Phương Trung Thành trầm mặc nhìn cô, trong mắt trong lòng đều là đánh giá. Sau khi cô tỉnh dậy chuỗi động tác này nằm ngoài dự liệu của anh ta, dường như hoàn toàn không để ý tới anh ta, hận không thể lập tức rũ sạch quan hệ với anh ta. Lẽ nào bởi vì có ý kiến với anh ta, vì thế đến con trai cũng không cần? "Con trai chưa sinh ra tôi đã rời nhà đi học, là cô một tay nuôi nấng, cô thật sự cam lòng đưa nó cho tôi?"

"Đó là con của anh."

Lý Hà bất đắc dĩ, trải qua một đời cô mới hiểu được đạo lý này. Con cái là của hai người, cậu bé không phải con chó con mèo, cậu bé có tư tưởng của mình. Đồng thời cha con không chỉ có huyết thống, còn có nghĩa vụ nuôi nấng phụng dưỡng trên pháp luật, không phải cô mệt chết chăm con là có thể thành của một mình cô.

Cô thật sự cam lòng, Phương Trung Thành cảm thấy mình tính sai. Trong phòng không ai nói nữa, chỉ còn lại tiếng hít thở khẽ khàng của mọi người.

Lý Hà nhắc nhở mình bình tĩnh, cho anh ta thời gian để anh ta cân nhắc. Hai người chung sống rất nhiều năm, coi như hiểu rõ lẫn nhau. Trước đó anh ta hẳn là đoán cô không nỡ lòng bỏ con, mà anh ta ước gì mình phủi sạch bỏ đi. Bây giờ cô thay đổi làm rối loạn trận tuyến của anh ta.

Kim giờ chỉ tới vị trí 11, bên ngoài bay tới mùi thơm của cơm. Gần trưa rồi, bởi vì cô bỗng nhiên bình tĩnh, hàng xóm xem náo nhiệt bên ngoài cũng đều tản đi, chỉ còn lại mấy người thích hóng hớt chú ý bên này từ xa.

"Thương lượng xong chưa?"

Hai ông bà Phương trở về, bà cụ mở miệng hỏi con trai. Con dâu lúc trước còn vừa khóc vừa gào, bây giờ lại rất an tĩnh. Cô như vậy cũng không biết đã bàn xong chưa, trông dáng vẻ rất nói lý. Như vậy còn không bằng trước đây, ở nhà mẹ chồng phát rồ thì ly hôn với cô mới bình thường.

"Cô ấy nói đồng ý ly hôn, nhưng hai đứa con mỗi người một đứa."

"Này, nào có ai làm mẹ mà không cần con?"

"Vì thế con cái là của một mình người mẹ à? Mấy đứa nhà bà đều là một mình bà sinh một mình bà nuôi hả?"

Bỗng nhiên bình tĩnh lại, lý trí phản pháo lại bà cụ khiến bà ta nói không nên lời. Lúc cần thì muốn, lúc không cần thì bỏ qua một bên? Đàn ông thoải mái một trận, cả đời phụ nữ chìm vào trong, một mình phụ nữ gánh trách nhiệm, chờ lớn rồi anh lại trở về nhận con?



Cô cũng hi vọng đứa nhỏ này là của một mình cô, thế nhưng sự thực là không thể. Trên người cậu chảy dòng máu của anh ta, đây là sự thật không thể thay đổi.

"Lý Hà, cô suy nghĩ lại. Từ lúc đứa nhỏ vừa ra đời là cô chăm. Bất thình lình để cho tôi, đứa nhỏ có thể thích ứng sao? Cô làm mẹ dù thế nào cũng phải nghĩ cho con, lỡ như bị bệnh cô không đau lòng sao?"

"Nếu anh không muốn tự mình nuôi nấng thì trong một lần chi trả tiền nuôi nấng đi. Tôi dẫn con theo, bây giờ lập tức đi. Tôi sinh tôi nuôi, tôi không trốn tránh trách nhiệm."

"Tôi, tôi cũng không trốn tránh trách nhiệm. Chỉ là, bây giờ tôi còn ở ký túc xá, tôi làm sao mang con theo?"

"Vậy anh nói xem giải quyết thế nào? Từ khi anh bắt đầu đi học, trong nhà một mình tôi làm việc nuôi sống ba mẹ con chúng tôi. Lần này vé xe ra đây cũng là mượn, tôi còn nợ tiền đại đội. Anh làm cha đứa nhỏ, anh muốn ly hôn tôi cũng hết cách, dù sao quốc gia cũng nói hôn nhân tự do. Thế nhưng vấn đề con cái thì anh giải quyết đi."

Vững vàng đanh thép, có lý lẽ có chứng cứ, anh làm cha bỏ mặc con cái mấy năm, lẽ nào bây giờ ly hôn vẫn bỏ vợ bỏ con là xong việc, trách nhiệm gì cũng không phụ trách?

Nói lý bình thường không đối phó được hạng vô lại, thế nhưng đối phó với loại ngụy quân tử như Phương Trung Thành thì rất gây khó dễ. Kiếp trước là do cô quá ngu ngốc, cũng không hiểu cái gì. Một lòng nghĩ con của tôi để tôi nuôi, mấy chục năm suýt chút nữa khiến mình mệt chết.

"Ly hôn thì bình thường, nhưng không cần con cái thì có phải hơi cạn lời không? Phụ nữ nông thôn kiếm công điểm nhiều lắm đủ cho mình ăn uống, sao có thể nuôi sống hai đứa con?"

"Người phụ nữ này cũng khổ, không dễ dàng."

"Nhà mẹ đẻ tôi cũng ở nông thôn, nếu phụ nữ muốn kiếm tiền nuôi sống cả con lẫn mẹ, vậy phải biến mình thành gia súc. Các người nhìn tay cô ấy đi, hình như bị nứt nẻ. Đây là giữa mùa hè đấy, nếu như mùa đông cũng không biết thế nào."

"Có khả năng sẽ mặc kệ vợ con, đây cũng không phải Trần Thế Mỹ."

Hàng xóm trong khu nghe thấy lời của cô đều bắt đầu xoay chuyển hướng gió, ban đầu cười cợt xem thường cô khóc lóc om sòm, bây giờ đều cảm thấy cô đáng thương. Gã đàn ông thì đắc chí, còn cô thì bị bỏ rơi. Người này đến con cái cũng bỏ mặc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện