Tần Lập lắc đầu nói:
- Mặc dù con có thực lực Khí Huyết đỉnh phong, nhưng ngươi tu hành Võ Đạo chỉ là phụ trợ, trừ khi con lấy văn nhập đạo, nếu không kém xa những đệ tử đã quen chém giết này.
- Thế nhưng Tần gia chúng ta đến bây giờ còn chưa thắng một trận, sĩ khí ảnh hưởng rất lớn.
Tần Khuynh Mâu cũng biết tình huống gia tộc, lúc này Tần gia loạn trong giặc ngoài, đang rất cần một trận đại thắng để đề thăng sĩ khí.
Tần Lập nhìn về phía Lâm Thanh Sơn bên người nói:
- Có lòng tin hay không.
- Bá phụ yên tâm, trận chiến với Lý gia kia ta nhất định thắng.
Lâm Thanh Sơn cam đoan, hắn cảm thấy Tần Lập là cảnh cáo hắn, không thắng sẽ lấy hắn khai đao.
Tần Lập gật đầu, Lâm Thanh Sơn không tệ. Hậu Thiên tam trọng, có thể so sánh được với hắn cũng chỉ có ba, bốn người mà thôi. Hơn nữa Lâm Thanh Sơn là tam trọng đỉnh phong, ở trên cảnh giới chiếm ưu thế.
- Tần huynh, như thế nào? Lại so một trận? Lấy thị trường phía tây thành làm tiền đặt cược, ngươi thắng ta rời khỏi tây thành, ta thắng ngươi rời khỏi tây thành.
Gia chủ Lý gia Lý Vong Phong đột nhiên quay sang nói với Tần Lập.
Tần Lập khẽ nói:
- Ngươi ăn được sao? Cũng không sợ ăn đến bể bụng của mình!
- Ha ha, cái này không cần Tần huynh lo lắng. Ta ngược lại cảm thấy, Tần huynh nên về hưu dưỡng lão. Lâm An Thành nuôi không nổi lục đại thế gia.
Lý Vong Phong nói.
Con ngươi của Tần Lập co rút, vừa cười vừa nói:
- Chỉ bằng vào ngươi lấy ra chút binh khí kiếm ý, thì nhất định có thể thắng ta? Tần gia, không thiếu!
- Tần Lập, ngươi đừng hù dọa người. Nếu ngươi thật có kiếm ý võ giả, sao sau khi lấy ra mười mấy thanh kiếm liền không lấy ra nữa, những thanh kiếm kia là ngươi từ bên ngoài Lâm An Thành giá cao mua được đi.
Mới đầu Lý Vong Phong quả thật bị hù dọa, Tần gia lấy ra mười mấy thanh binh khí có kiếm ý, hơn nữa phẩm chất càng tốt hơn bọn hắn. Đánh bọn hắn trở tay không kịp, để hắn cũng kinh sợ, không dám tiếp tục đối phó Tần gia.
Bất quá những ngày này dò xét, hắn biết Tần gia không có cường giả kiếm ý, những kiếm kia khẳng định là mua được.
- Vậy chúng ta rửa mắt mà chờ!
Tần Lập lạnh lùng nói, nhưng trong lòng lại cười khổ. Cuối cùng vẫn bị bọn hắn nhìn thấu.
- Thế nào? Muốn dùng trận này đến quyết định thị trường tây thành không, nếu ngươi không nguyện ý so, vậy cũng không quan trọng, bất quá hai nhà chúng ta tiếp tục tư đấu tranh đoạt mà thôi. Chết nhiều vài người mà thôi, cuối cùng vẫn là Lý gia ta thắng.
Lý Vong Phong nói.
- Lâm Thanh Sơn, ngươi đi lên so với bọn hắn đi.
Tần Lập nói với Lâm Thanh Sơn.
- Lý Vọng, ngươi cũng tới đi!
Lý Vong Phong nói.
Nhìn thanh niên đang đi lên, sắc mặt Tần Lập bình tĩnh. Lý Vọng không yếu, thực lực cũng là Hậu Thiên tam trọng đỉnh phong, tương đương Lâm Thanh Sơn, thắng bại phân chia mỗi bên năm phần.
Lâm Thanh Sơn và Lý Vọng lên đài, bọn hắn trực tiếp giao thủ. Hai người vận chuyển khí huyết, binh khí trong tay không ngừng giao phong, va chạm, tia lửa văng khắp nơi.
Trong khoảng thời gian ngắn, liền giao thủ hơn mười chiêu, mỗi một chiêu chém ra, đều có âm thang vang vọng, có thể nhìn thấy không khí bắn ra hai bên, làm cho mọi người cảm giác hư không như bị chém đứt.
Hai người đều rất mạnh, không ít người nhìn mà huyết dịch sôi trào, hận không thể có được lực lượng như thế.
Ngươi tới ta đi, tấn công qua lại.
Kết quả như vậy, cũng là trong dự liệu của mọi người, ai có thể thắng lợi thì xem ai kiên trì đến cuối cùng. Tần Lập có lòng tin với Lâm Thanh Sơn, dù sao hắn đi theo mình ma luyện qua không ít lần.
- Phanh!
Lại một lần va chạm, ánh lửa bắn tới trên thân hai người, binh khí của hai người đều xuất hiện lỗ hổng lớn.
Cánh tay của Lâm Thanh Sơn hơi tê tê, nhưng hắn gắng gượng nhịn xuống, trong mắt của hắn đầy quyết tâm, lần này nhất định phải thắng, phải chứng minh cho cô phụ thấy.
Lực lượng của hắn dưới ý chí bỗng tăng vọt mấy phần, trường đao vung vẩy, hung hăng chém tới Lý Vọng, một đao chém tới, huyết quang tăng vọt, trên đao sáng lên một tầng huyết sắc màu đỏ tươi.
- Tốt! Có huyết tính!
Tần Lập nhìn thấy chiêu này của Lâm Thanh Sơn, hắn cười to một tiếng, loại huyết tính này giúp tỉ lệ thắng của Lâm Thanh Sơn tăng cao ba thành.
Trường đao vung vẩy, phát ra tiếng gió gào thét, một đao chém ra, những nơi đi qua, ngay cả không khí cũng bị chém bay.
Lý Vọng nhìn thấy một đao này, thế mà không có né tránh, mà lấy trường đao nghênh chiến. Cùng lúc đó, huyết khí của hắn bay ra khỏi cơ thể, cả người khí thế tăng vọt, cả người huyết khí ngưng tụ thành một mãnh hổ to lớn, cuồng bạo mà dữ tợn, mãnh hổ trực tiếp xông về phía đại đao, đại đao trùm lên một tầng huyết khí, thậm chí có tiếng hổ gầm.
- Cuồng Hổ Đao Kình!
Lý Vọng gầm rú, một đao trảm xuống, giờ khắc này, bốn phía chỉ có thể nhìn thấy thanh đại đao hoá thành một con hổ.
Tần Lập đứng bật dậy, không thể tin được nhìn Lý Vọng:
- Võ kỹ!
Võ kỹ!
Võ kỹ giúp tăng lên chiến lực, một bộ võ kỹ bất nhập lưu cũng có thể làm cho chiến lực tăng lên một thành.
Chỉ bất quá võ kỹ khó được, Tần gia nhiều người như vậy cũng chỉ có hắn tu qua một bộ võ kỹ, đây còn là Hứa đại ca truyền cho hắn. Võ kỹ khó tu hành, không chỉ cần hao phí tài nguyên cực lớn, còn cần thiên phú và ngộ tính. Có ít người coi như đạt được võ kỹ, tu hành cả một đời cũng không thể nhập môn, cái này còn khó hơn công pháp.
Tu hành công pháp, ngộ tính thiên phú kém, nhưng tích lũy theo tháng ngày luôn có thể có chút thành tựu. Một người bình thường chịu chút cực khổ, tu hành đến Khí Huyết cảnh là không có vấn đề.
Thế nhưng võ kỹ, nếu ngươi không có thiên phú và ngộ tính, coi như ngươi lại chịu khổ cũng không cách nào nhập môn, mà tu hành võ kỹ, cực kỳ hao phí thời gian. Tần Lập tu hành võ kỹ nhiều năm như vậy, còn không có tu hành ra tinh túy, bằng không Hứa đại ca cho võ kỹ há có thể tu không ra được ý cảnh? Lý Vọng mới bao nhiêu, thế mà tu hành được võ kỹ.
- Ha ha ha, đứa nhỏ này may mắn đạt được một bộ võ kỹ, trong lúc lơ đãng liền tu thành. Tần huynh, đa tạ.
Lý Vong Phong nói.
Giữa sân, trường đao của Lâm Thanh Sơn trực tiếp vỡ vụn, hắn liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng trực tiếp đạp hụt rớt xuống bệ đá, nhưng lực lượng cuồng bạo vẫn còn trùng kích thân thể của hắn, hắn nhịn không được, huyết dịch từ trong miệng phun ra ngoài.
- Tần gia thua liền sáu trận.
Tần Lập hít sâu một hơi, rời khỏi thị trường tây thành khiến hắn tổn thất nặng nề.
Thế nhưng rất hiển nhiên, những người này sẽ không buông tha hắn, sự tình bỏ đá xuống giếng rất nhiều người làm.
- Mặc dù con có thực lực Khí Huyết đỉnh phong, nhưng ngươi tu hành Võ Đạo chỉ là phụ trợ, trừ khi con lấy văn nhập đạo, nếu không kém xa những đệ tử đã quen chém giết này.
- Thế nhưng Tần gia chúng ta đến bây giờ còn chưa thắng một trận, sĩ khí ảnh hưởng rất lớn.
Tần Khuynh Mâu cũng biết tình huống gia tộc, lúc này Tần gia loạn trong giặc ngoài, đang rất cần một trận đại thắng để đề thăng sĩ khí.
Tần Lập nhìn về phía Lâm Thanh Sơn bên người nói:
- Có lòng tin hay không.
- Bá phụ yên tâm, trận chiến với Lý gia kia ta nhất định thắng.
Lâm Thanh Sơn cam đoan, hắn cảm thấy Tần Lập là cảnh cáo hắn, không thắng sẽ lấy hắn khai đao.
Tần Lập gật đầu, Lâm Thanh Sơn không tệ. Hậu Thiên tam trọng, có thể so sánh được với hắn cũng chỉ có ba, bốn người mà thôi. Hơn nữa Lâm Thanh Sơn là tam trọng đỉnh phong, ở trên cảnh giới chiếm ưu thế.
- Tần huynh, như thế nào? Lại so một trận? Lấy thị trường phía tây thành làm tiền đặt cược, ngươi thắng ta rời khỏi tây thành, ta thắng ngươi rời khỏi tây thành.
Gia chủ Lý gia Lý Vong Phong đột nhiên quay sang nói với Tần Lập.
Tần Lập khẽ nói:
- Ngươi ăn được sao? Cũng không sợ ăn đến bể bụng của mình!
- Ha ha, cái này không cần Tần huynh lo lắng. Ta ngược lại cảm thấy, Tần huynh nên về hưu dưỡng lão. Lâm An Thành nuôi không nổi lục đại thế gia.
Lý Vong Phong nói.
Con ngươi của Tần Lập co rút, vừa cười vừa nói:
- Chỉ bằng vào ngươi lấy ra chút binh khí kiếm ý, thì nhất định có thể thắng ta? Tần gia, không thiếu!
- Tần Lập, ngươi đừng hù dọa người. Nếu ngươi thật có kiếm ý võ giả, sao sau khi lấy ra mười mấy thanh kiếm liền không lấy ra nữa, những thanh kiếm kia là ngươi từ bên ngoài Lâm An Thành giá cao mua được đi.
Mới đầu Lý Vong Phong quả thật bị hù dọa, Tần gia lấy ra mười mấy thanh binh khí có kiếm ý, hơn nữa phẩm chất càng tốt hơn bọn hắn. Đánh bọn hắn trở tay không kịp, để hắn cũng kinh sợ, không dám tiếp tục đối phó Tần gia.
Bất quá những ngày này dò xét, hắn biết Tần gia không có cường giả kiếm ý, những kiếm kia khẳng định là mua được.
- Vậy chúng ta rửa mắt mà chờ!
Tần Lập lạnh lùng nói, nhưng trong lòng lại cười khổ. Cuối cùng vẫn bị bọn hắn nhìn thấu.
- Thế nào? Muốn dùng trận này đến quyết định thị trường tây thành không, nếu ngươi không nguyện ý so, vậy cũng không quan trọng, bất quá hai nhà chúng ta tiếp tục tư đấu tranh đoạt mà thôi. Chết nhiều vài người mà thôi, cuối cùng vẫn là Lý gia ta thắng.
Lý Vong Phong nói.
- Lâm Thanh Sơn, ngươi đi lên so với bọn hắn đi.
Tần Lập nói với Lâm Thanh Sơn.
- Lý Vọng, ngươi cũng tới đi!
Lý Vong Phong nói.
Nhìn thanh niên đang đi lên, sắc mặt Tần Lập bình tĩnh. Lý Vọng không yếu, thực lực cũng là Hậu Thiên tam trọng đỉnh phong, tương đương Lâm Thanh Sơn, thắng bại phân chia mỗi bên năm phần.
Lâm Thanh Sơn và Lý Vọng lên đài, bọn hắn trực tiếp giao thủ. Hai người vận chuyển khí huyết, binh khí trong tay không ngừng giao phong, va chạm, tia lửa văng khắp nơi.
Trong khoảng thời gian ngắn, liền giao thủ hơn mười chiêu, mỗi một chiêu chém ra, đều có âm thang vang vọng, có thể nhìn thấy không khí bắn ra hai bên, làm cho mọi người cảm giác hư không như bị chém đứt.
Hai người đều rất mạnh, không ít người nhìn mà huyết dịch sôi trào, hận không thể có được lực lượng như thế.
Ngươi tới ta đi, tấn công qua lại.
Kết quả như vậy, cũng là trong dự liệu của mọi người, ai có thể thắng lợi thì xem ai kiên trì đến cuối cùng. Tần Lập có lòng tin với Lâm Thanh Sơn, dù sao hắn đi theo mình ma luyện qua không ít lần.
- Phanh!
Lại một lần va chạm, ánh lửa bắn tới trên thân hai người, binh khí của hai người đều xuất hiện lỗ hổng lớn.
Cánh tay của Lâm Thanh Sơn hơi tê tê, nhưng hắn gắng gượng nhịn xuống, trong mắt của hắn đầy quyết tâm, lần này nhất định phải thắng, phải chứng minh cho cô phụ thấy.
Lực lượng của hắn dưới ý chí bỗng tăng vọt mấy phần, trường đao vung vẩy, hung hăng chém tới Lý Vọng, một đao chém tới, huyết quang tăng vọt, trên đao sáng lên một tầng huyết sắc màu đỏ tươi.
- Tốt! Có huyết tính!
Tần Lập nhìn thấy chiêu này của Lâm Thanh Sơn, hắn cười to một tiếng, loại huyết tính này giúp tỉ lệ thắng của Lâm Thanh Sơn tăng cao ba thành.
Trường đao vung vẩy, phát ra tiếng gió gào thét, một đao chém ra, những nơi đi qua, ngay cả không khí cũng bị chém bay.
Lý Vọng nhìn thấy một đao này, thế mà không có né tránh, mà lấy trường đao nghênh chiến. Cùng lúc đó, huyết khí của hắn bay ra khỏi cơ thể, cả người khí thế tăng vọt, cả người huyết khí ngưng tụ thành một mãnh hổ to lớn, cuồng bạo mà dữ tợn, mãnh hổ trực tiếp xông về phía đại đao, đại đao trùm lên một tầng huyết khí, thậm chí có tiếng hổ gầm.
- Cuồng Hổ Đao Kình!
Lý Vọng gầm rú, một đao trảm xuống, giờ khắc này, bốn phía chỉ có thể nhìn thấy thanh đại đao hoá thành một con hổ.
Tần Lập đứng bật dậy, không thể tin được nhìn Lý Vọng:
- Võ kỹ!
Võ kỹ!
Võ kỹ giúp tăng lên chiến lực, một bộ võ kỹ bất nhập lưu cũng có thể làm cho chiến lực tăng lên một thành.
Chỉ bất quá võ kỹ khó được, Tần gia nhiều người như vậy cũng chỉ có hắn tu qua một bộ võ kỹ, đây còn là Hứa đại ca truyền cho hắn. Võ kỹ khó tu hành, không chỉ cần hao phí tài nguyên cực lớn, còn cần thiên phú và ngộ tính. Có ít người coi như đạt được võ kỹ, tu hành cả một đời cũng không thể nhập môn, cái này còn khó hơn công pháp.
Tu hành công pháp, ngộ tính thiên phú kém, nhưng tích lũy theo tháng ngày luôn có thể có chút thành tựu. Một người bình thường chịu chút cực khổ, tu hành đến Khí Huyết cảnh là không có vấn đề.
Thế nhưng võ kỹ, nếu ngươi không có thiên phú và ngộ tính, coi như ngươi lại chịu khổ cũng không cách nào nhập môn, mà tu hành võ kỹ, cực kỳ hao phí thời gian. Tần Lập tu hành võ kỹ nhiều năm như vậy, còn không có tu hành ra tinh túy, bằng không Hứa đại ca cho võ kỹ há có thể tu không ra được ý cảnh? Lý Vọng mới bao nhiêu, thế mà tu hành được võ kỹ.
- Ha ha ha, đứa nhỏ này may mắn đạt được một bộ võ kỹ, trong lúc lơ đãng liền tu thành. Tần huynh, đa tạ.
Lý Vong Phong nói.
Giữa sân, trường đao của Lâm Thanh Sơn trực tiếp vỡ vụn, hắn liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng trực tiếp đạp hụt rớt xuống bệ đá, nhưng lực lượng cuồng bạo vẫn còn trùng kích thân thể của hắn, hắn nhịn không được, huyết dịch từ trong miệng phun ra ngoài.
- Tần gia thua liền sáu trận.
Tần Lập hít sâu một hơi, rời khỏi thị trường tây thành khiến hắn tổn thất nặng nề.
Thế nhưng rất hiển nhiên, những người này sẽ không buông tha hắn, sự tình bỏ đá xuống giếng rất nhiều người làm.
Danh sách chương