- Diêm vương đại nhân! Mời dùng trà.
Cố thành vương ra hiệu cho tên quỷ sai bưng một khay trà nạm ngọc đặt trên bàn. Diêm vương vẫn bình tĩnh, tuy hắn biết từ lâu Cố thành vương là người không hề đơn giản nhưng hắn vẫn chưa đoán được ông ta định làm trò gì.
- Tình hình cổ thành dạo này có chút vấn đề... ta muốn xin ngài đề bạt với 3 vị Thành vương còn lại cho quỷ sai đi thu thập các âm hồn giúp hắc bạch vô thường. Nếu mà âm hồn nhiều quá... dương gian sẽ đại loạn.
Diêm vương nghe xong thì suy tư. Bất giác tay cầm tách trà trên bàn đưa lên miệng uống. Uyển Nhu đứng bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt căng thẳng. Nhưng ngay sau đó thở phào khi Diêm vương uống cạn chén trà. Cố thành vương nhếch khóe môi đưa mắt nhìn Uyển Nhu.
Vài khắc sau, khi độc đã ngấm... Diêm vương đánh rơi vỡ chiếc chén ngọc trên tay rồi gục xuống bàn.
Uyển Nhu vội vàng chạy tới lay lay người của Diêm đại nhân. Gương mặt hơi lo lắng.
- Cha, Diêm vương đại nhân có sao không? Tại sao tay của ngài ấy lại chuyển sang màu hơi trắng thế?
Cố thành vương lấy thanh Nham Bảo ra, đưa cho Uyển Nhu.
- Không sao đâu. Đấy là tác dụng phụ của độc khiến Diêm vương tỉnh lại sẽ không biết xảy ra chuyện gì. Nhanh lên... chúng ta không còn nhiều thời gian.
Uyển Nhu gật đầu rồi cầm lấy Nham Bảo. Cô ta run run tay sờ vào vạt áo trước ngực Diêm vương rồi nhẹ nhàng vạch ra. Trước ngực Diêm vương có một vết thương sâu loang rộng tím bầm xung quanh. Ở giữa có vài dịch nhờn màu trắng...
Lần đầu tiên Uyển Nhu được chạm vào thân thể ngàn vàng của Diêm đại nhân. Tuy trong lòng kích động nhưng vẫn cố kiềm chế lại. Khi Nham Bảo chạm vào vết thương, lập tức dịch nhờn màu trắng biến thành dòng huyết đỏ được Nham Bảo hút vào.
Khi đã làm việc cần thiết xong, Uyển Nhu đưa thanh Nham Bảo cho Cố thành vương rồi nhẹ nhàng cài lại y phục cho Diêm vương. Lúc này cô ta mới định thần lại... trên trán toát hết mồ hôi.
- -----------
Rời khỏi nhà bà dì mà cô vẫn thẫn thờ. Những lời bà dì nói vẫn vang lên trong đầu của cô.
Chuyến xe buýt đã cập bến, Nguyên Khải lên xe trước quay lại vẫn thấy cô đứng đó thì thúc giục.
- Thiện Nhất! Nhanh lên để cho xe còn chạy kìa!
Cô nghe vậy sực tỉnh lên xe. Nguyên Khải ngờ vực nhìn cô. Từ sau khi về thì biểu hiện rất lạ. Anh đoán chắc ngay là bà dì đã hứng lên xem bói cho cô rồi. Anh hiểu tính bà dì, một xem đã xem thì có gì nói đấy. Sự thật vẫn là trên hết... nhưng thỉnh thoảng, cũng có lần bà dì nói sai.
- Cô lại nghe bà dì tôi nói phải không? Những lời phán xét đó thỉnh thoảng cũng không đúng đâu, đừng lo...
Cô đưa mắt nhìn Nguyên Khải. Anh lại mỉm cười nói tiếp.
- Bà dì tôi sống theo cách lập dị nên chẳng ai đoán trước được. Khu chung cư đó... thật ra... mọi người đã chết từ lâu rồi...
Sống lưng cô lạnh toát. Nguyên Khải nói khu chung cư bà dì đang sống mọi người đã chết hết? Vậy...
- Anh nói lại coi?
- À,... mười mấy năm trước khu chung cư đó xảy ra sự cố khiến tất cả mọi người đều bị chết vì ngạt thở. Do âm hồn vẫn còn vương vấn trần thế mà cứ ở đấy. Sau đó, bà dì tôi biết được liền dọn tới đó. Một phần vì muốn yên tĩnh, một phần vì để trấn áp các âm hồn đó không thoát ra ngoài hại người.
Nghe Nguyên Khải nói mà cô nổi hết cả da gà. Vậy là những âm thanh kì quái hay tiếng nước như bị dò dỉ, cầu thang máy hỏng... căn hộ nào cũng tối ôm... rốt cuộc là âm hồn???
Cô không thể ngờ bà dì của Nguyên Khải lại có thể kì dị tới mức đó.
Bất chợt cô đưa mắt nhìn quanh. Phát hiện, người trên xe vốn đông đúc chợt đâu hết cả. Chiếc xe vẫn chạy, chưa có trạm dừng mà mọi người đâu? Linh cảm của cô mách bảo có chuyện chẳng lành. Cô quay sang thấy gương mặt Nguyên Khải đen sì.
- Không hay... có yêu quái...
Cô đưa mắt dõi theo phía nhìn của Nguyên Khải mà chân tay phát run.
Tài xế vốn đang điều khiển xe bỗng chốc biến thành một con rắn xanh lè khổng lồ. Nó trườn người quay lại, ánh mắt đỏ nhìn về phía hai người. Miệng lẩm bẩm...
- Diêm hậu! Máu... và tim... ăn... ăn...
Cô như muốn phát hỏa. Lại là câu nói quen này. Có vẻ như tên khốn này tung tin bậy bạ. Giờ quỷ hồn đến yêu quái cũng muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cố thành vương ra hiệu cho tên quỷ sai bưng một khay trà nạm ngọc đặt trên bàn. Diêm vương vẫn bình tĩnh, tuy hắn biết từ lâu Cố thành vương là người không hề đơn giản nhưng hắn vẫn chưa đoán được ông ta định làm trò gì.
- Tình hình cổ thành dạo này có chút vấn đề... ta muốn xin ngài đề bạt với 3 vị Thành vương còn lại cho quỷ sai đi thu thập các âm hồn giúp hắc bạch vô thường. Nếu mà âm hồn nhiều quá... dương gian sẽ đại loạn.
Diêm vương nghe xong thì suy tư. Bất giác tay cầm tách trà trên bàn đưa lên miệng uống. Uyển Nhu đứng bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt căng thẳng. Nhưng ngay sau đó thở phào khi Diêm vương uống cạn chén trà. Cố thành vương nhếch khóe môi đưa mắt nhìn Uyển Nhu.
Vài khắc sau, khi độc đã ngấm... Diêm vương đánh rơi vỡ chiếc chén ngọc trên tay rồi gục xuống bàn.
Uyển Nhu vội vàng chạy tới lay lay người của Diêm đại nhân. Gương mặt hơi lo lắng.
- Cha, Diêm vương đại nhân có sao không? Tại sao tay của ngài ấy lại chuyển sang màu hơi trắng thế?
Cố thành vương lấy thanh Nham Bảo ra, đưa cho Uyển Nhu.
- Không sao đâu. Đấy là tác dụng phụ của độc khiến Diêm vương tỉnh lại sẽ không biết xảy ra chuyện gì. Nhanh lên... chúng ta không còn nhiều thời gian.
Uyển Nhu gật đầu rồi cầm lấy Nham Bảo. Cô ta run run tay sờ vào vạt áo trước ngực Diêm vương rồi nhẹ nhàng vạch ra. Trước ngực Diêm vương có một vết thương sâu loang rộng tím bầm xung quanh. Ở giữa có vài dịch nhờn màu trắng...
Lần đầu tiên Uyển Nhu được chạm vào thân thể ngàn vàng của Diêm đại nhân. Tuy trong lòng kích động nhưng vẫn cố kiềm chế lại. Khi Nham Bảo chạm vào vết thương, lập tức dịch nhờn màu trắng biến thành dòng huyết đỏ được Nham Bảo hút vào.
Khi đã làm việc cần thiết xong, Uyển Nhu đưa thanh Nham Bảo cho Cố thành vương rồi nhẹ nhàng cài lại y phục cho Diêm vương. Lúc này cô ta mới định thần lại... trên trán toát hết mồ hôi.
- -----------
Rời khỏi nhà bà dì mà cô vẫn thẫn thờ. Những lời bà dì nói vẫn vang lên trong đầu của cô.
Chuyến xe buýt đã cập bến, Nguyên Khải lên xe trước quay lại vẫn thấy cô đứng đó thì thúc giục.
- Thiện Nhất! Nhanh lên để cho xe còn chạy kìa!
Cô nghe vậy sực tỉnh lên xe. Nguyên Khải ngờ vực nhìn cô. Từ sau khi về thì biểu hiện rất lạ. Anh đoán chắc ngay là bà dì đã hứng lên xem bói cho cô rồi. Anh hiểu tính bà dì, một xem đã xem thì có gì nói đấy. Sự thật vẫn là trên hết... nhưng thỉnh thoảng, cũng có lần bà dì nói sai.
- Cô lại nghe bà dì tôi nói phải không? Những lời phán xét đó thỉnh thoảng cũng không đúng đâu, đừng lo...
Cô đưa mắt nhìn Nguyên Khải. Anh lại mỉm cười nói tiếp.
- Bà dì tôi sống theo cách lập dị nên chẳng ai đoán trước được. Khu chung cư đó... thật ra... mọi người đã chết từ lâu rồi...
Sống lưng cô lạnh toát. Nguyên Khải nói khu chung cư bà dì đang sống mọi người đã chết hết? Vậy...
- Anh nói lại coi?
- À,... mười mấy năm trước khu chung cư đó xảy ra sự cố khiến tất cả mọi người đều bị chết vì ngạt thở. Do âm hồn vẫn còn vương vấn trần thế mà cứ ở đấy. Sau đó, bà dì tôi biết được liền dọn tới đó. Một phần vì muốn yên tĩnh, một phần vì để trấn áp các âm hồn đó không thoát ra ngoài hại người.
Nghe Nguyên Khải nói mà cô nổi hết cả da gà. Vậy là những âm thanh kì quái hay tiếng nước như bị dò dỉ, cầu thang máy hỏng... căn hộ nào cũng tối ôm... rốt cuộc là âm hồn???
Cô không thể ngờ bà dì của Nguyên Khải lại có thể kì dị tới mức đó.
Bất chợt cô đưa mắt nhìn quanh. Phát hiện, người trên xe vốn đông đúc chợt đâu hết cả. Chiếc xe vẫn chạy, chưa có trạm dừng mà mọi người đâu? Linh cảm của cô mách bảo có chuyện chẳng lành. Cô quay sang thấy gương mặt Nguyên Khải đen sì.
- Không hay... có yêu quái...
Cô đưa mắt dõi theo phía nhìn của Nguyên Khải mà chân tay phát run.
Tài xế vốn đang điều khiển xe bỗng chốc biến thành một con rắn xanh lè khổng lồ. Nó trườn người quay lại, ánh mắt đỏ nhìn về phía hai người. Miệng lẩm bẩm...
- Diêm hậu! Máu... và tim... ăn... ăn...
Cô như muốn phát hỏa. Lại là câu nói quen này. Có vẻ như tên khốn này tung tin bậy bạ. Giờ quỷ hồn đến yêu quái cũng muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Danh sách chương