Edited by Bà Còm in s2.truyenhd.com

Mưa cứ rơi tí tách đã hơn mười ngày, dường như ông trời cũng biết mấy ngày này trong kinh thành mây mù u ám, không khí ảm đạm giăng đầy. Ngay cả trong phòng tuy lau chùi sạch sẽ nhưng vẫn tràn ngập một cỗ ẩm thấp thì càng đừng nói bên ngoài. So với những tin tức đen đủi mặc dù đã nghiêm cấm nhưng vẫn lan truyền khắp phủ, trời mưa ẩm ướt kia thật không thấm tháp vào đâu.

"Án tử của Lục An Hầu nghe nói Ngự tiền đã định tội."

"Trời ơi, nhà họ Vương thanh thế như vậy..."

"Nghe nói nhờ Hoàng Hậu nương nương quá cố báo mộng, Hoàng Thượng mới buông tha Lục An Hầu Thái phu nhân và ấu tử mới bốn tuổi, chưa từng đưa vào chiếu ngục."

"Mau đừng nói đến chuyện này nữa, Văn An Bá dâng thư cầu tình mà kết quả khiến Hoàng Thượng nổi cơn lôi đình cũng bị đưa vào chiếu ngục. Đáng thương Văn An Bá tuổi cao, ở trong ngục phát bệnh nặng, hơn phân nửa là chịu không nổi mấy ngày nữa đâu."

Vô số tin tức không chỉ làm ma ma nha hoàn bà tử hoảng sợ, ngay cả các chủ tử Cố gia cũng mặt mày âm trầm. Tuy chưa từng bắt người xả giận nhưng Thái phu nhân hiền hoà nhất từ xưa đến giờ cũng thường nổi hỏa vô cớ chứ đừng nói là người khác. Từ khi vào Hầu phủ, Chương Hàm chưa bao giờ gặp qua các huynh đệ Cố gia, bỗng dưng mấy ngày thấy không ít người hiện thân.

Uy Ninh Hầu có một nhi tử, Võ Ninh Hầu có chín nhi tử, trong số mười huynh đệ Cố gia thì Vương phu nhân sở sinh Đại công tử Cố Trấn cùng với Cố Minh đứng hàng lão Tứ và ấu tử Cố Chung, đủ có thể thấy Vương phu nhân và Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong là phu thê kết tóc, cảm tình luôn tốt cực kỳ. Cố Trấn là phò mã, Cố Minh là Tán Kỵ Xá nhân của Huân vệ làm nhiệm vụ bảo vệ Ngự tiền, Cố Chung mới mười một tuổi mà đã đến Trung đô học tập bái đại nho Chu Minh làm sư phụ, còn lại các thứ tử lớn tuổi thì ở trong quân, thứ tử nhỏ tuổi học hành không nghỉ, chỉ ngày lễ ngày tết mới ở nhà. Mấy ngày này trong quân đã ngừng huấn luyện, Huân vệ Tán Kỵ Xá nhân trong cung đều trở về nhà, Thái phu nhân bèn phân phó mấy đứa nhỏ không cần đi học, chỉ ở trong nhà đọc sách.

Hôm nay trong chính phòng của Ninh An Các, huynh đệ tỷ muội Cố gia tề tụ đông đảo, Thái phu nhân bất chợt cảm khái nói về năm tháng trải qua cuộc sống thanh bần lúc xưa, cuối cùng từng câu từng chữ dặn dò: "Hiện giờ tuy đã hưởng phú quý cực độ nhưng các con vẫn không thể quên đi nguồn gốc. Những chuyện khinh nam hϊế͙p͙ nữ, cầu điền hỏi trạch, ức hϊế͙p͙ lương dân, thu nhận hối lộ... mặc kệ phạm vào một điều nào, nếu để ta nghe được thì ta sẽ không nói hai lời nhất định dùng gia pháp xử trí, từ nay về sau sẽ không phải là hậu nhân Cố gia!"

Các Cố gia huynh đệ đứng trong sảnh đường đều đồng thanh thưa vâng. Chương Hàm đứng bên tay phải Thái phu nhân nhanh chóng thoáng nhìn qua một lượt, thấy Uy Ninh Hầu Cố Chấn mặt mày không cho là đúng, trong lòng nàng thầm than hèn chi trong hai nhà Hầu phủ một nhà thịnh vượng còn một nhà điêu tàn. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của một bà tử.

"Thái phu nhân, phu nhân, Công chúa Gia Hưng và Phò mã Đô úy đã trở lại!"

Hiện giờ với tình hình này, cho dù hạ nhân trong nhà trước đây đã quen cách xưng hô Đại công tử nhưng lúc này cũng không dám có chút lộn xộn nào trong vấn đề xưng hô. Nghe thông truyền, Thái phu nhân lập tức bỏ qua việc tiếp tục răn dạy, vội vàng phân phó ra nghênh đón. Thái phu nhân vừa đến cửa thì ngoài hành lang đã có mấy nha đầu cầm dù vây quanh một nam tử bước đi nhẹ nhàng xuyên qua sân viện, cứ thế nhanh chóng tiến vào dưới cơn mưa tí tách.

"May mắn Công chúa để con tới trước ngăn cản lão tổ tông, nếu không ngài lại muốn 'hưng sư động chúng'!"

Cố Trấn khoảng hai mươi mấy, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn tráng kiện, giọng nói phát ra vang dội như tiếng chuông đồng. Hắn vội đỡ tay Thái phu nhân thân thiết chào tổ mẫu, sau đó quay sang Vương phu nhân chào nương, lúc này mới cười giải thích: "Công chúa nói mấy ngày nay trời vẫn mưa không ngừng, phủ Công chúa địa thế ngay chỗ trũng nên rất ẩm ướt, vì vậy muốn trở về đây ở mấy ngày. Sau khi xin phép Hoàng Thượng chúng con liền quay về đây, muốn dành cho lão tổ tông sự ngạc nhiên thích thú nên không cho người báo trước."

Ai cũng không ngờ lúc này bên ngoài hỗn loạn hết sức mà Cố Trấn và Công chúa Gia Hưng bỗng dưng hồi phủ cư trú. Tuy trong phủ lập tức đông đúc hẳn lên, nhưng đường đường là Công chúa về ở Hầu phủ ý nghĩa khác nhau rất lớn. Thái phu nhân và Vương phu nhân đều vui vẻ ra mặt, còn Cố Ngọc thì cười đến nỗi đôi mắt híp lại thành một đường.

"Đại tẩu cuối cùng đã trở lại! Chỗ muội vừa lúc chế được rất nhiều mẻ hoa lộ mới khám phá!"

"Vậy thì cần phải xin lỗi Tam muội muội, Trân ca quá kiều quý, trêи người ta chỉ cần thoa một xíu phấn hương, một khi chạm vào là hắn khóc lớn ầm ĩ vô cùng. Hiện giờ ngay cả phấn mặt mà ta cũng không dám dùng chút xíu nào."

Theo sau thanh âm giòn giã là một ma ma bung dù đỡ Công chúa Gia Hưng tiến vào. Chỉ hơn một tháng không gặp mà Công chúa đã bớt đẫy đà hơn lúc trước, khí sắc rất tốt. Chào hỏi Thái phu nhân xong, nghe Thái phu nhân liên thanh mắng yêu không nên ngày mưa như vậy mà tới đây, Công chúa cười trấn an: "Lão tổ tông, không ngại chút nào đâu, là ấm kiệu nâng thẳng đến trước cửa viện. Phò mã không cho người báo tin nên chúng con tới cũng nhanh! Nếu không phải vì trời mưa thì con đã sớm tự mình ôm Trân ca, còn cần nhũ mẫu bế hay sao?"

Chương Hàm thấy bé con lần trước đã gặp qua được nhũ mẫu thật cẩn thận ôm trong lòng ngực, phía sau là bà tử dùng cả hai tay nâng một chiếc dù đặc chế thật lớn, nàng không khỏi mỉm cười. Cho dù Chương Hàm đã cố tình tránh ở phía sau lưng mọi người, thế mà Công chúa Gia Hưng ánh mắt tinh tường vẫn nhìn thấy. Chờ đến khi vào sảnh đường, Công chúa lại không theo Thái phu nhân ngồi xuống giường ấm mà vẫy tay kêu Chương Hàm đến trước mặt, cũng mặc kệ xung quanh còn có những người khác, cường ngạnh lôi người lại gần thấp giọng thì thầm.

"Lần trước muội nói ta không cần dùng son phấn dầu bôi tóc, mới đầu ta còn không quen, nhưng qua hơn mười ngày nhẹ nhàng thoải mái, mấy thứ kia rốt cuộc ta không thể nào dùng lại. Chẳng những Trân ca thích cứ dán vào người nương của hắn, ngay cả Phò mã cũng không thể hiểu được hỏi ta thay đổi loại huân hương gì, thật khiến ta ngượng ngùng quá đỗi!"

Hôm đó Công chúa Gia Hưng nói chuyện với Chương Hàm mấy câu, chính nhờ làm theo những gì Chương Hàm góp ý liền cảm thấy nhi tử thân cận với mình không ít. Công chúa Gia Hưng không giống các thiên kim tiểu thư sinh con xong buông tay mặc kệ cho nhũ mẫu nuôi, nàng yêu quý nhi tử như bảo bối, dĩ nhiên được nhi tử thân cận khiến nàng cao hứng không thể tả. Lúc này nhịn không được lại hỏi: "Hàm muội muội còn có chiêu pháp gì khác hay không, hãy mau dạy lại cho ta!"

"Muội chỉ biết chút đỉnh nhờ chăm sóc cho tiểu đệ trong nhà vài năm, làm gì có nhiều chiêu pháp như vậy. Chỉ là, chứng kiến mẫu thân và đệ đệ ngày ngày ở chung thân cận, muội mới nhận ra trẻ con nuôi như vậy thì đương nhiên càng thân cận mẫu thân chứ không phải nhũ mẫu."

Chương Hàm nhớ tới nhà mình không có người hầu, mẫu thân làm lụng vất vả việc nhà rất nhiều nhưng đều tự mình cho con cái bυ" sữa. Nghĩ đến mẫu thân ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nữ nhi mà phải rứt ruột để nàng đến kinh thành, trong lòng Chương Hàm vô cùng chua xót. Cố gạt niềm thương cảm đột ngột trào dâng ra khỏi đầu, Chương Hàm cười nói tiếp: "Mặc dù Đại tẩu yêu thích nhi tử nhưng cũng không nên quá mức nuông chiều hắn. Tiểu đệ nhà muội khi nhỏ bướng bỉnh vô cùng, có chút gì không vừa ý liền gào khóc; mới đầu muội không biết cứ theo ý hắn mà dỗ dành, sau lại phát hiện nếu cứng rắn không chiều theo thì dần dà hắn cũng không dám làm bậy. Chờ hắn lớn hơn một chút thì muội bắt đầu sai hắn làm cái này làm cái kia, làm tốt thì tán dương vài câu, làm không tốt phải bị phạt! Tuy nhiên muội là trưởng tỷ thay mẫu, Đại tẩu ngàn vạn lần không cần học theo muội!"

Đừng nói là Hoàng gia, ngay cả phủ Uy Ninh Hầu và phủ Võ Ninh Hầu, tiểu thư thiếu gia sinh ra liền có nhũ mẫu nha hoàn ma ma chăm sóc, cho dù huynh đệ tỷ muội ruột thịt cũng không sớm chiều ở chung, làm sao biết cách nuôi nấng trẻ con thế nào. Chờ đến khi thành thân xuất giá sinh con, nhi nữ của mình cũng hiếm có người nào tự mình nuôi dưỡng. Cho nên Công chúa Gia Hưng không nghĩ buông tay Trân ca, ngay cả mẫu phi và tẩu tử đều không tự mình nuôi con thì đâu ai biết nên chăm sóc thế nào? Nhưng nếu đi hỏi những ma ma có kinh nghiệm thì Công chúa lại cảm thấy cách một tầng.

Vào lúc này, Công chúa dần dần mở to mắt mà nhìn, cuối cùng giữ chặt tay Chương Hàm reo lên: "Xem ra ta đã nhặt được bảo bối, lần này ta về đây trụ, muội phải thường xuyên đến dạy cho ta nhé. Ta tự mình hoài thai mười tháng, nhịn đau đớn lâu như vậy mới sinh hạ được nhi tử bảo bối, thật không thể yên tâm giao thác cho người khác!"

"Cái gì người khác?"

Cong chúa Gia Hưng lôi kéo Chương Hàm lẩm nhẩm thì thầm, mới đầu hai người đều nhỏ giọng, Thái phu nhân nhìn thấy thú vị, Vương phu nhân cũng không tiện hỏi. Cuối cùng Công chúa Gia Hưng hưng phấn không kiềm được cất cao thanh âm, Vương phu nhân nghe vậy bèn hỏi một tiếng. Lúc này, Chương Hàm thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người mình, nàng liền khẽ cười giải thích: "Công chúa vừa mới làm mẫu thân, lòng tràn đầy cao hứng đang cùng tiểu nữ nói chuyện Trân ca nhi đáng yêu linh hoạt biết bao nhiêu!"

Thấy Chương Hàm hướng về phía chính mình chớp chớp mắt, Công chúa Gia Hưng sực nhớ ra cả ngày chỉ biết đến nhi tử, ngay cả mẫu phi cũng nhịn không được răn dạy vài câu, lúc này bừng tỉnh ngộ ra theo sau câu nói của Chương Hàm cười tủm tỉm: "Đó là đương nhiên, Trân ca nhi nhà ta ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất, ta đương nhiên gặp ai cũng muốn khoe!"

"Con bé Thập nhị này!"

Thái phu nhân luôn cực kỳ thích Công chúa Gia Hưng là trưởng tôn tức tuy thân phận cao quý nhưng tính tình ngây thơ hồn nhiên, nghe vậy tức khắc âu yếm mắng yêu một câu. Vẫy Công chúa Gia Hưng đến ngồi bên phải của mình, kêu Chương Hàm và Trương Kỳ ngồi ở bên trái, nghe Công chúa Gia Hưng ghé sát tai thầm thì muốn ở tại Phù Dung Quán cách vách Ninh An Các, ôm nhi tử đến thỉnh an cũng tiện hơn, Thái phu nhân cười nói: "Nếu con không chê chỗ kia quá nhỏ xê dịch không tiện thì theo ý con. Chỉ là bà bà của con muốn gặp bé con thì phải đánh một vòng lớn."

"Xem nương nói kìa, Công chúa và Phò mã đều đã trở lại, chẳng lẽ con còn không thể gặp Trân ca nhi?" Vương phu nhân ngẩng đầu nhìn thoáng qua trưởng tử Cố Trấn anh khí bức người, trêи mặt tràn đầy kiêu ngạo, sau đó có chút khó xử nói, "Chỉ là chờ đến khi Hầu gia trở về, trong nhà thật sự có chút chật chội."

Cố Chấn vẫn luôn không chen miệng vô được, lúc này nghe vậy liền cười nói: "Nếu như thế, trong Đông phủ phòng trống rất nhiều, không ngại..."

Thái phu nhân không chờ Cố Chấn nói xong liền cắt ngang: "Chật chội không quan trọng, chờ sau ba năm giữ hiếu cho cha của Chấn nhi kết thúc, chúng ta cũng có thể xây thêm mấy gian nhà ở phía sau..."

Thấy Thái phu nhân và Vương phu nhân đang thương nghị đất trống phía sau nên xây thêm phòng như thế nào, Trương Kỳ ghé lại gần Chương Hàm nhẹ giọng hỏi nhỏ: "Vừa rồi Công chúa nói chuyện gì với muội thế?"

"Công chúa thích hài tử, muốn phổ cập kiến thức giáo ɖu͙ƈ hài nhi."

Thấy Trương Kỳ chậc lưỡi, Chương Hàm cũng cảm thấy Công chúa Gia Hưng thực sự kỳ lạ. Trong lúc sảnh đường tràn ngập bầu không khí vui mừng, Chương Hàm đột nhiên thấy Sở mụ mụ bước nhanh vào phòng. Cho dù kiệt lực che dấu, nàng vẫn có thể nhìn ra vẻ kinh hoàng lo sợ trêи mặt vị ma ma tâm phúc của Thái phu nhân. Lúc Sở mụ mụ cúi người ghé sát tai Thái phu nhân thì thầm bẩm báo, nhờ nàng ngồi gần Thái phu nhân mà nhạy bén nghe lỏm được mấy chữ.

"... Lục An Hầu... ban chết..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện