An Điềm ngẩn người ra, quay đầu lại nửa đùa nửa thật nói với Tô Thanh Dương: "Trái tim già cỗi rồi, nên không thích những thứ này lắm."

"Cô mới 25 tuổi, bằng tuổi tôi thôi, sao có thể già được?" Tô Thanh Dương lắc đầu, anh không muốn nhìn thấy bộ dạng thế này của An Điềm, cô gái tuổi này phải có một trái tim năng động mới là tốt nhất.

"Tôi cũng ly hôn một lần rồi, con trai tôi cũng đã 4 tuổi, cũng nên có một vẻ già dặn rồi!" An Điềm uống một ngụm nước ép, cô nhìn Tô Thanh Dương, dường như đang có ý nhắc anh về sự thật này.

Tô Thanh Dương hơi ngẩn người ra, An Điềm lại lần nữa nhắc đến những việc trước đây của cô, điều này có chút bất ngờ, đôi lúc anh thật sự muốn hỏi. Vậy rốt cuộc người đàn ông may mắn có được An Điềm, nhìn thấy vẻ hồn nhiên và sống động của An Điềm, rồi lại đành lòng vứt bỏ An Điềm là ai!

Nếu hai người gặp nhau sớm một chút, An Điềm có phải sẽ không chịu khổ nhiều như vậy không.

Đúng lúc Tô Thanh Dương đang đắm đuối nhìn nửa mặt của An Điềm thì Lâm Hiểu Hiểu cầm ly nước bước vào, cô vừa cầm ly nước vừa đảo mắt xung quanh, để nhìn xem Tô Thanh Dương đang ở đâu, nhưng phát hiện Tô Thanh Dương lại ngồi cùng An Điềm, còn đang nhìn cô đắm đuối!

Trong vô thức, Lâm Hiểu Hiểu siết chặt ly nước trong tay.

Thầm thở dài một hơi, Lâm Hiểu Hiểu đặt ly nước trong tay lên bàn, sau đó không do dự tắt nhạc.

Lúc đó, gian phòng sôi động bỗng chốc yên lặng, các đồng nghiệp đang chơi cũng dừng lại, nghi ngại nhìn Lâm Hiểu Hiểu.

Thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, Lâm Hiểu Hiểu cất giọng, cười và nói: "Bây giờ mọi người nhảy mệt rồi, hay là chơi cái gì khác đi?"

"Được được, chơi gì đây?" Khưu Doanh Doanh đang chơi nhiệt tình nhất đứng ra hưởng ứng đầu tiên.

"Đó là… trò Thật hay Thách?" Lâm Hiểu Hiểu vừa nói vừa nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt lướt qua An Điềm, cố ý dừng lại một chút, sau đó dừng lại ở Tô Thanh Dương, "Anh thấy sao? Anh Tô?"

"Cái này..." Tô Thanh Dương do dự một hồi, anh nhìn ánh mắt mong chờ của các đồng nghiệp, cảm thấy không thể để mọi người mất vui, nên đành gật đầu.

"Ừ!" Mọi người nhìn Tô Thanh Dương thở phào liền vui vẻ.

An Điềm vốn không thích chơi những trò này, nhưng Lâm Hiểu Hiểu và Khưu Doanh Doanh cứ kéo cô vào, nên cô đành gia nhập.

14 người đều tham gia chơi, không sót một ai.

Người đầu tiên rút được lá bài quỷ là Khưu Doanh Doanh, cô nhăn mặt cuối mình: "Các anh các chị, xin hãy nương tay!"

"Nói đi, thật hay thách?" Mọi người nhìn bộ dạng lo lắng của Khưu Doanh Doanh càng thêm phấn khích.

"A, đợi một chút..." Khưu Doanh Doanh cau mày bối rối.

"Mau lên nào!" Các đồng nghiệp liên tục hối thúc.

"Thôi được rồi!" Khưu Doanh Doanh nói, "Để em nói thật!"

"Tốt!" Lâm Hiểu Hiểu gật đầu, là một cô gái, cô cũng không muốn làm khó Khưu Doanh Doanh, cô nghĩ một lúc rồi nói, "Doanh Doanh, chia sẻ một bí mật nhỏ của em đi!"

Như vậy không chỉ thỏa mãn sự tò mò của mọi người, không thể hiện sự quan tâm thái quá với Khưu Doanh Doanh, còn cho Khưu Doanh Doanh cơ hội lựa chọn, không khiến cô ấy quá xấu hổ.

"Ồ..., " Khưu Doanh Doanh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, "Vào nhầm toilet nam còn nhìn thấy anh ấy đang đi vệ sinh?"

Đột nhiên, các đồng nghiệp hù nhau: "Doanh Doanh à, không ngờ em ghê gớm thật đấy!"

"Không phải!" Khưu Doanh Doanh đỏ mặt giải thích, "Lúc đó vừa đến công ty thực tập, em bối rối lắm, lại không cẩn thận đi vào, cuối cùng..."

"Vậy có nhìn thấy cái ấy của anh chàng đó không? To không?" Một cô gái đã có chồng hỏi.

Từ bé đến lớn Khưu Doanh Doanh chưa yêu ai bao giờ, cô bỗng chốc đỏ mặt, cô do dự một lúc, thật thà nói, "Thật ra, em nhìn không rõ, nhưng, nhìn loáng thoáng… thì có vẻ... khá to..."

"Ha ha ha..." Mọi người đều bị vẻ mặt của Khưu Doanh Doanh chọc cười, nhìn thấy Khưu Doanh Doanh ngại ngùng, nên họ tha cho Khưu Doanh Doanh.

Tiếp theo, sau một vài vòng, một số đồng nghiệp còn khai cả nơi giấu quỹ đen, không khí rất sôi nổi.

Những người này đều chơi hết mình, An Điềm may mắn không rút phải lá quỷ.

Nhưng mà, mọi thứ trên đời này là vô thường, cô vừa cảm thấy bản thân may mắn thì không ngờ lần này lại rút phải lá quỷ.

"Ai? Lần này ai rút được lá quỷ?" Khưu Doanh Doanh đã 3 lần rút được lá quỷ hỏi to tìm "người bị hại", thề sẽ lấy lại những gì đã mất.

An Điềm nhìn vào lá quỷ, thở dài rồi giơ đôi tay yếu ớt lên: ‘Tôi!"

"Woa! " Mọi người nhìn thấy là An Điềm, ai cũng hào hứng reo hò, cô đã trốn được bao nhiêu ván rồi, lần này đã tới lượt cô!

"Để tôi hỏi." Lâm Hiểu Hiểu là người đầu tiên đứng lên trước, cô mỉm cười nhìn An Điềm nói, "Cô muốn thật hay thách đây?”

"Nói thật đi." An Điềm suy nghĩ một lúc, bị trừng phạt thật sự rất khó chịu, cô không muốn bị mọi người coi như thần kinh bắt lại.

"Vậy tôi hỏi đây!" Lâm Hiểu Hiểu đặc biệt nhìn Tô Thanh Dương một cái khi nói câu này.

Vừa nãy Lâm Hiểu Hiểu đã quan sát hết, bất luận họ chơi gì thì anh Tô cũng không tham gia, nhưng khi biết An Điềm rút được lá quỷ thì lập tức tập trung hơn.

Lâm Hiểu Hiểu cười miễn cưỡng, nhìn chằm chằm vào An Điềm hỏi: "An Điềm, cô có mấy người yêu? Yêu nhau bao lâu thì vượt rào? Bây giờ còn ở bên nhau không?"

Lâm Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm An Điềm, hỏi liền 3 câu hỏi, khi cô tuôn ra những lời này, cả gian phòng trở nên im lặng.

Tuy câu hỏi mà Lâm Hiểu Hiểu hỏi phù hợp với giới hạn trò chơi, nhưng những người trong phòng đều là đồng nghiệp với nhau, sau này vẫn còn cùng làm việc, những chuyện riêng tư thế này, bất luận là người nghe hay người được hỏi đều cảm thấy xấu hổ.

An Điềm trong một lúc cũng không thể chấp nhận, nhìn thấy ánh mắt có hơi khiêu khích của Lâm Hiểu Hiểu, An Điềm không biết là mình đã làm gì khiến cô không vui, bản thân cô chỉ lặng lẽ trốn trong góc và uống nước trái cây? "Hay là đổi qua bị thách đi!" Tô Thanh Dương là người đầu tiên lên tiếng giúp An Điềm, anh không muốn những người này biết quá khứ của An Điềm, điều này chắc chắn sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết cho cuộc sống tương lai của cô!

Nếu có thể, anh thật sự muốn kéo An Điềm rời khỏi đây ngay lập tức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện