So sánh với Đại Vương, Chu Vương không đến mức vừa hồi kinh đã bị đưa vào Nội quan giám bị người canh chừng chặt chẽ, mà được phép trở về vương phủ. Mặc dù vẫn có một ít binh sĩ canh cửa, nhưng chỉ cần có thể đoàn tụ với nhi tử và nữ nhi đã xa cách hơn một năm, trong lòng ông được an ổn rất nhiều. Tuy nhiên, những ngày coi như vui vẻ thoải mái lập tức hóa thành bọt nước sau khi Hoàng đế hồi kinh, thủ đoạn của đương kim Hoàng đế thế nào dĩ nhiên ông biết rõ. Từ khi đăng cơ, vốn dĩ các thân vương ở đất phiên được phép cai quản đội hộ vệ từ tám ngàn đến một vạn rưỡi, thế nhưng lại bị Trần Vĩnh trái một đao phải một đao chém phá thành mảnh nhỏ, ngoại trừ Tri Vương vừa an phận vừa coi như thân thiết với Trần Vĩnh, các thân vương khác chỉ được phép giữ lại đội Nghi vệ tư của vương phủ, ông cũng không ngoại lệ.
Huống chi, lúc này ông bị người tố cáo mưu phản, hơi vô ý một chút là sẽ liên lụy toàn gia! Gia quyến của Tần thứ dân và phế Thái tử có thể miễn cưỡng bảo toàn vì nhờ lúc đó phụ hoàng còn sống, niệm tình bọn họ là nhi tử thân sinh nên khai ân. Hiện giờ ngồi ở ngôi vị hoàng đế lại là vị Tam ca xưa nay tàn nhẫn độc ác, nếu lỡ muốn giết gà dọa khỉ thì kết quả không thể nào tốt được! Cho nên, sáng sớm ngày kế sau khi Hoàng đế hồi kinh, con cái tới vấn an xong ông bèn giữ lại Thế tử Trần Thiện Mục và ấu nữ Quận chúa An Dương Trần Tuyên. Giữ hai đứa con lại nhưng ông chỉ nhìn bọn nó một lúc lâu không thể hé răng, thật lâu sau mới thở dài một hơi thật sâu: "Đều do phụ thân như ta không có bản lĩnh, liên luỵ các con."
"Phụ vương, ngài nói gì vậy?"
Trần Thiện Mục mới hé miệng đã bị muội muội đưa mắt ngăn lại. Nhìn Trần Tuyên ngoan ngoãn tiến đến bên cạnh phụ thân quỳ xuống, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân Chu Vương, chỉ chốc lát trên mặt Chu Vương hiện ra nụ cười hài lòng mà ngơ ngẩn, Trần Thiện Mục âm thầm bội phục bản lĩnh đình chỉ câu chuyện của muội muội, vì thế tròng mắt xoay chuyển bèn cười nói tránh đi: "Lần này cha hồi kinh thật đúng lúc, hôn sự của Tuyên nhi đã định xong năm trước rồi, thế mà kéo đến tận bây giờ đã hơn một năm. Những gì nên chuẩn bị con đã sắp xếp chỉnh tề, để hôm nào lật hoàng lịch chọn một ngày tốt làm lễ chính thức. Nếu cứ kéo dài thêm nữa thì Tuyên nhi thật ra không quan trọng, nhưng thằng nhóc Chương gia đã hai mươi mốt rồi!"
Vừa nói dứt câu, Chu Vương tức khắc nhíu mày mắng: "Cái gì mà thằng nhóc Chương gia? Đó là hôn phu tương lai của Tuyên nhi, muội phu tương lai của ngươi, cũng là rể hiền của ta! Hơn nữa lần này nếu không nhờ cậu ta khổ tâm an bài, có lẽ ta đã bị thằng khốn nạn kia hại chết. Cho nên cậu ta là ân nhân cứu mạng của cả một hệ Chu phiên chúng ta, tốt xấu gì ngươi cũng phải khách khí một chút! Còn nữa, ngươi ở kinh thành làm chuyện tốt gì, cho rằng ta mới trở về không bao lâu nên không biết? Thiếu chút nữa học bừa Thái Tử phi và Yến Vương phi thiêu rụi vương phủ, còn chạy vào cung tuyệt thực. Ngươi... thật to gan!"
Chu Vương đập tay xuống bàn rầm một cái, thanh âm thật vang dội. Trần Thiện Mục tức khắc quẫn bách, không biết làm sao bèn quỳ xuống, uể oải ỉu xìu thưa: "Phụ vương thứ tội, nhi tử biết sai rồi." Trong lòng hắn lại hung tợn ân cần thăm hỏi tổ tông tám đời kẻ nào cáo trạng sau lưng. Đang nghĩ cách làm thế nào đào ra tên kia hung hăng giáo huấn cho biết tay, một tràng mắng mỏ lại đổ ụp xuống đầu!
"Ngươi đừng tưởng trong phủ có người rảnh rỗi cáo trạng ngươi! Ta trở về kinh thành dù sao cũng đỡ hơn lão Lục: Hắn chắc chắn bị tội tạo phản, còn ta là bị thằng con thứ xuất hiếp bức, cho nên hôm qua ta được đi nghênh giá. Thái Tử điện hạ bớt chút thời giờ nói chuyện với ta vài câu, nhờ vậy ta mới biết!" Thấy Trần Thiện Mục nghẹn họng nhìn trân trối, Chu Vương hận sắt không thành thép quở trách: "Ngươi bảo ta phải dạy ngươi sao cho tốt hả? Hiện giờ không thể so với lúc trước, những ý nghĩ không cam lòng đã sớm bị ta vứt lên chín tầng mây, nếu thực sự có gì sơ xuất, chỉ cần bảo vệ ngươi và đệ đệ ngươi thì tốt xấu gì cũng có hy vọng, thế mà ngươi dám bằng bất cứ giá nào làm loạn? Năm xưa Thái Tử phi và Yến Vương phi vẫn còn Hoàng Thượng lúc ấy là Triệu Vương ở phía Bắc làm hậu thuẫn, hơn nữa hành động của phế Thái tử xác thật khả nghi, cho nên lén đưa Thái Tử Yến Vương Hoàng Trưởng tôn ra khỏi kinh thành, lúc đó mới dám đập nồi dìm thuyền. Còn ngươi vào thời điểm gây loạn, có nghĩ tới đệ đệ muội muội ngươi?"
Mặc dù trước đây đã bị Trần Thiện Chiêu mắng cho máu chó phun đầy đầu, nhưng lúc này lại bị phụ thân đổ ập xuống một trận lên án mạnh mẽ, Trần Thiện Mục vẫn đầy mặt xấu hổ. Trần Tuyên ngồi một bên nãy giờ không lên tiếng, mãi đến lúc này mới nhẹ giọng khuyên: "Phụ vương bớt giận, Đại ca đã biết sai rồi. Lúc trước khi ở trong cung trở về, Đại ca đã xin lỗi con và Ngũ ca, nói sau này nhất định sẽ không manh động như vậy."
"Các ngươi cũng không chịu khuyên nhủ hắn!" Chu Vương thở ngắn than dài đập tay xuống đùi, mặt mày ưu phiền nói: "Giấy không gói được lửa, nếu Hoàng Thượng biết việc này, có thể phế đi Chu phiên hay không đều chưa biết được. Nếu cũng rơi vào kết cục bị đày đi Thanh Châu..."
Trần Thiện Mục thấy Trần Tuyên cúi đầu không biện giải, nghĩ đến khi đó cả muội muội và đệ đệ đều bị mình hạ lệnh khóa nhốt trong phòng, lúc này còn cùng chịu quở trách với mình, tức khắc càng cảm thấy không chỗ dung thân, khó khăn lắm mới bật ra một câu cực kỳ yếu ớt: "Chiêu ca... À không, Thái Tử điện hạ đã nói qua, việc này điện hạ sẽ trần tình rõ ràng..."
"Thái Tử có thể giúp một lần, nhưng không thể chuyện gì cũng giúp!" Chu Vương tức giận trừng mắt lườm nhi tử một cái, đưa tay kéo lên nữ nhi đang quỳ bên cạnh, vẻ mặt vui mừng nói: "May mà Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc tìm cho con một mối hôn nhân tốt. Tuy Dương Bá và Thế tử dĩ nhiên không cần phải khen, phụ tử đều làm tốt lắm, một người trấn thủ Khai Bình một người ở Du Lâm, không cho Lỗ Khấu vượt Lôi Trì một bước. Còn Chương Sưởng chẳng những dùng bản lĩnh thật giành được nhị giáp đệ nhất Truyền Lô, hơn nữa chuyện của ta cũng ra sức không ít, con rể như vậy cho dù ta đốt đèn lồ ng thật chưa chắc tìm được. Mặc kệ mẫu gia xảy ra chuyện gì, nữ nhi đã gả ra ngoài thì thuộc về phu gia. Thái Tử nhân ái thiện lương, Thái Tử phi cũng là người nhạy bén, lúc trước Chương gia có thể lấy nữ nhi của bạn cũ làm trưởng tức, đoán chắc sẽ không ghét bỏ con. Con hãy một lòng gả qua bên đó đi!"
Nghe vậy, Trần Tuyên tức khắc biến sắc, buột miệng thốt lên: "Cha!"
"Nghe lời!" Chu Vương không do dự ngắt lời Trần Tuyên, sau đó nhìn Trần Thiện Mục nói: "Tội của Nhị đệ ngươi là do ta không biết dạy con, còn phần ngươi gây họa cũng do chính ngươi. Nếu có đắc tội, phụ tử chúng ta sẽ gánh hết, không liên quan đến đệ đệ muội muội ngươi. Thiện Mục, ngươi hiểu không?"
Trần Thiện Mục ngầm hiểu, lập tức không chút do dự đáp ứng: "Vâng, thưa phụ vương!"
Bên này Trần Tuyên còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe ngoài cửa lao xao một trận. Chu Vương lập tức xua tay ý bảo Trần Thiện Mục đứng dậy rồi quát hỏi bên ngoài có chuyện gì. Chỉ trong chốc lát, Tổng quản tự mình bước nhanh vào cửa: "Điện hạ, Thế tử gia, Quận chúa, bên ngoài có người trong cung tới ạ! Là Mã công công Đại Tổng quản của Càn Thanh Cung, nói là Hoàng Thượng có lệnh, triệu Điện hạ và Thế tử gia cùng vào cung!"
Những gì nên nói đều đã nói xong, Chu Vương đứng lên, nhẹ nhàng liếc sang Trần Tuyên một cái, lúc này mới giũ giũ góc áo nói với Trần Thiện Mục: "Đi thôi!"
Khi phụ tử Chu Vương và Trần Thiện Mục bước vào Đông Noãn các của Càn Thanh Cung, chỉ thấy Hoàng đế Trần Vĩnh cũng không bày ra bộ mặt lạnh lẽo giống trong tưởng tượng của họ. Hoàng đế đang ngắm nghía một bức họa cuộn tròn thật lớn được hai nội thị mở ra, cùng Thái Tử Trần Thiện Chiêu đứng hầu bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ nói gì đó trông rất thoải mái. Hai người họ không rõ thánh ý nên chỉ có thể nhẫn nại chờ phía xa, mãi đến khi Hoàng đế ngẩng đầu mới một trước một sau tiến lên hành lễ.
Vào hôm nghênh giá Trần Vĩnh chỉ nhìn thoáng qua mọi người một cái, lúc này đã cách một năm rưỡi kể từ khi triều kiến vào tháng giêng năm trước, Trần Vĩnh bèn cẩn thận quan sát Chu Vương lần nữa. Người đệ đệ chỉ thua mình hai tuổi hiện giờ đã có vô số nếp nhăn hằn sâu phủ đầy trán, cằm lỏng lẻo vì mập ra, mái tóc không còn đen nhánh như khi còn trẻ mà đã muối tiêu, những sợi tóc bạc trông còn nhiều hơn mình. Nhìn Chu Vương và Trần Thiện Mục cùng quỳ sát đất hành lễ, Hoàng đế đã không còn cỗ tức giận lành lạnh giống như lúc gặp Đại Vương đêm trước. Hơn nữa Trần Thiện Chiêu vừa đúng lúc dâng lên một bức bản đồ Đại Tề mới vẽ xong trong thời gian ngài rời kinh, Hoàng đế rất thoả thuê mãn nguyện khi thấy một vùng đông tây nam bắc rộng lớn, cho nên chỉ nhướng mày nói: "Hãy bình thân."
Mặc dù thái độ của Hoàng đế ôn hòa rất nhiều so với trong tưởng tượng, Chu Vương vẫn hít một hơi thật sâu, dập đầu nói: "Thần đệ dạy con vô phương, thế nên một đứa nghịch tử suýt nữa gây ra đại họa ngập trời, một đứa nghịch tử phạm phải tội lớn không thể tha, tội thần đệ đáng chết vạn lần!"
Thấy Trần Thiện Mục cũng theo Chu Vương quỳ sát đất không dám lên tiếng, nhớ tới thằng nhóc Chu Vương Thế tử luôn nổi danh lỗ m ãng, lần này lại vô cùng bốc đồng suýt nữa cùng với Quy Đức Quận vương Trần Thiện Ngọ chôn vùi cả một hệ Chu phiên xuống vực sâu không đáy, mấy nhi tử của Chu Vương cũng không một đứa nào thành tài, Hoàng đế có chút tội nghiệp cho đệ đệ trước đây luôn tâm cao khí ngạo này. Vì thế, sắc mặt Hoàng đế dần dần hòa hoãn, giận mắng: "Thằng con thứ xuất của ngươi là tội đáng chết vạn lần, còn phần Thế tử Trần Thiện Mục, rảnh rỗi thì đọc thêm vài quyển sách! Muốn bắt chước người khác thì cũng phải nhìn xem có học được tinh túy trong đó hay chưa, nếu không chính là gây chuyện sinh sự! Thôi được rồi, đứng lên đi!"
Cứ dễ dàng như thế vượt qua một ải, Chu Vương không hề cảm thấy nỗi mừng như điên khi sống sót sau tai nạn, mà là sự kinh sợ Thiên uy khó lường. Mặc dù chỉ quỳ một lát, nhưng lúc này vừa đứng dậy thì Chu Vương cảm thấy hai chân hơi nhũn ra, may mắn Trần Thiện Mục đứng bên cạnh nhanh tay đỡ ông một phen, nhờ vậy mới không xấu mặt. Đến khi nơm nớp lo sợ tiến lên, ông mới phát hiện bức họa phụ tử Trần Vĩnh và Trần Thiện Chiêu đang xem chính là một tấm bản đồ. So sánh tấm bản đồ ông đã được nhìn qua vào thời niên thiếu ở chỗ phụ hoàng, tấm bản đồ hiện giờ trông càng tường tận càng tinh xảo hơn, đặc biệt khi ông thoáng thấy những châu huyện trong vùng Hà Nam được vẽ rất tỉ mỉ, ngay cả con sông xuyên núi đều được bao gồm, đáy lòng không khỏi tấm tắc bảo lạ.
"Có tấm bản đồ này, tương lai nhìn khắp thiên hạ càng dễ dàng hơn!" Trần Vĩnh vươn tay rồi nắm chặt, có loại cảm giác đắc ý thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay. Đặc biệt thấy bộ dáng vâng vâng dạ dạ của Chu Vương, Hoàng đế cảm thấy khí phách hăng hái, chỉ ra một số nơi quan trọng ở biên cương rồi dặn dò Trần Thiện Chiêu từng điểm một, cuối cùng mới nói với đích trưởng tử: "Lần này ngươi lưu kinh giám quốc, sự vụ lớn nhỏ đều xử lý rất hợp tâm ý của trẫm, không tệ! Đặc biệt là quản được thằng nhóc Trần Thiện Mục lỗ m ãng này, coi như là giải quyết xong một phiền toái!"
Nói tới đây, Hoàng đế quay đầu nhìn Chu Vương bảo: "Trẫm đã đính hôn An Dương cho Chương Sưởng, trước đó vì vụ Bắc tuần nên chậm trễ, hiện giờ hãy chuẩn bị làm hỉ sự đi. Quyết định chọn ngày mùng sáu tháng chín, đầu thu mát mẻ vừa vặn rất tốt."
Thấy phụ tử Chu Vương và Trần Thiện Mục đồng loạt đáp ứng, Trần Vĩnh đột nhiên chuyển hướng về phía Trần Thiện Chiêu: "Kêu Khâm Thiên Giám tìm một ngày lành trong tháng tám, trẫm muốn làm lễ đội mũ cho Thần Húc! Sau khi đội mũ sẽ sách phong thằng bé thành Hoàng Thái tôn!"
Huống chi, lúc này ông bị người tố cáo mưu phản, hơi vô ý một chút là sẽ liên lụy toàn gia! Gia quyến của Tần thứ dân và phế Thái tử có thể miễn cưỡng bảo toàn vì nhờ lúc đó phụ hoàng còn sống, niệm tình bọn họ là nhi tử thân sinh nên khai ân. Hiện giờ ngồi ở ngôi vị hoàng đế lại là vị Tam ca xưa nay tàn nhẫn độc ác, nếu lỡ muốn giết gà dọa khỉ thì kết quả không thể nào tốt được! Cho nên, sáng sớm ngày kế sau khi Hoàng đế hồi kinh, con cái tới vấn an xong ông bèn giữ lại Thế tử Trần Thiện Mục và ấu nữ Quận chúa An Dương Trần Tuyên. Giữ hai đứa con lại nhưng ông chỉ nhìn bọn nó một lúc lâu không thể hé răng, thật lâu sau mới thở dài một hơi thật sâu: "Đều do phụ thân như ta không có bản lĩnh, liên luỵ các con."
"Phụ vương, ngài nói gì vậy?"
Trần Thiện Mục mới hé miệng đã bị muội muội đưa mắt ngăn lại. Nhìn Trần Tuyên ngoan ngoãn tiến đến bên cạnh phụ thân quỳ xuống, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân Chu Vương, chỉ chốc lát trên mặt Chu Vương hiện ra nụ cười hài lòng mà ngơ ngẩn, Trần Thiện Mục âm thầm bội phục bản lĩnh đình chỉ câu chuyện của muội muội, vì thế tròng mắt xoay chuyển bèn cười nói tránh đi: "Lần này cha hồi kinh thật đúng lúc, hôn sự của Tuyên nhi đã định xong năm trước rồi, thế mà kéo đến tận bây giờ đã hơn một năm. Những gì nên chuẩn bị con đã sắp xếp chỉnh tề, để hôm nào lật hoàng lịch chọn một ngày tốt làm lễ chính thức. Nếu cứ kéo dài thêm nữa thì Tuyên nhi thật ra không quan trọng, nhưng thằng nhóc Chương gia đã hai mươi mốt rồi!"
Vừa nói dứt câu, Chu Vương tức khắc nhíu mày mắng: "Cái gì mà thằng nhóc Chương gia? Đó là hôn phu tương lai của Tuyên nhi, muội phu tương lai của ngươi, cũng là rể hiền của ta! Hơn nữa lần này nếu không nhờ cậu ta khổ tâm an bài, có lẽ ta đã bị thằng khốn nạn kia hại chết. Cho nên cậu ta là ân nhân cứu mạng của cả một hệ Chu phiên chúng ta, tốt xấu gì ngươi cũng phải khách khí một chút! Còn nữa, ngươi ở kinh thành làm chuyện tốt gì, cho rằng ta mới trở về không bao lâu nên không biết? Thiếu chút nữa học bừa Thái Tử phi và Yến Vương phi thiêu rụi vương phủ, còn chạy vào cung tuyệt thực. Ngươi... thật to gan!"
Chu Vương đập tay xuống bàn rầm một cái, thanh âm thật vang dội. Trần Thiện Mục tức khắc quẫn bách, không biết làm sao bèn quỳ xuống, uể oải ỉu xìu thưa: "Phụ vương thứ tội, nhi tử biết sai rồi." Trong lòng hắn lại hung tợn ân cần thăm hỏi tổ tông tám đời kẻ nào cáo trạng sau lưng. Đang nghĩ cách làm thế nào đào ra tên kia hung hăng giáo huấn cho biết tay, một tràng mắng mỏ lại đổ ụp xuống đầu!
"Ngươi đừng tưởng trong phủ có người rảnh rỗi cáo trạng ngươi! Ta trở về kinh thành dù sao cũng đỡ hơn lão Lục: Hắn chắc chắn bị tội tạo phản, còn ta là bị thằng con thứ xuất hiếp bức, cho nên hôm qua ta được đi nghênh giá. Thái Tử điện hạ bớt chút thời giờ nói chuyện với ta vài câu, nhờ vậy ta mới biết!" Thấy Trần Thiện Mục nghẹn họng nhìn trân trối, Chu Vương hận sắt không thành thép quở trách: "Ngươi bảo ta phải dạy ngươi sao cho tốt hả? Hiện giờ không thể so với lúc trước, những ý nghĩ không cam lòng đã sớm bị ta vứt lên chín tầng mây, nếu thực sự có gì sơ xuất, chỉ cần bảo vệ ngươi và đệ đệ ngươi thì tốt xấu gì cũng có hy vọng, thế mà ngươi dám bằng bất cứ giá nào làm loạn? Năm xưa Thái Tử phi và Yến Vương phi vẫn còn Hoàng Thượng lúc ấy là Triệu Vương ở phía Bắc làm hậu thuẫn, hơn nữa hành động của phế Thái tử xác thật khả nghi, cho nên lén đưa Thái Tử Yến Vương Hoàng Trưởng tôn ra khỏi kinh thành, lúc đó mới dám đập nồi dìm thuyền. Còn ngươi vào thời điểm gây loạn, có nghĩ tới đệ đệ muội muội ngươi?"
Mặc dù trước đây đã bị Trần Thiện Chiêu mắng cho máu chó phun đầy đầu, nhưng lúc này lại bị phụ thân đổ ập xuống một trận lên án mạnh mẽ, Trần Thiện Mục vẫn đầy mặt xấu hổ. Trần Tuyên ngồi một bên nãy giờ không lên tiếng, mãi đến lúc này mới nhẹ giọng khuyên: "Phụ vương bớt giận, Đại ca đã biết sai rồi. Lúc trước khi ở trong cung trở về, Đại ca đã xin lỗi con và Ngũ ca, nói sau này nhất định sẽ không manh động như vậy."
"Các ngươi cũng không chịu khuyên nhủ hắn!" Chu Vương thở ngắn than dài đập tay xuống đùi, mặt mày ưu phiền nói: "Giấy không gói được lửa, nếu Hoàng Thượng biết việc này, có thể phế đi Chu phiên hay không đều chưa biết được. Nếu cũng rơi vào kết cục bị đày đi Thanh Châu..."
Trần Thiện Mục thấy Trần Tuyên cúi đầu không biện giải, nghĩ đến khi đó cả muội muội và đệ đệ đều bị mình hạ lệnh khóa nhốt trong phòng, lúc này còn cùng chịu quở trách với mình, tức khắc càng cảm thấy không chỗ dung thân, khó khăn lắm mới bật ra một câu cực kỳ yếu ớt: "Chiêu ca... À không, Thái Tử điện hạ đã nói qua, việc này điện hạ sẽ trần tình rõ ràng..."
"Thái Tử có thể giúp một lần, nhưng không thể chuyện gì cũng giúp!" Chu Vương tức giận trừng mắt lườm nhi tử một cái, đưa tay kéo lên nữ nhi đang quỳ bên cạnh, vẻ mặt vui mừng nói: "May mà Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc tìm cho con một mối hôn nhân tốt. Tuy Dương Bá và Thế tử dĩ nhiên không cần phải khen, phụ tử đều làm tốt lắm, một người trấn thủ Khai Bình một người ở Du Lâm, không cho Lỗ Khấu vượt Lôi Trì một bước. Còn Chương Sưởng chẳng những dùng bản lĩnh thật giành được nhị giáp đệ nhất Truyền Lô, hơn nữa chuyện của ta cũng ra sức không ít, con rể như vậy cho dù ta đốt đèn lồ ng thật chưa chắc tìm được. Mặc kệ mẫu gia xảy ra chuyện gì, nữ nhi đã gả ra ngoài thì thuộc về phu gia. Thái Tử nhân ái thiện lương, Thái Tử phi cũng là người nhạy bén, lúc trước Chương gia có thể lấy nữ nhi của bạn cũ làm trưởng tức, đoán chắc sẽ không ghét bỏ con. Con hãy một lòng gả qua bên đó đi!"
Nghe vậy, Trần Tuyên tức khắc biến sắc, buột miệng thốt lên: "Cha!"
"Nghe lời!" Chu Vương không do dự ngắt lời Trần Tuyên, sau đó nhìn Trần Thiện Mục nói: "Tội của Nhị đệ ngươi là do ta không biết dạy con, còn phần ngươi gây họa cũng do chính ngươi. Nếu có đắc tội, phụ tử chúng ta sẽ gánh hết, không liên quan đến đệ đệ muội muội ngươi. Thiện Mục, ngươi hiểu không?"
Trần Thiện Mục ngầm hiểu, lập tức không chút do dự đáp ứng: "Vâng, thưa phụ vương!"
Bên này Trần Tuyên còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe ngoài cửa lao xao một trận. Chu Vương lập tức xua tay ý bảo Trần Thiện Mục đứng dậy rồi quát hỏi bên ngoài có chuyện gì. Chỉ trong chốc lát, Tổng quản tự mình bước nhanh vào cửa: "Điện hạ, Thế tử gia, Quận chúa, bên ngoài có người trong cung tới ạ! Là Mã công công Đại Tổng quản của Càn Thanh Cung, nói là Hoàng Thượng có lệnh, triệu Điện hạ và Thế tử gia cùng vào cung!"
Những gì nên nói đều đã nói xong, Chu Vương đứng lên, nhẹ nhàng liếc sang Trần Tuyên một cái, lúc này mới giũ giũ góc áo nói với Trần Thiện Mục: "Đi thôi!"
Khi phụ tử Chu Vương và Trần Thiện Mục bước vào Đông Noãn các của Càn Thanh Cung, chỉ thấy Hoàng đế Trần Vĩnh cũng không bày ra bộ mặt lạnh lẽo giống trong tưởng tượng của họ. Hoàng đế đang ngắm nghía một bức họa cuộn tròn thật lớn được hai nội thị mở ra, cùng Thái Tử Trần Thiện Chiêu đứng hầu bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ nói gì đó trông rất thoải mái. Hai người họ không rõ thánh ý nên chỉ có thể nhẫn nại chờ phía xa, mãi đến khi Hoàng đế ngẩng đầu mới một trước một sau tiến lên hành lễ.
Vào hôm nghênh giá Trần Vĩnh chỉ nhìn thoáng qua mọi người một cái, lúc này đã cách một năm rưỡi kể từ khi triều kiến vào tháng giêng năm trước, Trần Vĩnh bèn cẩn thận quan sát Chu Vương lần nữa. Người đệ đệ chỉ thua mình hai tuổi hiện giờ đã có vô số nếp nhăn hằn sâu phủ đầy trán, cằm lỏng lẻo vì mập ra, mái tóc không còn đen nhánh như khi còn trẻ mà đã muối tiêu, những sợi tóc bạc trông còn nhiều hơn mình. Nhìn Chu Vương và Trần Thiện Mục cùng quỳ sát đất hành lễ, Hoàng đế đã không còn cỗ tức giận lành lạnh giống như lúc gặp Đại Vương đêm trước. Hơn nữa Trần Thiện Chiêu vừa đúng lúc dâng lên một bức bản đồ Đại Tề mới vẽ xong trong thời gian ngài rời kinh, Hoàng đế rất thoả thuê mãn nguyện khi thấy một vùng đông tây nam bắc rộng lớn, cho nên chỉ nhướng mày nói: "Hãy bình thân."
Mặc dù thái độ của Hoàng đế ôn hòa rất nhiều so với trong tưởng tượng, Chu Vương vẫn hít một hơi thật sâu, dập đầu nói: "Thần đệ dạy con vô phương, thế nên một đứa nghịch tử suýt nữa gây ra đại họa ngập trời, một đứa nghịch tử phạm phải tội lớn không thể tha, tội thần đệ đáng chết vạn lần!"
Thấy Trần Thiện Mục cũng theo Chu Vương quỳ sát đất không dám lên tiếng, nhớ tới thằng nhóc Chu Vương Thế tử luôn nổi danh lỗ m ãng, lần này lại vô cùng bốc đồng suýt nữa cùng với Quy Đức Quận vương Trần Thiện Ngọ chôn vùi cả một hệ Chu phiên xuống vực sâu không đáy, mấy nhi tử của Chu Vương cũng không một đứa nào thành tài, Hoàng đế có chút tội nghiệp cho đệ đệ trước đây luôn tâm cao khí ngạo này. Vì thế, sắc mặt Hoàng đế dần dần hòa hoãn, giận mắng: "Thằng con thứ xuất của ngươi là tội đáng chết vạn lần, còn phần Thế tử Trần Thiện Mục, rảnh rỗi thì đọc thêm vài quyển sách! Muốn bắt chước người khác thì cũng phải nhìn xem có học được tinh túy trong đó hay chưa, nếu không chính là gây chuyện sinh sự! Thôi được rồi, đứng lên đi!"
Cứ dễ dàng như thế vượt qua một ải, Chu Vương không hề cảm thấy nỗi mừng như điên khi sống sót sau tai nạn, mà là sự kinh sợ Thiên uy khó lường. Mặc dù chỉ quỳ một lát, nhưng lúc này vừa đứng dậy thì Chu Vương cảm thấy hai chân hơi nhũn ra, may mắn Trần Thiện Mục đứng bên cạnh nhanh tay đỡ ông một phen, nhờ vậy mới không xấu mặt. Đến khi nơm nớp lo sợ tiến lên, ông mới phát hiện bức họa phụ tử Trần Vĩnh và Trần Thiện Chiêu đang xem chính là một tấm bản đồ. So sánh tấm bản đồ ông đã được nhìn qua vào thời niên thiếu ở chỗ phụ hoàng, tấm bản đồ hiện giờ trông càng tường tận càng tinh xảo hơn, đặc biệt khi ông thoáng thấy những châu huyện trong vùng Hà Nam được vẽ rất tỉ mỉ, ngay cả con sông xuyên núi đều được bao gồm, đáy lòng không khỏi tấm tắc bảo lạ.
"Có tấm bản đồ này, tương lai nhìn khắp thiên hạ càng dễ dàng hơn!" Trần Vĩnh vươn tay rồi nắm chặt, có loại cảm giác đắc ý thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay. Đặc biệt thấy bộ dáng vâng vâng dạ dạ của Chu Vương, Hoàng đế cảm thấy khí phách hăng hái, chỉ ra một số nơi quan trọng ở biên cương rồi dặn dò Trần Thiện Chiêu từng điểm một, cuối cùng mới nói với đích trưởng tử: "Lần này ngươi lưu kinh giám quốc, sự vụ lớn nhỏ đều xử lý rất hợp tâm ý của trẫm, không tệ! Đặc biệt là quản được thằng nhóc Trần Thiện Mục lỗ m ãng này, coi như là giải quyết xong một phiền toái!"
Nói tới đây, Hoàng đế quay đầu nhìn Chu Vương bảo: "Trẫm đã đính hôn An Dương cho Chương Sưởng, trước đó vì vụ Bắc tuần nên chậm trễ, hiện giờ hãy chuẩn bị làm hỉ sự đi. Quyết định chọn ngày mùng sáu tháng chín, đầu thu mát mẻ vừa vặn rất tốt."
Thấy phụ tử Chu Vương và Trần Thiện Mục đồng loạt đáp ứng, Trần Vĩnh đột nhiên chuyển hướng về phía Trần Thiện Chiêu: "Kêu Khâm Thiên Giám tìm một ngày lành trong tháng tám, trẫm muốn làm lễ đội mũ cho Thần Húc! Sau khi đội mũ sẽ sách phong thằng bé thành Hoàng Thái tôn!"
Danh sách chương