Anh ấy muốn nói lại thôi, ánh mắt có chút thẹn. Mấy ngày nay, anh ấy cảm thấy Lý Hà rất đáng tin, nhưng sự cảnh giác của người trưởng thành lại cảm thấy vẫn có ý đồ.
“Chúng ta nói thẳng trước…”
Lý Hà không đợi anh ấy nói, tự mình mở miệng: “Giấy trắng mực đen đã viết, chúng ta nên làm sao thì làm vậy. Giờ tôi đã có được nhà và hộ khẩu, tôi sẽ không tham đồ của họ.”
“Xin lỗi, cảm ơn cô, vì cha con họ mà làm mọi việc.”
“Nên làm mà, là thứ tôi nhận được. Tôi đã hứa với bà cụ là phải chăm sóc tốt cho cha con họ, vậy thì cần phải gắng sức làm tốt. Nhưng mà, như vậy bọn họ có thể kiện tôi di dời tài sản của Thẩm Hải Dương không? Như vậy trái luật không?”
“Cô là người giám hộ của cậu ấy, làm như vậy không trái luật. Cùng lắm là sau khi thua kiện thì phán cô trả lại cho Hải Dương. Như vậy nếu họ muốn thì phải kiện vụ khác, kiện tới kiện lui có lẽ kéo dài thời gian được không ít. Đến lúc đó chúng tôi liên lạc được với cha Thẩm Hải Dương, dĩ nhiên có ông ấy làm chủ.”
“Vậy được.”
Lúc bà cụ còn sống đã giúp cô làm hộ khẩu, lại sang tên nhà cho cô, vì sự tín nhiệm và ân huệ lớn lao này, cô cũng đến gắng sức bảo toàn cha con họ. Còn về việc người ngoài sẽ nói cô như thế nào, cô không thẹn với lòng, không sợ người ta nói.
Ra khỏi đồn công an, cô đạp xe đến chỗ bán nhà, ông cụ nói với cô mấy ngày nữa cháu trai ông ấy sẽ về, bảo cô đến lúc đó tự mình tới bàn.
“Cháu à, cháu trai ông tám chín phần là không đồng ý cái giá kia, ông khuyên cháu, nếu thành tâm muốn mua thì chuẩn bị nhiều thêm chút.”
“Cảm ơn ông.”
Đạp xe về nhà, sau khi rửa thì bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm nhân. Cơm trưa làm cháo tam hợp, bỏ thêm vào dưa trộn, thịt băm, hầm hai quả trứng. Hai con về tới thì cúi đầu không vui, cô dùng ánh mắt hỏi con gái rốt cuộc là chuyện gì.
Họa Họa quay đầu nhìn anh trai một cái, Thẩm Huy ngẩng đầu mở miệng nói: “Con, mẹ con ở cửa trường chờ con, nói muốn mua quần áo cho con. Con không đi, bà ấy nhét cái này cho con.”
Cậu móc từ trong cặp sách ra một nắm đầy viên bi thủy tinh đủ màu, thứ này vừa mới ra mắt, trẻ con rất thích. Rõ ràng người phụ nữ này đang lấy lòng con trai, xem ra vẫn muốn mượn sức cậu.
“Mẹ nấu mì, các con rửa tay ăn nào.”
Trên bàn cơm, Thẩm Huy quan sát sắc mặt cô, sau đó mở miệng nói: “Mẹ, nếu mẹ không thích, lát nữa con sẽ ném số bi kia đi.”
“Ném làm gì, đồ chơi đâu có sai.”
Tình mẹ con không phải người ngoài có thể can thiệp. Nếu không phải kiếp trước cô từng xem tin tức kia, nếu Mộ Dung Đan Linh ly hôn dẫn con theo, lúc này chỉ là tới đòi tiền, cô sẽ hợp tình hợp lý mà cho đứa nhỏ bao nhiêu thì cho bấy nhiêu. Thẩm Hải Dương đã như thế, thằng bé đi theo mẹ ruột chắc chắn tốt hơn. Nhưng đã xem tin tức kia, cô không thể không suy tính cho đứa nhỏ này.
Ăn xong, cô vào phòng nói chuyện mua nhà với con, thằng bé trầm mặc một hồi, nói: “Bà nội nói phần của cha do mẹ làm chủ, phần của con giữ lại sau này cho con dùng. Của con 30 ngàn, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Nếu bà cụ đã dặn dò, Lý Hà cũng không nói thêm gì với thằng bé. Có điều nghe giọng cậu, thái độ không giống với lúc trước cho lắm. Xem ra sức ảnh hưởng của mẹ ruột không nhỏ, không biết sau lưng đã nói những lời chia rẽ gì. Mẹ kế cách cái bụng, quan hệ này vốn khó xử, hơn nữa mẹ ruột tới gây rối, cô… Dù sao thì làm hết sức, không thẹn với lòng là được.
Cô ở bên này bận rộn chuyện mua nhà, căn tứ hợp viện tạm thời không thể giao dịch. Lòng nóng như lửa đốt về nhà, không đến hai ngày, cô nhận được giấy gọi của toà án. Hơn nữa còn là hai tờ.
Một tờ là Mộ Dung Đan Linh đòi quyền nuôi nấng, một tờ là chú họ xin quyền giám hộ Thẩm Hải Dương, nói cô không làm tròn trách nhiệm, xin hủy bỏ quyền giám hộ của cô. Cô cầm giấy gọi không biết nên khóc hay nên cười, buổi tối lại lẩm bẩm với Thẩm Hải Dương.
“Hai cha con anh đều là người người không có năng lực hành vi dân sự, nếu không có đồng nào, có lẽ đã trốn xa như ôn dịch. Bây giờ có tiền rồi, quả thực giống như trẻ con ôm gạch vàng đứng trên đường, phàm là người có thể dính lấy thì đều đến đeo bám. Thẩm Hải Dương, anh tỉnh lại được không? Anh nằm ở đây không phản ứng, cha anh tạm thời không liên hệ được, em là mẹ kế, vụ kiện quyền nuôi dưỡng Thẩm Huy tám chín phần là thua.”
Cô đang rầu, chỉ lo nói chuyện, không thấy ngón tay Thẩm Hải Dương hơi nhúc nhích, lông mi cũng run vài cái.
Lúc này mấy hàng xóm biết tình huống cũng đang bàn tán chuyện này. Buổi tối Chương Thu Hoa ở nhà phía Tây đặc biệt đến, nhìn Thẩm Hải Dương nằm trên giường, thở dài mấy lần.
Cô gái này năm nay 24, xuống nông thôn quay lại không thi đậu đại học nên giờ được phân công làm việc ở xưởng máy móc. Lý Hà tới đây đã mấy tháng, cô ta từng tới nhà chính ba lần, nhìn Thẩm Hải Dương ở trong phòng, yên lặng thở dài.
“Lý Hà, chị tính làm sao?”
“Không biết.”
“Chúng ta nói thẳng trước…”
Lý Hà không đợi anh ấy nói, tự mình mở miệng: “Giấy trắng mực đen đã viết, chúng ta nên làm sao thì làm vậy. Giờ tôi đã có được nhà và hộ khẩu, tôi sẽ không tham đồ của họ.”
“Xin lỗi, cảm ơn cô, vì cha con họ mà làm mọi việc.”
“Nên làm mà, là thứ tôi nhận được. Tôi đã hứa với bà cụ là phải chăm sóc tốt cho cha con họ, vậy thì cần phải gắng sức làm tốt. Nhưng mà, như vậy bọn họ có thể kiện tôi di dời tài sản của Thẩm Hải Dương không? Như vậy trái luật không?”
“Cô là người giám hộ của cậu ấy, làm như vậy không trái luật. Cùng lắm là sau khi thua kiện thì phán cô trả lại cho Hải Dương. Như vậy nếu họ muốn thì phải kiện vụ khác, kiện tới kiện lui có lẽ kéo dài thời gian được không ít. Đến lúc đó chúng tôi liên lạc được với cha Thẩm Hải Dương, dĩ nhiên có ông ấy làm chủ.”
“Vậy được.”
Lúc bà cụ còn sống đã giúp cô làm hộ khẩu, lại sang tên nhà cho cô, vì sự tín nhiệm và ân huệ lớn lao này, cô cũng đến gắng sức bảo toàn cha con họ. Còn về việc người ngoài sẽ nói cô như thế nào, cô không thẹn với lòng, không sợ người ta nói.
Ra khỏi đồn công an, cô đạp xe đến chỗ bán nhà, ông cụ nói với cô mấy ngày nữa cháu trai ông ấy sẽ về, bảo cô đến lúc đó tự mình tới bàn.
“Cháu à, cháu trai ông tám chín phần là không đồng ý cái giá kia, ông khuyên cháu, nếu thành tâm muốn mua thì chuẩn bị nhiều thêm chút.”
“Cảm ơn ông.”
Đạp xe về nhà, sau khi rửa thì bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm nhân. Cơm trưa làm cháo tam hợp, bỏ thêm vào dưa trộn, thịt băm, hầm hai quả trứng. Hai con về tới thì cúi đầu không vui, cô dùng ánh mắt hỏi con gái rốt cuộc là chuyện gì.
Họa Họa quay đầu nhìn anh trai một cái, Thẩm Huy ngẩng đầu mở miệng nói: “Con, mẹ con ở cửa trường chờ con, nói muốn mua quần áo cho con. Con không đi, bà ấy nhét cái này cho con.”
Cậu móc từ trong cặp sách ra một nắm đầy viên bi thủy tinh đủ màu, thứ này vừa mới ra mắt, trẻ con rất thích. Rõ ràng người phụ nữ này đang lấy lòng con trai, xem ra vẫn muốn mượn sức cậu.
“Mẹ nấu mì, các con rửa tay ăn nào.”
Trên bàn cơm, Thẩm Huy quan sát sắc mặt cô, sau đó mở miệng nói: “Mẹ, nếu mẹ không thích, lát nữa con sẽ ném số bi kia đi.”
“Ném làm gì, đồ chơi đâu có sai.”
Tình mẹ con không phải người ngoài có thể can thiệp. Nếu không phải kiếp trước cô từng xem tin tức kia, nếu Mộ Dung Đan Linh ly hôn dẫn con theo, lúc này chỉ là tới đòi tiền, cô sẽ hợp tình hợp lý mà cho đứa nhỏ bao nhiêu thì cho bấy nhiêu. Thẩm Hải Dương đã như thế, thằng bé đi theo mẹ ruột chắc chắn tốt hơn. Nhưng đã xem tin tức kia, cô không thể không suy tính cho đứa nhỏ này.
Ăn xong, cô vào phòng nói chuyện mua nhà với con, thằng bé trầm mặc một hồi, nói: “Bà nội nói phần của cha do mẹ làm chủ, phần của con giữ lại sau này cho con dùng. Của con 30 ngàn, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Nếu bà cụ đã dặn dò, Lý Hà cũng không nói thêm gì với thằng bé. Có điều nghe giọng cậu, thái độ không giống với lúc trước cho lắm. Xem ra sức ảnh hưởng của mẹ ruột không nhỏ, không biết sau lưng đã nói những lời chia rẽ gì. Mẹ kế cách cái bụng, quan hệ này vốn khó xử, hơn nữa mẹ ruột tới gây rối, cô… Dù sao thì làm hết sức, không thẹn với lòng là được.
Cô ở bên này bận rộn chuyện mua nhà, căn tứ hợp viện tạm thời không thể giao dịch. Lòng nóng như lửa đốt về nhà, không đến hai ngày, cô nhận được giấy gọi của toà án. Hơn nữa còn là hai tờ.
Một tờ là Mộ Dung Đan Linh đòi quyền nuôi nấng, một tờ là chú họ xin quyền giám hộ Thẩm Hải Dương, nói cô không làm tròn trách nhiệm, xin hủy bỏ quyền giám hộ của cô. Cô cầm giấy gọi không biết nên khóc hay nên cười, buổi tối lại lẩm bẩm với Thẩm Hải Dương.
“Hai cha con anh đều là người người không có năng lực hành vi dân sự, nếu không có đồng nào, có lẽ đã trốn xa như ôn dịch. Bây giờ có tiền rồi, quả thực giống như trẻ con ôm gạch vàng đứng trên đường, phàm là người có thể dính lấy thì đều đến đeo bám. Thẩm Hải Dương, anh tỉnh lại được không? Anh nằm ở đây không phản ứng, cha anh tạm thời không liên hệ được, em là mẹ kế, vụ kiện quyền nuôi dưỡng Thẩm Huy tám chín phần là thua.”
Cô đang rầu, chỉ lo nói chuyện, không thấy ngón tay Thẩm Hải Dương hơi nhúc nhích, lông mi cũng run vài cái.
Lúc này mấy hàng xóm biết tình huống cũng đang bàn tán chuyện này. Buổi tối Chương Thu Hoa ở nhà phía Tây đặc biệt đến, nhìn Thẩm Hải Dương nằm trên giường, thở dài mấy lần.
Cô gái này năm nay 24, xuống nông thôn quay lại không thi đậu đại học nên giờ được phân công làm việc ở xưởng máy móc. Lý Hà tới đây đã mấy tháng, cô ta từng tới nhà chính ba lần, nhìn Thẩm Hải Dương ở trong phòng, yên lặng thở dài.
“Lý Hà, chị tính làm sao?”
“Không biết.”
Danh sách chương