Edited by Bà Còm in Wattpad
Trong Đông thứ gian của chính phòng Ninh An Các, Sở mụ mụ vén mành tiến vào.
Thấy Thái phu nhân đang dựa nghiêng trên kháng giường nhắm mắt dưỡng thần, Sở mụ mụ do dự một lát rồi tính lui ra ngoài, nhưng chân vừa bước lùi về phía sau thì nghe thanh âm của Thái phu nhân.
"Tới cũng tới rồi, còn muốn lui cái gì? Có chuyện cứ nói."
"Vâng ạ."
Sở mụ mụ bước nhanh lên phía trước, đứng bên cạnh giường hơi khom lưng bẩm báo: "Vừa rồi quản sự Cố Tuyền đã trở lại, hắn nhờ nô tỳ chuyển cáo, nói hôm nay phụ tử Chương gia đón Hàm cô nương trở về, đầu tiên là ngây người trong ngôi nhà nhỏ ở ngõ Xa Nhi trong chốc lát, sau đó một nhà năm người cùng nhau ra cửa, đi dạo một hồi phố Kỳ Vọng.
Hàm cô nương tuy đã thay áo váy vải bố nhưng rốt cuộc vẫn rất bắt mắt, còn gặp phải một gã háo sắc có mắt không tròng, là nhi tử của một Lang Trung thuộc Công Bộ, đã bị Cố quản sự đuổi đi."
Nói tới đây, Sở mụ mụ ngừng lại một chút, thấy Thái phu nhân hơi mở mắt trầm ngâm nhíu mày, bà ta liền tiếp tục: "Cố Tuyền còn nói, người một nhà đi dọc đường chỉ mua chút đồ vật không đáng giá, từ chuỗi hồ lô ngào đường một hai văn đến những trang sức cài đầu rẻ tiền, vậy mà có vẻ thật cao hứng, cười nói không ngừng.
Mãi đến khi gặp tên đăng đồ tử không thức thời kia, lúc này cả nhà mới quay về.
Cố quản sự để lại hai người đi theo, còn mình về trước báo tin."
Thái phu nhân trầm mặc hồi lâu mới thở dài một hơi thật sâu, bỗng nhiên uể oải hỏi: "Ngươi có cảm thấy ta thật không tử tế chút nào? Con bé đầu tiên là nhạy bén trả lời trước mặt Thục phi cứu Cố gia một phen, tiếp theo là vì Du nhi suýt nữa bỏ luôn tánh mạng, sau đó lại tìm lối tắt hoàn thành chuyện ta phó thác giúp cho Hầu gia, kết quả ta lại nhất định phải giữ chặt con bé, không cho con bé đoàn tụ với người nhà?"
Sở mụ mụ nghe vậy hết hồn, vội vàng cười làm lành: "Thái phu nhân sao lại nói như vậy.
Hàm cô nương tuy không phải người Cố gia, nhưng từ khi tới phủ thì bất luận ăn mặc chi phí vẫn luôn được đãi ngộ không khác gì tôn nữ của ngài.
Đặc biệt khi từ chùa Long Phúc trở về, ngài càng thật sự quan tâm đến Hàm cô nương.
Với thân phận bồi dắng của nàng đặt ở nhà khác thì đâu thể nào được đãi ngộ như vậy, đã thế ngài còn thương lượng với Nhị phu nhân cầu thân nàng cho Tứ thiếu gia.
Là người nhà nàng không muốn..."
"Ngươi không cần phải nói!"
Thái phu nhân giơ tay ngăn Sở mụ mụ, lại qua thật lâu sau mới buồn bã nói: "Hôn sự này lão Nhị tức phụ vốn cũng không nguyện ý, hiện giờ Chương gia đã uyển chuyển cự tuyệt, đủ có thể thấy chỉ có ta một bên tình nguyện."
"Đúng đúng.
Nhưng rốt cuộc vẫn là ngài có ý tốt."
Ý tốt hay sao?
Thái phu nhân từ đáy lòng cười khẩy một tiếng, không nói gì nữa.
Mặc dù Sở mụ mụ Lại mụ mụ đã làm bạn với bà nhiều năm nhưng chỉ là người có đó để tán gẫu, còn nhiều lời sâu sắc hơn lại không thể nói.
Ngay cả đối với Cố Trường Phong và Vương phu nhân một đôi nhi tử tức phụ này, bà cũng không tiện chỉ điểm quá rõ ràng.
Hai người họ đều là đại nhân, dĩ nhiên có tâm tư tính toán của riêng họ.
Cho dù bà là trưởng bối nhưng cũng không có đạo lý nào điều khiển bọn họ.
Đem đích tôn tử Cố gia xứng với Chương Hàm, đây là ý tốt nhưng cũng là một chiêu để đề phòng chuyện bất trắc.
Chưởng quầy của tiệm vàng bạc Phúc Sinh cho đến hôm nay vẫn chưa rõ tung tích, nếu lỡ thật bị phủ Triệu Vương nắm trong tay thì Chương Hàm trở thành mấu chốt quan trọng, nếu không tương lai Cố gia sẽ thành đối tượng để Triệu Vương tùy ý thao túng.
Tuy nhiên, chỉ cần hiện giờ Vương Giai ở trong ngục không cần thẩm vấn mà lập tức định tội xử trảm, cho dù ngày nào đó phủ Triệu Vương lôi chưởng quầy ra tố cáo vụ này, khi đó chết vô đối chứng thì Hoàng đế sẽ không dễ tin.
Năm xưa bà đã đáp ứng trượng phu quá cố phải trọng chấn thanh danh Cố gia, đối với bà không có gì càng quan trọng hơn so với tương lai của Cố gia!
Thấy Thái phu nhân lại nhắm mắt giả ngủ, Sở mụ mụ rón ra rón rén lui ra ngoài.
Trong phòng lúc này lặng yên không một tiếng động, cho dù hai mắt nhắm nghiền nhưng Thái phu nhân lại không buồn ngủ tí nào.
Bà biết rất rõ ràng, bao nhiêu năm qua cái gọi là ngủ trưa đều chỉ là nhắm hai mắt lại như thế này mà thôi, mỗi ngày bà có thể ngủ an ổn chỉ khoảng hai ba canh giờ vào buổi tối.
Cũng may trong nhà hiện giờ ăn mặc không lo, bà lại rất coi trọng chuyện tích phúc dưỡng thân, nếu không đã sớm chống đỡ không nổi.
Chờ đến khi Thái phu nhân ngủ trưa tỉnh dậy, bên ngoài lại một lần nữa truyền đến tin tức, nói là Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu và Đông An Quận vương Trần Thiện Gia cùng đi đến ngõ Xa Nhi, nấn ná hơn nửa canh giờ mới rời đi.
Nghe vậy, Thái phu nhân chỉ hơi mỉm cười chứ vẫn không nói câu nào.
Thế nhưng Sở mụ mụ và Lại mụ mụ đã hầu hạ Thái phu nhân nhiều năm, thấy bà nghe tin báo xong liền hơi xuất thần, trong lòng đều hiểu rõ đâu phải Thái phu nhân tuyệt đối không thèm để ý đến chuyện này.
Cũng do người Chương gia thật có vận may, vậy mà leo được lên tận phủ Triệu Vương!
Biên tập bởi Bà Còm ở Wattpad
Mãi đến lúc chạng vạng, bên ngoài mới báo tin Chương Hàm đã trở lại.
Nghe được tin này, Vương phu nhân đang dẫn người bày cơm cho Thái phu nhân, thấy Thái phu nhân hơi sửng sốt rồi thở dài: "Đứa nhỏ này, ta còn tưởng con bé sẽ trụ qua đêm ở ngõ Xa Nhi."
Khi đó Chương Phong dứt khoát từ chối hôn sự một cách rõ ràng khiến Vương phu nhân không khỏi xem trọng Chương gia vài phần, trong lòng không còn khúc mắc nên tự nhiên cũng nói theo khẩu khí của Thái phu nhân: "Ngài đâu phải không biết thói quen xưa nay của con bé, nếu không xin phép trước thì tất nhiên con bé sẽ không cứ thế ở lại bên ngoài.
Huống hồ..."
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến thanh âm hưng phấn của Trương Kỳ: "Nghe nói Hàm muội muội đã trở lại, thật vậy sao?"
Nghe bên ngoài Lục Bình và Bạch Chỉ vội vàng đáp lời, Thái phu nhân không khỏi nở nụ cười: "Hai đứa nhỏ này thật giống như tỷ muội ruột thịt...!Không, còn thương nhau hơn cả tỷ muội ruột thịt.
Cũng không biết nương của Du nhi vì sao lại có ánh mắt tốt như vậy, có thể thu được một dưỡng nữ hoàn hảo đến thế, Du nhi cũng không biết từ đâu có được phúc khí, lại được một muội muội kết nghĩa thân thiết...!Nếu con bé là hài tử Cố gia thì thật tốt biết bao nhiêu, có thể làm an ổn trái tim luôn lo lắng của bà lão này."
Vương phu nhân nghĩ đến nữ nhi nhà mình tuy tính tình hoạt bát nhưng so với Chương Hàm trầm ổn giỏi giang thì lại kém xa không đuổi kịp, nghĩ đến trong viện có vài di nương thông phòng mà chỉ một mình bà có nữ nhi, Vương phu nhân nhịn không được âm thầm thở dài một hơi rồi thấp giọng đáp: "Nương nói không sai.
Ngọc nhi rốt cuộc ở Hầu phủ được sống trong nhung lụa, chân chính gặp được sự tình lại khó tránh khỏi thiếu kiên nhẫn.
Cũng do con vẫn luôn nghĩ lão gia nhiều nhi tử nhưng lại chỉ có một nữ nhi..."
"Con có thể dạy dỗ đàng hoàng bao nhiêu nhi tử như vậy đã thực không dễ dàng.
Còn phần Ngọc nhi, chỉ cần sửa lại tính tình thiên kim tiểu thư tự cho là đúng, vậy thì bất luận gả đến nhà ai đều có thể làm một tức phụ tốt."
Nói tới đây, Thái phu nhân thấy Trương Kỳ vẫn chưa tiến vào, tám chín phần mười là đã tự mình ra phòng ngoài đi đón Chương Hàm, bà mới thấp giọng nói, "Vào buổi trưa Thục phi vừa mới chuyền tin ra, nói rằng cha của Du nhi hẳn được thuyên chuyển về kinh thành, Lại Bộ đã hạ điều lệnh."
Vương phu nhân lập tức nghĩ đến trước kia Cố Trường Phong bị buộc tội không phân biệt công tư mà nhúng tay vào việc thuyên chuyển của muội phu, tức khắc lộ ra vài phần khiếp sợ: "Trước đây không phải nói, Hoàng Thượng không quá vừa lòng với thành tích của Nhị cô lão gia ở Quy Đức phủ nha hay sao?"
"Nguyên nhân chính là bất mãn, cho nên thay vì để mặc loại người này thống trị một phủ, còn không bằng đem hắn về gần một chút.
Nói gì đi nữa cũng là tế tử của Cố gia, đặt nơi gần chút cũng tiện bề kiểm soát." Thái phu nhân đàm luận về Trương Xương Ung một cách thản nhiên kiểu như đang nói về một người xa lạ không đáng nhắc đến, thấy Vương phu nhân vẫn còn khó hiểu, bà nhàn nhạt giải thích, "Ngoài những chức vụ cao, kinh thành có thiếu gì những chức vụ nhỏ còn bỏ trống.
Tỷ như vị trí Phủ thừa của Ứng Thiên Phủ nha, nghe nói vừa mới khuyết chức."
Phía trên là Phủ doãn đè nặng thống lĩnh toàn cục, phía dưới còn có Thông phán phụ trách mỗi bộ phận, ngoài ra còn có Thẩm phán cai quản hình sự, chức vụ Phủ thừa của Ứng Thiên Phủ có thể nói chỉ tốt hơn chút xíu so với đám chân chạy, ít nhất còn được phân công quản lý Ứng Thiên Phủ học.
Thế nhưng kinh thành quyền quý nhan nhản khắp nơi, Phủ thừa thật sự chỉ là một chức vụ nhàn rỗi bên lề, so với quan chức thấp ở Công Bộ Hình Bộ đều không bằng.
Thấy Thái phu nhân sắc mặt hờ hững, Vương phu nhân nhịn không được lại mở miệng hỏi: "Vậy nếu Nhị cô lão gia thượng kinh, Du nhi và Hàm nhi..."
"Hai đứa bé đương nhiên vẫn ở với chúng ta, chỗ đó hắn không có đương gia chủ mẫu, một cô nương đàng hoàng lại chạy đến ở thì còn ra bộ dáng gì?" Nói tới đây, Thái phu nhân khịt mũi coi thường, "Nghe nói Du nhi Hàm nhi thượng kinh không bao lâu, thứ nữ của hắn chết bất đắc kỳ tử một cách không minh bạch, chẳng ai biết là chuyện thế nào.
Một người tính tình bạc bẽo như vậy thì làm sao ta có thể yên tâm giao cho hắn hai cô nương như hoa như ngọc?"
"Lão tổ tông, Hàm muội muội đã trở lại!"
Sau một tiếng reo mừng rỡ như vậy, Trương Kỳ hưng phấn lôi kéo Chương Hàm vào phòng.
Thấy Chương Hàm tuy đôi mắt hơi sưng đỏ nhưng vẻ mặt không tệ lắm, Thái phu nhân vẫy tay ý bảo nàng tới bên người ngồi xuống, lúc này mới nhìn Trương Kỳ mà nói với vẻ yêu chiều: "Đứa nhỏ này, thật sự cùng Hàm nhi không thể tách ra được sao? Người thân của Hàm nhi sắp sửa đi về phía Bắc, đúng ra phải nên ở đó vài ngày mới phải."
"Con biết mà." Trương Kỳ nhìn trộm Chương Hàm, thấy đôi mắt hơi sưng đỏ kia chắc hẳn về nhà đã khóc, trong lòng Trương Kỳ không khỏi có vài phần áy náy bèn nắm chặt tay nàng, thẹn đỏ mặt nhìn Thái phu nhân giải thích, "Chỉ là chúng con đã ở chung với nhau bao nhiêu năm rồi, con thật sự luyến tiếc, thấy Hàm muội muội trở về liền an tâm, vì thế mới có điều thất thố."
"Con nha!" Thái phu nhân không nhịn được bật cười rồi ôn hòa nhìn Chương Hàm nói: "Hàm nhi, lần này phụ mẫu huynh đệ con đi về phía Bắc..."
"Lão tổ tông, hôm nay con cũng đã xin phép gia đình, sẽ lưu lại kinh thành bồi tỷ tỷ một thời gian.
Cha nương huynh đệ tuy đều luyến tiếc nhưng không lay chuyển được con, cuối cùng vẫn đáp ứng rồi."
Nghe vậy, Thái phu nhân rốt cuộc như trút được gánh nặng.
Mặc dù bà biết lúc này Chương Hàm chưa chắc thiệt tình thực lòng muốn ở lại, nhưng nếu đã nguyện ý làm ra quyết định khiến bà rất yên tâm, vậy thì bà cũng không tiếc mở rộng cửa ở những phương tiện khác, lập tức nói: "Tốt, tốt, đã làm khó con rồi! Con cũng yên tâm đừng ngại, bên ngoài nếu có người nào muốn quỷ quyệt tính kế, ta sẽ không cứ như vậy mà trơ mắt nhìn, tuyệt đối sẽ không để ai bôi nhọ con! Từ nay về sau, các tôn nữ Cố gia có gì thì Du nhi và con cũng được hưởng quyền lợi giống y như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi con!"
"Đa tạ lão tổ tông!"
Mặc dù lưu lại Cố gia thì Chương Hàm đã có tám phần kết luận Thái phu nhân sẽ che chở nàng, nhưng hiện giờ Thái phu nhân chân chính cho thấy thái độ thay đổi, nàng vẫn cảm thấy như trút được gánh nặng.
Sau khi thiệt tình thành ý cảm tạ một tiếng, thấy Trương Kỳ vui mừng lộ rõ trên nét mặt mà nhìn mình, nếu không phải ngại đây là ở chính phòng Ninh An Các, có lẽ cô nàng sẽ cao hứng trực tiếp bổ nhào vào lòng mình, Chương Hàm nhịn không được thầm cảm thán một tiếng từ đáy lòng.
Mặc kệ nói thế nào, chỉ cần có thể đem cha nương huynh đệ vốn ở trong lòng bàn tay Cố gia đưa đến nơi tương đối an toàn, mấy năm nay hết thảy những gì nàng đã trải qua đều rất đáng giá!.
Trong Đông thứ gian của chính phòng Ninh An Các, Sở mụ mụ vén mành tiến vào.
Thấy Thái phu nhân đang dựa nghiêng trên kháng giường nhắm mắt dưỡng thần, Sở mụ mụ do dự một lát rồi tính lui ra ngoài, nhưng chân vừa bước lùi về phía sau thì nghe thanh âm của Thái phu nhân.
"Tới cũng tới rồi, còn muốn lui cái gì? Có chuyện cứ nói."
"Vâng ạ."
Sở mụ mụ bước nhanh lên phía trước, đứng bên cạnh giường hơi khom lưng bẩm báo: "Vừa rồi quản sự Cố Tuyền đã trở lại, hắn nhờ nô tỳ chuyển cáo, nói hôm nay phụ tử Chương gia đón Hàm cô nương trở về, đầu tiên là ngây người trong ngôi nhà nhỏ ở ngõ Xa Nhi trong chốc lát, sau đó một nhà năm người cùng nhau ra cửa, đi dạo một hồi phố Kỳ Vọng.
Hàm cô nương tuy đã thay áo váy vải bố nhưng rốt cuộc vẫn rất bắt mắt, còn gặp phải một gã háo sắc có mắt không tròng, là nhi tử của một Lang Trung thuộc Công Bộ, đã bị Cố quản sự đuổi đi."
Nói tới đây, Sở mụ mụ ngừng lại một chút, thấy Thái phu nhân hơi mở mắt trầm ngâm nhíu mày, bà ta liền tiếp tục: "Cố Tuyền còn nói, người một nhà đi dọc đường chỉ mua chút đồ vật không đáng giá, từ chuỗi hồ lô ngào đường một hai văn đến những trang sức cài đầu rẻ tiền, vậy mà có vẻ thật cao hứng, cười nói không ngừng.
Mãi đến khi gặp tên đăng đồ tử không thức thời kia, lúc này cả nhà mới quay về.
Cố quản sự để lại hai người đi theo, còn mình về trước báo tin."
Thái phu nhân trầm mặc hồi lâu mới thở dài một hơi thật sâu, bỗng nhiên uể oải hỏi: "Ngươi có cảm thấy ta thật không tử tế chút nào? Con bé đầu tiên là nhạy bén trả lời trước mặt Thục phi cứu Cố gia một phen, tiếp theo là vì Du nhi suýt nữa bỏ luôn tánh mạng, sau đó lại tìm lối tắt hoàn thành chuyện ta phó thác giúp cho Hầu gia, kết quả ta lại nhất định phải giữ chặt con bé, không cho con bé đoàn tụ với người nhà?"
Sở mụ mụ nghe vậy hết hồn, vội vàng cười làm lành: "Thái phu nhân sao lại nói như vậy.
Hàm cô nương tuy không phải người Cố gia, nhưng từ khi tới phủ thì bất luận ăn mặc chi phí vẫn luôn được đãi ngộ không khác gì tôn nữ của ngài.
Đặc biệt khi từ chùa Long Phúc trở về, ngài càng thật sự quan tâm đến Hàm cô nương.
Với thân phận bồi dắng của nàng đặt ở nhà khác thì đâu thể nào được đãi ngộ như vậy, đã thế ngài còn thương lượng với Nhị phu nhân cầu thân nàng cho Tứ thiếu gia.
Là người nhà nàng không muốn..."
"Ngươi không cần phải nói!"
Thái phu nhân giơ tay ngăn Sở mụ mụ, lại qua thật lâu sau mới buồn bã nói: "Hôn sự này lão Nhị tức phụ vốn cũng không nguyện ý, hiện giờ Chương gia đã uyển chuyển cự tuyệt, đủ có thể thấy chỉ có ta một bên tình nguyện."
"Đúng đúng.
Nhưng rốt cuộc vẫn là ngài có ý tốt."
Ý tốt hay sao?
Thái phu nhân từ đáy lòng cười khẩy một tiếng, không nói gì nữa.
Mặc dù Sở mụ mụ Lại mụ mụ đã làm bạn với bà nhiều năm nhưng chỉ là người có đó để tán gẫu, còn nhiều lời sâu sắc hơn lại không thể nói.
Ngay cả đối với Cố Trường Phong và Vương phu nhân một đôi nhi tử tức phụ này, bà cũng không tiện chỉ điểm quá rõ ràng.
Hai người họ đều là đại nhân, dĩ nhiên có tâm tư tính toán của riêng họ.
Cho dù bà là trưởng bối nhưng cũng không có đạo lý nào điều khiển bọn họ.
Đem đích tôn tử Cố gia xứng với Chương Hàm, đây là ý tốt nhưng cũng là một chiêu để đề phòng chuyện bất trắc.
Chưởng quầy của tiệm vàng bạc Phúc Sinh cho đến hôm nay vẫn chưa rõ tung tích, nếu lỡ thật bị phủ Triệu Vương nắm trong tay thì Chương Hàm trở thành mấu chốt quan trọng, nếu không tương lai Cố gia sẽ thành đối tượng để Triệu Vương tùy ý thao túng.
Tuy nhiên, chỉ cần hiện giờ Vương Giai ở trong ngục không cần thẩm vấn mà lập tức định tội xử trảm, cho dù ngày nào đó phủ Triệu Vương lôi chưởng quầy ra tố cáo vụ này, khi đó chết vô đối chứng thì Hoàng đế sẽ không dễ tin.
Năm xưa bà đã đáp ứng trượng phu quá cố phải trọng chấn thanh danh Cố gia, đối với bà không có gì càng quan trọng hơn so với tương lai của Cố gia!
Thấy Thái phu nhân lại nhắm mắt giả ngủ, Sở mụ mụ rón ra rón rén lui ra ngoài.
Trong phòng lúc này lặng yên không một tiếng động, cho dù hai mắt nhắm nghiền nhưng Thái phu nhân lại không buồn ngủ tí nào.
Bà biết rất rõ ràng, bao nhiêu năm qua cái gọi là ngủ trưa đều chỉ là nhắm hai mắt lại như thế này mà thôi, mỗi ngày bà có thể ngủ an ổn chỉ khoảng hai ba canh giờ vào buổi tối.
Cũng may trong nhà hiện giờ ăn mặc không lo, bà lại rất coi trọng chuyện tích phúc dưỡng thân, nếu không đã sớm chống đỡ không nổi.
Chờ đến khi Thái phu nhân ngủ trưa tỉnh dậy, bên ngoài lại một lần nữa truyền đến tin tức, nói là Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu và Đông An Quận vương Trần Thiện Gia cùng đi đến ngõ Xa Nhi, nấn ná hơn nửa canh giờ mới rời đi.
Nghe vậy, Thái phu nhân chỉ hơi mỉm cười chứ vẫn không nói câu nào.
Thế nhưng Sở mụ mụ và Lại mụ mụ đã hầu hạ Thái phu nhân nhiều năm, thấy bà nghe tin báo xong liền hơi xuất thần, trong lòng đều hiểu rõ đâu phải Thái phu nhân tuyệt đối không thèm để ý đến chuyện này.
Cũng do người Chương gia thật có vận may, vậy mà leo được lên tận phủ Triệu Vương!
Biên tập bởi Bà Còm ở Wattpad
Mãi đến lúc chạng vạng, bên ngoài mới báo tin Chương Hàm đã trở lại.
Nghe được tin này, Vương phu nhân đang dẫn người bày cơm cho Thái phu nhân, thấy Thái phu nhân hơi sửng sốt rồi thở dài: "Đứa nhỏ này, ta còn tưởng con bé sẽ trụ qua đêm ở ngõ Xa Nhi."
Khi đó Chương Phong dứt khoát từ chối hôn sự một cách rõ ràng khiến Vương phu nhân không khỏi xem trọng Chương gia vài phần, trong lòng không còn khúc mắc nên tự nhiên cũng nói theo khẩu khí của Thái phu nhân: "Ngài đâu phải không biết thói quen xưa nay của con bé, nếu không xin phép trước thì tất nhiên con bé sẽ không cứ thế ở lại bên ngoài.
Huống hồ..."
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến thanh âm hưng phấn của Trương Kỳ: "Nghe nói Hàm muội muội đã trở lại, thật vậy sao?"
Nghe bên ngoài Lục Bình và Bạch Chỉ vội vàng đáp lời, Thái phu nhân không khỏi nở nụ cười: "Hai đứa nhỏ này thật giống như tỷ muội ruột thịt...!Không, còn thương nhau hơn cả tỷ muội ruột thịt.
Cũng không biết nương của Du nhi vì sao lại có ánh mắt tốt như vậy, có thể thu được một dưỡng nữ hoàn hảo đến thế, Du nhi cũng không biết từ đâu có được phúc khí, lại được một muội muội kết nghĩa thân thiết...!Nếu con bé là hài tử Cố gia thì thật tốt biết bao nhiêu, có thể làm an ổn trái tim luôn lo lắng của bà lão này."
Vương phu nhân nghĩ đến nữ nhi nhà mình tuy tính tình hoạt bát nhưng so với Chương Hàm trầm ổn giỏi giang thì lại kém xa không đuổi kịp, nghĩ đến trong viện có vài di nương thông phòng mà chỉ một mình bà có nữ nhi, Vương phu nhân nhịn không được âm thầm thở dài một hơi rồi thấp giọng đáp: "Nương nói không sai.
Ngọc nhi rốt cuộc ở Hầu phủ được sống trong nhung lụa, chân chính gặp được sự tình lại khó tránh khỏi thiếu kiên nhẫn.
Cũng do con vẫn luôn nghĩ lão gia nhiều nhi tử nhưng lại chỉ có một nữ nhi..."
"Con có thể dạy dỗ đàng hoàng bao nhiêu nhi tử như vậy đã thực không dễ dàng.
Còn phần Ngọc nhi, chỉ cần sửa lại tính tình thiên kim tiểu thư tự cho là đúng, vậy thì bất luận gả đến nhà ai đều có thể làm một tức phụ tốt."
Nói tới đây, Thái phu nhân thấy Trương Kỳ vẫn chưa tiến vào, tám chín phần mười là đã tự mình ra phòng ngoài đi đón Chương Hàm, bà mới thấp giọng nói, "Vào buổi trưa Thục phi vừa mới chuyền tin ra, nói rằng cha của Du nhi hẳn được thuyên chuyển về kinh thành, Lại Bộ đã hạ điều lệnh."
Vương phu nhân lập tức nghĩ đến trước kia Cố Trường Phong bị buộc tội không phân biệt công tư mà nhúng tay vào việc thuyên chuyển của muội phu, tức khắc lộ ra vài phần khiếp sợ: "Trước đây không phải nói, Hoàng Thượng không quá vừa lòng với thành tích của Nhị cô lão gia ở Quy Đức phủ nha hay sao?"
"Nguyên nhân chính là bất mãn, cho nên thay vì để mặc loại người này thống trị một phủ, còn không bằng đem hắn về gần một chút.
Nói gì đi nữa cũng là tế tử của Cố gia, đặt nơi gần chút cũng tiện bề kiểm soát." Thái phu nhân đàm luận về Trương Xương Ung một cách thản nhiên kiểu như đang nói về một người xa lạ không đáng nhắc đến, thấy Vương phu nhân vẫn còn khó hiểu, bà nhàn nhạt giải thích, "Ngoài những chức vụ cao, kinh thành có thiếu gì những chức vụ nhỏ còn bỏ trống.
Tỷ như vị trí Phủ thừa của Ứng Thiên Phủ nha, nghe nói vừa mới khuyết chức."
Phía trên là Phủ doãn đè nặng thống lĩnh toàn cục, phía dưới còn có Thông phán phụ trách mỗi bộ phận, ngoài ra còn có Thẩm phán cai quản hình sự, chức vụ Phủ thừa của Ứng Thiên Phủ có thể nói chỉ tốt hơn chút xíu so với đám chân chạy, ít nhất còn được phân công quản lý Ứng Thiên Phủ học.
Thế nhưng kinh thành quyền quý nhan nhản khắp nơi, Phủ thừa thật sự chỉ là một chức vụ nhàn rỗi bên lề, so với quan chức thấp ở Công Bộ Hình Bộ đều không bằng.
Thấy Thái phu nhân sắc mặt hờ hững, Vương phu nhân nhịn không được lại mở miệng hỏi: "Vậy nếu Nhị cô lão gia thượng kinh, Du nhi và Hàm nhi..."
"Hai đứa bé đương nhiên vẫn ở với chúng ta, chỗ đó hắn không có đương gia chủ mẫu, một cô nương đàng hoàng lại chạy đến ở thì còn ra bộ dáng gì?" Nói tới đây, Thái phu nhân khịt mũi coi thường, "Nghe nói Du nhi Hàm nhi thượng kinh không bao lâu, thứ nữ của hắn chết bất đắc kỳ tử một cách không minh bạch, chẳng ai biết là chuyện thế nào.
Một người tính tình bạc bẽo như vậy thì làm sao ta có thể yên tâm giao cho hắn hai cô nương như hoa như ngọc?"
"Lão tổ tông, Hàm muội muội đã trở lại!"
Sau một tiếng reo mừng rỡ như vậy, Trương Kỳ hưng phấn lôi kéo Chương Hàm vào phòng.
Thấy Chương Hàm tuy đôi mắt hơi sưng đỏ nhưng vẻ mặt không tệ lắm, Thái phu nhân vẫy tay ý bảo nàng tới bên người ngồi xuống, lúc này mới nhìn Trương Kỳ mà nói với vẻ yêu chiều: "Đứa nhỏ này, thật sự cùng Hàm nhi không thể tách ra được sao? Người thân của Hàm nhi sắp sửa đi về phía Bắc, đúng ra phải nên ở đó vài ngày mới phải."
"Con biết mà." Trương Kỳ nhìn trộm Chương Hàm, thấy đôi mắt hơi sưng đỏ kia chắc hẳn về nhà đã khóc, trong lòng Trương Kỳ không khỏi có vài phần áy náy bèn nắm chặt tay nàng, thẹn đỏ mặt nhìn Thái phu nhân giải thích, "Chỉ là chúng con đã ở chung với nhau bao nhiêu năm rồi, con thật sự luyến tiếc, thấy Hàm muội muội trở về liền an tâm, vì thế mới có điều thất thố."
"Con nha!" Thái phu nhân không nhịn được bật cười rồi ôn hòa nhìn Chương Hàm nói: "Hàm nhi, lần này phụ mẫu huynh đệ con đi về phía Bắc..."
"Lão tổ tông, hôm nay con cũng đã xin phép gia đình, sẽ lưu lại kinh thành bồi tỷ tỷ một thời gian.
Cha nương huynh đệ tuy đều luyến tiếc nhưng không lay chuyển được con, cuối cùng vẫn đáp ứng rồi."
Nghe vậy, Thái phu nhân rốt cuộc như trút được gánh nặng.
Mặc dù bà biết lúc này Chương Hàm chưa chắc thiệt tình thực lòng muốn ở lại, nhưng nếu đã nguyện ý làm ra quyết định khiến bà rất yên tâm, vậy thì bà cũng không tiếc mở rộng cửa ở những phương tiện khác, lập tức nói: "Tốt, tốt, đã làm khó con rồi! Con cũng yên tâm đừng ngại, bên ngoài nếu có người nào muốn quỷ quyệt tính kế, ta sẽ không cứ như vậy mà trơ mắt nhìn, tuyệt đối sẽ không để ai bôi nhọ con! Từ nay về sau, các tôn nữ Cố gia có gì thì Du nhi và con cũng được hưởng quyền lợi giống y như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi con!"
"Đa tạ lão tổ tông!"
Mặc dù lưu lại Cố gia thì Chương Hàm đã có tám phần kết luận Thái phu nhân sẽ che chở nàng, nhưng hiện giờ Thái phu nhân chân chính cho thấy thái độ thay đổi, nàng vẫn cảm thấy như trút được gánh nặng.
Sau khi thiệt tình thành ý cảm tạ một tiếng, thấy Trương Kỳ vui mừng lộ rõ trên nét mặt mà nhìn mình, nếu không phải ngại đây là ở chính phòng Ninh An Các, có lẽ cô nàng sẽ cao hứng trực tiếp bổ nhào vào lòng mình, Chương Hàm nhịn không được thầm cảm thán một tiếng từ đáy lòng.
Mặc kệ nói thế nào, chỉ cần có thể đem cha nương huynh đệ vốn ở trong lòng bàn tay Cố gia đưa đến nơi tương đối an toàn, mấy năm nay hết thảy những gì nàng đã trải qua đều rất đáng giá!.
Danh sách chương