Ánh mắt Thái Bình vốn còn mang một chút cầu may, nhưng khoảnh khắc ta cầm chén trà lên, tất cả đều tiêu tán.

Trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện về ngày tuyết ấy, Thành Khí bao bọc ta trong chăn gấm, thấp giọng kể về đêm tuyết lúc chàng bị thương ở tay, chàng thấy y sư sắc mặt trắng bệch, mới biết là mình đang ở bờ vực sống chết. Lúc ấy chàng lại chỉ nghĩ đến ta đang làm gì, là đọc sách, luyện chữ, hay là đã ngủ? Giờ khắc này, thế mà ta và Thành Khí lại cảm giác giống nhau, chỉ muốn biết chàng đang làm gì.

Trải qua bao nhiêu lần hung hiểm, chỉ cần qua một kiếp này, đó chính là Thái Bình Thịnh Thế mà chàng mong muốn.

Ta nhắm mắt lại, ngửa đầu uống hết chén trà kia, rồi đặt chén trà lên mặt bàn ngọc thạch: "Xin cô cô yên tâm, cho dù hôm nay kết cục ra sao, cũng sẽ không ảnh hưởng đến chiến sự biên quan." Không biết Thái Bình dùng loại độc dược nào, chỉ phút chốc mà tầm mắt của ta đã mơ hồ, như có nghìn vạn con kiến đang cắn xé, chạy dọc cơ thể... Thái Bình có lẽ đã đứng lên, giọng nói trở nên vô cùng mờ mịt: "Vĩnh An, niệm tình ngươi vì Lý gia nhiều năm như vậy, ta sẽ cho ngươi chết ở một nơi thanh tĩnh."

Ta siết tay thành quyền, nhìn thân ảnh Thái Bình đi xa, không dám buông lỏng một phút giây.

Không thể động, không dám động, chỉ có thể cắn răng chịu đựng đau nhức.

Tới lúc hai mắt dần trở nên trắng xoá, ta đã gấp đến hốt hoảng. Thái Bình vốn rất được Hoàng cô tổ mẫu sủng ái, tới giờ ngày này căn cơ được củng cố từ rất lâu, nếu nàng không phải là nữ tử, Lý Long Cơ làm gì còn cơ hội xoay người. Chính bởi vì nàng là nữ tử, cho nên nàng mới muốn thừa dịp hôm nay Vi hậu hành thích vua, nhảy vào Đại Minh cung, thu hoạch tội chứng, giành lấy danh vọng.

Long Cơ, nếu ngươi không đến, sẽ không còn cơ hội...

"Vĩnh An? !" Bỗng nhiên một sức lực lớn kéo mạnh ta xuống ghế đá, máu độc vốn đang cố gắng kiềm nén phút chốc trào lên, một ngụm tinh ngọt phun mạnh ra. Đơn giản hai chữ này thôi đã chấn động ông ông vào tai.

Cảm giác mê man thật lớn, tràn ngập mỗi tấc thần kinh, ta chỉ biết là được ai đó ôm lấy, rốt cuộc nói không nên lời.

"Vĩnh An..." Tiếng Lý Long Cơ ngay tại bên tai: "Vĩnh An... Vĩnh An..."

Chỉ cần một câu, chỉ cần một câu.

Nhưng là tim đập càng lúc càng chậm, cổ tay bị siết sinh đau, đau như là muốn cắt đứt. Lý Long Cơ hắn vẫn là không biết nặng nhẹ như vậy, lúc trước ta vì hắn quỳ gối trước phòng Vương Hoàn, cũng là bị hắn kéo tay lôi đến nỗi đầu gối bị thương... Rất nhiều rất nhiều ý nghĩ trong đầu lần lượt hiện lên rồi đứt quãng, không thể nhớ hết tất cả... Cổ tay dần dần không còn cảm giác đau nhức, cuối cùng mất đi tri giác.

Trong mông lung, ta như thấy được Thành Khí.

Quần áo trên thân chàng đã bị cởi, lộ ra vết thương cũ ngang dọc năm xưa, còn có không ít vết thương mới rất sâu. Ta chỉ nhìn lướt qua, không dám tiếp tục xem nữa, phải đem tầm mắt chuyển lên mặt chàng. Khuôn mặt rất đỗi quen thuộc, từ hàng lông này đang nhíu lại, đến mũi, đến đôi môi trắng bệch... Cảnh tượng này quá mức quen thuộc, nhưng lại nhớ không nổi là ở nơi nào.

Ta chỉ biết đó là Thành Khí, liền cảm thấy cả người đều không đau, rất nhanh đi qua, nắm lấy tay chàng ở một bên.

Cánh tay chàng hơi run rẩy, cũng không mở mắt, chỉ chầm chậm xoay tay, nhẹ nắm tay ta.

Chỉ một động tác rất nhỏ, ta đã nghẹn ngào ra tiếng, đau phát run.

Nếu mười năm trước ta đừng tự tiện nắm lấy tay chàng, thì sẽ không có nhiều ràng buộc như vậy, nhiều bất lực như vậy.

...

Không đúng, ta và Thành Khí đã thành thân, không phải là tình cảnh hiện tại.

Ta có Tự Cung cùng Niệm An, sẽ ngọt ngào gọi ta là mẫu thân...

"Vĩnh An." Giọng nói thật nhẹ gọi ta, giống như chứng thực ý niệm trong đầu ta. Đúng vậy, tất cả đã sớm qua đi... không còn là những ngày đau khổ giãy dụa không chịu nổi kia nữa. Ta dùng hết sức mở mắt, rốt cuộc thấy được một tia ánh sáng. Trong ánh mặt trời mông lung chói mắt, đây là Đại Minh cung ? Không đúng, là phủ Thái Bình công chúa.

Một người đang mỉm cười nhìn ta, đúng là Thẩm Thu vạt áo dính đầy máu: "Một ngụm máu của ngươi văng lên hết mặt hết người ta, so với năm đó cứu tráng sĩ moi tim còn chưa có chật vật như vậy." Ta nghe lời lẽ hắn bông đùa, nhưng là đáy mắt kia lại không giấu được vẻ đau thương, hắn hẳn là dùng hết biện pháp mới cứu ta tỉnh lại, nhưng độc Thái Bình ban cho, làm sao có thể đơn giản như thế ? Ta áp chế hỗn loạn trong lòng, không dám chậm trễ, đảo mắt nơi nơi tìm Lý Long Cơ.

Đến cuối cùng mới phát hiện mình còn đang nằm trong lòng hắn, cặp mắt phượng kia đã đỏ bừng, sớm không còn thần thái hiên ngang năm xưa.

"Bệ hạ..." Ta ấm ách mở miệng, hắn lập tức nói thay: "Ta biết, Vi hậu và Khoả Nhi độc chết Tam thúc, ta biết từ lâu, Vĩnh An nàng không cần nói nữa ..." Giọng hắn tắc nghẹn, vội vã quay mặt đi.

Ta nhìn hắn trộm lau khóe mắt, không khỏi giễu cợt hắn: "Một nam nhân khóc lóc, sao có thể làm hoàng đế."

Hắn quay đầu nhìn ta, trong mắt là tầng tầng bi thương, nói không nên lời một câu.

Ta cử động bàn tay, cảm giác hắn vẫn nắm cổ tay ta, trong lòng cũng chua xót: "Long Cơ, túi hương của ta."

Hắn kinh ngạc nhìn, ta nhíu mày, lại động đậy cổ tay.

Lúc này Lý Long Cơ mới giật mình, vội tháo túi hương bên hông ta xuống, thấy ta dõi theo tay hắn, lập tức ngầm hiểu mở túi hương ra, lấy ra một mảnh giấy được gấp gọn, lại quay đầu nhìn ta.

Ta gật đầu, ý bảo hắn mở ra.

Trước khi đến ta đã dùng bút vẽ vòng quanh con chữ mật lệnh, ngay trên mảnh giấy này. Ta sớm có chuẩn bị, nếu thật sự không có ai đến thì nhất định phải nắm chặt lấy túi hương, để cho khi hắn nhìn thấy thi thể ta thì cũng nhìn đến túi hương này.

Lấy tài trí Lý Long Cơ, nhìn thấy chữ viết huynh trưởng, lại thấy ta dùng bút son vẽ vòng quanh một chữ, làm thế nào không đoán được?

Hi vọng, hắn quả nhiên là đến đây cứu ta.

Hắn chậm rãi mở mảnh giấy ra, nhìn thấy con chữ kia, đột nhiên cứng đờ người.

"Đây là, chữ đại ca ngươi tự tay viết", ta chậm rãi kéo dài hơi thở, cố gắng nói xong lời cần nói: "Trong vòng tròn là chữ 'Niệm', đây là mật lệnh binh phù, tâm phúc trong cung của Thành Khí thấy chữ như thấy người. Long Cơ…", ta dùng sức chụp tay hắn: "Nhanh đi đoạt cung, tính mạng gia đình phụ vương ngươi, tính mạng người Võ gia, ta đều giao cho ngươi ."

Vi hậu đã dám hành thích vua, dĩ nhiên phải có sắp đặt trong cung.

Thái Bình thiếu niên đã xuất giá, thế lực phần lớn ở ngoài Đại Minh cung, ba phần rủi ro trong miệng nàng tức là ám chỉ nội ứng trong cung. Lý Long Cơ chỉ cần có nội ứng này, liền có cơ hội giành trước Thái Bình vào cung, chém giết yêu hậu!

Mà sau này, Lý Long Cơ có thể buông tha chúng ta hay không, không phải điều ta có thể biết trước ...

Lý Long Cơ ngơ ngác nhìn mảnh giấy kia, qua hồi lâu mới cẩn thận gấp kĩ, bế ta đặt lên ghế dài, nhẹ nhàng lấy mu bàn tay xoa mặt ta, ôn nhu nói: "Chữ đại ca ta nhận ra, trước và sau vụ án oan trong ngục Lai Tuấn Thần, nét chữ đã có thay đổi rất nhỏ. Vĩnh An". Vẻ mặt hắn cực kỳ sầu não: "Ta chỉ biết đại ca yêu nàng sâu đậm vô cùng, lại không ngờ vào thời điểm đó đã cho nàng hứa hẹn như thế. Ta so với đại ca, kém quá xa."

Nghe hắn nhắc tới Thành Khí, lòng ta ấm áp, khẽ mỉm cười, không nói gì.

Nhiều năm trôi qua, cho dù là ở nơi nào, ta đều luôn mang theo mảnh giấy này. Nét chữ kia đã sớm khắc sâu vào xương tuỷ, lực đạo đè bút rất nặng, chỉ có ngắn ngủn mười sáu chữ:

Không sợ niệm khởi, chỉ sợ giác chậm, khi đã cầm tay, đời này không phụ.

—————————————————————————

Đường Trung Tông đột ngột băng hà.

Vi hậu bí mật không phát tang, ngày kế ban lệnh cấm các quan lại triều thần nhập cung, cho năm vạn binh lính đóng quân canh giữ kinh thành. Lý Long Cơ lấy được mật lệnh, nhờ nội ứng bên trong mở cửa cung, giành trước Thái Bình chiếm được thời cơ, lại chưa chém giết Vi hậu lập tức, trái lại tâm tình cả ngày, chỉ mỉm cười nói ủng hộ lập ấu tử Trung Tông lên làm hoàng đế.

Vi hậu vừa sợ vừa vui, vui vẻ đáp ứng.

Ít ngày sau, ấu tử của Đường Trung Tông Lý Trọng Mậu lên ngôi hoàng đế, tôn Vi hậu làm Hoàng thái hậu, thay quyền nhiếp chính.

Ta nghi hoặc đủ thứ, không biết ngày ấy rốt cuộc phát sinh chuyện gì, lại khiến Lý Long Cơ làm ra quyết định này. Hạ Chí giúp ta uống nước, Thẩm Thu khoanh tay đứng bên giường, cười nói: "Nếu bà ta an phận ở hậu cung cũng không sao, thế mà còn muốn học cái gì gọi là lâm triều nghe báo cáo, xử lý chính sự. Hiện nay trong triều lời oán thán không ngừng, trong dân gian sớm đồn đại bà ta độc chết tiên đế, quả nhiên là khiến nhân thần công phẫn."

Ta nằm ở trên giường, ngay cả mắt đều không mở ra được, khi nghe Thẩm Thu nói đến đó, rốt cuộc bừng tỉnh mộng. Tay hắn cầm mật lệnh có thể giết người, nhưng lại muốn dụ Vi hậu làm ra chuyện ngu xuẩn như lâm triều chấp chính... Ta khẽ cười cười, nói với Thẩm Thu: "Nhanh thôi, đao của hắn sẽ đặt ngay cổ Vi thị, chỉ cần nhích tay động thủ, sẽ trở thành bất thế chi công*."

*công lao to lớn cho thế hệ, cho triều đại

Nay Đại Minh cung đã hoàn toàn ở trong tay hắn.

Chỉ cần lúc thích hợp nhất, diễn một màn tru sát yêu hậu, chiếm được lòng dân thiên hạ.

Mấy ngày sau, trong lúc lời đồn đãi bay ngập trời, Lâm Tri vương Lý Long Cơ cùng Tiết Sùng Giản dẫn vạn kỵ binh tấn công Huyền Vũ môn, tru sát Vi thị.

Ngày hai mươi tư, Tương vương Lý Đán kế vị hoàng đế, lấy hiệu Đường Duệ Tông, đổi niên hiệu thành Cảnh Vân.

Sau khi phụ hoàng đăng cơ, ba ngày nay từ trong cung truyền đến đây mấy đạo chỉ, ý muốn lập Thành Khí làm Hoàng thái tử.

Lại bởi vì trong phủ không người tiếp chỉ mà lần lượt trì hoãn.

Ta vẫn luôn ở bên bờ sinh tử, khi thì thanh tỉnh, khi thì lại hôn mê. Mỗi khi mở mắt đều là nhìn thấy Thẩm Thu tay cầm ngân châm, đến cuối cùng cảm thấy buồn cười, nhẹ giọng nói: "Ngươi hiện tại không phải là ngự y, lại cực nhọc cả ngày lẫn đêm chăm sóc cho ta, Thành Khí đang ở xa ngoài ngàn dặm, ngươi không sợ truyền ra lời đồn nhảm gì sao ?" Thẩm Thu dở khóc dở cười: "Năm đó ta thân là diệu thủ thần y ở Thượng Y cục, cứ mỗi đêm khuya lại vào tẩm phòng của ngươi, nếu có đồn nhảm gì thì đã có từ lâu rồi. Giờ đây già đi, da dày thịt béo, sợ gì nữa."

Ta mím môi cười, vừa muốn nói, hắn lại thêm một câu: "Sau khi bệ hạ đăng cơ, đại quân Lý Thành Khí liên tục báo tin chiến thắng, nay đã khải hoàn hồi hương, hình như không còn là ở ngoài ngàn dặm nữa." Ta vô cùng bất ngờ, vui sướng nhìn hắn, lại bởi vì tin vui bất thình lình này mà dẫn tới tim đập nhanh một trận, hít thở không xong.

Thẩm Thu nhíu mày, mạnh tay đả thông vài huyệt đạo trên người ta, nhẹ rút châm nói: "Chớ vui chớ buồn, nếu không ngay cả sư phụ ta có đội mồ sống dậy cũng không cứu được ngươi". Ta nghe lời hắn, nhắm mắt một lúc, mới từ từ thở dài: "Ta còn có thể đợi chàng trở về hay không ?" Xung quanh im lặng thần kỳ, Thẩm Thu không trả lời ta.

Ngay cả Thẩm Thu cũng không dám mở miệng, sợ thật sự là vô vọng.

Ta thầm thở dài, ngày ấy nếu không có Lý Long Cơ dẫn Thẩm Thu theo, ta e là đã trở thành cô hồn dưới suối vàng mất rồi, làm gì còn lòng tham như thế? Ta mở mắt nhìn hắn, nói: "Ta có thể đứng lên một chút ? Đề bút viết vài chữ?" Thẩm Thu lắc đầu cười: "Ngươi muốn giả mạo chữ Lý Thành Khí, từ chối ngôi Thái tử này ?"

Ta cũng cười, nhẹ gật đầu.

Hắn lập tức phân phó Hạ Chí chuẩn bị giấy viết, tự mình cùng Đông Dương đỡ ta đến án thư.

Tuy rằng đây là quyết định của Lý Thành Khí, nhưng khi đầu bút chạm vào giấy, trong lòng không tránh khỏi dâng lên một trận chua xót. Do dự thật lâu, mới hạ bút viết: "Thái tử, là ngôi vị của quốc gia, quốc gia thái bình thì lập con trai đích trưởng, quốc gia gặp nạn thì lập người có công. Nếu xử lý không thoả, đó là bá tánh thất vọng, không phải phúc khí cho xã tắc. Thần cả gan lấy cái chết thỉnh cầu không lập thần làm Thái tử. Tam lang diệt Vi thị, dẹp yên chiến loạn, bất thế chi công, xứng làm Thái tử..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện