Sau những ngày nghỉ lễ, tôi lại lao đầu vào học chuẩn bị kì thi chuyển cấp, tiếp tục ngủ lúc 12 giờ đêm và thức lúc 4 giờ sáng. Xe đạp đã sửa xong, nên chú không đưa đón tôi đi học nữa. Rất nhiều thói quen sẽ tạo nên tính cách. Dường như tôi quen với cái tính hay cà rỡn nhưng kiệm lời, nuông chiều tôi của chú mà sau này, nhiều vệ tinh vây quanh, tôi cũng chỉ thích những người tính tình giống chú.
Bẵng đi một thời gian, tôi nghiễm nhiên đậu vào một trường trung học phổ thông hệ A của quận. Mẹ vẫn bán cơm, nhưng chú đã không còn là khách quen của quán nữa. Tiệm sửa xe đóng cửa, và chú biệt tăm.
Ngày tôi sắp khai giảng, mẹ dắt tôi đi may áo dài, mẹ đưa ra khúc vải lụa tơ tằm màu trắng, không phải lụa Thái Tuấn như những bộ trước. Tôi nhìn mẹ thắc mắc, mẹ nhìn tôi, xoa đầu cười mà không nói gì cả. Sau khi lấy số đo xong ra về, trên đường về hai mẹ con mới tâm sự.
- Vải đó là chú Tuấn Anh tặng con, chúc mừng con đậu tốt nghiệp. Chú về Huế rồi, ba chú bệnh nặng con à, chắc chú không vô lại thành phố nữa.
Tôi bị đơ người trong vài giây, có thứ cảm xúc không rõ ràng len nhẹ. Rồi vài năm sau, khi đã thuộc về nhau, tôi được biết thêm anh đã chạy theo sau xe khi tôi tới trường, anh thấy quần áo dài cứ vướng vô giò đạp, tôi thì đạp quá nhanh nên không kịp gỡ, thế là ống quần áo dài te tua luôn. Anh tạo cho tôi một thói quen, đồng thời tạo luôn cho mình một thói quen, cứ tới 11g 30 là anh lại xách xe "đưa" tôi đi học, dù chỉ là âm thầm chạy phía sau.
Không bao lâu sau, gia đình tôi chuyển nhà ra ở riêng, không ở chung với nội nữa. Ra riêng, chúng tôi cũng thoải mái hơn, cuộc sống cứ vậy bình yên trôi qua. Người ta hay nói thời cấp 3 là thời điểm rung rinh mối tình đầu, tôi cũng từng nghĩ mở lòng ra, để có cái gì gọi là kỉ niệm thời đi học. Ngày đầu học lớp 10, trời lại đổ mưa tầm tả, mà tôi thì thích mưa lắm. Tôi đi học rất sớm, đứng trên ban công, đưa tay ra hứng từng giọt long lanh rơi. Có anh chàng đẹp trai, con nhà giàu từ sau lưng ngắm tôi rồi tủm tỉm cười. Con bạn tôi khều tay tôi chỉ trỏ, tôi xoay nhìn hắn, lườm cho phát rồi đi ra chỗ khác, tiếp tục ngắm mưa. Hắn đi đến, đứng kế bên tôi, cũng bắt chước đưa tay hứng mưa, tôi bắt đầu bực thật sự, tôi xoay nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn.
- Hòa đứng chỗ này phải không? Ngà đi chỗ khác, làm ơn đừng theo tui nữa.
- Cho Hòa theo đi, Hòa thích Ngà.
Tôi trợn mắt nhìn hắn, phồng má bỏ đi. Sao mà ghét.... Từ đó, tôi có biệt danh chảnh choẹ, khó gần nhất lớp. Được anh chàng đẹp trai nhất lớp cua mà còn chảnh. Con gái ghét rồi xa lánh, thế là tự nhiên tôi bị cô lập, càng bị ghét vì trai, thì con trai ở đâu cứ tỏ tình tới tấp, càng làm tôi nhìn đời bằng nửa con mắt. Rồi tôi tìm đến truyện tranh, bộ đầu tiên tôi đọc là Nữ Hoàng Ai Cập, đọc ghiền mê mẩn. Nhưng tôi đọc ngang hông nên không hiểu lắm, hên sao, trong lớp cũng có đứa mê truyện giống tôi, nó cũng ít nói như tôi vậy. Tôi tò mò truyện quá, mà không lẽ giờ mua lại từ đầu xem phí tiền quá, thế là mon men lại làm quen nhỏ, nhỏ nhìn tôi dò xét, rồi cũng cười kể lại cốt truyện cho tôi nghe. Thế là mỗi ngày đi học, tôi lại khều nhỏ ra hỏi chuyện, dần dà rồi thân, tám đủ chuyện trên đời. Thời cấp 3 trôi qua, tôi không có mảnh tình vắt vai, mà lại có một tình bạn đẹp, tưởng chừng như tôi bị les luôn ấy chứ.
Tôi đậu vào đại học khoa học xã hội và nhân văn, nhưng tôi không đi học, mà xin đi làm. Tôi muốn đi làm để có tiền đóng tiền học, ba mẹ có thể toàn tâm lo cho em tôi. Tôi xin làm phục vụ một quán bar trá hình là nhà hàng Nhật Bản. Lúc đi phỏng vấn, chỉ cần biết tiếng Anh, và tiếng Nhật cơ bản là được nhận, đi làm mặc áo dài nên tôi thích lắm. Ban ngày tôi học thêm tiếng Nhật, tối đi làm từ 19 giờ tới 24 giờ đêm. Lương thử việc đã được một triệu tám, rất cao so với cái thời vàng chỉ có 800 ngàn một chỉ.
Tuần lễ đầu tiên, tôi mặc áo dài đứng chào khách, phải trang điểm thật đậm, mang giày cao gót, đứng suốt năm tiếng, về nhà là nằm sải lai, hai cặp chân muốn rụng. Thế mà tôi tham lắm, ban ngày ngoài giờ đi học tiếng Nhật, tôi đi làm mẫu trang điểm cho học viên nữa cơ, cứ một lần được trả 20 ngàn, mất tầm 2 tiếng đưa mặt cho họ tô son trát phấn, tôi vừa có tiền, vừa học lóm được nghề trang điểm, sẵn để cái mặt vậy đi làm luôn, một công đôi ba chuyện. Một tuần đứng chào khách trôi qua, chân thì mỏi thật nhưng dù sao vẫn "sạch". Sang tuần thứ 2, hôm đó nhà hàng tiếp một phái đoàn Nhật Bản. Họ kêu chúng tôi ( nhân viên phục vụ) đứng xếp thành một hàng cho họ chọn. Xui xẻo sao mà tôi lại được chọn. Tôi ngớ người nhìn chị chủ, chị gật gật, chờ khách lên phòng rồi nói với tôi.
- Em lên đó phục vụ khách, xem họ muốn ăn hay uống gì thì chạy xuống order quầy bar và bếp. Nếu em dụ được họ cho em uống ly nước ngọt, em sẽ được trả thêm 20 ngàn vào lương.
- Sao phải dụ vậy chị? Nhân viên uống nước còn được trả thêm 20 ngàn á? - Vì nước em uống, khách phải trả 2 đô, chị trích trong 2 đô cho em 20 ngàn, nên ít khách nào cho nhân viên uống lắm, em phải dùng chiêu dụ hiểu không?
Tôi nhìn chị, lờ mờ hiểu ra cái nghề tôi làm không đơn giản chỉ là phục vụ, và đây không phải nhà hàng bình thường. Thế là tôi cắn răng lên phòng vip xem thế nào. Phòng nhỏ thôi, trang trí cách âm như dạng phòng karaoke, nhóm người Nhật ngồi sẵn, tôi và thêm mấy chị nữa lên, mấy chị rất tự nhiên ngồi cạnh với người chọn mình, chỉ mình tôi đứng như trời trồng ngơ ngác ngó. Ông khách chọn tôi khi nãy ngoắc tôi, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, tôi khá bực bội, rất muốn bỏ về, nhưng rồi lại tiếc công mình đứng cả tuần lễ, bỏ về mất toi 500 ngàn. Đành ngậm bồ hòn mà đến ngồi kế hắn. Anh ta cũng được, khá trẻ và tương đối tử tế trong đám khách tới đây. Khi cánh cửa phòng vừa đóng, bọn họ lập tức lộ nguyên hình là những thằng dâm dê, kinh tởm. Những người khác nhanh chóng ôm hôn, sờ soạn mấy chị kia đủ kiểu, tôi nhìn mà muốn buồn nôn. Trong đó, có một bạn vô làm cùng lúc với tôi, bị một thằng cha già Việt Nam đi cùng bóp ngực, nó sợ khóc tại chỗ. Chị chủ đi vô, không nói không rằng tặng ngay cho nó hai bạt tai đau điếng. Sau đó là hai nhân viên bảo vệ lên xốc nách nó lôi xuống lầu, quăng ra ngoài đường không thương tiếc.
Tôi nhìn thấy mà sợ, không dám cựa quậy luôn, ngày hôm đó may mắn thoát một màn. Tối đó, đám khách ở lại tầm 2 giờ sáng, qua 12 giờ 30, cứ thêm một giờ, tôi được trả thêm 20 ngàn. Sau khi khách về, tôi về nhà bắt đầu lo sợ. Qua hôm sau, tôi quyết định lên ứng lương, bằng với số ngày mình làm. Con thu ngân nó không chịu, chỉ cho tôi ứng có 500 ngàn, tính ra tôi phải được 600 cơ. Mà thôi kệ, tôi cầm tiền xong giả vờ đau bụng kinh, xin nó ít thuốc Panadol, nó bỏ lên lầu lấy thuốc, tôi ở dưới mở tủ lục lấy hồ sơ của mình, gấp nhỏ, chạy vội lên tầng một, giấu vô nhà vệ sinh. Sau khi nó xuống đưa tôi viên thuốc, tôi vờ uống trước mặt nó, đứng một chút, tôi lại nhăn mặt kêu đau nhiều hơn, tôi xin nghỉ một buổi. Nó nhìn tôi gườm gườm, rồi cũng gật đầu. Thế là tôi chạy như bay lên lầu bốn, chỗ phòng nghỉ của nhân viên, cầm giỏ xuống nhà vệ sinh lầu một lấy hồ sơ nhét vào đáy giỏ, lấy băng vệ sinh, son phấn dàn ra phủ lên, sau đó xách giỏ về. Ra cổng, bảo vệ xét giỏ, vừa ngó thấy băng vệ sinh, hắn đã phẩy phẩy tay cho đi, làm như thấy thứ gì ghê tởm lắm vậy.
Hôm đó, tầm 9 giờ là ba có mặt đón tôi, trên đường về, hai cha con tấp vô ăn phở, lần đầu tiên tôi giành trả tiền cho ba, bằng đồng lương đầu tiên của mình làm ra, khỏi phải nói, tôi thấy ba vui vẻ và tự hào như thế nào. Trong ánh mắt của ba rươm rướm như sắp khóc vậy. Tôi nhìn ba vậy, vừa hạnh phúc, vừa xấu hổ, nếu ba biết cái nghề của tôi, chắc ba đau lòng lắm. Nghĩ rồi mới thấy, tôi bỏ quán bar trá hình đó là đúng. Hôm sau, tôi lại mua báo tuổi trẻ về tiếp tục xin việc, ba mẹ biết tôi nghỉ việc, cũng không nói gì. Ba sợ tôi áp lực, kêu tôi lo học thôi, ba lo được. Còn mẹ thì nói đi làm cực quá, cứ ở nhà mẹ nuôi, sau này lấy chồng thì chồng nuôi. Mẹ nói xong lại bụm miệng cười, len lén nhìn ba, rồi nhìn tôi. Ba tối ấy hả, được mệnh danh là siêu khó, khó nhất ở bên nội. Ba học cao nhất trong nhà, lúc nào cũng nghiêm nghị, ít nói lắm luôn. Nhưng ba giỏi lắm, cái gì cũng làm được. Việc khó cỡ nào, cũng chỉ cần ba nhìn qua một lần là làm được ngay. Thế đấy, tôi nhìn ba mà thần tượng, nếu sau này có lấy chồng, thì tôi thích anh cũng giống như ba vậy.
Nghỉ ở nhà khoảng mấy tháng, tôi được ông anh họ giới thiệu vô làm công ty Ngọc Sương với vai trò thư kí, lương có một triệu hai, được cái không áp lực lắm, và thật sự sạch. Vì làm giờ hành chánh, nên tôi quyết định thi lại đại học, học tại chức buổi tối, ban ngày đi làm.
Làm được 2 năm, tôi xin vô làm điều phối viên công ty Nokia, vì tôi khá anh văn, nên apply thử thôi, không ngờ được nhận. Làm ở Ngọc Sương hai năm không tăng lương, chứ vừa xin thử việc bên đây đã là 1 triệu 4 rồi, thế là tôi lại có thêm kinh nghiệm làm điều phối.
Làm được gần 2 năm, công ty bị đòi lại mặt bằng, mở chi nhánh khác. Nơi đó ở tận quận Tân Bình, gần sân bay. Nhà tôi ở Bình Chánh, học đại học ở quận 3, giờ đi làm ở Tân Bình thật sự rất đuối. Tiền xăng không đủ, lấy đâu đóng tiền học. Một lần nữa, tôi phải nhảy việc.
Nhảy việc lần này, định mệnh của tôi bắt đầu. Tôi gặp lại anh, nhưng anh bây giờ anh là sếp của tôi, và đã có vợ. Trong mắt mọi người, kẻ thứ 3 có đáng ghét không? Với tôi, tôi cực ghét con giáp thứ 13 ấy, nhưng ghét của nào trời trao của ấy mọi người ạ.
Bẵng đi một thời gian, tôi nghiễm nhiên đậu vào một trường trung học phổ thông hệ A của quận. Mẹ vẫn bán cơm, nhưng chú đã không còn là khách quen của quán nữa. Tiệm sửa xe đóng cửa, và chú biệt tăm.
Ngày tôi sắp khai giảng, mẹ dắt tôi đi may áo dài, mẹ đưa ra khúc vải lụa tơ tằm màu trắng, không phải lụa Thái Tuấn như những bộ trước. Tôi nhìn mẹ thắc mắc, mẹ nhìn tôi, xoa đầu cười mà không nói gì cả. Sau khi lấy số đo xong ra về, trên đường về hai mẹ con mới tâm sự.
- Vải đó là chú Tuấn Anh tặng con, chúc mừng con đậu tốt nghiệp. Chú về Huế rồi, ba chú bệnh nặng con à, chắc chú không vô lại thành phố nữa.
Tôi bị đơ người trong vài giây, có thứ cảm xúc không rõ ràng len nhẹ. Rồi vài năm sau, khi đã thuộc về nhau, tôi được biết thêm anh đã chạy theo sau xe khi tôi tới trường, anh thấy quần áo dài cứ vướng vô giò đạp, tôi thì đạp quá nhanh nên không kịp gỡ, thế là ống quần áo dài te tua luôn. Anh tạo cho tôi một thói quen, đồng thời tạo luôn cho mình một thói quen, cứ tới 11g 30 là anh lại xách xe "đưa" tôi đi học, dù chỉ là âm thầm chạy phía sau.
Không bao lâu sau, gia đình tôi chuyển nhà ra ở riêng, không ở chung với nội nữa. Ra riêng, chúng tôi cũng thoải mái hơn, cuộc sống cứ vậy bình yên trôi qua. Người ta hay nói thời cấp 3 là thời điểm rung rinh mối tình đầu, tôi cũng từng nghĩ mở lòng ra, để có cái gì gọi là kỉ niệm thời đi học. Ngày đầu học lớp 10, trời lại đổ mưa tầm tả, mà tôi thì thích mưa lắm. Tôi đi học rất sớm, đứng trên ban công, đưa tay ra hứng từng giọt long lanh rơi. Có anh chàng đẹp trai, con nhà giàu từ sau lưng ngắm tôi rồi tủm tỉm cười. Con bạn tôi khều tay tôi chỉ trỏ, tôi xoay nhìn hắn, lườm cho phát rồi đi ra chỗ khác, tiếp tục ngắm mưa. Hắn đi đến, đứng kế bên tôi, cũng bắt chước đưa tay hứng mưa, tôi bắt đầu bực thật sự, tôi xoay nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn.
- Hòa đứng chỗ này phải không? Ngà đi chỗ khác, làm ơn đừng theo tui nữa.
- Cho Hòa theo đi, Hòa thích Ngà.
Tôi trợn mắt nhìn hắn, phồng má bỏ đi. Sao mà ghét.... Từ đó, tôi có biệt danh chảnh choẹ, khó gần nhất lớp. Được anh chàng đẹp trai nhất lớp cua mà còn chảnh. Con gái ghét rồi xa lánh, thế là tự nhiên tôi bị cô lập, càng bị ghét vì trai, thì con trai ở đâu cứ tỏ tình tới tấp, càng làm tôi nhìn đời bằng nửa con mắt. Rồi tôi tìm đến truyện tranh, bộ đầu tiên tôi đọc là Nữ Hoàng Ai Cập, đọc ghiền mê mẩn. Nhưng tôi đọc ngang hông nên không hiểu lắm, hên sao, trong lớp cũng có đứa mê truyện giống tôi, nó cũng ít nói như tôi vậy. Tôi tò mò truyện quá, mà không lẽ giờ mua lại từ đầu xem phí tiền quá, thế là mon men lại làm quen nhỏ, nhỏ nhìn tôi dò xét, rồi cũng cười kể lại cốt truyện cho tôi nghe. Thế là mỗi ngày đi học, tôi lại khều nhỏ ra hỏi chuyện, dần dà rồi thân, tám đủ chuyện trên đời. Thời cấp 3 trôi qua, tôi không có mảnh tình vắt vai, mà lại có một tình bạn đẹp, tưởng chừng như tôi bị les luôn ấy chứ.
Tôi đậu vào đại học khoa học xã hội và nhân văn, nhưng tôi không đi học, mà xin đi làm. Tôi muốn đi làm để có tiền đóng tiền học, ba mẹ có thể toàn tâm lo cho em tôi. Tôi xin làm phục vụ một quán bar trá hình là nhà hàng Nhật Bản. Lúc đi phỏng vấn, chỉ cần biết tiếng Anh, và tiếng Nhật cơ bản là được nhận, đi làm mặc áo dài nên tôi thích lắm. Ban ngày tôi học thêm tiếng Nhật, tối đi làm từ 19 giờ tới 24 giờ đêm. Lương thử việc đã được một triệu tám, rất cao so với cái thời vàng chỉ có 800 ngàn một chỉ.
Tuần lễ đầu tiên, tôi mặc áo dài đứng chào khách, phải trang điểm thật đậm, mang giày cao gót, đứng suốt năm tiếng, về nhà là nằm sải lai, hai cặp chân muốn rụng. Thế mà tôi tham lắm, ban ngày ngoài giờ đi học tiếng Nhật, tôi đi làm mẫu trang điểm cho học viên nữa cơ, cứ một lần được trả 20 ngàn, mất tầm 2 tiếng đưa mặt cho họ tô son trát phấn, tôi vừa có tiền, vừa học lóm được nghề trang điểm, sẵn để cái mặt vậy đi làm luôn, một công đôi ba chuyện. Một tuần đứng chào khách trôi qua, chân thì mỏi thật nhưng dù sao vẫn "sạch". Sang tuần thứ 2, hôm đó nhà hàng tiếp một phái đoàn Nhật Bản. Họ kêu chúng tôi ( nhân viên phục vụ) đứng xếp thành một hàng cho họ chọn. Xui xẻo sao mà tôi lại được chọn. Tôi ngớ người nhìn chị chủ, chị gật gật, chờ khách lên phòng rồi nói với tôi.
- Em lên đó phục vụ khách, xem họ muốn ăn hay uống gì thì chạy xuống order quầy bar và bếp. Nếu em dụ được họ cho em uống ly nước ngọt, em sẽ được trả thêm 20 ngàn vào lương.
- Sao phải dụ vậy chị? Nhân viên uống nước còn được trả thêm 20 ngàn á? - Vì nước em uống, khách phải trả 2 đô, chị trích trong 2 đô cho em 20 ngàn, nên ít khách nào cho nhân viên uống lắm, em phải dùng chiêu dụ hiểu không?
Tôi nhìn chị, lờ mờ hiểu ra cái nghề tôi làm không đơn giản chỉ là phục vụ, và đây không phải nhà hàng bình thường. Thế là tôi cắn răng lên phòng vip xem thế nào. Phòng nhỏ thôi, trang trí cách âm như dạng phòng karaoke, nhóm người Nhật ngồi sẵn, tôi và thêm mấy chị nữa lên, mấy chị rất tự nhiên ngồi cạnh với người chọn mình, chỉ mình tôi đứng như trời trồng ngơ ngác ngó. Ông khách chọn tôi khi nãy ngoắc tôi, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, tôi khá bực bội, rất muốn bỏ về, nhưng rồi lại tiếc công mình đứng cả tuần lễ, bỏ về mất toi 500 ngàn. Đành ngậm bồ hòn mà đến ngồi kế hắn. Anh ta cũng được, khá trẻ và tương đối tử tế trong đám khách tới đây. Khi cánh cửa phòng vừa đóng, bọn họ lập tức lộ nguyên hình là những thằng dâm dê, kinh tởm. Những người khác nhanh chóng ôm hôn, sờ soạn mấy chị kia đủ kiểu, tôi nhìn mà muốn buồn nôn. Trong đó, có một bạn vô làm cùng lúc với tôi, bị một thằng cha già Việt Nam đi cùng bóp ngực, nó sợ khóc tại chỗ. Chị chủ đi vô, không nói không rằng tặng ngay cho nó hai bạt tai đau điếng. Sau đó là hai nhân viên bảo vệ lên xốc nách nó lôi xuống lầu, quăng ra ngoài đường không thương tiếc.
Tôi nhìn thấy mà sợ, không dám cựa quậy luôn, ngày hôm đó may mắn thoát một màn. Tối đó, đám khách ở lại tầm 2 giờ sáng, qua 12 giờ 30, cứ thêm một giờ, tôi được trả thêm 20 ngàn. Sau khi khách về, tôi về nhà bắt đầu lo sợ. Qua hôm sau, tôi quyết định lên ứng lương, bằng với số ngày mình làm. Con thu ngân nó không chịu, chỉ cho tôi ứng có 500 ngàn, tính ra tôi phải được 600 cơ. Mà thôi kệ, tôi cầm tiền xong giả vờ đau bụng kinh, xin nó ít thuốc Panadol, nó bỏ lên lầu lấy thuốc, tôi ở dưới mở tủ lục lấy hồ sơ của mình, gấp nhỏ, chạy vội lên tầng một, giấu vô nhà vệ sinh. Sau khi nó xuống đưa tôi viên thuốc, tôi vờ uống trước mặt nó, đứng một chút, tôi lại nhăn mặt kêu đau nhiều hơn, tôi xin nghỉ một buổi. Nó nhìn tôi gườm gườm, rồi cũng gật đầu. Thế là tôi chạy như bay lên lầu bốn, chỗ phòng nghỉ của nhân viên, cầm giỏ xuống nhà vệ sinh lầu một lấy hồ sơ nhét vào đáy giỏ, lấy băng vệ sinh, son phấn dàn ra phủ lên, sau đó xách giỏ về. Ra cổng, bảo vệ xét giỏ, vừa ngó thấy băng vệ sinh, hắn đã phẩy phẩy tay cho đi, làm như thấy thứ gì ghê tởm lắm vậy.
Hôm đó, tầm 9 giờ là ba có mặt đón tôi, trên đường về, hai cha con tấp vô ăn phở, lần đầu tiên tôi giành trả tiền cho ba, bằng đồng lương đầu tiên của mình làm ra, khỏi phải nói, tôi thấy ba vui vẻ và tự hào như thế nào. Trong ánh mắt của ba rươm rướm như sắp khóc vậy. Tôi nhìn ba vậy, vừa hạnh phúc, vừa xấu hổ, nếu ba biết cái nghề của tôi, chắc ba đau lòng lắm. Nghĩ rồi mới thấy, tôi bỏ quán bar trá hình đó là đúng. Hôm sau, tôi lại mua báo tuổi trẻ về tiếp tục xin việc, ba mẹ biết tôi nghỉ việc, cũng không nói gì. Ba sợ tôi áp lực, kêu tôi lo học thôi, ba lo được. Còn mẹ thì nói đi làm cực quá, cứ ở nhà mẹ nuôi, sau này lấy chồng thì chồng nuôi. Mẹ nói xong lại bụm miệng cười, len lén nhìn ba, rồi nhìn tôi. Ba tối ấy hả, được mệnh danh là siêu khó, khó nhất ở bên nội. Ba học cao nhất trong nhà, lúc nào cũng nghiêm nghị, ít nói lắm luôn. Nhưng ba giỏi lắm, cái gì cũng làm được. Việc khó cỡ nào, cũng chỉ cần ba nhìn qua một lần là làm được ngay. Thế đấy, tôi nhìn ba mà thần tượng, nếu sau này có lấy chồng, thì tôi thích anh cũng giống như ba vậy.
Nghỉ ở nhà khoảng mấy tháng, tôi được ông anh họ giới thiệu vô làm công ty Ngọc Sương với vai trò thư kí, lương có một triệu hai, được cái không áp lực lắm, và thật sự sạch. Vì làm giờ hành chánh, nên tôi quyết định thi lại đại học, học tại chức buổi tối, ban ngày đi làm.
Làm được 2 năm, tôi xin vô làm điều phối viên công ty Nokia, vì tôi khá anh văn, nên apply thử thôi, không ngờ được nhận. Làm ở Ngọc Sương hai năm không tăng lương, chứ vừa xin thử việc bên đây đã là 1 triệu 4 rồi, thế là tôi lại có thêm kinh nghiệm làm điều phối.
Làm được gần 2 năm, công ty bị đòi lại mặt bằng, mở chi nhánh khác. Nơi đó ở tận quận Tân Bình, gần sân bay. Nhà tôi ở Bình Chánh, học đại học ở quận 3, giờ đi làm ở Tân Bình thật sự rất đuối. Tiền xăng không đủ, lấy đâu đóng tiền học. Một lần nữa, tôi phải nhảy việc.
Nhảy việc lần này, định mệnh của tôi bắt đầu. Tôi gặp lại anh, nhưng anh bây giờ anh là sếp của tôi, và đã có vợ. Trong mắt mọi người, kẻ thứ 3 có đáng ghét không? Với tôi, tôi cực ghét con giáp thứ 13 ấy, nhưng ghét của nào trời trao của ấy mọi người ạ.
Danh sách chương