Việc phải làm cô đã làm hết, với lại cô không nên làm gì khác, nếu không sẽ khiến cho đứa nhỏ lại coi cô là người xấu thì chỉ thêm phản tác dụng, sau này muốn nhắc nhở gì đó sẽ không thể nói xen vào. Dù cho quyền nuôi dưỡng Thẩm Huy có thuộc về Mộ Dung Đan Linh thì sau này bọn họ vẫn như trước, ở chung một thành phố. Đi một bước nhìn một bước, hành động tùy theo tình hình vậy. Nể tình bà cụ, cô sẽ dùng hết sức lực chăm sóc cho cậu bé, cũng xem như không khiến cụ bà thất vọng vì đã cho cô một ngôi nhà để ở lại.

"Con, con trở về thăm cha."

Không ngờ cậu bé lại hất Mộ Dung Đan Linh ra đuổi theo, Lý Hà cười cười cầm lấy tay cậu bé. Người nhà Mộ Dung ở phía sau liền vội vàng muốn bước tới, nhưng đều bị Hàn Quân cản lại.

Mang theo đứa nhỏ về nhà, cậu bé tự mình rót nước để cha mình lau mặt rửa chân. Không cần Lý Hà hỏi, cậu bé chủ động mở miệng khai báo với cô.

"Mẹ con nói sẽ đón được cha về chăm sóc, sau này ba người chúng con sẽ ở chung một nhà."

"...Con tin sao?"

"Bà ngoại ông ngoại và cả cậu mợ đều nói như vậy. Bọn họ nói lúc trước mẹ con không mang con theo là vì không có chỗ ở, hiện tại hai cậu đã có nhà riêng nên chuyển đi rồi, trong nhà đã có chỗ để ở. Với lại tiền của con…”

Cuối cùng đứa nhỏ này, trong lòng vẫn mong chờ cha mẹ ở cùng nhau. Lần này Lý Hà có thể nói gì đó, nhưng cô lại không nói gì cả, chỉ muốn nghĩ cách cho cậu bé một đường lui. Dùng tiền của cha cho cậu để mua nhà cho cậu, sau này có xảy ra chuyện gì cũng có đường lui, không đến mức vì tiền mà làm ra chuyện gì quá khích.

Đến ngân hàng rút tiền, cô đi cùng với Hàn Quân hoàn thành giao dịch với người ta. Sau đó cô lại cầm biên lai đi một chuyến đến thủ đô để sang tên chủ nhà, lúc trở về đã là buổi đêm của ba ngày sau rồi.

Vì chưa có thời gian để chuẩn bị nên hôm sau cô không mở hàng. Mẹ của Chương Thu Hoa đến tìm cô nhờ cô tính toán giùm số sổ sách trước đó, xong việc lại mở miệng khuyên cô.

"Cháu phải biết chừng mực. Cháu cũng chăm sóc cho bọn họ cả tháng, rồi đưa tiễn cụ bà đàng hoàng, đổi lại là có nhà ở và hộ khẩu. Bây giờ bọn họ muốn người và tiền, cháu buông tay là được. Đừng quá..."

"Dì, dì cũng thấy cháu ham tiền của cha con bọn họ sao?"



"Nếu không thì tại sao cháu lại không chịu buông tay? Hiện tại thứ cháu tranh giành không phải là tiền thì là gì, bên ngoài đều nói như vậy. Các cháu đều vì tiền của cha con bọn họ mà còn kiện nhau ra tòa.”

Lý Hà thật sự không thể giải thích, vì sự việc này không cách nào giải thích được. Cô ngồi bên giường mát xa cho Thẩm Hải Dương, mở miệng tranh thủ nói: "Dì, dì đã làm hàng xóm mấy mươi năm với mấy người Thẩm Hải Dương, mấy ngày nay dì thấy cháu chăm sóc cha con bọn họ có tốt không?"

"Vô cùng tốt luôn. Chút chuyện này hàng xóm như chúng ta đều nhìn thấy, người vợ như cháu làm việc rất nhanh nhẹn, chăm sóc cho cha con bọn họ rất chu đáo. Chuyện này không ai dám nói gì cả."

"Vậy nếu như mở phiên tòa thẩm tra xử lý người giám hộ của Thẩm Hải Dương, dì có thể giúp cháu làm chứng không?"

“Chỉ làm chứng thôi sao? Chỉ kể cháu chăm sóc bọn họ, chứ không nói gì đến chuyện giám hộ sao?”

"Vâng ạ."

"Được, dì làm chứng cho cháu. Tên chú họ kia không phải tốt đẹp gì, nếu không phải vì lợi ích thì cũng chẳng cướp quyền chăm sóc người sống thực vật rồi. Lúc Hải Dương gặp chuyện không may thì không thấy đâu, từ khi biết cha con họ có tiền thì hiện tại lại tìm cách.”

"Cháu cảm ơn."

Cô cố gắng lôi kéo người làm chứng cho cô, cô chính là người giám hộ do chính mẹ của Thẩm Hải Dương lựa chọn cho con trai mình, nếu có thêm hàng xóm làm chứng cho cô, bôi xấu ông chú họ kia hẳn là có thể lật kèo. Còn Thẩm Huy, cô sẽ nghĩ cách để cậu bé thấy rõ Mộ Dung Đan Linh, có thể sẽ có tác dụng.

Nhìn Thẩm Hải Dương trên giường, cô nói nhỏ: "Anh có biết cha con anh hiện tại đều là miếng thịt béo người người muốn cắn một cái hay không hả? Hai người không có tiền thì không ai muốn, hiện tại có tiền thì thật phiền phức. Mẹ anh qua đời rồi, cha anh thì làm cách nào cũng không liên lạc được, cuộc hôn nhân này của hai ta không biết có tính không nữa?"

Nói xong cô mỉm cười thở dài: "Nhưng cũng không cần quá lo lắng, cho dù chú họ của anh lên tòa có thắng được em thì cũng không để ông ta mang anh đi được. Em đã đồng ý với mẹ là sẽ chăm sóc cho anh, em sẽ cố làm hết trách nhiệm. Lòng dạ của chú họ anh không tốt lành gì, em sẽ không cho ông ta có cơ hội làm hại anh. Còn số tiền kia, anh yên tâm, ông ta nuốt không nổi đâu. Chỉ cần liên lạc được với cha anh, ông ta có chiếm được cũng phải nhả ra."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện