Cô thất thần ngồi sụp xuống. Cả người không ngừng run rẩy. Tay của cô run run đưa về phía của Diêm vương, hắn lạnh lùng hất tay cô ra rồi từ từ đưa tay chặn vết thương đứng dậy.
Trước ngực hắn vốn đã bị Yêu vương đánh trọng thương chưa hồi phục. Hiện tại lại bị thanh Nham Bảo đâm phải khiến cơ thể hắn sắp cạn kiệt sức lực. Khi giọt nước mắt chảy từ khóe mắt Diêm vương rơi xuống, một bóng đen vụt tới xuất hiện phía cạnh dòng sông Vong Xuyên.
Uyển Nhu tháo gỡ mũ choàng che đầu xuống, bàn tay dâng lên nội lực màu xanh thoảng như cơn gió hút giọt nước mắt duy nhất của Diêm đại nhân vào trong chiếc lọ trong suốt.
Cô ta cầm lấy chiếc lọ mà đưa lên lắc lắc vài cái. Cuối cùng cũng đợi được đến thời điểm này. Uyển Nhu nhếch miệng sung sướng chùm lại mũ choàng rồi biến mất ngay tức khắc.
Tất cả diễn ra rất nhanh, nhanh đến nỗi không ai phát giác.
Diêm vương hơi lùi lại. Hắn nhìn cô bằng con mắt căm hận. Đôi mắt dần đỏ đậm lại, sát khí bao quanh khiến Diêm vương khiến cô bất giác run rẩy.
Diêm vương quay lưng về phía của cô, hắn cất giọng lạnh nhạt
- Tôi không nên tin em... đáng lẽ tôi cũng không tin vào cái gọi là vận mệnh! Kể từ giờ tôi không muốn gặp em nữa!
Nước mắt cô chảy dài. Có cái gì đó như đang cứa vào tim của cô. Rất đau đớn!
Bóng Diêm vương khuất dần chìm vào trong màn đêm. Cả người cô như mất sức lực, gào lên. Cô không muốn như vậy. Thực sự không muốn như vậy!
Một bóng đen bước tới xuất hiện trước mặt cô. Cô cứ ngỡ là Diêm đại nhân quay lại nên mừng rỡ. Nhưng khi ngẩng đầu lên, người đó không phải là Diêm vương mà là Uyển Nhu cùng với tên quỷ sai.
Cô kích động đứng dậy, túm áo cô ta.
- Tại sao lại lừa tôi? Tôi không có thù oán gì với cô...
Uyển Nhu thản nhiên gỡ tay cô ra rồi đẩy cô xuống đất. Cô ta đưa tay phủi bộ y phục đang mặc trên người mà vừa nãy cô chạm vào vẻ chán ghét.
- Tiện nhân! Ngươi dám làm hại đến Diêm Vương lại còn già mồm? Loại người thấp kém như ngươi không xứng làm Diêm Hậu!
Uyển Nhu nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. Tất cả mọi chuyện đều do cô ta mà ra. Cô ta đã lén xuống tầng 18 địa ngục thả Quỷ Yêu Thiết Hầu ra làm náo loạn Địa phủ.
Đợi tới khi Diêm vương cùng 4 vị Thành Vương xuất binh thu phục Thiếu Hầu, cô ta đã giả bộ định lấy thân che chắn cho Diêm vương. Nhưng đã ngoài dự liệu. Người trúng độc lại chính là Diêm vương.
Khi thấy Diêm vương sai Lưu phán quan tới chỗ Thái thượng lão quân lấy đan dược. Trong đầu cô ta lại hiện lên một ý tưởng. Cô ta mang Nham Bảo tới chỗ của cô và chính là lợi dụng cô đạt mục đích. Quả đúng như dự định... cô vì lo lắng cho Diêm Vương mà đã trúng kế.
Môi cô mím chặt. Hai tay nắm lại. Tại sao? Chỉ thích một người mà khó đến vậy à? Cô và Diêm đại nhân mới chỉ tiến tới bước đầu... Hiện tại, lại chính là cô hại ngài ấy. Hủy đi sự tin tưởng đó.
Uyển Nhu nhìn bộ dạng thảm hại của cô mà trong lòng cực kì thoải mái. Bỗng chốc, cô ta vận nội công. Chất ánh sáng đen bao bọc rồi nhấc cả thân thể cô rời khỏi mặt đất.
Cô cảm giác cổ họng như bị bóp nghẹt rất khó chịu. Chân tay cố gắng vùng vẫy nhưng không được.
Vài tên quỷ sai phía sau đồng loạt bước tới phía trước rồi hóa thành những luồn khí trói chặt chân tay cô lại.
- Cô... định làm gì? Buông...
- Tiện nhân! Cô có được phượng hoàng đơn mới trở thành Diêm hậu. Giờ đây tôi chống mắt lên xem, không có phượng hoàng đơn, cô sẽ trở thành cái thứ bẩn thỉu nào!
Khi Uyển Nhu vừa dứt lời. Cô ta đi tới chỗ của cô. Bàn tay tạo ra một hố xoáy đen, miệng lẩm bẩm đọc thứ gì đó trong miệng. Còn cô thấy lồng ngực mình đau nhói. Uyển Nhu ra sức đưa tay nhấn sâu vào trong lồng ngực cô. Một thứ ánh sáng kì dị xuất hiện. Cô ta nhếch mép rồi nắm lấy thứ ánh sáng đó lập tức rút mạnh ra.
Cả khung cảnh lập tức nổi gió. Sấm sét rạch qua cả ngang trời. Uyển Nhu cuối cùng cũng lấy được phượng hoàng đơn ra.
Mất đi phượng hoàng đơn, cơ thể cô dần trở lên suy giảm nghiêm trọng. Một dòng máu từ ngực chảy ra. Đến khi máu chảy hết... cơ thể bỗng nhiên trong suốt. Nhưng cơn đau đớn cứ hành hạ cô mãi không dừng.
Tay Uyển Nhu vẫn còn nhuốm máu mà nắm chặt phượng hoàng đơn. Ánh kim quanh phản chiếu khiến cô ta thích thú vuốt ve nó. Thật đẹp! Chỉ cần có thứ này... cô ta nhất định sẽ trở thành Diêm hậu!
Bất giác, Uyển Nhu cười một cách điên cuồng. Cô ta đi tới lấy chân đạp cô một phát lăn mấy vòng.
- Thiện Nhất sao? Diêm hậu sao? Giờ chỉ là một âm hồn thấp kém bẩn thỉu. Sự tồn tại của ngươi giờ đã trở thành hư vô rồi... Đem ả vứt xuống sông Vong Xuyên cho linh hồn ả tan thành biến đi...
Đám quỷ hồn nghe lệnh liền đi tới túm lấy tay cô kéo đi đến cạnh bờ sông. Mặt nước đen sì không thấy đáy thỉnh thoảng nhấp nhô vài đợt lăn tăn.
Cô giờ đã mất tất cả! Cô chỉ trách bản thân quá ngu ngốc và vô dụng. Cô nợ Diêm đại nhân một lời xin lỗi...
- Diêm vương... em cũng yêu anh mất rồi...
Cô khe khẽ nói. Đến khi đám quỷ hồn quăng cô xuống dưới dòng sông, cô mới cảm nhận được sự lạnh lẽo đang ăn mòn cô dần dần. Khóe miệng cô hơi ý cười, một giọt nước mắt chảy xuống rồi nhắm mắt lại chìm vào bóng đen.
Tạm biệt! Có lẽ... đúng như anh mong muốn. Em sẽ không còn được gặp lại anh nữa rồi....
Trước ngực hắn vốn đã bị Yêu vương đánh trọng thương chưa hồi phục. Hiện tại lại bị thanh Nham Bảo đâm phải khiến cơ thể hắn sắp cạn kiệt sức lực. Khi giọt nước mắt chảy từ khóe mắt Diêm vương rơi xuống, một bóng đen vụt tới xuất hiện phía cạnh dòng sông Vong Xuyên.
Uyển Nhu tháo gỡ mũ choàng che đầu xuống, bàn tay dâng lên nội lực màu xanh thoảng như cơn gió hút giọt nước mắt duy nhất của Diêm đại nhân vào trong chiếc lọ trong suốt.
Cô ta cầm lấy chiếc lọ mà đưa lên lắc lắc vài cái. Cuối cùng cũng đợi được đến thời điểm này. Uyển Nhu nhếch miệng sung sướng chùm lại mũ choàng rồi biến mất ngay tức khắc.
Tất cả diễn ra rất nhanh, nhanh đến nỗi không ai phát giác.
Diêm vương hơi lùi lại. Hắn nhìn cô bằng con mắt căm hận. Đôi mắt dần đỏ đậm lại, sát khí bao quanh khiến Diêm vương khiến cô bất giác run rẩy.
Diêm vương quay lưng về phía của cô, hắn cất giọng lạnh nhạt
- Tôi không nên tin em... đáng lẽ tôi cũng không tin vào cái gọi là vận mệnh! Kể từ giờ tôi không muốn gặp em nữa!
Nước mắt cô chảy dài. Có cái gì đó như đang cứa vào tim của cô. Rất đau đớn!
Bóng Diêm vương khuất dần chìm vào trong màn đêm. Cả người cô như mất sức lực, gào lên. Cô không muốn như vậy. Thực sự không muốn như vậy!
Một bóng đen bước tới xuất hiện trước mặt cô. Cô cứ ngỡ là Diêm đại nhân quay lại nên mừng rỡ. Nhưng khi ngẩng đầu lên, người đó không phải là Diêm vương mà là Uyển Nhu cùng với tên quỷ sai.
Cô kích động đứng dậy, túm áo cô ta.
- Tại sao lại lừa tôi? Tôi không có thù oán gì với cô...
Uyển Nhu thản nhiên gỡ tay cô ra rồi đẩy cô xuống đất. Cô ta đưa tay phủi bộ y phục đang mặc trên người mà vừa nãy cô chạm vào vẻ chán ghét.
- Tiện nhân! Ngươi dám làm hại đến Diêm Vương lại còn già mồm? Loại người thấp kém như ngươi không xứng làm Diêm Hậu!
Uyển Nhu nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. Tất cả mọi chuyện đều do cô ta mà ra. Cô ta đã lén xuống tầng 18 địa ngục thả Quỷ Yêu Thiết Hầu ra làm náo loạn Địa phủ.
Đợi tới khi Diêm vương cùng 4 vị Thành Vương xuất binh thu phục Thiếu Hầu, cô ta đã giả bộ định lấy thân che chắn cho Diêm vương. Nhưng đã ngoài dự liệu. Người trúng độc lại chính là Diêm vương.
Khi thấy Diêm vương sai Lưu phán quan tới chỗ Thái thượng lão quân lấy đan dược. Trong đầu cô ta lại hiện lên một ý tưởng. Cô ta mang Nham Bảo tới chỗ của cô và chính là lợi dụng cô đạt mục đích. Quả đúng như dự định... cô vì lo lắng cho Diêm Vương mà đã trúng kế.
Môi cô mím chặt. Hai tay nắm lại. Tại sao? Chỉ thích một người mà khó đến vậy à? Cô và Diêm đại nhân mới chỉ tiến tới bước đầu... Hiện tại, lại chính là cô hại ngài ấy. Hủy đi sự tin tưởng đó.
Uyển Nhu nhìn bộ dạng thảm hại của cô mà trong lòng cực kì thoải mái. Bỗng chốc, cô ta vận nội công. Chất ánh sáng đen bao bọc rồi nhấc cả thân thể cô rời khỏi mặt đất.
Cô cảm giác cổ họng như bị bóp nghẹt rất khó chịu. Chân tay cố gắng vùng vẫy nhưng không được.
Vài tên quỷ sai phía sau đồng loạt bước tới phía trước rồi hóa thành những luồn khí trói chặt chân tay cô lại.
- Cô... định làm gì? Buông...
- Tiện nhân! Cô có được phượng hoàng đơn mới trở thành Diêm hậu. Giờ đây tôi chống mắt lên xem, không có phượng hoàng đơn, cô sẽ trở thành cái thứ bẩn thỉu nào!
Khi Uyển Nhu vừa dứt lời. Cô ta đi tới chỗ của cô. Bàn tay tạo ra một hố xoáy đen, miệng lẩm bẩm đọc thứ gì đó trong miệng. Còn cô thấy lồng ngực mình đau nhói. Uyển Nhu ra sức đưa tay nhấn sâu vào trong lồng ngực cô. Một thứ ánh sáng kì dị xuất hiện. Cô ta nhếch mép rồi nắm lấy thứ ánh sáng đó lập tức rút mạnh ra.
Cả khung cảnh lập tức nổi gió. Sấm sét rạch qua cả ngang trời. Uyển Nhu cuối cùng cũng lấy được phượng hoàng đơn ra.
Mất đi phượng hoàng đơn, cơ thể cô dần trở lên suy giảm nghiêm trọng. Một dòng máu từ ngực chảy ra. Đến khi máu chảy hết... cơ thể bỗng nhiên trong suốt. Nhưng cơn đau đớn cứ hành hạ cô mãi không dừng.
Tay Uyển Nhu vẫn còn nhuốm máu mà nắm chặt phượng hoàng đơn. Ánh kim quanh phản chiếu khiến cô ta thích thú vuốt ve nó. Thật đẹp! Chỉ cần có thứ này... cô ta nhất định sẽ trở thành Diêm hậu!
Bất giác, Uyển Nhu cười một cách điên cuồng. Cô ta đi tới lấy chân đạp cô một phát lăn mấy vòng.
- Thiện Nhất sao? Diêm hậu sao? Giờ chỉ là một âm hồn thấp kém bẩn thỉu. Sự tồn tại của ngươi giờ đã trở thành hư vô rồi... Đem ả vứt xuống sông Vong Xuyên cho linh hồn ả tan thành biến đi...
Đám quỷ hồn nghe lệnh liền đi tới túm lấy tay cô kéo đi đến cạnh bờ sông. Mặt nước đen sì không thấy đáy thỉnh thoảng nhấp nhô vài đợt lăn tăn.
Cô giờ đã mất tất cả! Cô chỉ trách bản thân quá ngu ngốc và vô dụng. Cô nợ Diêm đại nhân một lời xin lỗi...
- Diêm vương... em cũng yêu anh mất rồi...
Cô khe khẽ nói. Đến khi đám quỷ hồn quăng cô xuống dưới dòng sông, cô mới cảm nhận được sự lạnh lẽo đang ăn mòn cô dần dần. Khóe miệng cô hơi ý cười, một giọt nước mắt chảy xuống rồi nhắm mắt lại chìm vào bóng đen.
Tạm biệt! Có lẽ... đúng như anh mong muốn. Em sẽ không còn được gặp lại anh nữa rồi....
Danh sách chương