Lý Hà từ tòa án trở về bệnh viện đón Thẩm Hải Dương, bước vào nhìn thấy trán anh đầy mồ hôi, từ trên mặt chảy xuống cổ, sau đó cô nhanh chóng cầm lấy khăn mặt lau cho anh.

Thời gian không sai lệch lắm, họ sửa soạn về nhà. Trên đường Thẩm Hải Dương hỏi cô vừa rồi đi đâu vậy, cô trả lời lại: "Chú anh khởi tố em vì không chăm sóc tốt cho anh, ông ta muốn quyền giám hộ anh. Hôm nay mở phiên tòa, em tới tòa án một chuyến. Sau khi nói rõ tình hình thì vụ án này đã bị hủy rồi."

"Trong khoảng thời gian này, có phải ông ta thường xuyên tìm em gây chuyện? Xin lỗi, vất vả cho em rồi."

"Không sao." Lý Hà quay đầu cười: "Đúng rồi, Mộ Dung Đan Linh khởi tố muốn quyền nuôi dưỡng Thẩm Huy, vụ này cũng sắp mở phiên tòa rồi."

Nói xong hai người không lên tiếng nữa, thảo luận chuyện này trên đường lớn không thích hợp. Lý Hà vốn tính về nhà cẩn thận nói với anh, vào trong sân đúng lúc gặp được Hàn Quân đang tới đây. Cô rót trà cho hai người, sau đó để cho hai người họ nói chuyện.

Thấy cô xoay người rời đi, Hàn Quân mở máy hát lên, kể lại hết rõ ràng những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian anh gặp không may. Thẩm Hải Dương cảm giác xấu hổ sâu sắc với mẹ mình, vào điểm cuối sinh mệnh của bà bản thân anh không làm trọn đạo hiếu của con trai, ngược lại còn khiến bà cụ phải lo lắng.

"Mẹ tớ, có phải lúc ấy rất đau khổ rất khó chịu hay không?"

"Nói thật thì, tớ cũng không rõ lắm. Sau khi cậu tái hôn thì tớ mới biết bà cụ bị bệnh, những ngày cuối cùng đều do Lý Hà chăm sóc. Tang lễ cũng do một tay cô ấy xử lý."

Thẩm Hải Dương không nói gì nữa, ánh mắt hướng về căn phòng bên cạnh nơi mẹ anh ở. Hàn Quân vỗ vai anh an ủi không nói gì, bắt đầu nói đến chuyện quyền nuôi dưỡng Thẩm Huy với anh.

"Ba mươi nghìn đô thuộc về thằng bé, khoản tiền lớn như vậy dù là ai cũng không thể không động tâm. Bây giờ cậu tính làm gì đây?"



"Cô ta muốn lên tòa thì tớ cứ hầu thôi. Lúc ly hôn cô ta không muốn nuôi đứa nhỏ, bây giờ muốn nhận lại thì không dễ dàng vậy đâu."

"Quan trọng nhất là con của cậu kìa. Thằng nhóc đó mấy ngày nay bị Mộ Dung Đan Linh lừa đi nên rất thân thiết với cô ta, nhất định muốn ở chung với cha mẹ."

"Yên tâm, tớ có cách."

Hàn Quân thoải mái cười: "Vậy được. Cậu đã tỉnh rồi thì chẳng còn gì là chuyện lớn nữa, tớ và Lý Hà cũng không cần sầu đến bạc cả tóc."

"Cậu và Lý Hà?"

"Ha, bạn thân à cậu nghĩ đi đâu vậy? Lúc cậu hôn mê bất tỉnh, mẹ cậu nhờ tớ giúp đỡ bọn họ."

"Cảm ơn."

Anh nói cảm ơn vô cùng chân thành, Hàn Quân quan sát liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đứng sát vào anh nhỏ giọng hỏi: "Nhìn bộ dạng này của cậu, cậu làm quen được với người vợ kia rồi hả?"

"Không liên quan gì tới cậu."

"Ngại ngùng với tớ làm gì?"



"Hàn Quân."

"Được được, tớ không hỏi nữa."

Anh ấy ăn ké một bữa cơm trưa với anh em tốt, đút cho Thẩm Hải Dương một miếng gà hầm. Ăn uống no say xong thì anh ấy đứng dậy rời đi, trước khi đi còn dặn dò lần nữa có gì cần thì cứ tìm anh ấy.

"Biết rồi, tớ sẽ không khách sáo gì với cậu đâu."

Bạn thân cùng nhau lớn lên, quan hệ của hai người vô cùng thân thiết. Hàn Quân tạm biệt rời đi, Lý Hà đưa cọc séc chuyển tiền và giấy tờ hóa đơn cô chi tiêu cho Thẩm Hải Dương xem qua.

“Lễ tang của mẹ, rồi mua đồ vân vân, còn có cả căn nhà, hai mươi nghìn của anh hiện tại còn dư hai nghìn. Em thấy quần áo của anh không vừa nữa, muốn buổi chiều mua vải dệt làm quần áo cho anh. Trong tay em không có phiếu, muốn mua phải dùng séc chuyển tiền ngoại tệ.”

Thẩm Hải Dương không lấy tiền, chỉ lấy một ít hóa đơn lễ tang của mẹ mình. Anh giao tiền cho cô: “Chuyện trong nhà em làm chủ là được. Đừng nói anh gì hết, ba mẹ con tự làm đi.”

Anh tôn trọng cô như thế, Lý Hà lập tức trở nên rất vui vẻ. Cô thu hết đồ đạc và tiền lại, chỉ chừa vài tờ tiền để dùng cho buổi chiều. Cô bước tới rót cho anh cốc nước, lúc hai người ngồi xuống thì anh hỏi tới mẹ mình, cô nói với anh về chuyện của bà cụ.

“Bà vẫn luôn lo lắng cho hai cha con anh. Lúc ra đi bà rất nhẹ nhõm, bà nói muốn ăn thịt thì cũng đã ăn rồi.”

"Cảm ơn em."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện