“Cô ấy, cô ấy...” Tô Thanh Dương, người luôn điềm tĩnh và ôn hòa, giờ lại trông có vẻ rất lo lắng. Bây giờ trong lòng Tô Thanh Dương đang rất mâu thuẫn. Mình phải nói ra tình hình hiện tại của An Điềm thế nào cho tế nhị đây? “Cô ấy thế nào?” Tô Dược Lâm nhận ra có điều gì đó không ổn. Con trai mình nói năng và hành động luôn rất lanh lẹ, nhưng tại sao hôm nay lại do dự đến thế?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Tô Dược Lâm nghiêm nghị hẳn lên: Mặc dù con trai mình yêu cầu cao, cũng có nhiều cô gái thích nó, nhưng con trai mình chưa từng yêu thực sự. Vì vậy, nó có ít kinh nghiệm về chuyện tình cảm trai gái. Lỡ như có một cô gái lòng dạ hiểm ác, cố tình gần gũi với con trai mình, điều đó cũng không phải là không có khả năng!
Nếu đúng là thế thật thì cô An Điềm này thực sự cần phải điều tra kỹ càng!
Tô Thanh Dương nhìn thấy vẻ mặt của bố mình, anh liền biết mọi việc không ổn rồi. Nhất định là bố định làm như khi mình học cấp ba, sai người điều tra bạn mình, bây giờ sẽ điều tra lý lịch của An Điềm.
Nếu để bố biết được tình hình của An Điềm từ miệng của một thám tử tư, vậy chi bằng tự mình nói ra sẽ tốt hơn!
Nghĩ vậy, Tô Thanh Dương liền hít một hơi thật sâu. Anh nhìn vào Tô Dược Lâm và nói: “Bố, bố đừng phí công sức để điều tra An Điềm. Hoàn cảnh của cô ấy, con sẽ nói cho bố biết tất cả!”
Tô Dược Lâm gật đầu, nhưng vẫn giữ thái độ hoài nghi. Ông cảm thấy mọi việc không đơn giản, nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, rồi mới ra hiệu cho Tô Thanh Dương: “Con nói đi.”
“An Điềm, là một cô gái rất tốt, có tài năng thiết kế, đối xử với mọi người rất đúng mực, và cũng chịu khó. Chỉ là, cô ấy đã từng kết hôn…”
“Cái gì cơ?” Tô Thanh Dương còn chưa nói xong, Tô Dược Lâm đã đứng phắt dậy, cảm thấy sốc đến mức cả mấy sợ tóc bạc trên đầu cũng hơi dựng đứng lên. “Từng kết hôn?”
“Từng kết hôn?” Tần Thanh Nguyệt nãy giờ vẫn đang núp sau cầu thang nghe lén, đang dỏng tai lên hết mức nhưng vẫn không nghe thấy chồng và con trai đang nói gì, ai ngờ đột nhiên nghe thấy chồng mình hét lớn lên “từng kết hôn”.
Lúc đó Tần Thanh Nguyệt không kìm được tâm trạng kích động, liền chạy xuống cầu thang: “Ai? Ai đã từng kết hôn thế?”
Tuy nhiên, Tô Dược Lâm và Tô Thanh Dương đều không chú ý đến Tần Thanh Nguyệt. Tô Dược Lâm chỉ đi qua đi lại vì tức giận, còn Tô Thanh Dương cũng đang cố gắng giải thích với bố mình: “Bố à, bố đừng kích động, con vẫn chưa nói xong. Mặc dù An Điềm đã kết hôn, nhưng cô ấy đã ly dị rồi!”
“Con!” Tô Dược Lâm chỉ tay vào mặt Tô Thanh Dương, cảm thấy mình gần như không thở được. “Cô ta đã ly dị thì vẻ vang lắm hay sao? Lẽ nào nhà họ Tô chúng ta, thiếu một đứa con dâu đã từng ly dị à?”
“Ông xã, ông đừng nóng giận, đừng nóng giận. Hít thở sâu đi nào!” Tần Thanh Nguyệt vừa nhìn thấy bộ dạng giận đến đỏ mặt tía tai và khó thở của Tô Dược Lâm, bà bỗng cảm thấy rất đau lòng. Bà vội tiến đến đỡ lấy Tô Dược Lâm, vỗ nhẹ vào ngực ông, rồi khuyên nhủ: “Ông xã, ông đừng nóng giận mà! Giống như Thanh Dương đã nói đấy, mặc dù An Điềm đã từng kết hôn, nhưng cô ấy cũng đã ly dị rồi…”
Lúc Tần Thanh Nguyệt nói hết câu này, bà bỗng khựng lại. Bà thẩn thờ quay đầu lại, như thể lúc này mới thực sự hiểu ra lời Tô Thanh Dương nói, và hỏi: “Thanh Dương, con vừa nói, cô gái tên An Điềm đấy, từng kết hôn, lại còn ly dị rồi?”
Tô Thanh Dương nhìn vào vẻ mặt kinh ngạc của mẹ, đành phải gật đầu bất lực: “Vâng.”
“Không được!” Tần Thanh Nguyệt vừa nãy còn nhẹ nhàng khuyên nhủ chồng mình đột nhiên hét lên như sư tử Hà Đông, làm cả căn biệt thự như rung chuyển ba lần.
Biết chuyện đứa con trai mà mình luôn tự hào lại thích một cô gái có lịch sử tình cảm phong phú đến thế, Tần Thanh Nguyệt bị sốc còn hơn cả Tô Dược Lâm. Bà chỉ vào Tô Thanh Dương và hét lên: “Con và cô An Điềm đấy, không được!”
“Thanh Nguyệt, bà đừng nóng giận!” Tô Dược Lâm nhìn thấy bộ dạng như sắp ngất đi của Tần Thanh Nguyệt, ông quên cả việc nổi giận, vội vàng dìu Tần Thanh Nguyệt đến ghế sofa, rồi rót một cốc nước và đưa cho Tần Thanh Nguyệt.
Tần Thanh Nguyệt uống ực một hơi hết sạch cốc nước mà Tô Dược Lâm đưa qua, rồi nhìn Tô Thanh Dương và tiếp tục hỏi: “Nói! Cái cô An Điềm đấy, còn chuyện gì mà bố mẹ không biết nữa.”
“Cô ấy, dường như cô ấy đã có một đứa con, bây giờ cô ấy đang nuôi con.” Tô Thanh Dương nghĩ tốt hơn cứ nói rõ ra hết trong một lần. Bây giờ anh chỉ là chưa quyết định có theo đuổi An Điềm hay không, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ từ bỏ An Điềm. Vì vậy, lỡ như sau này anh thực sự chọn An Điềm, thì cho bố mẹ biết trước mọi việc vẫn tốt hơn.
Nghe thấy Tô Thanh Dương nói An Điềm còn có một đứa con, Tần Thanh Nguyệt và Tô Dược Lâm suýt nữa là ngừng thở.
Lúc đó, Tần Thanh Nguyệt không thể chịu được nữa. Bà nhìn Tô Thanh Dương, rồi hỏi với vẻ khó hiểu và thất vọng: “Con trai, trong mắt mẹ, con là người tốt nhất trên đời này. Mẹ không cầu mong người bạn đời của con cũng sẽ tài giỏi giống con, nhưng ít nhất cô ta cũng phải xứng đáng với con chứ. Nhưng với tình hình của cô An Điềm đấy, thực sự là... thực sự là…”
Tần Thanh Nguyệt ôm lấy ngực mình, cuối cùng nói: “Mẹ không cho phép con thích An Điềm, cũng không cho phép con tự dưng làm bố, càng không cho phép An Điềm được gả vào nhà chúng ta!”
“Mẹ, mẹ đừng nói thế. Con vẫn chưa tỏ tình với An Điềm nữa mà! Chúng con vẫn chưa yêu nhau, bây giờ vẫn là bạn bè!” Tô Thanh Dương đưa tay lên nắm lấy mái tóc màu lanh hơi xoăn của mình, rất bối rối.
“Chưa yêu nhau thì càng tốt!” Tần Thanh Nguyệt ngay lập tức ngắt lời Tô Thanh Dương. “Sau này con cũng cố gắng ít liên lạc với cô ta đi!”
Cô An Điềm này, rốt cuộc là cô gái thế nào, mà có thể làm cho con trai mình si mê cô ta đến thế!
Cũng tại con trai mình quá ngây thơ, chưa từng yêu ai, nên đã bị một cao thủ tình trường lừa dối. Nghĩ đến đây, Tần Thanh Nguyệt còn hối hận tại sao khi xưa không khuyến khích con trai yêu sớm một chút, vậy thì đâu đến nỗi bị lừa dối bởi một người phụ nữ đã ly dị và đang nuôi con!
“Mẹ ơi, con…”
“Mẹ con nói đúng!” Tô Dược Lâm đang ngồi cạnh Tần Thanh Nguyệt lên tiếng tán thành với lời của vợ mình. Ông trầm tư một lúc: Vốn dĩ, nếu cô gái mà Thanh Dương thích đều chấp nhận được về mọi mặt, ông định sẽ ủng hộ hai người họ.
Nhưng bây giờ xem ra, Tô Dược Lâm cảm thấy mình cần phải ra tay: “Thanh Dương, sắp tới Tô Thị chúng ta sẽ hợp tác với công ty Lâm Thị! Ông chủ của công ty Lâm Thị đấy, ngoài cậu con trai là Lâm Kính Trạch ra, còn có một cô con gái tên là Lâm Hiểu Hiểu, con có quen cô ấy không?”
Tô Thanh Dương đang đau đầu về việc của An Điềm, làm gì còn nhớ cô gái nào tên là Lâm Hiểu Hiểu, nên anh liền lắc đầu, bày tỏ rằng mình không biết!
“Cô gái đó học cùng trường cấp ba với con, nhưng nhỏ hơn con một tuổi. Trường cô ấy du học ở Anh cũng là trường của con. Con không nhớ à?” Tô Dược Lâm nhìn Tô Thanh Dương, cảm thấy mình đặt nhiều kỳ vọng rồi bây giờ lại thất vọng.
Tô Thanh Dương cố gắng nhớ lại, sau đó mới nhớ ra, lúc mình học ở Anh đã từng tham gia Hội ái hữu đồng hương ở trường, dường như có một cô bạn học đã đến nói chuyện với mình vài lần. Nhưng lúc đó anh có vẻ như luôn bận rộn với việc thiết kế thời trang, nên không hề quan tâm đến.
“Hình như có một cô gái như thế thật, nhưng tên cô ấy có phải là Lâm Hiểu Hiểu hay không thì con không biết.” Tô Thanh Dương nhìn vào Tần Thanh Nguyệt và Tô Dược Lâm, rồi nói sự thật.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Tô Dược Lâm nghiêm nghị hẳn lên: Mặc dù con trai mình yêu cầu cao, cũng có nhiều cô gái thích nó, nhưng con trai mình chưa từng yêu thực sự. Vì vậy, nó có ít kinh nghiệm về chuyện tình cảm trai gái. Lỡ như có một cô gái lòng dạ hiểm ác, cố tình gần gũi với con trai mình, điều đó cũng không phải là không có khả năng!
Nếu đúng là thế thật thì cô An Điềm này thực sự cần phải điều tra kỹ càng!
Tô Thanh Dương nhìn thấy vẻ mặt của bố mình, anh liền biết mọi việc không ổn rồi. Nhất định là bố định làm như khi mình học cấp ba, sai người điều tra bạn mình, bây giờ sẽ điều tra lý lịch của An Điềm.
Nếu để bố biết được tình hình của An Điềm từ miệng của một thám tử tư, vậy chi bằng tự mình nói ra sẽ tốt hơn!
Nghĩ vậy, Tô Thanh Dương liền hít một hơi thật sâu. Anh nhìn vào Tô Dược Lâm và nói: “Bố, bố đừng phí công sức để điều tra An Điềm. Hoàn cảnh của cô ấy, con sẽ nói cho bố biết tất cả!”
Tô Dược Lâm gật đầu, nhưng vẫn giữ thái độ hoài nghi. Ông cảm thấy mọi việc không đơn giản, nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, rồi mới ra hiệu cho Tô Thanh Dương: “Con nói đi.”
“An Điềm, là một cô gái rất tốt, có tài năng thiết kế, đối xử với mọi người rất đúng mực, và cũng chịu khó. Chỉ là, cô ấy đã từng kết hôn…”
“Cái gì cơ?” Tô Thanh Dương còn chưa nói xong, Tô Dược Lâm đã đứng phắt dậy, cảm thấy sốc đến mức cả mấy sợ tóc bạc trên đầu cũng hơi dựng đứng lên. “Từng kết hôn?”
“Từng kết hôn?” Tần Thanh Nguyệt nãy giờ vẫn đang núp sau cầu thang nghe lén, đang dỏng tai lên hết mức nhưng vẫn không nghe thấy chồng và con trai đang nói gì, ai ngờ đột nhiên nghe thấy chồng mình hét lớn lên “từng kết hôn”.
Lúc đó Tần Thanh Nguyệt không kìm được tâm trạng kích động, liền chạy xuống cầu thang: “Ai? Ai đã từng kết hôn thế?”
Tuy nhiên, Tô Dược Lâm và Tô Thanh Dương đều không chú ý đến Tần Thanh Nguyệt. Tô Dược Lâm chỉ đi qua đi lại vì tức giận, còn Tô Thanh Dương cũng đang cố gắng giải thích với bố mình: “Bố à, bố đừng kích động, con vẫn chưa nói xong. Mặc dù An Điềm đã kết hôn, nhưng cô ấy đã ly dị rồi!”
“Con!” Tô Dược Lâm chỉ tay vào mặt Tô Thanh Dương, cảm thấy mình gần như không thở được. “Cô ta đã ly dị thì vẻ vang lắm hay sao? Lẽ nào nhà họ Tô chúng ta, thiếu một đứa con dâu đã từng ly dị à?”
“Ông xã, ông đừng nóng giận, đừng nóng giận. Hít thở sâu đi nào!” Tần Thanh Nguyệt vừa nhìn thấy bộ dạng giận đến đỏ mặt tía tai và khó thở của Tô Dược Lâm, bà bỗng cảm thấy rất đau lòng. Bà vội tiến đến đỡ lấy Tô Dược Lâm, vỗ nhẹ vào ngực ông, rồi khuyên nhủ: “Ông xã, ông đừng nóng giận mà! Giống như Thanh Dương đã nói đấy, mặc dù An Điềm đã từng kết hôn, nhưng cô ấy cũng đã ly dị rồi…”
Lúc Tần Thanh Nguyệt nói hết câu này, bà bỗng khựng lại. Bà thẩn thờ quay đầu lại, như thể lúc này mới thực sự hiểu ra lời Tô Thanh Dương nói, và hỏi: “Thanh Dương, con vừa nói, cô gái tên An Điềm đấy, từng kết hôn, lại còn ly dị rồi?”
Tô Thanh Dương nhìn vào vẻ mặt kinh ngạc của mẹ, đành phải gật đầu bất lực: “Vâng.”
“Không được!” Tần Thanh Nguyệt vừa nãy còn nhẹ nhàng khuyên nhủ chồng mình đột nhiên hét lên như sư tử Hà Đông, làm cả căn biệt thự như rung chuyển ba lần.
Biết chuyện đứa con trai mà mình luôn tự hào lại thích một cô gái có lịch sử tình cảm phong phú đến thế, Tần Thanh Nguyệt bị sốc còn hơn cả Tô Dược Lâm. Bà chỉ vào Tô Thanh Dương và hét lên: “Con và cô An Điềm đấy, không được!”
“Thanh Nguyệt, bà đừng nóng giận!” Tô Dược Lâm nhìn thấy bộ dạng như sắp ngất đi của Tần Thanh Nguyệt, ông quên cả việc nổi giận, vội vàng dìu Tần Thanh Nguyệt đến ghế sofa, rồi rót một cốc nước và đưa cho Tần Thanh Nguyệt.
Tần Thanh Nguyệt uống ực một hơi hết sạch cốc nước mà Tô Dược Lâm đưa qua, rồi nhìn Tô Thanh Dương và tiếp tục hỏi: “Nói! Cái cô An Điềm đấy, còn chuyện gì mà bố mẹ không biết nữa.”
“Cô ấy, dường như cô ấy đã có một đứa con, bây giờ cô ấy đang nuôi con.” Tô Thanh Dương nghĩ tốt hơn cứ nói rõ ra hết trong một lần. Bây giờ anh chỉ là chưa quyết định có theo đuổi An Điềm hay không, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ từ bỏ An Điềm. Vì vậy, lỡ như sau này anh thực sự chọn An Điềm, thì cho bố mẹ biết trước mọi việc vẫn tốt hơn.
Nghe thấy Tô Thanh Dương nói An Điềm còn có một đứa con, Tần Thanh Nguyệt và Tô Dược Lâm suýt nữa là ngừng thở.
Lúc đó, Tần Thanh Nguyệt không thể chịu được nữa. Bà nhìn Tô Thanh Dương, rồi hỏi với vẻ khó hiểu và thất vọng: “Con trai, trong mắt mẹ, con là người tốt nhất trên đời này. Mẹ không cầu mong người bạn đời của con cũng sẽ tài giỏi giống con, nhưng ít nhất cô ta cũng phải xứng đáng với con chứ. Nhưng với tình hình của cô An Điềm đấy, thực sự là... thực sự là…”
Tần Thanh Nguyệt ôm lấy ngực mình, cuối cùng nói: “Mẹ không cho phép con thích An Điềm, cũng không cho phép con tự dưng làm bố, càng không cho phép An Điềm được gả vào nhà chúng ta!”
“Mẹ, mẹ đừng nói thế. Con vẫn chưa tỏ tình với An Điềm nữa mà! Chúng con vẫn chưa yêu nhau, bây giờ vẫn là bạn bè!” Tô Thanh Dương đưa tay lên nắm lấy mái tóc màu lanh hơi xoăn của mình, rất bối rối.
“Chưa yêu nhau thì càng tốt!” Tần Thanh Nguyệt ngay lập tức ngắt lời Tô Thanh Dương. “Sau này con cũng cố gắng ít liên lạc với cô ta đi!”
Cô An Điềm này, rốt cuộc là cô gái thế nào, mà có thể làm cho con trai mình si mê cô ta đến thế!
Cũng tại con trai mình quá ngây thơ, chưa từng yêu ai, nên đã bị một cao thủ tình trường lừa dối. Nghĩ đến đây, Tần Thanh Nguyệt còn hối hận tại sao khi xưa không khuyến khích con trai yêu sớm một chút, vậy thì đâu đến nỗi bị lừa dối bởi một người phụ nữ đã ly dị và đang nuôi con!
“Mẹ ơi, con…”
“Mẹ con nói đúng!” Tô Dược Lâm đang ngồi cạnh Tần Thanh Nguyệt lên tiếng tán thành với lời của vợ mình. Ông trầm tư một lúc: Vốn dĩ, nếu cô gái mà Thanh Dương thích đều chấp nhận được về mọi mặt, ông định sẽ ủng hộ hai người họ.
Nhưng bây giờ xem ra, Tô Dược Lâm cảm thấy mình cần phải ra tay: “Thanh Dương, sắp tới Tô Thị chúng ta sẽ hợp tác với công ty Lâm Thị! Ông chủ của công ty Lâm Thị đấy, ngoài cậu con trai là Lâm Kính Trạch ra, còn có một cô con gái tên là Lâm Hiểu Hiểu, con có quen cô ấy không?”
Tô Thanh Dương đang đau đầu về việc của An Điềm, làm gì còn nhớ cô gái nào tên là Lâm Hiểu Hiểu, nên anh liền lắc đầu, bày tỏ rằng mình không biết!
“Cô gái đó học cùng trường cấp ba với con, nhưng nhỏ hơn con một tuổi. Trường cô ấy du học ở Anh cũng là trường của con. Con không nhớ à?” Tô Dược Lâm nhìn Tô Thanh Dương, cảm thấy mình đặt nhiều kỳ vọng rồi bây giờ lại thất vọng.
Tô Thanh Dương cố gắng nhớ lại, sau đó mới nhớ ra, lúc mình học ở Anh đã từng tham gia Hội ái hữu đồng hương ở trường, dường như có một cô bạn học đã đến nói chuyện với mình vài lần. Nhưng lúc đó anh có vẻ như luôn bận rộn với việc thiết kế thời trang, nên không hề quan tâm đến.
“Hình như có một cô gái như thế thật, nhưng tên cô ấy có phải là Lâm Hiểu Hiểu hay không thì con không biết.” Tô Thanh Dương nhìn vào Tần Thanh Nguyệt và Tô Dược Lâm, rồi nói sự thật.
Danh sách chương