60539.“Susan!”

Cố Thiên Kỳ đứng dậy chạy đến chỗ Susan rồi ngồi thụp xuống, hốt hoảng chạm vào máu dính trên mặt Susan, sau đó ôm lấy cô điên cuồng chạy xuống lầu.

Còn Thẩm Sở Hà đang quá kinh sợ, sau khi đứng ngây người một lúc mới định thần lại, chạy theo Cố Thiên Kỳ.

“Cậu chủ… cậu không sao chứ?” Susan được Cố Thiên Kỳ bế đi, khóe môi nở nụ cười, cố gắng dùng hết sức lực vươn tay ra, cuối cùng cũng có can đảm chạm vào mặt Cố Thiên Kỳ.

Có thể được cậu chủ ôm trong lòng thế này, mình còn đòi hỏi gì hơn nữa chứ? Susan mỉm cười, nhớ lại lúc lần đầu cô gặp cậu chủ, dường như là lúc cậu vừa lên năm nhất đại học.

Khi ấy Susan vừa mới tốt nghiệp đại học, được Tống Mạn Nhu xem trọng, tuyển dụng về để giúp đỡ bà ta.

Một lần tình cờ, khi Susan đến giao tài liệu cho Tống Mạn Nhu đã gặp được Cố Thiên Kỳ, anh mặc một bộ đồ trắng đơn giản, miệng nở nụ cười rực rỡ, toát ra một dáng vẻ an toàn, thong dong, dường như tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này đều tụ hội trên người anh.

Một người đàn ông như thế khiến cho bất kì người phụ nữ nào cũng đều muốn tiếp cận.

Nhưng Susan biết mình không xứng với Cố Thiên Kỳ, vậy nên cô chỉ có thể âm thầm làm bao nhiêu việc cho anh.

Sau đó, Cố Thiên Kỳ cũng chú ý đến cô, giữ cô lại bên mình làm việc.

Ngay từ khoảnh khắc được ở bên cạnh Cố Thiên Kỳ, Susan đã cảm thấy đời này của mình không còn gì hối tiếc nữa.

Bây giờ có thể dùng mạng sống của mình để cứu mạng cậu chủ, cô thấy vui biết bao nhiêu!

“Đừng nói nữa! Cô sẽ được cứu ngay thôi!” Cố Thiên Kỳ vừa bế Susan vừa chạy xuống từng tầng cầu thang, máu trên cổ tay anh vẫn cứ chảy, hòa với máu của Susan, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Lúc này, xe cảnh sát và cứu thương đã chờ sẵn bên dưới căn hộ.

Cố Thiên Kỳ chạy xuống dưới lầu, bế Susan chạy thẳng vào trong xe.

“Bác sĩ, băng bó vết thương cho Thiên Kỳ trước đã…” Thẩm Sở Hà cũng chạy vào xe cứu thương, gào lên với bác sĩ.

“Xem cho Susan trước đi!” Cố Thiên Kỳ vung tay đẩy bác sĩ định băng bó vết thương cho mình, gầm lên với người đó.

“Hai người đều phải cứu!” Thẩm Sở Hà ở bên cạnh vô cùng lo lắng, nhưng cũng hiểu rõ tính khí của Cố Thiên Kỳ, thế nên đành phải ra hiệu cho bác sĩ rồi nói, “Cứu Susan trước đi! Tôi sẽ băng bó vết thương cho Thiên Kỳ.”

Bác sĩ gật đầu, bắt đầu kiểm tra vết thương cho Susan, tiến hành hồi sức tim phổi.

Còn Cố Thiên Kỳ vẫn chăm chú nhìn Susan, ánh mắt đầy vẻ quan tâm lo lắng.

Thẩm Sở Hà liếc nhìn Susan bằng vẻ đố kị, sau đó cầm tay Cố Thiên Kỳ lên, bắt đầu băng bó cho anh.

Vết thương vừa được băng bó xong, Cố Thiên Kỳ đã lập tức nhìn ra phía ngoài xe: Vừa rồi Chu Hán Khanh nói Nhiên Nhiên và Cố Thiên Tuấn bị trói ở một công xưởng bỏ hoang trên đường XX, anh bây giờ phải đến đó ngay, anh không tin Nhiên Nhiên và Cố Thiên Tuấn đã chết rồi!

“Thiên Kỳ, cậu định đi đâu?” Thẩm Sở Hà thấy dáng vẻ của Cố Thiên Kỳ thì liền nắm cánh tay anh lại, “Bây giờ cậu đang bị thương, cần phải đến bệnh viện ngay! Không được đi đâu hết!”

“Tránh ra!” Cố Thiên Kỳ chẳng thèm nhìn Thẩm Sở Hà mà hất tay ra, ngay sau đó liền nhảy xuống xe.

“Thiên Kỳ!” Thẩm Sở Hà lúc này vẫn chưa biết An Điềm đã gặp chuyện gì, thế nên vẫn kiên quyết ngăn không cho Cố Thiên Kỳ đi cứu An Điềm.

“Cho dù cậu có không quan tâm đến sức khỏe của bản thân thì cũng phải nghĩ cho Susan chú, cô ấy vì cứu cậu mà bây giờ sống chết không rõ, không phải cậu nên ở bên cạnh cô ấy, đợi cô ấy tỉnh lại sao?”

Quả nhiên, Cố Thiên Kỳ nghe câu ấy liền khựng người lại, anh quay đầu nhìn Susan người đầy máu, không biết nên làm gì.

Lúc này, Susan đang nằm trên xe chợt mấp máy môi, khẽ gọi tên Cố Thiên Kỳ: “Cậu… cậu chủ…”

“Cậu xem, Susan gọi cậu kìa!” Thẩm Sở Hà lập tức mừng rỡ nhìn sang Cố Thiên Kỳ rồi gọi to, “Thiên Kỳ, cậu mau lên xe đi, Susan đang gọi cậu kìa!”

Cố Thiên Kỳ động đậy cổ rồi nhảy lên xe, nắm chặt tay Susan khẽ nói: “Susan, tôi đây.”

“Cậu… cậu chủ…” Susan từ từ mở mắt, giọng nói ngắt quãng, “Tôi… tôi không sao… Cậu… cậu đi cứu cô An Điềm đi…”

“Susan, cô…” Thẩm Sở Hà đứng bên cạnh bị Susan làm cho điên tiết lên, nhưng không thể làm được gì, chỉ biết trừng mắt nhìn cô, thầm mắng cô là đồ không có não.

Ánh mắt Cố Thiên Kỳ lập tức sáng lên, anh đưa tay khẽ vuốt mặt Susan rồi dịu dàng nói: “Cô phải cố gắng sống đấy, đợi tôi quay về.”

“Vâng.” Susan cố dùng hết sức lực mỉm cười với Cố Thiên Kỳ, cậu chủ của cô đã bảo cô sống tiếp, vậy thì cô sao có thể dễ dàng chết được chứ?

Cố Thiên Kỳ nhìn Susan một lúc rồi bước xuống xe cứu thương, leo lên một chiếc xe khác mà vệ sĩ đã chuẩn bị sẵn.

Chiếc xe phóng như bay trên đường, sắc mặt Cố Thiên Kỳ cũng càng lúc càng lạnh, mặc kệ cơn đau nhói truyền lên từ vết thương trên cổ tay, anh nhìn khung cảnh lướt qua hai bên đường, trong lòng lo lắng: Nhiên Nhiên, em tuyệt đối không được gặp chuyện, tuyệt đối không được gặp chuyện!

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến nơi, Cố Thiên Kỳ từ xa trông thấy công xưởng ấy đang bốc cháy ngùn ngụt, khói tỏa lên đen kịt cả một góc trời, hơi nóng tỏa ra đáng sợ.

Rất nhiều xe cứu hỏa đang tập trung ở đó, các nhân viên cứu hỏa đang ra sức dập lửa, cả một đoạn đường bị tắc lại, khung cảnh rất hỗn loạn.

Cố Thiên Kỳ vội vàng chạy xuống xe, ngẩn người nhìn đám cháy ngùn ngụt ấy một lúc, sau đó chợt gào to một tiếng “Nhiên Nhiên” rồi liều mạng chạy về phía ấy.

“Cậu chủ, cậu không được đi!” Đám vệ sĩ lập tức giữ tay Cố Thiên Kỳ lại, không cho anh chạy vào.

Bây giờ lửa đang rất lớn, trông có vẻ đã cháy rất lâu rồi, nghĩa là chuyện gì phải xảy ra chắc chắn đã xảy ra rồi.

Cho dù bây giờ Cố Thiên Kỳ có xông vào đó thì cũng chẳng thể làm được gì nữa.

“Ầm!”

Cả công xưởng đang bốc cháy chợt đổ sập xuống ngay trước mắt Cố Thiên Kỳ.

Cố Thiên Kỳ nhìn đống đổ nát vẫn đang bốc cháy ấy, chớp mắt mấy cái rồi ngã khuỵu xuống đất.

“Nhiên Nhiên…” Giọng của Cố Thiên Kỳ trở nên nghẹn ngào, nước mắt bắt đầu rơi xuống đất, “Nhiên Nhiên, anh xin lỗi, anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh!”

Nếu lúc đầu mình không quá nhẫn tâm, xối tro cốt của Chu Mộng Chỉ xuống bồn cầu ngay trước mặt của Chu Hán Khanh thì Chu Hán Khanh đã không điên cuồng mà hủy hoại mọi thứ như vậy.

Hoặc cũng có thể nói, nếu lúc đầu khi thấy Nhiên Nhiên và Cố Thiên Tuấn thật lòng yêu thương nhau, mình chọn cách buông tay thì mọi chuyện ngày hôm nay đã không xảy ra rồi!

Song…

Cố Thiên Kỳ đau khổ nhắm mắt, song mọi chuyện đã muộn rồi, Nhiên Nhiên chết rồi, Nhiên Nhiên chính là vì mình nên mới chết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện