Nhưng cô rất mau chóng lấy lại vẻ bình thường, tiếp tục giới thiệu: “Thế nên, chị Cố có thể gọi là người được cưng chiều nhất trên đời này, cũng giống như đã có được vũ trụ, vì vậy chị mặc lên người bộ Bầu Trời Đầy Sao này thì mới thể hiện được hết địa vị và khí chất cao quý của chị.” Khi An Điềm nói những lời này thì cảm thấy mình sắp nôn đến nơi rồi, nhưng vì miếng cơm manh áo, cô đành phải chọn cách nịnh hót Chu Mộng Chỉ một cách giả tạo thôi. “Ý tưởng thiết kế của cô đúng là rất hay.” Lời giới thiệu của An Điềm khiến Chu Mộng Chỉ nghe thấy rất thích thú. Còn Cố Thiên Tuấn thì cũng kinh ngạc trước bộ trang phục của An Điềm, anh hoàn toàn không ngờ An Điềm lại có tài năng thiết kế khiến người ta cảm thán như vậy! Lúc đầu anh và Chu Mộng Chỉ chỉ tùy tiện nói thế thôi, thế mà cô vẫn có thể thiết kế ra bộ váy đẹp thế này! Cố Thiên Tuấn bất giác đứng dậy, bước đến chỗ chiếc hộp, nhìn vào bộ váy vừa lộng lẫy vừa đầy hàm ý ấy rồi đột nhiên ý thức được rằng, anh dường như chưa bao giờ thật sự hiểu An Điềm! “Thiên Tuấn, anh thấy bộ trang phục này có đẹp không?” Chu Mộng Chỉ lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ thất thần này của Cố Thiên Tuấn, cũng may lúc này Cố Thiên Tuấn đang nhìn bộ váy chứ không phải đang nhìn An Điềm, nếu không Chu Mộng Chỉ sẽ lại suy nghĩ lung tung này nọ một trận! Cố Thiên Tuấn nghe Chu Mộng Chỉ hỏi thì lập tức gật đầu: “Anh cảm thấy ý tưởng thiết kế và thành phẩm của cô An quả nhiên là rất tuyệt!” Tuy Cố Thiên Tuấn không phải là chuyên gia trong lĩnh vực thiết kế, nhưng là một người bình thường thì anh vẫn cảm thấy tác phẩm của An Điềm quả thực là đã gây chấn động. Cố Thiên Tuấn quay sang nhìn Chu Mộng Chỉ: “Mộng Chỉ, em cũng học thiết kế thời trang mà, em nghĩ thế nào?” Chu Mộng Chỉ thấy Cố Thiên Tuấn đột nhiên hỏi đến kiến thức chuyên ngành của mình thì lập tức giật mình, khi học đại học, cô ta ngày đêm chỉ nghĩ cách làm sao chiếm được trái tim Cố Thiên Tuấn, hoàn toàn chẳng chuyên tâm học hành, đến tận khi tốt nghiệp rồi cũng hầu như không đụng đến sách vở, cũng không quan tâm tới các xu hướng thời trang mới nhất, làm gì mà biết nhận xét? “Bộ váy này... bộ váy này... ý tưởng rất hay...” Chu Mộng Chỉ lắp bắp một lúc mới nói được một câu, “Vật liệu chọn may váy cũng rất được, ngoài ra các ngôi sao được may thủ công cũng rất khéo.” An Điềm trông thấy dáng vẻ ấy của Chu Mộng Chỉ thì không kiềm được mà phì cười trong bụng, Chu Mộng Chỉ này từng học thiết kế thời trang sao? Nhưng sao cô ta hình như còn không biết dùng từ chuyên ngành nữa! Việc đánh giá đơn giản như vậy mà cũng không làm được! Chắc chắn là do làm phu nhân Cố sướng quá nên đầu óc thối nát cả rồi! Tuy An Điềm trước nay không bao giờ thích trực tiếp hoặc ngầm chê bai người khác thế này, nhưng cô ả Chu Mộng Chỉ này thật sự không thể khiến cô ưa được điểm nào cả. An Điềm lúc đầu cho rằng tuy Chu Mộng Chỉ đã làm nhiều điều không đúng, nhưng dù sao cũng cho người ta có cảm giác bình dị dễ gần, hơn nữa mặt mũi đúng là rất xinh đẹp. Nhưng kể từ sau lần Chu Mộng Chỉ cố ý bảo cô và Lý An Ni cùng ngồi xe về thì An Điềm đã hoàn toàn mất đi mọi ấn tượng tốt đẹp. Ả Chu Mộng Chỉ này ngoài cái mặt đẹp và vẻ đoan chính giả tạo khi ở bên chồng ra thì chẳng có điểm nào là ngửi được cả! Cố Thiên Tuấn thấy vẻ lắp bắp của Chu Mộng Chỉ thì trong lòng có hơi thất vọng, một Mộng Chỉ lanh lợi trước đây giờ dường như đã không còn nữa rồi! Nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng tình cảm anh dành cho cô, anh cười rồi hỏi Chu Mộng Chỉ: “Thế em có thích bộ váy này không?” “Đương nhiên là thích rồi!” Chu Mộng Chỉ lập tức gật đầu, sau đó quay sang An Điềm cười gượng gạo: “Cảm ơn cô nhé An Điềm, đã cất công thiết kế cho tôi một bộ váy đẹp như thế.” “Đợi đến ngày chị ba mặc bộ váy này lên thì sẽ càng đẹp hơn nữa!” Lâm Hiểu Hiểu nhìn Chu Mộng Chỉ đầy ngưỡng mộ, “Hôm đó thì chị chắc chắn sẽ là người phụ nữ đẹp nhất trên đời!” “Hiểu Hiểu dẻo miệng thật đấy!” Chu Mộng Chỉ tán dương. Lúc này, Lâm Hiểu Hiểu chợt nhìn bộ váy rồi lại quay sang nhìn An Điềm, nói một cách luyến tiếc: “Chỉ tiếc là An Điềm không được tận mắt thấy tác phẩm của mình rực rỡ thế nào rồi, ôi...” “Thật ra, tôi cũng không muốn...” An Điềm chưa kịp nói dứt câu thì Chu Mộng Chỉ chợt xen vào. “Hay là thế này đi, mời cả cô An đến dự tiệc kỉ niệm ngày cưới của tôi và Thiên Tuấn là được rồi.” Chu Mộng Chỉ thấy Lâm Hiểu Hiểu có vẻ rất thân thiết với An Điềm, thế nên muốn tỏ vẻ là người biết điều, dù sao có thêm một người đến ngưỡng mộ sự hạnh phúc của cô ta thì có gì là không được chứ? Nhưng Cố Thiên Tuấn đứng bên cạnh thì lại cảm thấy không ổn, bắt An Điềm may trang phục cho Mộng Chỉ đã đành, bây giờ lại còn bắt cô phải đến nhìn hai vợ chồng họ ân ái sao? Năm xưa anh đã làm cô tổn thương, bây giờ lẽ nào lại khiến cô tổn thương thêm lần nữa? Cần phải biết, anh và Chu Mộng Chỉ mỗi lần tổ chức kỉ niệm ngày cưới đều sẽ tái hiện lại khung cảnh lễ cưới năm xưa, chẳng hạn như đọc lời thề kết hôn, sau đó hôn nhau, nhìn nhau đắm đuối! Cho dù trong lòng An Điềm không còn anh đi nữa, nhưng bắt cô phải chứng kiến cảnh tượng đó thì đúng là quá độc ác rồi! “Cô An, nếu cô có việc bận thì không cần đến cũng được.” Cố Thiên Tuấn cũng không muốn đối xử tàn nhẫn như vậy với An Điềm. Chu Mộng Chỉ nghe Cố Thiên Tuấn nói như thế thì tưởng rằng anh chê bai thân phận An Điềm thấp kém, không xứng tham gia vào buổi tiệc thượng lưu này nên mới nói vậy, vậy nên trong lòng càng đắc ý hơn. Cô ta mỉm cười với Cố Thiên Tuấn rồi tỏ vẻ đại lượng nói: “Thiên Tuấn, cô An thì bận việc gì chứ? Kỉ niệm ngày cưới của chúng ta là một dịp trọng đại nhất của thành phố H, cô An chắc cũng sẽ không muốn bỏ lỡ đâu.” Ha ha... An Điềm thầm cười lạnh, tôi thà ra đường xem mãi võ sơn đông còn hơn là đi xem hai người ân ái đấy có hiểu không hả? Trong lúc An Điềm đang nghĩ cách từ chối thì Lâm Hiểu Hiểu lại quyết định thay cô: “Trời ơi, anh ba, An Điềm dạo này cũng không có việc gì, cô ấy là trợ lí của em, em biết cô ấy làm việc gì mà. Vả lại, được nhìn thấy tác phẩm của mình được mọi người tán dương, đối với một nhà thiết kế mà nói chính là một cảm giác thành tựu mà!” Lâm Hiểu Hiểu nói như thế hoàn toàn xuất phát từ ý tốt, cô quay sang nhìn An Điềm bằng ánh mắt kì vọng rồi hỏi: “Cô thấy tôi nói có đúng không, An Điềm?” An Điềm nhìn Lâm Hiểu Hiểu, không biết trả lời thế nào, cứ lắp bắp: “Tôi... chuyện đó...” “Làm gì ấp a ấp úng vậy?” Lâm Hiểu Hiểu phẩy tay, tỏ ý bảo An Điềm không cần nói nữa, cô quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ rồi nói: “Anh ba chị ba, hôm kỉ niệm ngày cưới của anh chị, em và An Điềm chắc chắn sẽ có mặt!” Lâm Hiểu Hiểu nói xong còn vỗ vỗ vào vai An Điềm. Sự việc đã đến nước này, An Điềm còn nói được gì? Tuy vừa nghĩ đến cảnh hôm ấy sẽ phải nhìn Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ ân ái, An Điềm đã cảm thấy buồn nôn. Nhưng cô cũng không có lí do gì để từ chối, đành phải chấp nhận bị hành hạ thôi! Nếu năm xưa cô không mù mắt lấy nhầm người thì bây giờ có phải khổ sở thế này không? “Vậy thì quyết định vậy đi, chị ba, khi nào chị phát thiệp thì phát cho em hai cái nhé, em sẽ đưa cho An Điềm luôn!” Lâm Hiểm Hiểu vỗ tay vui vẻ, hoàn toàn không nhận ra nụ cười gượng gạo của An Điềm. “Được rồi, chị nhớ rồi.” Chu Mộng Chỉ mỉm cười với Lâm Hiểu Hiểu, thấy Lâm Hiểu Hiểu đối xử tốt như thế An Điềm như thế, cô ta cảm thấy thái độ với An Điềm sau này phải tốt hơn một chút. “Vậy được rồi!” Lâm Hiểu Hiểu thở phào, xác nhận lại với Chu Mộng Chỉ, “Chị ba, chị không có ý kiến gì với tác phẩm của An Điềm đúng không?” “Không có!” Chu Mộng Chỉ gật đầu, “Tác phẩm của cô An Điềm rất đẹp rất hoàn hảo!” “Vậy hay rồi!” Lâm Hiểu Hiểu gật đầu, sau đó quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn cười bí ẩn, “Anh ba, anh xem tác phẩm của An Điềm đã khiến chị ba mà anh yêu nhất hài lòng như vậy, anh có phải nên... có phải nên... tăng thêm chút tiền không?” Lâm Hiểu Hiểu vừa nói vừa đưa hai ngón cái ngón trỏ lên xoa xoa làm động tác đếm tiền.
Danh sách chương