“Hiểu Hiểu, cô cũng sắc sảo quá nhỉ, mắng người mà không có từ ngữ thô tục!” An Điềm nhìn Lâm Hiểu Hiểu gật đầu với vẻ khâm phục. “Trước giờ tôi không nhận ra là cô có bản lĩnh này đấy!” “Hồi xưa chị đây từng làm MC cho trường, còn ở trong nhóm biện luận một thời gian, đồng thời còn nhận được danh hiệu “quán quân biện luận”, thế nên việc cãi nhau, còn ai giỏi hơn tôi?” Lâm Hiểu Hiểu lắc cổ một cách tự hào, tỏ vẻ ta đây là “chị đại của xã hội”. “Rồi rồi rồi, cô giỏi nhất!” Lần này An Điềm cũng rất ngưỡng mộ Lâm Hiểu Hiểu. Cô rất thích những người sống không ràng buộc, lớn tiếng phản đối vào mọi lúc mọi nơi. Cô cảm thấy rằng những người đó sống rất tự do. Tuy nhiên, An Điềm cũng biết rằng những người sống không ràng buộc cũng là những người được yêu chiều từ bé. Còn những người chịu đủ khó khăn, ngay cả khi kiêu ngạo, họ cũng sẽ bị cuộc sống khó khăn làm mất đi vẻ sắc sảo, sau đó lại sống một cách dè dặt và khôn khéo. “Ôi…” An Điềm nghĩ về bản thân. Trước đây, cô cũng từng sống không ràng buộc như Lâm Hiểu Hiểu. Tuy nhiên, sau khi cô gặp Cố Thiên Tuấn thì mọi thứ đã thay đổi. Thấy An Điềm thở dài, Lâm Hiểu Hiểu tưởng cô vẫn còn giận Lý An Ni, liền bước tới và vỗ vai cô rồi nói: “An Điềm, cô Lý An Ni này cũng quá đáng thật. Vốn dĩ, tháng sau tôi sẽ cùng cô ta quay quảng cáo để phát ngôn cho công ty Tô Thị, cô ta cũng khá tốt với anh trai của tôi, nên tôi cũng muốn mời cô ta đến đây chơi, không ngờ cô ta vuốt mặt không nể mũi! Nhưng cô cũng đừng giận quá, dù gì cô ta và anh tôi vẫn còn có một mối quan hệ.” “Ừ nhỉ, cô còn phải làm việc chung với Lý An Ni nữa kia mà!” An Điềm vừa nghe thấy vậy liền hơi khó xử. Vừa rồi chỉ lo giận Lý An Ni nên An Điềm đã không nghĩ đến vấn đề này. Lý An Ni và Lâm Kính Trạch có mối quan hệ, lại còn phải phát ngôn cho công ty Tô Thị, còn phải hợp tác với Lâm Hiểu Hiểu, vậy mà cô đã làm mích lòng Lý An Ni, An Điềm cảm thấy rằng mọi chuyện sẽ không thể xấu hơn được nữa. Nhưng Lâm Hiểu Hiểu vì mình mà gây gổ với Lý An Ni nên trong lòng An Điềm thấy hơi khó chịu: “Hiểu Hiểu, dù gì hai người vẫn phải làm việc cùng nhau, anh của cô và Lý An Ni còn có mối quan hệ, vừa rồi cô nói cô ấy như thế, có phải hơi…” “Không việc gì đâu!” Lâm Hiểu Hiểu vẫy tay một cách thờ ơ. “Trên đời này, chỉ cần tôi nghĩ cô ta không phải là người tốt, tôi sẽ xử thẳng luôn. Làm việc chung thì làm việc chung, có gì mà ghê gớm. Còn về việc cô ta và anh tôi…” Lâm Hiểu Hiểu nói đến đây liền nhún vai: “Tóm lại, bố tôi sẽ không cho anh tôi cưới một ngôi sao làm vợ đâu. Hơn nữa, anh tôi tốt với cô Lý An Ni này như vậy, không phải vì thích cô ta, mà bởi vì Lý An Ni đã phẫu thuật trông rất giống với Thẩm…” “Thẩm gì?” An Điềm cau mày. Cô cẩn thận nhớ lại, dường như chưa bao giờ nghe đến tên của cô gái này. “Trời ơi, đó là chuyện của anh tôi, nếu nói thì phải bắt đầu nói từ vài năm trước đây lận!” Lâm Hiểu Hiểu phẩy tay, không muốn nói tiếp nữa. “Chuyện này phức tạp lắm, nhất thời tôi không thể nói rõ được. Nhưng An Điềm à, cô yên tâm. Chuyện của Lý An Ni hoàn toàn chẳng đáng chuyện!” “Được rồi.” An Điềm gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng. “Được rồi. Lý An Ni đã bị đuổi đi rồi, bây giờ tôi cũng không còn việc gì nữa, cô về nghỉ ngơi đi.” Mặc dù đã bị Lý An Ni chọc giận một chút, nhưng tâm trạng của Lâm Hiểu Hiểu vẫn rất tốt, bởi vì anh Tô của cô đã nhận trà xanh do cô mua. “Thôi được, vậy cô có việc gì thì cứ gọi tôi!” An Điềm ngày càng nhận ra, làm trợ lý cho Lâm Hiểu Hiểu là một công việc vô cùng thoải mái. Thường ngày, ngoài việc chạy đi mua đồ lặt vặt và tiếp khách ra, hầu như chẳng còn việc gì khác nữa. Cô còn tranh thủ thời gian rảnh, thiết kế được mấy mẫu quần áo nữa đấy! Sau khi dặn dò Lâm Hiểu Hiểu xong, An Điềm liền trở về văn phòng của mình. Ngày hôm nay, ngoại trừ việc của Lý An Ni, An Điềm được sống rất yên tĩnh. Sau khi tan ca, An Điềm về nhà và ngủ sớm, vì ngày hôm sau, cô phải đến nhà của Lý Tư Kỳ để thăm An An. Ngày hôm sau mặt trời chiếu sáng, thời tiết rất đẹp, An Điềm thức dậy thật sớm rồi đến trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ chơi cho An An và Mỹ Mỹ. An Điềm cũng mua thêm nhiều đồ bổ, vì mẹ chồng của Lý Tư Kỳ là Ôn Mỹ Lan đang bị bệnh. Mặc dù cô không thích Ôn Mỹ Lan cho lắm, nhưng dù gì bà ấy cũng là mẹ chồng của Tư Kỳ, nên An Điềm cảm thấy mình cũng nên bày tỏ chút tâm ý. Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, An Điềm tay xách nách mang đi đến trước cửa nhà Lý Tư Kỳ. Cô đặt các món quà trên tay xuống sàn rồi bấm chuông cửa. Tuy nhiên, chuông cửa reo được một lúc nhưng không thấy ai ra mở cửa, An Điềm cảm thấy lạ nên bấm lại một lần nữa. Một lúc lâu sau, An Điềm mới nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Lý Tư Kỳ: “Xin chờ một lát, đến đây ngay.” An Điềm nghe thấy giọng của Lý Tư Kỳ, ngay lập tức yên tâm mà mỉm cười. Cô cầm các món quà lên, tay cô hơi đau vì đã xách đống quà này suốt đường đến đây. Lúc này, cánh cửa được mở ra. Song, khi An Điềm nhìn thấy Lý Tư Kỳ, cô bỗng sững sờ: Sao Tư Kỳ lại tiều tụy như thế này? Lý Tư Kỳ cột đại mái tóc ra phía sau, mái tóc vốn đen mướt và mềm mại bây giờ trở nên khô xơ và xù xì. Cô đang đeo tạp dề, bên trong tạp dề là bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Khuôn mặt của Lý Tư Kỳ có phần vàng vọt, đôi má đầy đặn và trắng bóng trước đây đã hốc hác hơn. Không chỉ vậy, bọng mắt và quầng thâm trên mắt Lý Tư Kỳ cũng rất nghiêm trọng. Bất khi vào lúc nào, Lý Tư Kỳ luôn là một người phụ nữ rất tinh tế và gọn gàng, An Điềm chưa từng thấy cô như thế này bao giờ, vì vậy cô cứ xách đống quà mà đứng ngây ra tại chỗ, cũng không biết phải nói gì. Lý Tư Kỳ đã mệt mỏi đến mức nhìn mà không hiểu được biểu cảm trên mặt An Điềm. Cô cố mỉm cười với An Điềm: “Tiểu Điềm à, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau vào nhà đi chứ!” An Điềm vội hoàn hồn lại trong sự ngạc nhiên. Đôi mắt cô lướt qua những nếp nhăn ở đuôi mắt của Lý Tư Kỳ rồi xách đống quà đi vào nhà mà không hiểu gì cả. Nhưng sau khi An Điềm bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt càng làm cô sững sờ hơn. Ngôi nhà sạch sẽ và ngăn nắp trước đây bây giờ đang rất bừa bộn, quần áo và khăn tắm được ném đại trên ghế sofa, trên ghế, thậm chí cả trên bàn. An Điềm muốn đặt đống quà trên tay mình xuống bàn, nhưng vừa bước tới một bước, đột nhiên cô cảm thấy mình như sắp bị vấp ngã. “Tiểu Điềm, cẩn thận một chút!” Lý Tư Kỳ nhìn thấy vậy liền vội vàng bước tới, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy An Điềm. “Ôi trời ơi!” An Điềm vỗ vỗ vào ngực, vừa rồi nếu cô ngã, vậy số thuốc bổ mua cho Ôn Mỹ Lan đều bị vỡ nát luôn rồi! “Mình xin lỗi, Tiểu Điềm. Dạo này mình bận quá, không có thời gian dọn dẹp.” Lý Tư Kỳ ngượng ngùng khom người xuống nhặt chiếc khăn suýt làm An Điềm ngã lên rồi ném nó vào thùng rác. Cuối cùng An Điềm không chịu được, cô đặt các món quà trong tay lên bàn, vừa gom quần áo trên ghế sofa để sang một bên vừa hỏi: “Tư Kỳ, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?” “Ôi, nói ra thì dài lắm.” Lý Tư Kỳ vuốt vuốt mái tóc rối bù của mình rồi nói với vẻ mệt mỏi. “Chẳng phải dạo này mẹ chồng của mình bị ốm à? Rồi bà ấy…” Lý Tư Kỳ còn chưa nói xong, bỗng một vật thể lạ lập tức bay qua trước mắt cô, đâm thẳng vào mặt An Điềm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện