"Phi Phi."

Tâm Phi Phi đột nhiên biến lạnh, cả người cứng ngắc .

Vốn tưởng rằng cô đêm khuya lén lút trở về, Long Tử Thánh hẳn là đã đi ngủ, ai biết đâu cô thật sự sai lầm.

Cô nên hiểu cá tính của hắn, chừng nào chưa tìm ra đáp án, hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý định, đáng ra cô sớm phải biết. . .

Phi Phi xoay người, nhìn về phía cửa thư phòng mở ra, dáng vẻ Long Tử Thánh lười biếng ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một ly Whiskey.

Bình thường hắn bao giờ cũng tây trang nghiêm chỉnh, nhưng lúc này trên người hắn chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo mở rộng, mái tóc đen mọi ngày chỉnh tề giờ lại tuỳ ý rối tung trên khuôn mặt, càng làm tăng thêm vẻ cuồng dã.

Xem ra lần này không thoát được xảy ra án mạng. Phi Phi đau khổ nghĩ.

Hai người dường như mỗi lần gặp nhau đều cãi vã, cô thật sự không muốn ầm ỹ với hắn, càng không muốn gặp hắn lại đỏ mặt.

Cô không nhúc nhích, lòng tràn ngập kinh hoàng.

Trời ạ! Cổ Phi Phi, ngươi phải kiềm chế chính mình một chút, đừng có mỗi lần nhìn thấy hắn lại xẹp như bún, làm ơn hãy tỏ ra thông minh một lần trong đời đi.

"Đã về rồi?" Giọng Long Tử Thánh dịu dàng như nước.

"Đúng vậy!"

Kì lạ! Nghe khẩu khí của hắn dường như không tức giận chút nào. Cô còn tưởng rằng hắn nếu có mở miệng nhất định sẽ điên cuồng mắng nhiếc.

"Có mệt lắm không?"

"Tử Thánh, chuyện điện thoại kia thật ra. . ."

"Đi tắm nước ấm trước đi, rồi nghỉ ngơi cho tốt."

Cô đang định mở miệng giải thích lại bị hắn dùng một câu này chặt đứt, trong lòng dâng lên một trận bất an.

Thật khác thường! Có phải hôm nay hắn ăn uống bậy bạ gì đó không? "Long Tử Thánh, anh. . . không bị làm sao chứ?

"Tôi bị làm sao?" Hắn nâng ly rượu lên, hai mày nhíu lại, nhìn cô chăm chú.

"Tôi nghĩ chúng đều là người trưởng thành, ngày nghỉ cuối tuần đi ra ngoài hát hò cũng không có việc gì không tốt

"Chỉ có việc, vợ chưa cưới của tôi lại đúng ngày sinh nhật của tôi cùng tên đàn ông khác đi chơi cả một đêm, em nghĩ tôi sẽ có chuyện gì?". Giọng nói của hắn tuy bình thản nhưng vẫn có thể nhìn ra đao bàn sắc bén cất dấu ở trong, trầm thấp mà tràn ngập uy hiếp.

Phi Phi thấy được ánh sáng bi thương ở trong cặp mắt đen sâu không thấy đáy của hắn.

"Thật xin lỗi! Tôi không biết hôm nay là sinh nhật anh, nếu như anh nói cho tôi biết trước, tôi nhất định sẽ mua quà tặng. . ."

"Em đi nghỉ đi ". Hắn đột nhiên đánh gãy lời giải thích đầy bất an của cô.

"Anh. . ."

"Không sao, giống như em nói, tôi với em đều đã trưởng thành, quên sinh nhật của một người cũng không cần áy náy."

Chết tiệt! Tên biến thái này nhất định là cố ý khiến cho cô càng cảm thấy dằn vặt.

Thật đáng ghét! Cô sợ nhất nhìn thấy ngày sinh nhật của người khác nhưng không có ai chúc mừng, sinh nhật đối với mỗi người, chẳng phải là một trong bảy sự kiện quan trọng nhất trong đời sao?

Cô ngay cả việc chính mình nguyên một đêm ân ái điên cuồngến mức tội lỗi như bây giờ. Ông trời, chúa Jesus, Phật Tổ, làm ơn tha thứ cho con!

"Tôi nghĩ tôi. . ."

"Cổ Phi Phi, " hắn cảnh cáo, "Nhanh đi ngủ!"

Lại nữa. . . Sao cứ vội vã bắt cô đi ngủ vậy! Hắn nhất định là có vấn đề! Dù sao cô cũng không muốn hỏi rõ ràng, hơn nữa hắn khác thường như vậy. . . muốn cô đi nghỉ tránh xa khỏi hắn lại càng tốt, thật đúng là thoát được một kiếp nạn.

"Vậy còn anh?"

"Tôi ngồi uống chút rượu, suy nghĩ một lát ".

Phi Phi yên lặng nghe lời hắn, bởi vì cô cũng thật sự mệt mỏi, cho nên nhẹ nhàng gật đầu.

Muốn bắt chước đại thi nhân hay nhà triết học sao? Tự soi gương đi, nhìn xem có thể đem cái tính chuyên chế bá đạo kia thay đổi hay không, nhưng mà nếu hắn thực sửa lại, có lẽ sẽ không còn là hắn nữa.

"Hay em muốn ở lại uống rượu với tôi? Tôi đây rất chào mừng. . ."

"Tôi về phòng trước

Cô nhanh chóng xoay người trốn khỏi hiện trường, giống như sau lưng có độc xà mãnh thú đuổi theo.

Đem cửa trước cửa sau khoá kỹ, tim đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Là thật! Tên bạo quân này thế nhưng không đoán trước lại quan tâm đến cô, một từ quở trách cũng không có, chỉ nói vài câu rồi ép cô đi ngủ, sau liền quay về đóng vai một người cô đơn ở thư phòng uống rượu giải sầu.

Chẳng lẽ hắn thật sự đang đợi cô cùng hắn tổ chức sinh nhật.

Quần áo thoát ra đã bay được một nửa vòng trên không trung, lập tức bị Phi Phi tóm lại. Đúng vậy! Ông và bà ngoại thì đã ra nước ngoài vui chơi, không biết giờ này đang bay nhảy ở nơi nào, trong nước hình như cũng không còn ai cùng hắn trải qua ngày này.

Tại thời điểm này, cô có vẻ là người thân nhất của hắn, cô không muốn thừa nhận bởi vì hắn tự tiện quyết định cô là vợ chưa cưới của hắn, nhưng mà. . . hắn nói hắn rất cô đơn.

Từ từ đã! Cô ngàn vạn lần không nên để hắn lừa, ai mà tin nổi loại người như hắn mà phải chịu cô đơn, bạn gái hắn nhiều ngư vậy, hắn còn là triệu phú, tài sản của hắn trải dài cả vùng đất này, không kể đến trên người hắn lúc nào cũng có phong thái quý tộc ngạo mạn tự tin khiến người ta hâm mộ, . . . có quỷ mới tin hắn cô đơn.

Huống chi, hắn chưa nói với cô hôm nay là sinh nhật, nếu sớm biết cô ít nhất cũng sẽ làm tặng hắn một cái bánh kem,

loại bánh nhỏ bằng nắm tay trông rất đáng yêu. Tuy hơi bé nhưng ít nhất cô tặng cũng là tốt rồi! Sau đó mặt trên cắm thật nhiều nến, chắc hắn sẽ không để ý bánh nhỏ đâu.

Nhưng mà. . . Thực sự nhìn không nổi cô với hắn sinh ra chỉ cách nhau có mấy tháng, nhìn bộ dáng vừa ngoan cố ngạo mạn vừa tự cao tự đại của hắn, người bình thường chắc chắn sẽ không ai đoán hắn mới ngoài 30 tuổi. Cho nên, nàng quyết định Long Tử Thánh tuyệt đối là một lão già.

Cả người nằm trong bồn tắm ấm áp, Phi Phi không khỏi thỏa mãn thở dài một hơi.

Quả nhiên cô đã không còn trẻ nữa, ngày trước cùng bạn học thức trắng ba ngày ba đêm cũng không sao. Hiện tại mới đi chơi về muộn có một đêm đã mệt đến vậy. Quả nhiên năm tháng không buông tha bất kì ai.

Chợt nghĩ đến Long Tử Thánh cũng vì đợi cô mà cũng một đêm không ngủ, trong lòng Phi Phi đột nhiên dâng lên cảm giác khác thường.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người chờ đợi cô về nhà, cho dù là bà ngoại cũng đến đúng giờ là lên giường đi ngủ.

Không thể phủ nhận, hành động của hắn khiến lòng cô nảy sinh một loại cảm xúc ngọt ngào, ấm áp.

Có lẽ. . . cô đối xử với hắn hơi quá lạnh lùng, tuy rằng thái độ của hắn giành cho cô cũng thật ác liệ

Được rồi! Cô cũng không cần quá mức cẩn thận đến vô tình như vậy, dù sao cô cũng là cô gái vừa xinh đẹp đáng yêu lại vừa thiện lương tốt bụng.

Hào phóng làm tặng hắn một cái bánh kem mừng sinh nhật chắc cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đâu?

Được! Cứ quyết định như vậy đi.

Tắm đến khi thân thể thơm ngào ngạt, Phi Phi cảm thấy thoả mãn quyết định nhảy lên giường đi ngủ.

Nằm trên giường ấm áp, cô rất nhanh đi vào giấc ngủ, nào biết đến nửa đêm. . .

Long Tử Thánh đột nhiên xuất hiện ở trong mộng, đuổi thế nào cũng không đi.

Trong giấc mơ của cô, hắn xuất hiện như thật như ảo, khuôn mặt anh tuấn, nụ cười tà mị làm người ta nín thở, trong bóng tối cô tịch buồn khổ của buổi đêm, hắn bước đến mang theo sự an ủi, mang theo dũng khí đến cho cô.

Phi Phi mơ thấy trong đêm tối, hắn bước tới cùng ánh trăng, tiến đến bên người cô. Khuôn mặt góc cạnh của hắn vừa sinh động vừa nhiệt tình.

Bóng tối phủ một lớp trên đôi mắt hắn, tuy rằng không thấy được rõ ràng, nhưng đôi môi hắn vẫn khêu gợi, vẫn chọc người khác muốn hôn l

Hắn dùng một bàn tay vén quần áo của cô lên, lớp vải mềm mại lập tức không tiếng động mở rộng, lộ ra hai bờ vai trắng nõn, ngón tay lạnh lẽo của hắn mơn trớn thân thể cô. . .

Cơ thể của cô lập tức nóng bỏng, đáp lại những âu yếm thần kì lại thoải mái của hắn.

Thật sự nguy hiểm! nhưng đây lại là loại nguy hiểm dụ hoặc, ngọt ngào khó cưỡng.

Đây là một giấc mộng quá tuyệt vời, trong mơ, Long Tử Thánh dịu dàng, nụ hôn của hắn thật khiến người ta say mê. Làm cô thực luyến tiếc, không muốn tỉnh dậy.

"Phi Phi?"

Long Tử Thánh gọi, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai cô.

"Ừ?"

"Tôi muốn em!".

"Bây giờ?" Giọng nói mê mang của cô vang lên. Trên thực tế, cô căn bản còn chưa tỉnh giấc.

"Tôi chờ em cả đêm, tôi lo em có thể hay không gặp chuyện xấu, em không biết tôi có bao nhiêu lo l

"Tôi. .".

Tay hắn từ áo ngủ của cô tham nhập vào trong, bàn tay to tà tứ xoa nắn bộ ngực sữa.

"Phi Phi, em nói em là của tôi, đúng không?"

Cô hơi kháng nghị, toàn thân trước sự âu yếm của hắn trở nên mềm yếu vô lực, cô nhịn không được khẽ cắn môi dưới.

"Long Tử Thánh, đừng như vậy, tôi muốn ngủ ."

"Không sao, cứ ngủ đi."

Cô tưởng rằng hắn sẽ hào phóng buông tha cho cô, nào biết ý tứ của hắn là cô ngủ cứ ngủ, hắn làm là việc của hắn.

Phi Phi thật mệt chết, cơn buồn ngủ kéo đến làm cho cô không muốn nhúc nhích.

Long Tử Thánh mở toàn bộ cúc áo của cô, lộ ra bộ ngực sữa tuyết trắng khả ái.

Hắn cũng thật sự tự mình chơi tiếp, không cần biết cô có tỉnh lại hay không, bàn tay to tràn ngập dục vọng, cầm lấy hai toà Ngọc Nữ Phong tròn trịa, ngón tay nhẹ nhàng đùa giỡn đầu vú

"Ưm. . ." Phi Phi nhíu hai mắt, cái miệng nhỏ không kìm được hừ nhẹ ra tiếng.

Trên người cô, tay hắn bừa bãi vuốt ve một bên vú mềm mại co dãn, bên còn lại dùng miệng thay thế, hút vào thật sâu, không ngừng khiêu khích khiến cô liên tiếp rên rỉ.

"Tử Thánh, đừng như vậy, tôi thật muốn ngủ. . ."

"Tôi đâu có ngăn cản em ngủ !". Hắn còn dùng răng nanh khẽ cắn đầu vú làm cô không kiềm được cong người, từng trận cảm giác tê dại khiến hô hấp của cô trở nên dồn dập.

Hắn làm như vậy còn không gọi là ngăn cản? Hắn nghĩ rằng hắn trên người cô làm mấy trò khiêu khích tình dục tà ác thì cô còn có thể an tâm đi gặp Chu công sao?

"Anh chờ đến ngày mai được không. . ?" Cô nhẹ dỗ hắn, hi vọng hắn buông tha cô trước, cho cô yên ổn ngủ một giấc.

"Không cần!"

"Tử Thánh. . . A! Anh muốn làm gì?" Lập tức, toàn bộ cơn buồn ngủ bị hành vi của hắn dọa đuổi đi mất tiêu, hắn đem đùi cô nâng lên, đặt trên vai hắn, khiến toàn bộ hoa huyệt phấn hồng bại lộ.

Cùng với tiếng kêu kinh hoàng của cô, hắn cúi đầu dùng lưỡi bắt đầu đùa giỡn.

"Trời ạ!" Phi Phi thở gấp, hai tay không tự chủ cắm sâu vào mái tóc đen của hắn, vốn tưởng đẩy được hắn ra, ngược lại càng kéo hắn lại gần: "Không! Đừng làm như vậy. . ." Cô xấu hổ muốn đem hai chân kẹp chặt, bàn tay to của hắn lại dùng lực, nhưng không kém dịu dàng đem hai chân cô mở ra.

"Long Tử Thánh. . ."

Môi hắn vẫn tham lam giữ lấy hoa huyệt mềm mại của cô, đầu lưỡi nóng rực khiến cô phiêu phiêu dục tiên, không thể tự kiềm chế.

Từ từ quen với khoái cảm như bài sơn hải đảo đánh úp lại, khiến cô muốn tránh cũng không được.

"Tưởng em ngủ rồi! Tốt! ! Nếu chưa thì cùng tôi thưởng thức. . ."

Mặt cô lập tức đỏ bừng, "Ai muốn cùng anh cùng thưởng thức!".

"Em cũng biết thẹn thùng ."

"Tôi không có. . . A!"

Đầu lưỡi nóng rực vươn tới hoa hạch non nớt, còn linh hoạt khiêu khích, khi thì hút, khi thì dùng răng nanh khẽ cắn, làm thân thể cô không ngừng run rẩ

"Em thật sự rất ngọt !".

Hơi thở nóng rực phun phất trên hoa huyệt khiến đôi môi anh đào thở hổn hển khẽ nhếch lên, hắn vừa âu yếm vừa hút, tận sâu trong cơ thể Phi Phi, khoái cảm không ngừng đánh tới khó có thể nói thành lời.

"Anh không cần. . . Không cần. . . Chỗ đó. . . bẩn. . ." Cô xấu hổ nói.

Tử Thánh nâng lên khuôn mặt tuấn tú che kín kích tình, khàn khàn nói: "Không, chỉ cần thuộc về em, tất cả đều sạch sẽ, đều ngọt ngào."

"chán ghét!" Phi Phi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Hắn lộ ra nụ cười xấu xa, lấy ngón tay thay thế miệng, dịu dàng vươn ngón giữa đến giữa tiểu huyệt, chậm rãi di chuyển, từ trong cơ thể cô không ngừng chảy ra ái dịch, làm ẩm ướt ngón tay hắn.

"không thích à?"

"Chán ghét. . . A!" Cô không nghĩ hắn đột nhiên đâm thẳng vào tiểu huyệt khít khao, ngón tay cuồng tứ luật động.

"Phi Phi, ngón tay của tôi đang ở trong em, cảm nhận

Cô nhắm hai mắt, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn vùi chặt vào gối đã hồng rực, không thể kháng cự ngón tay của hắn ở trong cơ thể cô điên cuồng ra vào, chỉ có thể cắn môi dưới, đứt quãng rên rỉ.

Nhìn bộ dáng cố nén tiếng rên phóng đãng, khiến hắn càng muốn làm cho cô cuồng loạn lớn tiếng kêu ra.

Ngón giữa cũng đi theo tham nhập sâu trong hoa huyệt, mới đưa một ngón đã thấy thật chặt, lại xâm nhập thêm một ngón khác, hắn cảm thấy ngón tay của chính mình nhanh chóng bị tiểu huyệt kia gắt gao vây giữ.

Tưởng tượng đến chút nữa chính nam căn của hắn cũng sẽ được trừu đưa vào tiểu huyệt ấm áp chặt chẽ này, hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Phi Phi trong lòng cũng tràn ngập vui sướng cùng khoái cảm, giống như cùng tên sói hoang này ôm ấp là chuyện thiên kinh địa nghĩ. (tức là chuyện vốn dĩ phải xảy ra)

Cô lại chống cự co người, sợ sẽ càng thêm tiết lộ chính mình cũng mãnh liệt khát vọng hắn.

Cô thật cũng rất muốn hắn ! Thế còn rụt rè cái gì?

Vì thế, cô nghe được âm thanh mềm nhẹ mà khàn khàn của chính mình vang lên : "Sói hoang, nếu như anh thật sự muốn thì làm ơn nhanh chút, nếu không tôi sợ anh s

"Sẽ như thế nào?"

"Nhanh phun ra."

Những lời này thật đả kích lòng tự trọng nam nhân của Long Tử Thánh, hắn hai tay nâng đôi chân mảnh khảnh của cô, con ngươi đen lóe lên ánh sáng khiêu chiến, khẩu khí hung ác nói: "Yên tâm! Tiểu hồ ly, sói hoang của em chẳng những sẽ không sớm đầu hàng, còn có thể kéo dài, cam đoan sẽ khiến em thoải mái đến đạt đỉnh."

"Thật không?"

Hắn không trả lời, chỉ lập tức thẳng lưng đâm vào, tiến quân thần tốc, cuối cùng cũng sát nhập.

"A. . ."

Bạc môi mỏng khí phách hôn trụ đôi môi hồng nộn của cô, che lại thanh âm mất hồn thoát ra từ cái miệng nhỏ.

Thân hình đàn ông cường tráng đặt trên cơ thể mềm mại, điên cuồng luật động . . .

Đêm tối, cảnh xuân cỡ nào vô hạn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện