“Chuyện là thế này.” An Điềm sợ sẽ gây ra những hiểu lầm không cần thiết, nên đã nhanh chóng giải thích. “Tô tổng, anh Lâm rất có hứng thú với đôi bông tai san hô của anh. Một người bạn của anh ấy rất thích phong cách trang sức Rococo đầu thế kỷ 19, vậy nên anh ấy muốn sưu tập nó. Tôi đang định cùng anh Lâm đi tìm anh đây.”

“Hóa ra là thế.” Tô Thanh Dương gật đầu, vẻ mặt đã dịu đi đôi chút.

An Điềm nói rồi vội trả lại đôi bông tai san hô cho Tô Thanh Dương.

Tô Thanh Dương nhìn An Điềm bằng một ánh mắt phức tạp, và cuối cùng cũng cầm lấy.

“Anh Lâm, cám ơn anh đã xem trọng đôi bông tai san hô này của tôi. Chỉ là, tôi nghĩ rằng nó đã có chủ rồi. Tôi muốn tặng nó cho người đó.” Tô Thanh Dương không vì việc Lâm Kính Trạch là đối tác mà từ bỏ quan điểm của mình. Ngược lại, khi nói câu này, anh còn nhìn vào An Điềm với vẻ nghiêm túc.

An Điềm cũng đã để ý thấy hành động của Tô Thanh Dương. Cô cau mày lại và vội vàng cảnh cáo mình, rằng cô không được tự đa tình với Tô tổng tuổi trẻ tài cao.

Sau khi liếc nhìn An Điềm một cái, Tô Thanh Dương đưa ra một sự thỏa hiệp với Lâm Kính Dương: “Nhưng tôi cũng sẽ không để cho anh Lâm trở về tay không đâu.”

Tô Thanh Dương cất đôi bông tai san hô vào và nói tiếp: “Nếu anh Lâm đây đã nói rằng người bạn thân của anh rất thích phong cách trang sức của Rococo thế kỷ 18, nên ngoài đôi bông tai san hô này ra, tôi còn sưu tầm rất nhiều trang sức ở thời kỳ này, chẳng hạn như kim cương, ngọc bích. Nếu anh Lâm có hứng thú, anh cứ việc chọn lấy một món.”

“Thật sao?” Lâm Kính Trạch vốn đã hơi thất vọng, nhưng khi nghe thấy Tô Thanh Dương nói vậy, anh ta bỗng hớn hở hẳng lên.

Là một nhà kinh doanh trang sức, anh ta đã cố hết sức mình để sưu tập tất cả những món trang sức theo phong cách Rococo mà người đó thích. Nhưng khi nghe thấy Tô Thanh Dương nói trong tay mình có rất nhiều kiểu trang sức này, Lâm Kính Trạch vui không tả nỗi.

“Thật chứ.” Tô Thanh Dương gật đầu.

An Điềm đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Đúng là cô không hiểu gì về kinh doanh, nhưng việc hai ông chủ lớn vì một đôi bông tai san hô mà như thế, quả thực đã khiến cô lo lắng.

Tuy nhiên, bây giờ mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, An Điềm cũng đã yên tâm. Cô vui vẻ nói với Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch: “Nếu mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, vậy tôi cũng hết việc rồi.”

Nói xong câu này, An Điềm đột nhiên cau mày lại: Dường như việc này vốn dĩ cũng đâu liên quan đến cô. Tuy nhiên, mặc kệ vậy, mọi việc được giải quyết là ổn rồi.

An Điềm thấy nhẹ nhõm cả người, liền mỉm cười với Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch, sau đó tránh sang một bên để tiếp tục kế hoạch “tiết kiệm tiền cho bữa tối” của mình.

Còn Lâm Kính Trạch và Tô Thanh Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn An Điềm cầm váy rời đi, qua bên kia và bắt đầu ăn một cách vui vẻ.

“Tôi nhớ hình như cô An là nhân viên của công ty anh, sao tự dưng lại trở thành người mẫu tạm thời của anh thế?” Lâm Kính Trạch mỉm cười với Tô Thanh Dương, nhận ra thái độ của Tô Thanh Dương đối với An Điềm không hề bình thường.

“Việc này kể ra thì dài lắm. Có điều, người đại diện châu báu của công ty anh, dường như thích lấy lý do không khỏe để đến muộn thì phải.” Tô Thanh Dương nói với Lâm Kính Trạch mà không hề khách sáo.

“Việc này là lỗi của Lý An Ni.” Lâm Kính Trạch gật đầu và nghiêm mặt nói: “Anh Tô à, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội hợp tác, vì vậy tôi sẽ xử lý thỏa đáng vấn đề này.”

“Ừm.” Tô Thanh Dương khẽ mỉm cười, ánh mắt lại bất giác dừng lại trên người An Điềm đứng cách đó không xa.

Là một nhà thiết kế thời trang hàng đầu, Tô Thanh Dương đã gặp rất nhiều các ngôi sao quyến rũ và người mẫu có phong cách độc đáo. Tuy An Điềm cũng được xem là một người đẹp vượt trội, nhưng cũng không hề để lại cho Tô Thanh Dương một ấn tượng quá sâu sắc.

Chỉ sau khi phó tổng Hồ nói cô chính là người thiết kế của tác phẩm mà mình đánh giá cao, anh mới bắt đầu chú ý đến cô.

Song, điều làm cho Tô Thanh Dương thực sự nhớ đến An Điềm, đó là khi An Điềm buột miệng đọc ra bài thơ đó khi cô cầm lấy đôi bông tai san hô.

Người ta nói rằng một người thích một người nào đó, bắt đầu từ khuôn mặt, rồi rơi vào tài hoa, sau hết là trung thành với nhân cách.

Giờ đây, Tô Thanh Dương cảm thấy tài năng của An Điềm không chỉ có thế. Cô còn có rất nhiều điều bí ẩn, đủ để làm mình ngạc nhiên. Anh cũng sẵn lòng đi cùng với An Điềm đến giai đoạn cuối cùng, cho đến khi họ thích nhau mới thôi.

“Tổng giám đốc Tô, anh vừa nói, anh muốn tặng đôi bông tai san hô trong tay cho một người. Vậy người đó, có phải xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mắt không?” Lâm Kính Trạch nhìn theo ánh mắt của Tô Thanh Dương và bắt được hình dáng của An Điềm. Cộng thêm những lời mà Tô Thanh Dương vừa nói, Lâm Kính Trạch càng hiểu rõ hơn.

Tô Thanh Dương cũng biết người mà Lâm Kính Trạch nói “xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mắt” chính là An Điềm. Anh cũng không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu.

“Ánh mắt của tổng giám đốc Tô quả không tồi, nhưng dường như anh có tình địch đấy.” Lâm Kính Trạch mỉm cười và nói một cách bí ẩn.

Trên thực tế, Lâm Kính Trạch càng tiếp xúc với An Điềm thì càng nhận ra điểm đặc biệt của cô. Cô có thể làm cho Tô Thanh Dương nhìn mình bằng ánh mắt khác, điều đó cũng hợp tình hợp lý thôi.

Do đó, việc anh hai Trì Cảnh Dật thích An Điềm, cũng rất hợp lý. Nhưng không biết hai người cùng theo đuổi An Điềm, ai sẽ là người giành được trước đây? “Tình địch? Ý anh là sao?” Ý chí của Tô Thanh Dương lập tức được đốt cháy, anh nhìn Lâm Kích Trạch và hỏi: “Chẳng lẽ anh Lâm biết điều gì đó à?”

“Người đánh giá cao cô An không chỉ có mình anh Tô đâu. Thật ra anh hai của tôi, Trì Cảnh Dật, cũng rất quan tâm đến cô An.” Đến bây giờ Lâm Kính Trạch vẫn chưa biết, Trì Cảnh Dật vì không muốn làm cho Cố Thiên Tuấn ngượng ngùng, nên mới chịu mang tiếng đấy.

“Trì Cảnh Dật?” Tô Thanh Dương suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Là con trai cả của gia tộc lớn nắm giữ mạch máu y tế của thành phố H chúng ta và có chuỗi bệnh viện trên khắp cả nước, anh Trì Cảnh Dật sao?”

“Vâng.” Lâm Kính Trạch gật đầu rất nghiêm túc. Vì nể tình Tô Thanh Dương hứa sẽ giới thiệu cho mình nhiều loại trang sức, nên anh ta mới có lòng tốt nhắc nhở anh.

Tô Thanh Dương cúi đầu xuống và suy nghĩ một hồi, rồi mỉm cười và nói: “Vậy phải xem cô An nghĩ thế nào rồi.”

“Thật ra, tôi cũng rất tò mò về suy nghĩ cuối cùng của cô An.” Lâm Kính Trạch nói, và đôi mắt cũng dán chặt vào An Điềm. Cô gái mặc chiếc váy trắng sang trọng kia, lúc này đang cầm một cái đĩa với vẻ đã ăn no thỏa thích, làm Lâm Kính Trạch nhìn thấy mà không thể không bật cười.

Còn An Điềm, vẫn không biết gì, chỉ tập trung ăn…

Và mọi việc xảy ra ở phía bên này, đều bị Cố Thiên Tuấn ở bên kia nhìn thấy. Vì khoảng cách khá xa, nên anh không nghe thấy An Điềm và Lâm Kính Trạch đã nói gì với nhau, nhưng anh đã nhìn thấy An Điềm và Lâm Kính Trạch đứng rất gần nhau, cử chỉ cũng rất mờ ám.

Không chỉ vậy, Tô Thanh Dương, người mà Cố Thiên Tuấn có ấn tượng khá tốt, khi nhìn thấy cảnh đó đã vội vã bước qua, vừa nhìn đã biết anh ta rất quan tâm đến An Điềm!

Nghĩ đến đây, bàn tay đang cầm ly rượu của Cố Thiên Tuấn bỗng căng cứng. Anh híp mắt lại, và dán mắt vào Tô Thanh Dương, An Điềm và Lâm Kính Trạch: Cô An Điềm này, đúng là không biết an phận! Cứ thu hút sự chú ý của Kính Trạch, đã đủ dã tâm rồi. Bây giờ, không biết từ khi nào mà đã có mối quan hệ bất thường với Tô Thanh Dương nữa rồi!

Cố Thiên Tuấn uống hết rượu trong ly rồi đứng dậy và đi về phía Lâm Kính Trạch và An Điềm. Anh rất tò mò, rốt cuộc ba người họ đã nói những gì? Anh càng tò mò hơn, từ khi nào mà An Điềm lại trở nên cao tay như thế, có thể làm cho hai người mà mình đánh giá cao đều vây quanh cô!

Ngay khi Cố Thiên Tuấn chuẩn bị đi, thì điện thoại của anh đột nhiên reo lên. Cố Thiên Tuấn lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi đến là Chu Mộng Chỉ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện