Edited by Bà Còm in s2.truyenhd.com

Từ khi vào phủ Võ Ninh Hầu, cả Trương Kỳ lẫn Chương Hàm chỉ thấy qua Uy Ninh Hầu Cố Chấn vài lần. Thứ nhất vì trong Hầu phủ vấn đề nam nữ cách biệt xưa nay nghiêm minh, nam tử chỉ lo học hành, làm việc, hoặc là đơn độc khai phủ bên ngoài như Cố Trấn; thứ hai vì Cố Chấn dù sao cũng là người của phủ Uy Ninh Hầu, hai phủ hiện giờ chỉ là sau hẻm tương thông, càng không thể tùy tiện lui tới. Đối mặt với Cố Chấn đột nhiên xuất hiện, Trương Kỳ ngẩn ra rồi biến sắc, còn Chương Hàm thì tránh sang một bên nửa bước.

“Vì sao Tam biểu ca lại ở chỗ này?”

“Coi Hàm muội muội hỏi lạ chưa, đây là địa bàn của Cố gia, sao ta không thể ở chỗ này?”

Lúc trước một lần tính kế không thành khiến Cố Chấn rất là ảo não, đi ra đi vào cách nào cũng không gặp được Chương Hàm. Tuy năm lần bảy lượt bị Thái phu nhân răn dạy nhưng đáy lòng hắn luôn giống như mèo cào, ngứa ngáy không thể chịu nổi, hắn càng không chiếm được thì càng muốn cố sức. Hôm nay khi hắn đến thỉnh an Thái phu nhân thì đồng thời nhận được một tin tức quan trọng từ ngoài đưa vào, bỗng cảm thấy tình hình hiện giờ đã cho hắn chút hy vọng có thể vơ người vào tay, rốt cuộc nhịn không được nữa. Hắn dùng miệng lưỡi khéo léo dụ dỗ nha đầu trong phòng Thái phu nhân đưa người đến hậu hoa viên, hắn ở chỗ này đợi trong chốc lát quả nhiên Chương Hàm đã được dẫn lại đây.

Hắn đùa giỡn đáp một câu lại lớn mật tiến lên một bước, cười như không cười nói: “Thật ra muội muội là khách từ xa tới, không biết trụ ở đây có quen hay chưa? Phủ Võ Ninh Hầu người đông chỗ ở chật chội, ta vẫn luôn muốn mời nhị vị muội muội dọn đến bên Đông phủ, khổ nỗi lão tổ tông không chịu...”

Trương Kỳ không những kiến thức thiếu mà tự tin xưa nay cũng không đủ, nhưng trong khoảng thời gian qua được Chương Hàm ân cần chỉ bảo, trước đó rốt cuộc lá gan đủ lớn để đến gặp Thái phu nhân mở miệng nói ra mong muốn trong lòng, lúc này thấy Cố Chấn càng nói càng kỳ cục, thậm chí còn sán lại gần Chương Hàm, rõ ràng có ý đồ gây rối. Trương Kỳ tức khắc thay đổi sắc mặt, lạnh giọng quát lớn: “Tam biểu ca, phải nên tôn trọng một chút!”

“Tôn trọng một chút?” Lúc này Cố Chấn mới nhìn về phía Trương Kỳ, ánh mắt đảo qua bộ ngực chưa hoàn toàn phát ɖu͙ƈ nhưng lại dạo thêm một vòng trêи gương mặt thanh tú, lúc này mới cười khẩy, “Du muội muội nói đùa à, ta có chỗ nào thiếu tôn trọng, không phải ta đang đường đường chính chính nói chuyện với các muội? Ta nể tình các muội ở xa tới làm khách, lúc này mới giải thích cho các muội một chút -- các muội đừng tưởng lão tổ tông ở tại phủ Võ Ninh Hầu người đông thế mạnh bèn cho rằng họ chiếm ưu thế. Nhị thúc lập công không ít nhưng cũng gặp rắc rối không ít, ta chỉ 'hái hoa ngắt cỏ' nhưng ông ta lại dung túng binh lính giết người còn tích trữ riêng gia nô, mỗi một vụ đều là tội danh khó lường!”

Trương Kỳ cùng lắm chỉ là trong một lúc tức giận nên mới mở miệng quát lớn, nghe được lời này của Cố Chấn lập tức sững sờ, còn Chương Hàm ngay lúc này đã hoàn toàn minh bạch vì sao Triệu Phá Quân bảo nàng phải rời khỏi phủ Võ Ninh Hầu. Thấy Cố Chấn đắc ý liếc xéo Trương Kỳ một cái rồi cười thâm trầm đánh giá nàng, trong chớp nhoáng Chương Hàm lấy lại bình tĩnh lạnh lùng nói: “Tam biểu ca cũng không biết từ chỗ nào nghe được loại tin tức khùng điên này, vậy mà dám trắng trợn 'hồ ngôn loạn ngữ' nói ra, cũng không sợ Thái phu nhân trách tội!”

“Tin tức khùng điên, ha ha, không quá một hai ngày muội sẽ minh bạch ta có phải ăn nói khùng điên hay không!” Cố Chấn bị lời này của Chương Hàm đâm chọt tức khắc thẹn quá thành giận, “Tương lai các muội vào nhà của ta, nên biết được phải xem sắc mặt của ai!”

Một câu vào nhà của ta làm Trương Kỳ vừa thoáng hồi thần tức khắc cảm thấy như bị sét đánh, cả người đều ngây ra như khúc gỗ. Cho dù là Chương Hàm cũng bị câu này khiến cho cả kinh giật nảy mình, lập tức trầm giọng mắng: “Lời này của ngươi có ý gì?”

“Có ý gì?” Cố Chấn cười mỉa mai, lúc này mới đắc ý nói, “Lão tổ tông tội nghiệp ngoại tôn nữ, nhưng sức khỏe Du muội muội yếu ớt như vậy, gả tới nhà ai chỉ sợ không dễ làm tức phụ tốt. Còn vụ muốn làm Tri Vương Phi, đừng nói là Nương nương, chỉ cần một cửa ải của Hoàng Thượng thì nhất định không thể qua được. Nếu đã như thế, đương nhiên lựa chọn 'thân càng thêm thân' là thích hợp nhất. Không thể làm Vương phi nhưng thay vào đó được người ta kêu một tiếng Uy Ninh Hầu phu nhân, vậy thì lão tổ tông cũng không làm tiểu cô cô quá cố phải thất vọng.”

Trương Kỳ nằm mơ cũng chưa nghĩ đến Cố gia đã có an bài như vậy, bỗng nhiên cả người lảo đảo muốn xỉu. Còn Chương Hàm dù gì cũng trấn định hơn một chút đưa tay đỡ Trương Kỳ, thử thăm dò: “Cho dù Thái phu nhân và Đại phu nhân đều có ý này, vậy đó cũng là chuyện của tỷ tỷ, sao lại nói chúng ta vào cửa nhà ngươi?”

“Hàm muội muội coi bộ không biết rồi, tiểu cô cô đã sớm an bài cho muội bồi dắng Du muội muội!” Nói tới đây Cố Chấn càng thêm đắc ý, “Đến lúc đó, hai tỷ muội đều chân chính là người của Cố gia.”

Mãi đến lúc này Chương Hàm mới bật cười, ý vị thâm trường liếc mắt về phía Trương Kỳ. Thấy Trương Kỳ mặt này ngơ ngác không biết phải làm sao, nàng cười nhạo: “Đa tạ Tam thiếu gia nhắc nhở, cũng không biết từ đâu ngươi nghe được loại tin đồn bậy bạ này, thế mà còn cho đó là sự thật! Không nói đến tỷ tỷ tuy mẫu thân đã mất, nhưng dù sao vẫn còn phụ thân ở đó nên hôn sự không tới phiên người Cố gia làm chủ. Về phần ta, trong nhà phụ mẫu huynh đệ đều còn, càng không tới phiên người khác khoa tay múa chân định ra chung thân cho ta! Tỷ tỷ, chúng ta trở về đi, chỗ Thái phu nhân cũng nên nói vài lời!”

Trương Kỳ nhớ tới chính mình ở trước mặt Thái phu nhân bày tỏ cõi lòng, Thái phu nhân rõ ràng đã đáp ứng rồi, hẳn là không đến mức truyền ra chuyện Chương Hàm bồi dắng. Lúc này Trương Kỳ đã mơ hồ cảm thấy Cố Chấn có lẽ chưa phải thật sự được Thái phu nhân hứa hẹn, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều. Thấy Chương Hàm duỗi tay qua, nàng vội vàng cầm thật chặt, cũng không thèm nhìn Cố Chấn liền đi theo Chương Hàm quay về.

Đột nhiên lọt vào một phen quở trách như vậy, lúc đầu Cố Chấn ngây người dại ra, sau đó liền tức muốn nổ phổi. Hắn lập tức xoay người chắn trước người hai tỷ muội, hung tợn nói với Chương Hàm: “Đừng tưởng lão tổ tông đối với ngươi có vài phần hòa khí thì ngươi thật coi chính mình là thứ gì kiều quý! Đừng nói là ngươi, ngay cả nàng ta cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu trong Hầu phủ mà thôi!”

“Ăn nhờ ở đậu? Để ta có lòng báo cho Tam thiếu gia biết, Trương gia cũng có sản nghiệp tổ tiên ở kinh thành, hiện giờ cùng lắm chỉ là tạm thời sống nhờ tại đây. Ngươi đã nói như vậy, ta liền cùng tỷ tỷ đi cáo biệt Thái phu nhân về trụ trong tòa nhà tổ tiên của Trương gia! Tỷ tỷ, chúng ta đi!”

Trương Kỳ tuy không biết Chương Hàm vì sao đột nhiên cường ngạnh như thế, nhưng nàng đối với Cố Chấn đã chán ghét tới cực điểm, dĩ nhiên gật đầu thật mạnh. Cố Chấn thẹn quá thành giận đột nhiên duỗi tay chộp lấy hai người. Đối mặt với tình cảnh này, Trương Kỳ vô cùng luống cuống, nhưng ngoài dự kiến của nàng, Chương Hàm vừa kéo nàng ra sau lưng bảo hộ thì đồng thời nghe được một tiếng "bốp" thật vang dội. Trương Kỳ ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là Chương Hàm đã cho Cố Chấn một bạt tai thật mạnh, trêи mặt Cố Chấn in năm dấu ngón tay đỏ tươi có thể thấy được rõ ràng.

“Ngươi... ngươi... đồ tiện tì lớn mật...”

Không đợi Cố Chấn hùng hùng hổ hổ có động tác gì khác, Chương Hàm vói ra sau lưng tìm tòi, trong tay lại thêm một cây kéo sáng bóng. Thấy Cố Chấn lập tức sững sờ ngay tại chỗ, nàng liền lạnh lùng nói: “Tam thiếu gia nếu cứ xông lên trước, bị thương chỗ nào thì đừng trách ta!”

“Ngươi... ngươi dám...”

“Lúc trước ở chùa Long Phúc ta còn dám động dao trước mặt Lạc Xuyên Quận vương, hiện giờ vì sao không dám? Sau chuyện đó xảy ra, ta vẫn luôn mang theo cái này phòng thân!” Chương Hàm không chút nào sợ hãi nhìn chằm chằm vào đôi mắt như phun lửa của Cố Chấn, từng câu từng chữ nói, “Không phải ngươi chết chính là ta sống, Tam thiếu gia nếu không tin cứ việc thử một lần!”

Tuy nhũ mẫu của muội muội Cố Phất không thể hiểu được bị phán tội trộm đồ đưa đến Ứng Thiên phủ nha, nghe nói một trận bản tử đánh xuống liền không còn nửa cái mạng, Cố Phất và thân mẫu Lý di nương đi cầu tình đều bị không ít liên luỵ, nhưng hắn chỉ vì mưu kế không thành mà ảo não một thời gian, cũng không biết trong chùa Long Phúc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại nghe Chương Hàm nói lời này, hắn không khỏi cảm thấy hốt hoảng, tuy tức tối trêи má bị ăn tát vẫn còn rát buốt nhưng trong lòng không khỏi thầm đánh trống chuẩn bị lui binh.

“Được, được lắm, ta muốn nhìn coi ngươi có thể hoành hành tới khi nào!”

Thấy Cố Chấn bụm mặt thở hồng hộc phất tay áo bỏ đi, Trương Kỳ gắt gao túm lấy cánh tay Chương Hàm, nghĩ đến cảnh lúc nãy vừa sợ vừa lo lắng, lắp bắp nói: “Dù sao hắn ta cũng là Uy Ninh Hầu chính thức, nếu bộ dạng đó mà cho người khác thấy được, chúng ta... chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Tỷ yên tâm, nếu ta dám đánh một cái tát kia thì sẽ không sợ việc này lan truyền ra ngoài!”

Nghĩ đến Cố Chấn bỗng nhiên vào thời tiết này mà lưu lại trong hậu hoa viên của phủ Võ Ninh Hầu, nghĩ đến Cố Chấn thế nhưng luôn miệng nói nàng và Trương Kỳ sớm hay muộn đều là người của hắn, nghĩ đến Cố Chấn sao lại biết chuyện Võ Ninh Hầu bị người buộc tội, Chương Hàm đã hiểu ra hai tỷ muội mình đã sớm thành lợi thế để người khác tranh quyền đoạt lợi. Hơn nữa, chuyện bồi dắng ngoại trừ Thái phu nhân biết tới, tất cả mọi người bao gồm Vương phu nhân và Hồ phu nhân cũng chưa chắc biết được, hiện giờ Cố Chấn có thể nói ra thì dĩ nhiên hiềm nghi lớn nhất là Tống mụ mụ! Tống mụ mụ mấy ngày này luôn chạy qua chạy lại ở hai nhà Hầu phủ, rất ít khi xuất hiện trước mặt hai tỷ muội, rõ ràng đã cấu kết với ai đó mất rồi!

Vì thế, nàng túm chặt Trương Kỳ trầm giọng nói: “Đi, chúng ta về Ninh An Các!”

“Hả?”

Thấy Trương Kỳ mặt mày kinh ngạc, Chương Hàm lạnh giọng nói: “Chờ lát nữa tỷ chỉ cần thuật lại sự tình vừa mới xảy ra từ đầu chí cuối là được, còn những chuyện khác tỷ không cần phải xen vào, đều có ta lo liệu!”

Hai tỷ muội vội vàng trở về, còn chưa đến cửa nguyệt môn của hậu hoa viên thì Phương Thảo và Ninh Hương đã chạy ra đón. Phương Thảo vừa thấy hai người liền vội vàng nói: “Đại tiểu thư, Hàm cô nương, chúng nô tỳ vừa mới gặp Uy Ninh Hầu tức muốn hộc máu bụm mặt từ hậu hoa viên phóng ra, đây là...”

“Đừng hỏi, chúng ta hồi Ninh An Các gặp Thái phu nhân.” Nói tới đây, Chương Hàm dứt khoát phân phó, “Tình hình vừa rồi các ngươi cũng cứ làm như không thấy gì cả, hiểu rõ chưa?”

Phương Thảo hiện giờ đã tuyệt đối trung thành với Chương Hàm, mà Ninh Hương cũng bị chuyện ở chùa hoàn toàn thu phục, nghe vậy tất nhiên đồng thanh đáp ứng.

Chương Hàm kéo Trương Kỳ về tới Ninh An Các, đi đến hành lang bên ngoài liền biết Công chúa Gia Hưng và Cố Trấn đã mang nhi tử đến Phù Dung Quán cách vách nghỉ ngơi, trong chính phòng cũng không có người khác. Nàng lập tức lôi Trương Kỳ tới cửa chính phòng để nha đầu thông báo một tiếng. Chỉ chốc lát sau, Lục Bình bên trong tự mình ra vén lên rèm cửa.

“Biểu tiểu thư và Hàm cô nương từ hậu hoa viên đã trở lại?”

“Phải, đột nhiên nghĩ đến có một ít chuyện muốn báo cáo cho Thái phu nhân.”

Lục Bình là người linh hoạt, thấy Chương Hàm xưa nay hòa khí mà lúc này vẻ mặt dường như vừa mới nổi giận, còn Trương Kỳ lại cắn chặt môi, biết hai người tất nhiên đã gặp chuyện gì nên lập tức cung kính dẫn người đi vào, lại vẫy tay kêu bọn nha đầu lui ra. Sở mụ mụ và Lại mụ mụ đã đưa Công chúa Gia Hưng và Cố Trấn đi Phù Dung Quán, Lục Bình tự động canh giữ ngoài cửa.

Thái phu nhân thấy bộ dáng của Trương Kỳ và Chương Hàm có chút không đúng, chờ đến khi các nha hoàn đều lui xuống bèn nhíu mày hỏi: “Đây là có chuyện gì vậy?”

“Lão tổ tông...”

Trương Kỳ lập tức quỳ gối bên chân Thái phu nhân, lúc này đã khóc không thành tiếng. Còn Chương Hàm thì chậm rãi quỳ xuống, dập đầu xong liền nói từng câu từng chữ: “Thỉnh lão tổ tông khai ân, cho phép tiểu nữ và tỷ tỷ dọn về tổ trạch của Trương gia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện