“Vì sao? Trông cô cũng chỉ hai mươi mấy tuổi nhỉ, thật sự sống cả đời cùng một người thực vật? Còn phải nuôi đứa con mấy tuổi, cô không ngại ấm ức, không ngại thiệt thòi? Cô mà như vậy là cuộc đời bị huỷ hoại rồi.”

“Không ngại, không hủy, chuyện này cháu bằng lòng.”

Kiếp trước cô dẫn theo hai đứa con cũng không tìm thêm. Kiếp này làm con dâu trên danh nghĩa cho người ta, thực tế là làm giúp việc, thứ đạt được chính là nơi đặt chân vững chắc và hộ khẩu cho hai mẹ con. Ngôi nhà này sau này phá bỏ và di dời thế nào cũng có thể chia làm hai căn, đủ cho Thẩm Huy cưới vợ, cô cũng nuôi con mình lớn khôn là được. Còn về cô, sống lại một lần, có hộ khẩu, có thể đặt chân vào thành phố, cô còn sợ cái gì.

“Vì sao?”

Thím họ tiếp lời chồng, hỏi lại câu này, Lý Hà cười cười hỏi lại. “Thím cảm thấy cái gọi là phụ nữ tìm nhà chồng là gì?”

“Vậy mà còn phải nói. Lấy chồng có cơm ăn áo mặc, đương nhiên là có chỗ dựa.” Nói rồi, người đàn bà cười lạnh, chỉ vào người đàn ông trên giường và Thẩm Huy: “Một đứa không động đậy, một đứa còn nhỏ như vậy. Như cô không được xem là tìm chỗ dựa, mà là tìm cho mình hai mối phiền phức, hơn nữa phiền phức này không biết kéo dài bao nhiêu năm. Cô nói thật xem, đứa con dâu như cô rốt cuộc có toan tính gì?”

“Thím nó à, khụ khụ…” Bà cụ nóng nảy, tức đến mức gương mặt đỏ bừng. Lý Hà đưa tay vỗ vỗ sau lưng bà, đưa cho bà một chén nước để bà thuận khí. Sau đó tự mình mở miệng nói tiếp.

“Cháu tính cho hai mẹ con cháu có chỗ ở, tính cho con gái cháu có thể đi học ở thành phố. À, đúng rồi, hình như đơn vị còn có thể bố trí công việc. Thật là nhiều lợi ích, thím, không lẽ thím cũng muốn nhỉ?”

“Tôi, tôi muốn cái gì, cũng đâu phải lợi ích cho tôi.”

“Ừm, phải làm dâu người ta mới được.”

Không phải bà châm chọc tôi vì lợi ích sao, tôi chính là vì lợi ích đó. Bà cứ vội vàng hốt hoảng ngăn cản là vì sao, có ý định gì? Người ngoài không làm chủ gia đình được, các người chỉ chờ bà cụ mất là thao túng bọn họ chứ gì. Toan tính cái gì không cần nói, ai cũng biết.

“Nè, thật ra tốt lắm. Hai mẹ con họ ở thành phố có chỗ đặt chân, Hải Dương cũng có người chăm sóc. Mẹ Hải Dương cũng yên tâm, như vậy rất tốt mà.”

Hàng xóm cười ha ha, mọi người cũng vui vẻ hẳn lên. Chú họ thấy nhà họ Thẩm có một người phụ nữ như rồng như hồ vào nhà, lại còn đuổi không đi, cả bữa cơm đều không vui vẻ. Xong tiệc, mấy hàng xóm đi trước, giới thiệu nhà mình với Lý Hà, bảo cô có rảnh thì đến nhiều hơn.



“Bà con xa không bằng láng giềng gần, sau này mọi người ở cùng nhau, có chuyện gì cứ gọi.”

Hai bác gái hàng xóm đầy thương hại, cảm thấy phụ nữ đang độ tuổi thanh xuân cứ như vậy mà bị lỡ dở. Làm vợ trên danh nghĩa còn phải hầu hạ một người thực vật, phụng dưỡng  hai cha con họ.

“Vâng, cảm ơn bác gái.”

Lý Hà ở bên đây tiễn khách, hàng xóm đi rồi, bạn học của Thẩm Hải Dương lại tới cửa. “Lý Hà, cô thật sự đồng ý chuyện này, không hối hận?”

“Không hối hận.”

“Tình trạng của Hải Dương, bác sĩ nói là cơ bản không tỉnh lại được. Nhưng không biết duy trì trạng thái người thực vật bao nhiêu năm, nếu mười năm hai mươi năm, cô chăm sóc cha con họ sẽ rất vất vả, độ tuổi đẹp nhất cuộc đời cứ như vậy mà uổng phí.”

“Không sao, tôi biết mình làm vậy thì phải đánh đổi những gì.”

Lý Hà cười rất chân thành, cô được nhiều lợi ích như vậy, đương nhiên phải chăm sóc người ta đàng hoàng. “Chuyện khác thì tôi không làm được, chăm sóc người khác thì vẫn được. Sau này hoan nghênh anh tới nhà thăm bạn anh nhiều hơn, tôi làm đồ nhắm rượu cho anh. Hai người ngồi tâm sự, bác sĩ nói nên trò chuyện nhiều với anh ấy, nhưng tôi ăn nói vụng về, không hay nói cho lắm.”

Đây là hoan nghênh anh ấy giám sát, người đàn ông mỉm cười gật đầu: “Chuyện hộ khẩu của mẹ con hai người, tôi sẽ mau chóng làm. Cô gửi giấy cho phép chuyển hộ khẩu về bảo người nhà tìm đại đội đóng dấu, mấy chuyện khác đã có tôi.”

“Cảm ơn.”

Người đàn ông nói xong rồi đi, Lý Hà lắc đầu bật cười. Gả cho một người thực vật còn có đứa con riêng, mọi người đều đang thương xót cho cô nhỉ. Thực tế thật sự không sao, lấy thứ mình muốn, cô biết tương lai mình nên sống như thế nào. Thu dọn bàn ăn, đến tây phòng lật người, mát xa cho Thẩm Hải Dương, bảo con gái ngồi lên ghế, hai mẹ con nói chuyện.

“Mẹ, sau này chúng ta sẽ ở lại đây sao? Sẽ không có ai đuổi chúng ta đi có phải không? Vậy chúng ta không về quê, ông ngoại bà ngoại sẽ lo lắng đó.”

“Phải. Sau này chúng ta ở đây, danh chính ngôn thuận, không ai có thể đuổi chúng ta đi. Mẹ viết thư cho ông ngoại bà ngoại báo với họ, họ sẽ không lo lắng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện