Mọi người đưa mắt nhìn sang nơi phát ra tiếng nói, nhìn thấy phó tổng Hồ đang đứng trước cửa phòng Thiết kế, nhìn vào An Điềm với vẻ mặt nghiêm nghị.
Lúc đó, An Điềm vẫn đang cười ha hả vội ngưng bặt tiếng cười, mặt cô ngay lập tức đỏ ửng lên.
Các đồng nghiệp trong văn phòng cũng vội im bặt, đều tập trung nhìn theo An Điềm chạy ra khỏi văn phòng. Họ nhìn nhau, trong lòng tự hỏi không biết có việc gì mà phó tổng Hồ lại đích thân đến tìm cô.
“Xin chào phó tổng Hồ, ông tìm tôi có việc gì không ạ?” An Điềm đã chạy ra ngoài cửa phòng Thiết kế, nhìn vào phó tổng Hồ và hỏi với vẻ dè dặt.
Xin đừng vì việc tôi đùa giỡn trong văn phòng mà trừ lương của tôi đó, tôi còn phải nuôi con trai nữa! An Điềm thầm hét lên trong lòng.
“Cô được chuyển vị trí công tác.” Phó tổng Hồ nhìn An Điềm rồi thông báo với vẻ thản nhiên.
“Dạ?” An Điềm há to miệng, nhất thời không phản ứng lại được.
“Cô được chuyển vị trí công tác!” Phó tổng Hồ thong thả lặp lại một lần nữa. Cô An Điềm này, từ lúc cô vào công ty đến nay, ông đã bắt đầu có ấn tượng với cô rồi.
An Điềm đầu tiên là nhận được sự xem trọng của Tô tổng, lại có liên quan đến trưởng phòng Marketing của công ty Cố Thị - Chu Hán Khanh, và cả tổng tài của tập đoàn Cố Thị - Cố Thiên Tuấn.
Hơn nữa, sau một thời gian quan sát, phó tổng Hồ còn nhận ra rằng, dường như Tô tổng có ý với An Điềm, nên ông đã vội vàng nói cho chủ tịch Tô biết chuyện.
Bây giờ, An Điềm bị chuyển vị trí công tác, chắc là do chủ tịch Tô muốn tỏ thái độ với An Điềm!
Phó tổng Hồ cũng đã âm thầm điều tra thân thế của An Điềm. Quả nhiên, cô An Điềm này đang có bí mật mà người khác không biết. An Điềm tên thật là An Nhiên, và việc đổi tên không có gì là lạ.
Tuy nhiên, một vài hồ sơ trước khi An Điềm đổi tên lại hoàn toàn trống rỗng! Không chỉ vậy, phó tổng Hồ đã huy động tất cả các nguồn lực để điều tra An Điềm, nhưng chỉ biết được rằng An Điềm từng kết hôn, còn có một đứa con trai!
Ngoài ra, cuộc sống trước khi An Điềm đổi tên, và việc chồng cũ của An Điềm là ai, tất cả đều không tìm thấy!
Hoàn cảnh của cô An Điềm này, dường như còn phức tạp hơn mình tưởng tượng! Phó Tổng Hồ nhìn An Điềm bằng một ánh mắt phức tạp, cái nhìn của ông làm An Điềm sởn tóc gáy.
“Việc này...” An Điềm nhìn vào phó tổng Hồ, nhất thời không biết phải nói gì. Đang yên đang lành, tự dưng sao lại bị chuyển công tác? Hình như cô đâu làm gì sai!
“Ông có thể nói cho tôi biết lý do không?” An Điềm hỏi với vẻ khó giải thích được.
“Tình hình cụ thể thì tôi cũng không rõ, nhưng, đây là việc mà chủ tịch đã đích thân dặn dò.” Phó tổng Hồ đoán có lẽ có liên quan đến tổng giám đốc Tô, nhưng ông cũng không tiện nói ra.
“Chủ tịch Tô?” An Điềm rất ngạc nhiên, rốt cuộc cô đã làm gì mà khiến cho chủ tịch Tô xa giá, chỉ đích danh mình chuyển vị trí công tác? “Đúng vậy.” Phó tổng Hồ gật đầu theo việc công.
“Dạ vâng…” An Điềm cau mày lại và suy nghĩ một lúc: Rốt cuộc mình đã làm gì chứ? Sao có thể khiến chủ tịch hội Tô đích thân mở miệng?
Phải rồi! Tô Thanh Dương!
An Điềm chợt hiểu ra, cô bụm chặt miệng mình lại: Nhất định là do mình quá gần gũi với Tô Thanh Dương, trong công ty tai vách mạch rừng, khó tránh khỏi việc truyền đến tai của chủ tịch Tô!
An Điềm cũng biết hoàn cảnh của mình bây giờ, nhất định sẽ không thể lọt vào mắt của chủ tịch Tô. Nhưng, cô và Tô Thanh Dương bây giờ đã có gì đâu?
Thật là…!
An Điềm chặc lưỡi với vẻ buồn phiền: Nếu biết trước mọi chuyện sẽ trở nên như thế này, từ đầu cô sẽ không hứa với Tô Thanh Dương là sẽ mặc Fairy! Nếu không mặc Fairy, cô cũng sẽ không thân thiết với Tô Thanh Dương đến thế, và cũng sẽ không xảy ra những việc sau đó!
Nhưng, chắc chủ tịch Tô sẽ không quan tâm đến mấy việc này đâu!
An Điềm suy nghĩ với vẻ chán nản: Mọi chuyện đã trở nên như thế này, cũng không còn cách nào khác. Bây giờ phải cố gắng giữ khoảng cách với Tô Thanh Dương, sau đó làm việc chăm chỉ, cố gắng biểu hiện thật tốt, sớm ngày trở lại với vị trí của mình!
Nghĩ đến đây, An Điềm liền bắt đầu quan tâm đến công việc mới của mình: “Vậy phó tổng Hồ à, ông có biết tôi được chuyển đến đâu không?” Chỉ cần được làm việc trong công ty thời trang nổi tiếng nhất thành phố H này, cô là một nhà thiết kế thời trang, vậy cũng không tệ!
“Tô Thị chúng ta mới thuê một người mẫu đại diện thời trang. Để chăm sóc cô ấy tốt hơn, công ty đã chọn cô làm trợ lý cho cô ấy trong vài tháng, hoặc trong một thời gian dài hơn.” Phó tổng Hồ đã truyền đạt lại ý kiến của chủ tịch Tô.
“Trợ lý?” Dù đã cố trấn tĩnh bản thân, nhưng An Điềm vẫn không thể không ngạc nhiên. “Trợ lý của người mẫu không phải do công ty môi giới của họ sắp xếp sao? Sao lại do công ty chúng ta tuyển người? Vả lại, tôi chỉ là một nhà thiết kế thời trang, đâu biết làm trợ lý của người ta!”
“Tất cả mọi việc, phải đợi đến khi gặp cô người mẫu ấy, mới có thể sắp xếp cụ thể.” Phó tổng Hồ đã đưa ra một câu trả lời mơ hồ. Ông nghe nói, hình như gốc gác của cô người mẫu này cũng không nhỏ. Sở dĩ chủ tịch sắp xếp như vậy, chắc phải có lý do của ông ấy. Còn ông, chỉ là người chịu trách nhiệm làm theo và sắp xếp cho chu đáo mà thôi.
“Dạ vâng.” An Điềm gật đầu với vẻ bất lực, bây giờ cũng đành phải đi bước nào tính bước đó vậy.
An Điềm đi theo phó tổng Hồ đến phòng Nhân sự, nhìn thấy Tô Thanh Dương cũng đang đứng ở đó.
Hôm nay, Tô Thanh Dương mặc áo sơ mi trắng quần tây đen. So với trang phục thoải mái thường ngày, hôm nay trông có vẻ trang trọng hơn một chút, mang lại cho người khác cảm giác chuyên nghiệp.
Tô Thanh Dương đứng quay lưng lại với ánh sáng, những sợi tóc xoăn màu lanh trước trán khẽ đung đưa, đôi chân dài và thẳng đứng đó, nhìn thấy An Điềm đến liền chủ động bước về phía cô.
Tuy nhiên, An Điềm lại cố tình lùi về sau một bước.
Kể từ tối hôm đó, An Điềm kịp thời ngăn cản Tô Thanh Dương chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ đó đến nay, hai người mới chạm mặt nhau lần đầu tiên. Cô không biết bây giờ Tô Thanh Dương đang nghĩ gì.
An Điềm cắn môi, thầm tự an ủi mình: Mặc dù hai người đều biết rõ việc Tô Thanh Dương muốn bày tỏ, nhưng dù gì vẫn chưa nói ra, bây giờ hai người vẫn là quan hệ giữa sếp và nhân viên. Vì thế, cô không nên tỏ vẻ ngượng ngùng, có lẽ Tô tổng đã quên việc đó từ lâu rồi cũng nên!
Nghĩ đến đây, An Điềm nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình. Trên mặt cô nở một nụ cười phải phép, rồi tiến lên một bước và nói với Tô Thanh Dương: “Xin chào tổng giám đốc Tô!”
“…” Tô Thanh Dương thấy An Điềm chào hỏi khách sáo như thế nên đột nhiên dừng bước lại. Anh nhìn vào vẻ mặt như đang không có chuyện gì xảy ra của An Điềm, không biết nên trả lời thế nào.
Còn An Điềm vốn đã điều tiết xong, nhìn thấy bộ dạng này của Tô Thanh Dương, đột nhiên cũng căng thẳng theo: Không phải chứ? Anh chàng Tô tổng này muốn gì đây? Mình đã nói mình từng kết hôn, từng ly dị, lại còn có con! Cô vẫn muốn làm việc thật tốt để được làm một nhà thiết kế thời trang nữa đấy!
Tô Thanh Dương nhìn vào vẻ mặt hoang mang lo sợ của An Điềm, cuối cùng vẫn khẽ thở dài: Bắt đầu từ khi nào mà An Điềm lại sợ mình đến thế!
Thực ra, Tô Thanh Dương là người đầu tiên biết việc An Điềm bị chuyển vị trí công tác. Việc An Điềm không được làm việc ở phòng Thiết kế, nhất định là do bố bắt buộc. Bảo An Điềm làm trợ lý cho Lâm Hiểu Hiểu, con gái của chủ tịch tập đoàn Lâm Thị, đoán chừng cũng là ý tưởng của bố.
Bảo mình phụ trách việc ký hợp đồng với Lâm Hiểu Hiểu, tất nhiên cũng do bố sắp xếp.
Dụng ý của bố khi làm vậy, Tô Thanh Dương cũng đoán được vài phần: Thứ nhất, trong lúc bố không đồng ý việc mình thích An Điềm, nhưng lại không trực tiếp sa thải An Điềm, là vì bố đang cho mình cơ hội, cũng cho An Điềm cơ hội, vì vậy mới không làm căng mọi việc.
Thứ hai, một trong những cách bố thể hiện việc mình không thích An Điềm, chính là không cho An Điềm làm việc ở phòng Thiết kế mà cô ấy yêu thích.
Cuối cùng, bố đã tuyên bố rõ ràng với mình rằng, bố ủng hộ mình và cô Lâm Hiểu Hiểu gì đó qua lại với nhau. Kêu An Điềm làm trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu, chắc là muốn để An Điềm biết được khoảng cách giữa cô ấy và Lâm Hiểu Hiểu, để cô ấy biết khó mà rút lui.
Nhưng tất cả những việc này đều là cách nghĩ riêng của bố! An Điềm có thích mình hay không, lại là chuyện khác!
Nhìn vào An Điềm bị vạ lây, Tô Thanh Dương chỉ cảm thấy đau đầu, cảm thấy hơi áy náy và khẽ gật đầu với cô, chần chừ một lúc mới nói bằng giọng rất khách sáo: “Xin chào.”
Lúc đó, An Điềm vẫn đang cười ha hả vội ngưng bặt tiếng cười, mặt cô ngay lập tức đỏ ửng lên.
Các đồng nghiệp trong văn phòng cũng vội im bặt, đều tập trung nhìn theo An Điềm chạy ra khỏi văn phòng. Họ nhìn nhau, trong lòng tự hỏi không biết có việc gì mà phó tổng Hồ lại đích thân đến tìm cô.
“Xin chào phó tổng Hồ, ông tìm tôi có việc gì không ạ?” An Điềm đã chạy ra ngoài cửa phòng Thiết kế, nhìn vào phó tổng Hồ và hỏi với vẻ dè dặt.
Xin đừng vì việc tôi đùa giỡn trong văn phòng mà trừ lương của tôi đó, tôi còn phải nuôi con trai nữa! An Điềm thầm hét lên trong lòng.
“Cô được chuyển vị trí công tác.” Phó tổng Hồ nhìn An Điềm rồi thông báo với vẻ thản nhiên.
“Dạ?” An Điềm há to miệng, nhất thời không phản ứng lại được.
“Cô được chuyển vị trí công tác!” Phó tổng Hồ thong thả lặp lại một lần nữa. Cô An Điềm này, từ lúc cô vào công ty đến nay, ông đã bắt đầu có ấn tượng với cô rồi.
An Điềm đầu tiên là nhận được sự xem trọng của Tô tổng, lại có liên quan đến trưởng phòng Marketing của công ty Cố Thị - Chu Hán Khanh, và cả tổng tài của tập đoàn Cố Thị - Cố Thiên Tuấn.
Hơn nữa, sau một thời gian quan sát, phó tổng Hồ còn nhận ra rằng, dường như Tô tổng có ý với An Điềm, nên ông đã vội vàng nói cho chủ tịch Tô biết chuyện.
Bây giờ, An Điềm bị chuyển vị trí công tác, chắc là do chủ tịch Tô muốn tỏ thái độ với An Điềm!
Phó tổng Hồ cũng đã âm thầm điều tra thân thế của An Điềm. Quả nhiên, cô An Điềm này đang có bí mật mà người khác không biết. An Điềm tên thật là An Nhiên, và việc đổi tên không có gì là lạ.
Tuy nhiên, một vài hồ sơ trước khi An Điềm đổi tên lại hoàn toàn trống rỗng! Không chỉ vậy, phó tổng Hồ đã huy động tất cả các nguồn lực để điều tra An Điềm, nhưng chỉ biết được rằng An Điềm từng kết hôn, còn có một đứa con trai!
Ngoài ra, cuộc sống trước khi An Điềm đổi tên, và việc chồng cũ của An Điềm là ai, tất cả đều không tìm thấy!
Hoàn cảnh của cô An Điềm này, dường như còn phức tạp hơn mình tưởng tượng! Phó Tổng Hồ nhìn An Điềm bằng một ánh mắt phức tạp, cái nhìn của ông làm An Điềm sởn tóc gáy.
“Việc này...” An Điềm nhìn vào phó tổng Hồ, nhất thời không biết phải nói gì. Đang yên đang lành, tự dưng sao lại bị chuyển công tác? Hình như cô đâu làm gì sai!
“Ông có thể nói cho tôi biết lý do không?” An Điềm hỏi với vẻ khó giải thích được.
“Tình hình cụ thể thì tôi cũng không rõ, nhưng, đây là việc mà chủ tịch đã đích thân dặn dò.” Phó tổng Hồ đoán có lẽ có liên quan đến tổng giám đốc Tô, nhưng ông cũng không tiện nói ra.
“Chủ tịch Tô?” An Điềm rất ngạc nhiên, rốt cuộc cô đã làm gì mà khiến cho chủ tịch Tô xa giá, chỉ đích danh mình chuyển vị trí công tác? “Đúng vậy.” Phó tổng Hồ gật đầu theo việc công.
“Dạ vâng…” An Điềm cau mày lại và suy nghĩ một lúc: Rốt cuộc mình đã làm gì chứ? Sao có thể khiến chủ tịch hội Tô đích thân mở miệng?
Phải rồi! Tô Thanh Dương!
An Điềm chợt hiểu ra, cô bụm chặt miệng mình lại: Nhất định là do mình quá gần gũi với Tô Thanh Dương, trong công ty tai vách mạch rừng, khó tránh khỏi việc truyền đến tai của chủ tịch Tô!
An Điềm cũng biết hoàn cảnh của mình bây giờ, nhất định sẽ không thể lọt vào mắt của chủ tịch Tô. Nhưng, cô và Tô Thanh Dương bây giờ đã có gì đâu?
Thật là…!
An Điềm chặc lưỡi với vẻ buồn phiền: Nếu biết trước mọi chuyện sẽ trở nên như thế này, từ đầu cô sẽ không hứa với Tô Thanh Dương là sẽ mặc Fairy! Nếu không mặc Fairy, cô cũng sẽ không thân thiết với Tô Thanh Dương đến thế, và cũng sẽ không xảy ra những việc sau đó!
Nhưng, chắc chủ tịch Tô sẽ không quan tâm đến mấy việc này đâu!
An Điềm suy nghĩ với vẻ chán nản: Mọi chuyện đã trở nên như thế này, cũng không còn cách nào khác. Bây giờ phải cố gắng giữ khoảng cách với Tô Thanh Dương, sau đó làm việc chăm chỉ, cố gắng biểu hiện thật tốt, sớm ngày trở lại với vị trí của mình!
Nghĩ đến đây, An Điềm liền bắt đầu quan tâm đến công việc mới của mình: “Vậy phó tổng Hồ à, ông có biết tôi được chuyển đến đâu không?” Chỉ cần được làm việc trong công ty thời trang nổi tiếng nhất thành phố H này, cô là một nhà thiết kế thời trang, vậy cũng không tệ!
“Tô Thị chúng ta mới thuê một người mẫu đại diện thời trang. Để chăm sóc cô ấy tốt hơn, công ty đã chọn cô làm trợ lý cho cô ấy trong vài tháng, hoặc trong một thời gian dài hơn.” Phó tổng Hồ đã truyền đạt lại ý kiến của chủ tịch Tô.
“Trợ lý?” Dù đã cố trấn tĩnh bản thân, nhưng An Điềm vẫn không thể không ngạc nhiên. “Trợ lý của người mẫu không phải do công ty môi giới của họ sắp xếp sao? Sao lại do công ty chúng ta tuyển người? Vả lại, tôi chỉ là một nhà thiết kế thời trang, đâu biết làm trợ lý của người ta!”
“Tất cả mọi việc, phải đợi đến khi gặp cô người mẫu ấy, mới có thể sắp xếp cụ thể.” Phó tổng Hồ đã đưa ra một câu trả lời mơ hồ. Ông nghe nói, hình như gốc gác của cô người mẫu này cũng không nhỏ. Sở dĩ chủ tịch sắp xếp như vậy, chắc phải có lý do của ông ấy. Còn ông, chỉ là người chịu trách nhiệm làm theo và sắp xếp cho chu đáo mà thôi.
“Dạ vâng.” An Điềm gật đầu với vẻ bất lực, bây giờ cũng đành phải đi bước nào tính bước đó vậy.
An Điềm đi theo phó tổng Hồ đến phòng Nhân sự, nhìn thấy Tô Thanh Dương cũng đang đứng ở đó.
Hôm nay, Tô Thanh Dương mặc áo sơ mi trắng quần tây đen. So với trang phục thoải mái thường ngày, hôm nay trông có vẻ trang trọng hơn một chút, mang lại cho người khác cảm giác chuyên nghiệp.
Tô Thanh Dương đứng quay lưng lại với ánh sáng, những sợi tóc xoăn màu lanh trước trán khẽ đung đưa, đôi chân dài và thẳng đứng đó, nhìn thấy An Điềm đến liền chủ động bước về phía cô.
Tuy nhiên, An Điềm lại cố tình lùi về sau một bước.
Kể từ tối hôm đó, An Điềm kịp thời ngăn cản Tô Thanh Dương chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ đó đến nay, hai người mới chạm mặt nhau lần đầu tiên. Cô không biết bây giờ Tô Thanh Dương đang nghĩ gì.
An Điềm cắn môi, thầm tự an ủi mình: Mặc dù hai người đều biết rõ việc Tô Thanh Dương muốn bày tỏ, nhưng dù gì vẫn chưa nói ra, bây giờ hai người vẫn là quan hệ giữa sếp và nhân viên. Vì thế, cô không nên tỏ vẻ ngượng ngùng, có lẽ Tô tổng đã quên việc đó từ lâu rồi cũng nên!
Nghĩ đến đây, An Điềm nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình. Trên mặt cô nở một nụ cười phải phép, rồi tiến lên một bước và nói với Tô Thanh Dương: “Xin chào tổng giám đốc Tô!”
“…” Tô Thanh Dương thấy An Điềm chào hỏi khách sáo như thế nên đột nhiên dừng bước lại. Anh nhìn vào vẻ mặt như đang không có chuyện gì xảy ra của An Điềm, không biết nên trả lời thế nào.
Còn An Điềm vốn đã điều tiết xong, nhìn thấy bộ dạng này của Tô Thanh Dương, đột nhiên cũng căng thẳng theo: Không phải chứ? Anh chàng Tô tổng này muốn gì đây? Mình đã nói mình từng kết hôn, từng ly dị, lại còn có con! Cô vẫn muốn làm việc thật tốt để được làm một nhà thiết kế thời trang nữa đấy!
Tô Thanh Dương nhìn vào vẻ mặt hoang mang lo sợ của An Điềm, cuối cùng vẫn khẽ thở dài: Bắt đầu từ khi nào mà An Điềm lại sợ mình đến thế!
Thực ra, Tô Thanh Dương là người đầu tiên biết việc An Điềm bị chuyển vị trí công tác. Việc An Điềm không được làm việc ở phòng Thiết kế, nhất định là do bố bắt buộc. Bảo An Điềm làm trợ lý cho Lâm Hiểu Hiểu, con gái của chủ tịch tập đoàn Lâm Thị, đoán chừng cũng là ý tưởng của bố.
Bảo mình phụ trách việc ký hợp đồng với Lâm Hiểu Hiểu, tất nhiên cũng do bố sắp xếp.
Dụng ý của bố khi làm vậy, Tô Thanh Dương cũng đoán được vài phần: Thứ nhất, trong lúc bố không đồng ý việc mình thích An Điềm, nhưng lại không trực tiếp sa thải An Điềm, là vì bố đang cho mình cơ hội, cũng cho An Điềm cơ hội, vì vậy mới không làm căng mọi việc.
Thứ hai, một trong những cách bố thể hiện việc mình không thích An Điềm, chính là không cho An Điềm làm việc ở phòng Thiết kế mà cô ấy yêu thích.
Cuối cùng, bố đã tuyên bố rõ ràng với mình rằng, bố ủng hộ mình và cô Lâm Hiểu Hiểu gì đó qua lại với nhau. Kêu An Điềm làm trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu, chắc là muốn để An Điềm biết được khoảng cách giữa cô ấy và Lâm Hiểu Hiểu, để cô ấy biết khó mà rút lui.
Nhưng tất cả những việc này đều là cách nghĩ riêng của bố! An Điềm có thích mình hay không, lại là chuyện khác!
Nhìn vào An Điềm bị vạ lây, Tô Thanh Dương chỉ cảm thấy đau đầu, cảm thấy hơi áy náy và khẽ gật đầu với cô, chần chừ một lúc mới nói bằng giọng rất khách sáo: “Xin chào.”
Danh sách chương