Đàn ông như Tuấn Anh thuộc dạng thâm sâu khó lường. Anh không nói không có nghĩa anh không để tâm. Như cô bạn của Ngà, dù Ngà đã tha thứ nhưng Tuấn Anh thì không, không đây là không bỏ qua vì cái tội dám hại vợ anh, và không bao giờ xem cô ta như những người bạn thân khác của vợ. Tuấn Anh khinh thường người phụ nữ ấy, nhưng ở trước mặt Ngà, anh vẫn nói chuyện bình thường với cô ta. Vì Ngà có mời cô ấy tới dự thôi nôi bé út. Sau này, khi hai vợ chồng tâm sự, anh mới nói:
- Anh không cấm em chơi với bạn, và cũng không quan tâm là loại người nào có thể dày mặt như vậy. Nhưng em phải đủ tỉnh táo, đừng để bị cắn lần hai bởi cùng một con chó.
- Cô ấy thay đổi rồi mà, với lại em cũng thấy anh nói chuyện với cô ấy bình thường, sao giờ nói ghê vậy? Quá khứ ai cũng có lỗi lầm chứ.
- Anh nói chuyện để cô ta biết anh không ngại đối mặt với loại người cua chồng bạn, xem thử bản lĩnh gì mà khiến vợ mê mệt, cãi lại chồng. Sự thật khiến anh thất vọng quá, xấu xa cả người lẫn nết. Không biết lấy đâu ra tự tin cua dám cua chồng của em nhỉ? - Xí! Làm như anh đẹp lắm í.
- Anh không đẹp, nhưng không phải trẻ con như vợ để bị xỏ mũi. Hahaha. Phụ nữ đã xấu, còn có máu lăng loàn, lại còn bệnh ảo tưởng, anh cực ghét. Đàn bà có thể yếu, nhưng đừng hèn, có thể cũ nhưng đừng dơ (bá dơ), mà cô bạn của em có cả hai, ngay cả nhìn mặt, anh cũng thấy bẩn mắt.
Nghe anh nói vậy, Ngà nhớ tới những lời anh tâm sự với Thịnh về Thúy, có lẽ một phần vì bạn ấy có có chồng mà lại tán tỉnh anh, nên anh khinh và ghét. Đỉnh cao của ghét bỏ chính là hồ hởi rồi làm ngơ, anh từng nói với Ngà như thế, và giờ anh đang thực hiện. Ngà và cô ấy thỉnh thoảng vẫn liên lạc, đôi khi cô ta muốn nhờ hỏi anh việc gì, anh khinh khỉnh " xứng sao?". Lâu dần, Ngà hiểu tính chồng dễ bỏ qua nhưng khó tha thứ, cô cũng không nhắc về người ấy nữa. Suy cho cùng, sống hơn nửa đời người. Ghét nhau chỉ làm mình đau khổ thêm, chi bằng tha thứ và quên đi. Ít ra, chúng ta cũng có cái gọi là thanh xuân tươi đẹp. Vì nhân quả tuần hoàn, cô ấy đã phải trả giá rất đắt, nếu Ngà cứ mãi thù hằn, thì Ngà sẽ giống cô ta, nhỏ nhen, ích kỉ. Chi bằng lơ đi, thân ai nấy lo, cho lòng thanh thản.
Với Tuấn Anh, một vợ, hai con, ba tầng, bốn bánh thế quá đủ. Thỉnh thoảng, Ngà vẫn giận vì Tuấn Anh say xỉn, nhưng nhìn chung, anh đã tiết chế hơn rất nhiều. Có nhiều dịp vợ chồng đi du lịch cùng bạn bè của anh, ai cũng nói Tuấn Anh giờ thay đổi, giờ giấc chuẩn mực hơn xưa. Ngà tự vui thầm, ít ra những chịu đựng của mình khi xưa đã được đền đáp. Mẹ chồng thương Ngà hơn con ruột, trước bà nghĩ Ngà nhỏ tuổi, nhõng nhẽo và đua đòi nên bà uốn nắn. Sống chung một thời gian, bà hiểu tính tình con dâu, lại yêu thương Ngà hơn, có gì hai mẹ con lại rù rì tâm sự. Ngà chín chắn hơn độ tuổi của mình, Ngà có sự cứng rắn, lý lẽ đủ để thuyết phục Tuấn Anh, nuôi dạy con cái trưởng thành, nên bà rất an tâm.
Qua câu chuyện này, tác giả gửi đến bạn đọc một mặt thực tế của đời sống, về tình cảm gia đình, tình yêu, tình bạn... Quả báo có thật, mình cứ sống chân thành, sẽ nhận được quả ngọt.
Mẹ của Ngà bị gia đình chồng ghét bỏ, bù lại gia đình nhỏ yêu thương, con cái nên người.
Phần lớn những người có khúc mắt trong lòng, thường dẫm đạp lên người khác để bù đắp đau khổ của bản thân, nếu ta thấy được khúc mắt đó, sẽ ko cảm thấy gì với hành động sốc nổi của Ngà. Ngà quen rất nhiều, chơi đùa với tình yêu, nên Ngà nhận lấy sự lãnh đạm thờ ơ của chồng, đó là trả quả. Khi Ngà chịu đựng, hi sinh và thay đổi vì tình yêu thật sự, cô lại gặt về quả ngọt ngào.
Tuấn Anh: người đàn ông phong trần nắng gió, dùng bóng hình khác để thay thế tình yêu đầu đời, đổi lại người ta cũng dùng anh làm thế thân. Anh gặp lại Ngà, nhưng vướng phải trách nhiệm. Cũng nhờ sợi dây định mệnh khéo sắp đặt, hai nửa yêu thương dù quanh co vẫn đến được với nhau. Trải qua thời gian xa cách vợ con, Tuấn Anh có thời gian chiêm nghiệm lại cuộc đời, dằn vặt trong nổi cô đơn, và nổi nhớ khôn nguôi, thấm cảnh cô đơn nhớ mong khi xưa của Ngà. Anh nhận ra sau tất cả VỢ CHÍNH LÀ NHÀ! Là tổ ấm mà anh không bao giờ muốn thay đổi.
Quan trọng nhất: vợ chồng phải chia sẻ với nhau. Phụ nữ mạnh mẽ cỡ nào, thì hãy cứ là chú mèo ngoan ngoãn trong đôi mắt chồng, là gấu mẹ vĩ đại với các con, và là cave khi trên giường cùng chồng nhé.
- Anh không cấm em chơi với bạn, và cũng không quan tâm là loại người nào có thể dày mặt như vậy. Nhưng em phải đủ tỉnh táo, đừng để bị cắn lần hai bởi cùng một con chó.
- Cô ấy thay đổi rồi mà, với lại em cũng thấy anh nói chuyện với cô ấy bình thường, sao giờ nói ghê vậy? Quá khứ ai cũng có lỗi lầm chứ.
- Anh nói chuyện để cô ta biết anh không ngại đối mặt với loại người cua chồng bạn, xem thử bản lĩnh gì mà khiến vợ mê mệt, cãi lại chồng. Sự thật khiến anh thất vọng quá, xấu xa cả người lẫn nết. Không biết lấy đâu ra tự tin cua dám cua chồng của em nhỉ? - Xí! Làm như anh đẹp lắm í.
- Anh không đẹp, nhưng không phải trẻ con như vợ để bị xỏ mũi. Hahaha. Phụ nữ đã xấu, còn có máu lăng loàn, lại còn bệnh ảo tưởng, anh cực ghét. Đàn bà có thể yếu, nhưng đừng hèn, có thể cũ nhưng đừng dơ (bá dơ), mà cô bạn của em có cả hai, ngay cả nhìn mặt, anh cũng thấy bẩn mắt.
Nghe anh nói vậy, Ngà nhớ tới những lời anh tâm sự với Thịnh về Thúy, có lẽ một phần vì bạn ấy có có chồng mà lại tán tỉnh anh, nên anh khinh và ghét. Đỉnh cao của ghét bỏ chính là hồ hởi rồi làm ngơ, anh từng nói với Ngà như thế, và giờ anh đang thực hiện. Ngà và cô ấy thỉnh thoảng vẫn liên lạc, đôi khi cô ta muốn nhờ hỏi anh việc gì, anh khinh khỉnh " xứng sao?". Lâu dần, Ngà hiểu tính chồng dễ bỏ qua nhưng khó tha thứ, cô cũng không nhắc về người ấy nữa. Suy cho cùng, sống hơn nửa đời người. Ghét nhau chỉ làm mình đau khổ thêm, chi bằng tha thứ và quên đi. Ít ra, chúng ta cũng có cái gọi là thanh xuân tươi đẹp. Vì nhân quả tuần hoàn, cô ấy đã phải trả giá rất đắt, nếu Ngà cứ mãi thù hằn, thì Ngà sẽ giống cô ta, nhỏ nhen, ích kỉ. Chi bằng lơ đi, thân ai nấy lo, cho lòng thanh thản.
Với Tuấn Anh, một vợ, hai con, ba tầng, bốn bánh thế quá đủ. Thỉnh thoảng, Ngà vẫn giận vì Tuấn Anh say xỉn, nhưng nhìn chung, anh đã tiết chế hơn rất nhiều. Có nhiều dịp vợ chồng đi du lịch cùng bạn bè của anh, ai cũng nói Tuấn Anh giờ thay đổi, giờ giấc chuẩn mực hơn xưa. Ngà tự vui thầm, ít ra những chịu đựng của mình khi xưa đã được đền đáp. Mẹ chồng thương Ngà hơn con ruột, trước bà nghĩ Ngà nhỏ tuổi, nhõng nhẽo và đua đòi nên bà uốn nắn. Sống chung một thời gian, bà hiểu tính tình con dâu, lại yêu thương Ngà hơn, có gì hai mẹ con lại rù rì tâm sự. Ngà chín chắn hơn độ tuổi của mình, Ngà có sự cứng rắn, lý lẽ đủ để thuyết phục Tuấn Anh, nuôi dạy con cái trưởng thành, nên bà rất an tâm.
Qua câu chuyện này, tác giả gửi đến bạn đọc một mặt thực tế của đời sống, về tình cảm gia đình, tình yêu, tình bạn... Quả báo có thật, mình cứ sống chân thành, sẽ nhận được quả ngọt.
Mẹ của Ngà bị gia đình chồng ghét bỏ, bù lại gia đình nhỏ yêu thương, con cái nên người.
Phần lớn những người có khúc mắt trong lòng, thường dẫm đạp lên người khác để bù đắp đau khổ của bản thân, nếu ta thấy được khúc mắt đó, sẽ ko cảm thấy gì với hành động sốc nổi của Ngà. Ngà quen rất nhiều, chơi đùa với tình yêu, nên Ngà nhận lấy sự lãnh đạm thờ ơ của chồng, đó là trả quả. Khi Ngà chịu đựng, hi sinh và thay đổi vì tình yêu thật sự, cô lại gặt về quả ngọt ngào.
Tuấn Anh: người đàn ông phong trần nắng gió, dùng bóng hình khác để thay thế tình yêu đầu đời, đổi lại người ta cũng dùng anh làm thế thân. Anh gặp lại Ngà, nhưng vướng phải trách nhiệm. Cũng nhờ sợi dây định mệnh khéo sắp đặt, hai nửa yêu thương dù quanh co vẫn đến được với nhau. Trải qua thời gian xa cách vợ con, Tuấn Anh có thời gian chiêm nghiệm lại cuộc đời, dằn vặt trong nổi cô đơn, và nổi nhớ khôn nguôi, thấm cảnh cô đơn nhớ mong khi xưa của Ngà. Anh nhận ra sau tất cả VỢ CHÍNH LÀ NHÀ! Là tổ ấm mà anh không bao giờ muốn thay đổi.
Quan trọng nhất: vợ chồng phải chia sẻ với nhau. Phụ nữ mạnh mẽ cỡ nào, thì hãy cứ là chú mèo ngoan ngoãn trong đôi mắt chồng, là gấu mẹ vĩ đại với các con, và là cave khi trên giường cùng chồng nhé.
Danh sách chương