng lên chăm chăm nhắm vào đầu gã hán tử, chỉ cần một ý nghĩ liền có thể phóng ra đâm chết hắn. Nàng tới gần thì nâng lên tả thủ, lòng bàn tay hiện lên hoa văn kỳ lạ, giống như hình bông tuyết, phát ra sương mù mờ mịt chụp lên người gã hán tử, lập tức gã hán tử hiện ra bản thể to lớn, người gã là thân tôm, đầu cá mập, gã là một tạp giống thủy yêu.
“Thì ra là một đầu Sa Hà Yêu.” – Vị cô nương vừa hạ thủ lên tiếng, đoạn nàng quay sang ba gã đệ tử Yên Hùng Phái tạ ơn: “Tiểu nữ tạ ơn ba vị thiếu hiệp Yên Hùng Môn tương trợ”
Gã sư huynh lớn nhất vội đáp lễ: “Được giúp đỡ Vô Vi Tông, tại hạ lấy làm vinh dự.”
Một vị cô nương khác đem một mũi tiễn đóng xuyên qua đuôi gã Sa Hà Yêu kia, tay còn lại đấm liên tiếp vào mũi gã, nàng quát lớn: “Nói, quyển sách kia các ngươi đem đi đâu?”
Bọn đệ tử, khách quan trông thấy nàng thô bạo cũng đánh cái rùng mình, một vị cô nương khác tiến ra giải thích rằng gã thủy yêu này là người Hắc Vực, vừa trộm đi một pho võ công của Vô Vi Tông, nàng lại giải thích đối với loài cá mập thì chiếc mũi là yếu điểm, mong chư vị đồng đạo không chê cười.
Gã Sa Hà Yêu bị đánh vào mũi đau tới chết đi sống lại, vội vã khai ra đồng bọn đã trốn tới Vân Đồn Loạn Khu, một vị nữ tử đem yếu huyệt hắn phong lại, đánh vào những bộ vị rất kỳ lạ mà Lý Minh chưa từng thấy qua, xem ra Vô Vi Tông đối với Hắc Vực nghiên cứu rất kỹ càng, quả thực là đại kình địch.
Một lát sau thêm hơn bốn chục vị nữ tử nữa chạy tới, một số bắt gã Sa Hà Yêu đem về Vô Vi Tông, một số tản ra xung quanh tiếp tụp tìm kiếm, sau khi đền bù cho gã chủ quán rất hậu, bọn quần nữ này liền nhắm hướng đông chạy đi, xem ra là muốn tới loạn khu bắt người.
Lý Minh cũng một người một ngựa chạy tới loạn khu, hắn mặc một bộ binh phục võ tướng, lưng mang yêu đao, râu ria xồm xoàm, miệng quát lớn: “Chúng bay đâu, mau tránh đường cho bản tướng!”, hiển nhiên chẳng ai xem hắn vào trong mắt, quả thực là phương pháp cải trang tốt.
Chạy tới nửa đêm, Lý Minh dừng chân trước một sườn núi, qua khỏi ngọn núi này sẽ đặt chân tới đất loạn khu, hắn xuống thả ngựa đi, nằm vắt chân trên một tảng đá nghĩ vẫn vơ, bỗng hắn nghe có tiếng động lạ. Trời tối om như mực, Lý Minh trừng mắt mở ra Âm Dương Song Nhãn thì thấy một toán nhân mã chạy gấp lên núi, có chừng gần trăm tên đều bận đồ đen, thân thủ đều phi phàm, bọn hắn chạy lướt qua Lý Minh nhưng không hề hay biết hắn đang đứng nơi đó, mỗi tên lại tìm cho mình một chỗ ẩn nấp lưng chừng núi. Không đợi Lý Minh thắc mắc, từ phía xa có ánh lửa bập bùng lóe lên, một đám quần nữ đang lướt như bay chạy về phía này, tất cả đều là nữ đệ tử của Vô Vi Tông, Lý Minh dễ dàng nhận ra năm vị cô nương hồi sáng.
Lý Minh nhìn thế núi thầm than hỏng bét, đường đi cực nhỏ chỉ vừa đủ hai người tránh nhau, bên dưới lại là vực sâu không thấy đáy, nếu bị bọn người kia phục kích thì e rằng tất cả đều phải bỏ mạng, cho dù có bản lĩnh thông thiên cưỡi pháp bảo bay lượn thì chỉ cần vài mũi tên cũng có thể bắn rụng dễ dàng.
Suy nghĩ một hồi, Lý Minh bèn nhảy ra chặn lại bọn quần nữ, tay vuốt râu miệng quát: “Điêu dân to gan. Bấy giờ đã canh khuya, đã là giờ giới nghiêm, ai cho các ngươi kéo bè kéo lũ chạy loạn, nhanh quay về nhà, đừng để bản tướng bắt về bộ hình tra khảo.”
Bọn quần nữ Vô Vi Tông đang đi bỗng thấy một vị tướng xông ra, mới đầu còn ngạc nhiên nhưng một lát sau thì ai nấy đều cười đùa vui vẻ, hiển nhiên đều cho rằng Lý Minh là một gã quan binh ngờ nghệch không hiểu chuyện tu chân giới, một vị cô nương là sư tỷ lớn nhất ở đây tên gọi Điệp Hiên cười nói: “Tướng quân, nơi này loạn lạc, ngài quay về đi thôi.”
Lý Minh đứng chắn ngang đường, thân hình to cao khiến bọn quần nữ không làm sao vượt qua được, hắn vừa suy nghĩ vừa gõ lóc cóc vào thanh yêu đao sau lưng, đoạn quay người lên núi quát: “Bớ quân chuột nhắt, có giỏi thì chường mặt ra, cớ sao phải ám muội thò thụp trên đó.”
Quần nữ nghe thấy hắn nói thế thì thất sắc, từng nhóm bảy người nhanh chóng tụ tập lại hình thành trận thế, bóng kiếm loang loáng rút ra, nhưng qua một hồi lâu trên núi vẫn không thấy có động tĩnh gì, toàn trường im phăng phắc, chỉ có tiếng dế kêu cũng tiếng chửi mắng của Lý Minh khiến bọn nữ tử Vô Vi Tông thở phào một tiếng, cho rằng Lý Minh ăn nói càn xiên, Điệp Hiên lại tiếp tục cho bọn tỷ muội vượt núi.
Lý Minh không biết làm thế nào, hắn bèn đánh liều đi theo bọn nữ tử, một lúc thì hắn chen ngay lên đầu, khệnh khạng bước đi, tiến được một bước thì hắn giật lùi hai bước, một lát sau lại ngã lăn ra đất khiến bọn quần nữ vội vã mấy lần dìu hắn, sợ hắn ngã xuống núi mà chết, hắn hô: “Hừ, bản tướng kinh qua trăm trận, giết ngàn tên địch, đường đất nhỏ nhoi này có thể làm khó bổn tướng ư?”, nói xong hắn lại ngã lăn ra khiến bọn Vô Vi Tông tỷ muội bò lăn bò cười, không hiểu vị đại tướng này thuộc quân bản bộ nào mà bản lãnh cao cường tới vậy.
Danh sách chương