Lúc tôi xuống nhà dưới thì x.ác bà vú vẫn chưa được đem xuống, dưới nhà mọi người đã đông đủ không thiếu một ai. Tôi đi chung với bé Li, tay vô thức đặt trên bụng bầu tròn nhỏ. Thấy tôi đi xuống, Phong đi lại gần tôi anh kéo tay tôi đến gần sát người anh, khẽ nói:

- Em đừng nhìn, đi lên trên đi.

Tôi gật gật đầu, nói rồi Phong quay sang bé Li kêu con bé đưa tôi lên nhà trên. Tôi đi rồi ba chồng tôi cũng ra lệnh cho chị Lài với chị Thắm đi lên trên nhà, phụ nữ đang có bầu cẩn thận một chút, phải hơi người ch.ết thì không tốt.

Lúc đi ngang tôi có lén nhìn vô trong, đúng lúc ba bốn thanh niên đang kéo x.ác vú Huệ xuống.... trời ơi... nhìn sợ quá đi...mặt mày vú Huệ xanh lè không có chút máu nào, môi thì tím tái, đặc biệt là đôi mắt..... mắt vẫn còn mở to trừng trừng. Ghê quá, thiệt sự ghê quá đi mất.

Tôi vừa đi vừa vỗ vỗ ngực vừa luôn miệng "Nam mô a di đà phật", ghê rợn quá, cái cảnh nhìn x.ác vú Huệ treo lơ lửng trên xà nhà mà tôi thiếu điều muốn nhảy dựng lên. Sao lại ra như vậy chứ, vú Huệ.... bà đâu có cần phải làm cái cách này.... đâu ai muốn bà phải ch.ết theo cách này đâu.

Tôi lên nhà trước, bé Li chắc thấy mặt mày tôi sợ quá nên con bé mới rót cho tôi li nước ấm, lại thay Phong trấn an tôi.

- Mợ Tư có sao không, Mợ có mệt ở đâu không? Tôi nhận ly nước hớp cái một hết sạch trơn, vuốt vuốt ngực cho thông thoáng tôi mới lắc lắc đầu trả lời với con bé:

- Không có sao hết, Mợ sợ quá thôi. Không hiểu sao mà vú Huệ lại đi tự tử, đâu có tới nổi dữ vậy đâu mà.

Bé Li mau lẹ:

- Con nghĩ hen là bà vú sợ ở tù nên thắt cổ đó Mợ. Nhưng mà lạ dữ hen, hồi khuya vú còn kêu con nấu mì gói cho vú ăn mà sao tự dưng lại nghĩ quẩn kiểu này... Hay không lẽ giống người ta nói là trước khi ch.ết muốn ăn no để ch.ết rồi không thành ma đói?

Tôi nhìn nhìn con bé Li, công nhận con nhỏ nói cũng có phần đúng. Vú Huệ già rồi sợ ở tù cũng là điều hiển nhiên dễ hiểu, tâm lý người già gần đất xa trời chắc là không muốn sống trong cảnh tù tội rồi. Nhưng mà....có đơn giản chỉ là tự tử ch.ết hay không hay là đằng sau cái ch.ết còn có bí ẩn gì khác???

Đang suy nghĩ thì đằng sau tôi nghe tiếng chị Lài lo lắng nói:

- Trời ơi thấy ghê quá Huyền ơi, trong nhà này sao mà rắc rối ma ám dữ vậy?

Thấy chị Lài sợ đến nổi nói năng không còn ý tứ, còn kế bên chị Thắm mặt mày cũng xanh xao chắc hẳn 2 bà này cũng không hơn tôi là bao nhiêu đâu. Nhưng mà tôi được cái biết nhiều hơn họ nên thấy an tâm hơn chút, thôi thì chị em giúp nhau, tôi mới lên tiếng an ủi:

- Thôi hai chị uống miếng nước đi rồi đừng nghĩ đến nhiều nữa ảnh hưởng tới con là không tốt đâu.

Cả hai bà đều im thin thít, mới sáng sớm mà gặp cảnh này chắc ám ảnh cả ngày luôn chứ không giỡn đâu.

X.ác vú Huệ được đem xuống, trong nhà bàn bạc định sẽ không báo công an. Má chồng tôi ra vẻ nhân hậu là sẽ không truy cứu chuyện vú Huệ gi.ết dì Mỹ Lệ nữa. Eo khiếp, chứ không phải bà ta sợ công an đến điều tra sẽ lòi ra cái đuôi của bả hay sao. Ai chứ tôi và Phong là biết bài của bà ta hết trơn rồi.

Ba chồng tôi ngồi trên ghế, mặt mày ông trông rất nặng nề:

- Chuyện cũng đã rồi, bây giờ kêu công an xuống giải quyết thì rắc rối lắm. Bên phía công an xuống phải lấy lời khai rồi còn khám nghiệm x.ác nữa. Chuyện này đến cuối cùng cũng là chuyện trong nhà, bà vú khai là gi.ết Mỹ Lệ, rồi giờ bà vú cũng ch.ết....ba nghĩ cách giải quyết tốt nhất bây giờ là đem x.ác vú Huệ giao cho trại hòm mai táng là ổn thỏa nhất.

Phong nghe ba chồng tôi nói, anh cũng không ý kiến gì chỉ mím môi ngồi đó. Tôi nhìn anh, thiệt sự tôi không biết nên nói cái gì bây giờ nữa... chắc anh tự trách bản thân mình nhiều lắm.

Má chồng tôi cũng lên tiếng, bà đau buồn nói từ từ:

- Cái chuyện này coi như hết ân oán, người gi.ết Mỹ Lệ cuối cùng cũng sợ tội mà t.ự t.ử ch.ết. Má nghĩ thôi bỏ qua đi, vú Huệ cũng có công lao ở nhà này.... chỉ trách bà ta suy nghĩ nông cạn quá nên mới ra cớ sự như ngày hôm nay. Quả báo, đúng là quả báo mà.

Mẹ kiếp trông kìa... càng nhìn tôi càng thấy muốn đấm cho mấy cái, giả nhân giả nghĩa thấy mà ghét kinh khủng.

Phong chắc nhịn hết nổi, tôi thấy anh đứng phắt dậy, giọng điệu lạnh nhạt:

- Mọi người từ từ bàn, con lên phòng trước.

Ba chồng tôi với mọi người đều thấy khó hiểu với biểu hiện của Phong chỉ riêng má chồng tôi là tôi quan sát thấy bà ta cơ hồ có chút ý cười nơi khóe mắt, thiệt đúng là cáo già ma mãnh. Má Vũ thấy vậy, má liền lên tiếng giải thích thay Phong:

- Chắc thằng Phong nó buồn, bà vú bả thương thằng Phong nhất nhà mà.

Nghe má Vũ nói, mọi người gật gù chắc cũng không còn thấy lạ lạ nữa, cái chuyện vú Huệ trước nay quan tâm Phong nhiều hơn anh Ba với Đạt là việc ai cũng biết hết. Nên có thể mọi người nghĩ Phong không vui là vì lẽ đó.

Trong nhà không ai có ý kiến gì khác nên ba chồng tôi quyết định cho cơ sở mai táng tới đem x.ác vú Huệ đi thiêu. Còn mời thấy cúng cao tay nhất vùng về trục vong t.ự t.ử. Tôi nghe người ta nói người t.ự t.ử ch.ết khi đem x.ác đi chôn phải kêu Thầy tới chỗ người đó ch.ết mà trục vong nếu không thì vong quấy phá dữ lắm.

Bàn bạc xong xuôi, tôi đi lên phòng, lúc lên đến nơi thấy Phong đang rầu rĩ ngồi hút thuốc. Thấy tôi đi lên, anh dụi điếu thuốc, giọng anh nhàn nhạt:

- Em ăn gì chưa?

Tôi gật đầu:

- Nãy chị Lan có nấu mì với pha sữa cho em rồi, anh đói không, có muốn ăn cái gì không?

Phong kéo tay tôi, anh xoa xoa cái bụng tròn tròn, trông anh rất mệt mỏi:

- Thôi anh không đói.

Nói rồi anh cúi xuống hôn lên bụng tôi, giọng anh dịu dàng:

- Con trai ơi, hôm nay có ngoan không, ngủ có ngon không con?

Thấy Phong quan tâm đến con của tôi trong bụng mà tôi thấy vui vô cùng. Tôi giả giọng giống như em bé, nói với anh:

- Dạ con ngoan lắm, con ngủ cũng ngoan nữa, ba Phong cũng vậy nha...ba Phong không được buồn, ba Phong phải vui lên với mẹ Huyền nha.

Nghe tôi nói Phong bật cười, anh đứng dậy ôm lấy tôi, cái ôm ấm áp vào buổi sáng đầy áp lực. Vuốt ve lưng tôi, anh nhủ thầm:

- Được rồi, được rồi anh biết rồi. Anh không buồn nữa, nhất định sẽ không buồn nữa.

Tôi "Dạ" một tiếng nhỏ, sau đó cũng ôm anh thật chặt. Tôi biết anh có bao nhiêu áp lực cũng biết anh đang buồn bã đến mức nào. Mọi manh mối cứ tưởng là sắp thông suốt được tất cả thì lại trong một đêm mà mất trắng. Thử hỏi coi có vui vẻ bình thường được không?

Tôi ôm anh, thì thầm ủng hộ tinh thần cho anh:

- Cố lên, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, anh yên tâm đi.

Phong gật gật đầu. Tôi biết đoạn đường phía trước còn vất vả lắm không thể vì một câu nói sẽ qua thôi của tôi mà giải quyết được hết tất cả. Nhưng mà thay vì buồn bã lo lắng thì cũng nên củng cố tinh thần lại để mà cùng nhau tìm cách giải quyết khác, tìm hướng đi khác tốt hơn. Tôi tin là tôi và Phong sẽ làm được, nhất định sẽ tìm ra được sự thật sau cùng.

.......

Sau ngày hôm đó x.ác vú Huệ được đưa đến nhà tang lễ trên tỉnh để khâm liệm và an táng. Phong có cho người đi tìm đứa con của vú Huệ như lời má chồng tôi nói nhưng lạ là không tìm ra người, mọi thứ bặt vô âm tính. Trong nhà chồng tôi nghĩ chắc người đó đã bỏ đi biệt xứ nhưng riêng tôi và Phong lại không hề nghĩ như vậy. Mọi chuyện đều có nguyên nhân, tôi không tin một người vừa mới còn ăn sáng ngoài chợ như lời hàng xóm nói, qua bữa sau đã bỏ đi bỏ lại nhà cửa đồ đạc còn y nguyên. Làm gì có chuyện gì trùng hợp tình cờ đến như thế cơ chứ?!

Mọi chuyện vẫn còn quá mơ hồ không rõ ràng bất cứ một điểm nào cả.

.......

Sau cái ch.ết của vú Huệ, ba chồng tôi coi bộ quan tâm má chồng tôi nhiều hơn trước. Căn phòng mà vú Huệ thắt cổ t.ự t.ử được ba chồng tôi cho sửa sang lại sau đó chỉ để trống không, không đựng đồ gì hay cho bất kỳ ai vào ở. Sau này nhà chồng tôi xây dựng lại thì căn phòng đó bị phá bỏ thành vườn hoa hồng nhỏ nở rực theo mùa.

..........

Sáng sớm tôi với đám dâu con trong nhà xuống bếp nấu đồ ăn sáng. Bụng tôi to rồi nên tôi chỉ xuống ngồi đó cho có thôi, mọi việc chị Lan với bé Li lo hết thảy. Chị Lài bụng đã 4 tháng tròn, bụng chị Thắm hơn 2 tháng, to nhất là bụng tôi đã gần 7 tháng rồi.

Chị Thắm từ hồi có bầu tới giờ mặt mày chị xanh xao, cơ thể thì ốm yếu bị dọa xảy thai suốt. Bụng hơn 2 tháng mà chị đi viện đã gần 1 tháng trời. Anh Ba Thành hời hợt với chị chứ cũng không hời hợt với con của ảnh. Tôi thấy mỗi lần chị Thắm đi bệnh viện thì anh Ba Thành đều đi theo, mà được cái chị Thắm cũng không còn kênh kiệu huênh hoang nữa, lần này chị ta biết tiết chế thu mình rất tốt. Có thể Phong nói đúng, cái chị Thắm cần nhất hiện tại là đứa bé này nên chắc chắn chị ta sẽ chỉ an tĩnh mà dưỡng thai.

Dưới bếp một nhà đàn bà, tôi với chị Lài với Út Nhàn rôm rả, lâu lâu chị Thắm mới chêm vô mấy câu cho có chứ cũng không nói nhiều như lúc trước.

Út Nhàn đặt tay lên bụng tôi, cô ấy vui vẻ reo:

- Ý đạp nè, em bé đạp em nè chị Tư.

Nghe Út Nhàn nói chị Lài cũng tranh đặt tay:

- Đâu đâu cho chị coi nữa...ý ý đạp nè... dễ thương quá trời Huyền ơi.

Hehe.... con trai trong bụng tôi "đạp" mẹ suốt từ khi gần 5 tháng. Có khi đang ngủ ngon cu cậu "đạp" phát phải chạy vô nhà vệ sinh gấp vì tiểu ra quần. Eo ôi, con hoạt động năng nổ thế hả con?!

Tôi cười hì hì:

- Mốt con chị cũng vậy á chị Lài, luôn chị Thắm nữa, đến khi đó đừng chê "đạp" nhiều nha.

Nghe tôi nói ai cũng mỉm cười, đặc biệt là Út Nhàn, tôi thấy cô ấy cứ nhìn bụng tôi chằm chằm. Thấy vậy tôi mới trêu:

- Út Nhàn mau mau làm một đứa đi, sau này chia phe mà chơi đánh nhau chứ.

Út Nhàn nghe tôi nói, mặt cô ấy đỏ ửng, thẹn thùng:

- Chị này.... anh Đạt nói để từ từ....để em khỏe hơn đã.

Chị Lài gật đầu tán thưởng:

- Ờ thủng thỉnh cũng được, chú Năm coi vậy mà thương vơ ghê chứ phải mấy ông ngoài đường chắc đòi vợ đẻ liền rồi đó.

Út Nhàn nghe nhắc đến Đạt, cô ấy vui ra mặt:

- Dạ cũng tại ảnh tốt em mới ưng bụng gả cho ảnh đó chị, nhìn người cục mịch vậy chứ thương vợ lắm.

Tôi nghe Út Nhàn nói mà mừng cho cô ấy:

- Được vậy thì còn gì bằng nữa, thấy vợ chồng em sống hạnh phúc chị cũng yên tâm ghê. Trong nhà mình tùm lum việc chỉ sợ mọi người áp lực thôi.

"Ngaoo....ngaoooo"

"Á á "

Nghe tiếng chị Lài la lên mà tôi giật mình..mẹ ơi con mèo ở đâu ra vậy trời...

Con mèo hoang màu trắng từ đâu chạy tới nhảy tót lên người chị Lài may mà nó chỉ nhảy lên vai không ảnh hướng gì đến cái bụng. Chị Lài với chị Thắm sợ quá đứng phắt dậy lui ra một góc thở hồng hộc. Trên nhà anh Ba Thành nghe tiếng chị Lài hét liền chạy xuống hỏi han. Tôi ở đây cũng dọa cho giật mình, Út Nhàn nhanh tay kéo tôi đứng dậy. Gì chứ đang có bầu hạn chế tiếp xúc với vật hoang, mèo nhà thì còn coi như an toàn chứ mèo hoang thì nguy hiểm lắm.

Tôi vuốt vuốt ngực, nói:

- Hết hồn, con mèo đâu ra vậy cà?

Con mèo trắng đứng trên bàn nhìn tôi, tôi thấy nó hình như muốn phi lại chỗ này, tự dưng thấy sợ tôi mới nói với anh Ba Thành:

- Anh Ba...con mèo thấy ghê quá.

Anh Ba Thành nhanh chân đi lại nắm con mèo lên quăng mạnh ra bên ngoài, con mèo vì sợ mà meo meo sau đó co giò chạy mất hút.

Anh Ba bực mình lẩm bẩm:

- Nhà có nuôi mèo đâu, mèo ở đâu lại vậy?

Bé Li nghe tiếng la con bé cũng chạy vô, vừa lúc anh Ba quăng con mèo ra ngoài xém chút nguyên con mèo nằm chình ình trên mặt con bé rồi. Thấy bé Li né con mèo mà tôi mắc cười, sẵn dịp tôi hỏi con nhỏ:

- Mèo ở đâu vậy Li?

Bé Li hú hồn hú vía một trận, con nhỏ nói:

- Ui con không biết nữa Mợ, chắc mèo hoang đi kiếm ăn.

Anh Ba Thành không vui, anh căn dặn:

- Con để ý không cho mèo với chó hoang vô nhà, nhà toàn bà bầu có gì là nguy hiểm lắm. Hồi nãy chút nữa nó quào lên mặt Mợ nhỏ rồi.

Bé Li nghe anh Ba quát con bé sợ gật gật đầu:

- Dạ con biết rồi Cậu Ba để con để ý xung quanh thêm.

Anh Ba Thành hừ hừ vài tiếng, sau cũng đưa chị Lài đi lên nhà trước để lại chị Thắm đứng đó một mình. Tôi với Út Nhàn ngó ngó nhau thấy chị Thắm thấy tội, đang định kêu chị Thắm lên nhà trước cùng thì tôi nghe tiếng anh Ba gọi với xuống:

- Thắm lên nhà trên đi em.

Chị Thắm mặt mày đang buồn so tự dưng vui vui trở lại, chị đi từ từ lên nhà trước trông cẩn thận dữ lắm. Nếu tôi đoán không lầm chắc là do chị Lài kêu anh Ba kêu chị Thắm lên chứ anh Ba thì..... Khi nãy ảnh chỉ lo cho chị Lài chứ có hỏi han chị Thắm câu nào đâu, ai không biết chứ tôi quan sắt từ đầu tới cuối mà.

Út Nhàn quay sang ôm tay tôi, cô ấy nhỏ giọng nói:

- Thấy chị Thắm dạo này thấy thương quá chị Tư hen.

Tôi gật gật đầu đồng ý nhưng khi quay sang nhìn Út Nhàn thì.... cái ánh mắt đó có giống ánh mắt đồng cảm đâu chứ....nó khác gì là đang hả hê đâu???

Thấy tôi nhìn, Út Nhàn vội thu lại vẻ thích thú, cô ấy trầm giọng hỏi:

- Chị Tư.... chị sao vậy?

Tôi nhẹ giọng hỏi Út Nhàn:

- Em có giận chị Thắm không Nhàn, vụ chị Thắm sai Thu Cúc dựng chuyện chị với Út Đạt đó?

Út Nhàn gương mặt đúng chuẩn hiền lành, cô ấy từ tốn, nói:

- Dạ hết rồi chị, giờ thấy chị Thắm vậy em cũng không còn giận nữa. Nói chung đều là chị em trong nhà không hà, chị Thắm biết lỗi rồi em cũng bỏ qua chứ trách chỉ làm gì cho mệt thân.

Tôi gật đầu, hỏi thêm:

- Ờ em nghĩ được vậy là chị mừng, mà Nhàn nè chú Đạt đối tốt với em không?

Tôi quan sát Út Nhàn thấy trong mất cô ấy có sự dè chừng rất nhanh nhưng sau đó trong mắt chỉ tràn ý cười hạnh phúc:

- Dạ có chứ chị Tư, vợ chồng em còn định đi du lịch rồi về mới thả cho có bầu. Mà sao chị hỏi em vậy, bộ.... bộ không lẽ anh Đạt bậy bạ cái gì hả chị Tư?

Thấy Út Nhàn khẩn trương quá, tôi mới trả lời nhanh trấn an cô ấy:

- Ý không có, chỉ là thấy chị Thắm không được anh Ba thương nên chị quan tâm em thôi hà. Vợ chồng lâu lâu nên đi chơi cho thoải mái đầu óc. Con cái từ từ có em với chú Năm đừng đặt nặng quá nha. Chị mà không có bầu chị cũng kéo anh Tư em đi chơi, nghe nói đảo Phú Quốc đẹp lắm.

- Ờ đẹp lắm chị Tư, hổm em mới đi nè.

- Ủa đi hồi nào chị không biết?

Út Nhàn tự dưng lúng túng:

- Ý quên em đi lâu rồi nhưng mà đẹp lắm hay là mốt chị sanh xong tụi mình tổ chức đi chơi đi chị hen.

Tôi nheo nheo mi mắt gật đầu với Út Nhàn:

- Ừ hẹn rồi nha.

Nói rồi tôi với Út Nhàn cũng đi lên trước, vừa đi tôi vừa liếc mắt sang nhìn Út Nhàn bên cạnh. Cô ấy vẫn vui vẻ vẫn hoạt bát như hồi mới về nhà này, nhưng mà.... càng ngày càng thấy không còn được như trước nữa. Là do nguyên nhân gì hay là do cái gì tác động đến cô ấy....tôi có cảm giác như cô ấy đang giả bộ chứ không phải là thiệt tình.....

Út Nhàn....rốt cuộc là có ẩn tình gì không?

........

Chị Lài mang bầu 4 tháng siêu âm là con gái, ba chồng tôi không vui mấy nhưng vẫn thưởng tiền với vàng cho chị cho cháu giống như tôi lúc trước. Mà tôi thấy dù là con gái thì anh Ba Thành vẫn cưng chị Lài như trứng mỏng không có điểm nào là không vui. Má chồng tôi thì cứ như má ghẻ vậy đó, bà quan tâm tới mấy đứa dâu kiểu hời hợt cho có chứ không giống như người ta mong cháu nội. Ngược lại bà đi chăm bẵm cho Út Nhàn, bồi bổ đủ thứ mấy món tốt cho mau thụ thai. Trong 4 đứa con dâu trừ tôi ra không nói đến, 3 người còn lại chỉ duy nhất Út Nhàn là được cưng. Lắm khi tôi còn hỏi Phong không biết anh Ba Thành có phải giống anh không phải là con má chồng tôi không nữa, sao lại có sự thiên vị kỳ cục đến như vậy chứ.

Xế chiều, má chồng tôi đang ngồi trước chơi với bé Mít, hôm nay chị Hai qua chơi. Thấy tôi đi lên bé Mít liền chạy ào qua kêu "Mợ mợ" nghe thấy cưng gì đâu.

Tôi đi nhanh hơn chút nữa đặng ôm con bé, ui choa thấy cưng quá, tôi bồng bé Mít hôn liền mấy cái cho đã ghiền.

- Con Huyền trả con Mít cho chị Hai bây đi, bụng bự rồi ẵm con Mít nó đạp trúng là không được đâu.

Ui chao, lâu lắm mới thấy má chồng tôi quan tâm tôi đó đa.

- Dạ không sao đâu má, lâu lắm mới gặp bé Mít, con nhớ nó quá.

Chị Hai Giàu thấy tôi hôn lấy hôn để bé Mít, chị cười cười:

- Thôi đi Mợ Tư ơi, Mợ sắp có con rồi, đẻ đi tha hồ hôn nguyên ngày nha.

Nghe chị Hai nói tôi cười hề hề, quay sang hỏi bé Mít:

- Mít ơi.... muốn có em bé ra chơi chung với con không?

Bé Mít không biết nghe hiểu gì không, con bé gật gật đầu thấy thương ghê luôn.

Tôi ngồi chơi với bé Mít nghe được chị Hai Giàu loáng thoáng tâm sự với má chồng tôi. Nghe đâu vợ chồng chị đang lục đục, chị Hai nói anh Phương có bồ nhí....Tôi ngồi ôm bé Mít mà thở dài dài thườn thượt, bồ nhí gì bồ bự là đằng khác, đã vậy còn sống thù lù trong nhà này nữa nè. Haizzz nghĩ tới nghĩ lui chỉ thương cho bé Mít của tôi thôi.

..........

Bên phía chú Đức gọi điện thoại sang cho Phong nói rằng ông thầy Hai Đồ đã ch.ết từ lâu rồi. Manh mối giải được yểm cũng theo đó mà tiêu tan....Lúc tôi nghe Phong nói lại, đến tôi còn bần thần hoang mang....đừng nói là Phong khi đó...

Phong sau khi biết tin giận đến mức sinh bệnh, cả người anh mệt mỏi sốt nằm có một chỗ, nguyên đêm tôi phải canh để chườm mát cho anh, đến sáng mới có thể ngủ được một chút.

Má Vũ biết Phong bị bệnh, sáng sớm bà kêu anh Tùng lái xe chở lên tỉnh mua thuốc cho Phong. Chắc do thuốc mạnh với hợp nên Phong hạ sốt nhanh, đến chiều thì bình thường trở lại, tôi thoáng cũng yên tâm hơn phần nào.

Phong nghỉ bệnh công việc giao lại hết cho Đạt, 6 giờ tối canh Đạt đi làm về tôi định lên phòng cậu ta hỏi về công việc ở công ty. Nhưng vừa lên đến phòng chưa kịp gõ cửa đã nghe bên trong có tiếng cãi vã ỏm tỏi. Tính tò mò tôi mới lắng tai nghe thử.

Đạt:

- Cô muốn làm cái gì nữa?

Nhàn:

- Làm gì là chuyện của tôi liên quan gì đến anh.

Đạt:

- Cô nghĩ tôi sợ cô sao, nếu cô thấy không chịu được nữa thì đi đi đừng ở lại đây giả vờ giả vịt làm người hiền lành. Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm gì cô ấy tôi sẽ không để cô yên ổn đâu. Cô liệu hồn đi.

Nhàn:

- Haha...anh sợ hả...haha...đừng sợ, tôi không làm gì đâu...tôi chỉ muốn cùng anh đóng vai vợ chồng son thôi....được không?

Tôi nghe đến đây tự dưng rùng mình, giọng của Út Nhàn thấy....thấy ghê quá.... Thôi thôi tôi len lén đi xuống dưới trước cho lành, để một hồi bị phát hiện thì không hay.

Tôi đi nhanh xuống dưới phòng, vừa đi vừa nghĩ...hai vợ chồng Út Nhàn hình như đâu giống như Út Nhàn nói đâu, như vậy mà yêu thương nhau hòa thuận với nhau sao? Tôi thấy còn thua anh Ba Thành với chị Thắm nữa.

Bất giác tôi nhớ lại câu Đạt nói mà thấy sợ hãi... lẽ nào Út Nhàn từ đó đến giờ chỉ là giả vờ hiền lành thảo mai....còn nữa...Đạt nói cái gì mà hại đến cô ấy sẽ không tha cho Út Nhàn.... chẳng lẽ... chẳng lẽ.... cậu ấy đang nhắc về tôi sao????

Chuyện quái gì vậy.... khoan...để tôi suy nghĩ.... để tôi suy nghĩ đã...rối quá... rối rắm quá.

Thấy tôi đâm chiêu Phong đang nằm trên giường, anh khẽ hỏi:

- Em nghĩ cái gì vậy?

Nghe Phong hỏi, tôi giật mình, thấy anh tự dưng biến sắc mặt mày xanh tím tôi liền chạy đến hỏi anh:

- Anh sao vậy, sao tự dưng mặt anh xanh lè vậy? Bộ anh mệt hay không khỏe ở đâu hả?

Phong gật gật, anh khó khăn trả lời:

- Anh không biết nữa, tự dưng đang ngủ thấy mệt trong người quá....đầu anh đau quá....

Nghe anh than mà tôi thấy lòng mình nặng trịch, sờ lên trán thấy anh không nóng không sốt gì, tôi mới hỏi:

- Hay anh thiếu ngủ, nằm ngủ thêm chút đi chứ em không thấy anh sốt. Hay là... anh đau quá không em đưa anh đi bệnh viện?

Phong lắc đầu, anh nói nhỏ:

- Thôi được rồi, anh bớt rồi. Em tắm rửa gì chưa, vô tắm đi, có bầu tắm đêm hại lắm... anh không sao đâu.

Nói rồi anh ngồi dậy tự đi rót nước cho mình, thấy anh tương đối ổn định tôi mới yên tâm lấy đồ đi tắm. Lúc ra thấy Phong đang nằm trên giường, mặt anh cũng không đến nỗi quá mệt mỏi. Thở dài mấy hơi tôi mới xuống nhà hâm nóng cháo lại đặng lát anh ăn rồi uống thuốc.

Tôi đâu hay rằng lúc tôi đi rồi Phong mới mệt mỏi chịu đựng mọi thứ.....

......

Hai ngày sau tình hình sức khỏe của anh ổn định, chỉ có đều chiều xuống tầm 6 giờ là anh hay đờ đẫn đau đầu rồi nhức mỏi toàn thân. Tôi kêu anh đi khám anh không chịu, anh nói chắc do chưa khỏi bệnh nên vậy. Mà đúng thiệt bình thường ban ngày anh khỏe ru chỉ có chiều chiều là đau đầu, tôi nghĩ chắc do bệnh còn dư âm chưa hết.

........

1 tuần sau.

Sáng sớm tôi xuống nhà pha trà sen cho Phong, nhìn ra ngoài hè thấy mèo hoang bu quanh xào quần áo vừa giặt. Tôi nhìn xuống dưới thấy đống cơm nguội rải rác chắc cơm cho mấy con gà đất trong vườn ăn còn dư nên mèo lại kiếm ăn.

Đem trà sen lên cho Phong, đợi anh uống xong tôi mới chỉnh cổ áo cho anh, cười nói:

- Hôm qua còn đau đầu với mệt nữa không anh, em tính đợi anh đi làm về em hỏi mà quên mất tiu.

Phong nhéo nhéo mũi tôi, anh nhàn nhạt nói:

- Cũng còn nhưng mà không sao đâu em đừng lo.

Tôi gật gù, trách:

- Anh đi khám đi, ỷ y hoài vậy có ngày ch.ết chứ không giỡn được đâu nha.

Phong cười hề hề:

- Được rồi anh biết rồi mà, để anh đi khám, được chưa?

- Không tin anh được, lát chiều anh hẹn bác sĩ đi, rồi em kêu anh Tùng chở lên công ty anh đặng đi khám thai xong ghé khám cho anh luôn.

Phong hết cách, anh đành gật đầu:

- Rồi rồi anh biết rồi, tất cả nghe theo em.

Tôi khoanh tay vênh mặt:

- Anh gọi cho bác sĩ đặt trước đi.

Phong không cách nào trốn tránh được nên mới lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ Hưng trên bệnh viện tỉnh. Nghe anh đặt lịch hẹn xong tôi mới yên tâm để anh đi làm. Cái tên này nếu không làm căng với anh chắc anh sẽ không chịu đi khám đâu. Người gì mà.....

Nói với anh mấy câu nữa mới để anh đi làm, tôi ở đây nhìn theo bóng lưng của anh mà thấy xót xa vô cùng. Bệnh hơn một tuần mà nhìn anh vừa ốm vừa xanh xao trông thấy. Hôm qua ba chồng tôi còn kêu anh đi khám bệnh vì thấy anh yếu quá. Haizzz chưa kể cứ tới chiều là anh bị đau đầu nhức mình mảy như bị ai đánh vậy đó. Mới hôm kia anh làm tôi sợ hết hồn cứ tưởng anh bị ai nhập không, tinh thần anh dạo này hỗn loạn quá chừng... nghĩ mà lo ghê.

Đợi anh đi làm, tôi xuống nhà tìm má Vũ, má biết anh bị bệnh nhưng không biết vụ chiều xuống bị đau đầu. Tôi sợ tên Phong tham công tiếc việc không chịu đi bác sĩ, xuống tìm má Vũ méc má đặng má ép anh đi khám là tốt nhất.

Xuống nhà mới biết má Vũ đi đâu rồi, đến 4 giờ chiều má mới về. Vừa thấy má về tôi nhào vô kể lể liền, nghe tôi kể xong tự dưng tôi thấy má biến sắc, má nắm tay tôi, gấp gáp nói:

- Đi...đi kiếm thằng Phong, lẹ đi con, lẹ đi.

Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng vẫn tức tốc xách túi xách chạy theo má Vũ. Vừa đi má Vũ vừa gọi điện thoại cho ai đó kể tình hình của Phong y như tôi kể khi nãy. Tôi thiệt sự không hiểu chuyện gì hết nhưng thấy má Vũ lo lắng hoảng hốt tôi cũng hoang mang theo. Xe dừng trước công ty của Phong, tôi vội vàng đi theo má Vũ lên trên. Vừa lên đến nơi tôi đã nghe tiếng hét trên phòng làm việc...

- Anh Phong....anh Phong ơi....

Trời ơi... Phong...trời ơi....anh ơi...

- Phong ơi... con ơi.....

Má Vũ chạy trước tôi chạy ào theo sau, tôi khi này quên mất luôn là tôi đang có bầu.... tôi chỉ nhanh chân mong sao chạm được thì vào Phong nhanh nhất.

Phong đứng giữa phòng, Đạt với mấy người nữa đang dìu anh đứng lên, trên môi anh....máu... máu đen...máu đen kịt một mảng.....

- Anh ơi...

Nghe tiếng tôi Phong ngước lên nhìn, vừa nhìn thấy tôi anh lại ọc thêm một lần nữa.... trời ơi...máu... tanh tưởi.... là máu của chồng tôi...của chồng tôi....

Tôi hốt hoảng chạy đến ôm lấy anh, nước mắt trên mặt ngắn dài vươn vãi. Tôi run run ôm lấy anh, vừa ôm vừa hét:

- Anh ơi.... đừng bỏ em mà anh ơi....

"Ọc"....lại một lần nữa Phong ọc ra toàn máu tanh hôi phủ một màu đen kịt. Tôi vô thức nhìn lên đồng hồ treo tường, trên đó điểm vừa hơn 6 giờ chiều.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện