Editor:Cải
Beta: Cáo Ngố Và Chùm Nho Xanh (CNVCNX)
Trình Vũ bị những tia nắng mặt trời len lỏi qua cửa sổ đến bên giường làm tỉnh giấc, cô híp híp, mấp máy mắt thích ứng với tia nắng chiếu vào mắt, ánh nắng làm cô cảm thấy thật ấm áp. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cô cảm thấy yên bình như thế này?? Mơ màng ngái ngủ một hồi, chợt nhớ ra cái đêm mưa đó, bóng đen đó, sự lạnh lẽo bất lực nằm trên mặt đất chờ chết...
Bật dậy thật nhanh!!! Thời gian trôi...sự kích động ban đâu giảm dần đi cô mới phát hiện ra mình đang nằm một căn phòng sạch sẽ hoa lệ, đây...đây là phòng của cô?!?
Tiểu Vũ có chút không hiểu, vì sao bây giờ cô vẫn còn có ý thức, hay là cô không bị người đàn ông kia đâm chết?
Tiểu Vũ mệt nhọc ngồi dậy, mới phát hiện có chỗ không đúng, ngực cô không hề bị những động tác nhỏ này gây đau đớn,thân thể không hề bị suy yếu như lúc trước.
Cô lấy bàn tay sờ vào bên trong áo ngủ, vừa sờ cô vừa sợ hãi.
Da ngực trơn bóng mịn màng, một vết thương cũng không có??
Sao có thể? Cô nhớ cô bị người áo đen kia đâm đến mất ý thức, nhưng hiện giờ cô không những còn sống, còn tỉnh lại trên giường, trên người một chút vết thương cũng không có, ngay cả vết thương Lục Vân Cảnh đổi nội tạng trong cơ thể cô cũng đều không tồn tại?!?
Đây là chuyện gì???
Việc này cô hoàn toàn không nghĩ ra!
Trình Vũ cảm thấy có chút nghi ngờ: đây là cô đang nằm mơ chăng???
Có tiếng đập cửa?
Trình Vũ ngẩn người...suy tư trong chốc lát rồi xuống giường.Mở cửa...
Ngoài cửa là một phụ nữ trung niên,mặc một bộ đồng phục màu đen, mắt thấy cô vừa mở cửa, liền cười cười nói: "Phu nhân,bữa sáng đã làm xong, mời cô xuống ăn."
Trình Vũ ngơ ngác nhìn người trước mặt, một lúc sau mới phản ứng lại, cô kinh ngạc "Dì...... Dì Thất, sao dì lại ở đây?"
Đại khái thấy phản ứng cô quá lớn, dì Thất cũng nhìn cô nghi hoặc một lúc "Hôm nay tới lượt tôi a, phu nhân cô làm sao vậy?"
"......"
Sao có thể? khi cô trở về, trong nhà người giúp việc,làm vườn, người bảo vệ đã hoàn toàn đi hết, cô ấy tới lúc nào?
Tiểu Vũ cảm thấy không thể tin nổi, Dì Thất nghe dưới lầu có người kêu bà, bà liền đáp lại một câu với Trình Vũ rồi đi xuống: "Tôi còn có chuyện xuống dưới trước, nếu phu nhân ngủ dậy rồi không có việc gì thì nhớ xuống ăn sáng."
Dì Thất rời đi thật lâu sau Tiểu Vũ mới từ hoàn hồn lại, cô trở lại phòng, nhìn căn phòng quen thuộc, Bây giờ trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi.
Đôi mắt đảo khắp phòng 1 lượt, cô bắt gặp cái điện thoại cũ trên tủ giường, đó là chiếc điện thoại cũ, có chút quen mắt, nhưng kiểu như thế này đã qua mấy đời rồi, vì sao trên đầu tủ giường lại có chiếc điện thoại này??
Trình Vũ cầm điện thoại di động, càng nhìn màn hình lại càng kinh ngạc không thôi.
"Ngày 2 tháng 7 năm 2010?!!!!"
Vì sao điện thoại lại hiện năm 2010?! Cô đã hôn mê trong hai năm, như vậy hẳn bây giờ đã là năm 2020 a!
Trình Vũ đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, cô nhìn đôi tay cầm chiếc di động, đôi tay trắng nõn đẹp đẽ, hoàn toàn không phải vì bệnh quá nặng mà khô ráo mất nước như cành cây khô.
Cô bỗng nghĩ đến, vội vàng chạy đến bàn trang điểm, nhìn vào gương, quả thực ngây người.
Đây!?
Khuôn mặt gọn gàng thanh thoát, làn da trắng nõn nà, dưới má lại ẩn ẩn sắc hồng, đôi mắt to tròn long lanh chứa đựng cả một thế giới tràn đầy sức sống. Cái mũi dọc dừa nhỏ mà cao thẳng, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn chúm chím như quả anh đào mềm mại đầy dụ hoặc...Đây thực sự là một mỹ nhân, một nhan sắc hiếm có của một vị tiểu thư kiêu kỳ tuy trải qua chút sóng gió nhưng vẫn có nét tươi trẻ. Sự yêu kiều mỹ miều này, đây... hoàn toàn không phải là khuôn mặt tiều tụy sau cơn bạo bệnh của cô ngày hôm qua.
Trình Vũ véo mạnh ở cánh tay, sự đau nhói nhanh chóng truyền đến, tựa hồ như cho cô biết, những gì xảy ra trước mắt đều không phải là mơ. Là thật!
Trình Vũ sững sờ ngồi trên giường nửa giờ, dì Thất lại kêu cô một lần nữa, nhưng lần này cô không mở cửa. Thật không thể tưởng tượng nổi, cho dù cô không thể tin được, nhưng đó là sự thật, cô thật sự quay về mười năm trước!!
Thời điểm này,cô cùng Vân Cảnh kết hôn chưa đến một năm, thân thể cô vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu không khỏe, anh cũng không có vì cứu cô mà mang tiếng là sát nhân.
Hơn nửa giờ sau cô mới tạm hoàn hồn lại, sau đó thay quần áo ra cửa. Bên ngoài cánh cửa là không gian hào nhoáng tráng lệ,một hành lang được trải thảm đẹp đẽ và mềm mại, mỗi cái đều có giá trị liên thành nhưng ở đây nó chỉ sử dụng để lát đất.
>>
***Dã man chưa??**** =.="
Mỗi một nơi trong căn nhà đều nói lên sự xa hoa lãng phí.
( Còn tả thêm vân vân và mây... but..cáo và cải nhức đầu quá -.-")
Trình Vũ nhìn các căn phòng đánh giá. Nó hoàn toàn không khác với những gì cô đã thấy trước đây, ngôi nhà mà cô thấy trước khi chết, nhưng bây giờ nó có sức sống.
Sự ồn ào náo nhiệt của người làm làm cho nó có một sức sống mãnh liệt!
Ngoài của một con người cao lớn bước vào.
Trên người chỉ mặc một cái quần bộ đội, cơ thể trần trụi lộ rõ cơ bắp săn chắc, không để ý đến cô lẹ làng vắt cái khăn tắm lên vai.
Đầu tóc đổ đầy mồ hôi, có vài sợi mồ hôi đổ xuống trán chảy dài lên mảnh xương vuông vắn ở khuôn mặt-gần mang tai, tụ lại thành giọt nước lớn rỏ chỗ hõm của xương quai xanh, kêu"tách" một cái. Bất giác cô nhìn xuống cơ ngực săn chắc, rồi 6 múi bụng, trên đó đọng những giọt mồ hôi cứ thế nhìn xuống phần thắt lưng quần ướt đẫm, hẳn là do mồ hôi làm ướt.
Ôi!!!Thật sự quyến rũ chết người! Có chút đỏ mặt, người phụ nữ nào nhìn thấy cảnh này mà chẳng muốn đẻ trứng??? Nhưng cái ánh mắt lạnh lùng, miệng không nói một lời, âm thầm mang đến cho người ta một cảm giác áp bức.
Anh ta đi tới cửa, sớm đã có người giúp việc cung kính giúp anh đem giày thay đổi thành dép lê sạch sẽ.
Nhìn con người quen thuộc trước mắt, Trình Vũ theo bản năng dừng bước, lấy tay che khuôn mặt lúc này đã đỏ ửng.
>> Không biết bao lâu nhưng khi bỏ tay ra cô đã không còn thấy bóng dáng anh nữa...
Có tiếng nước chảy đều đều...
Rõ ràng một khắc trước, cô và Lục Vân Cảnh sinh tử còn cách biệt, cô có rất nhiều câu hỏi còn không kịp hỏi rõ ràng, nhưng ngay sau đó anh liền sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô, chỉ là trước mắt lại hoàn toàn không giống nhau, Trình Vũ mười năm sau lại đối mặt với Lục Vân Cảnh mười năm trước.
Cô chưa bao giờ nghiêm túc tìm hiểu Lục Vân Cảnh...
Lục Vân Cảnh hằng ngày đều có thói quen rèn luyện ở sân huấn luyện sau vườn để thân thể được khỏe mạnh, chỉ cần có thời gian rảnh anh đều rèn luyện ở sau vườn.
Tắm xong, thay dép lê đi vào cửa, người làm liền đem ra một ly nước muối cùng với điểm tâm, anh uống ngụm nước, bắt đầu bữa điểm tâm, hình như cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của ai đó, anh quay đầu lại ngoái nhìn.
Tia nhìn của 2 đồi mắt chạm nhau, Trình Vũ cơ hồ bị ánh mắt của anh làm cho hốt hoảng, nhưng anh phát hiện người nhìn chăm chú là cô, một chút biểu cảm cũng không có, quay đầu lại tiếp tục thưởng thức điểm tâm.
Đúng, đây là thái độ Lục Vân Cảnh đối với cô. Mà không, chính xác mà nói, thái độ bọn họ đối với nhau, dù ở chung nhà, bình thường một câu cũng không nói, trừ phi thời điểm không thể không nói, nếu không bọn họ coi lẫn nhau như người xa lạ.
Kỳ thật cái này cũng có thể lý giải, vốn dĩ hôn nhân của cô và Lục Vân Cảnh cũng chỉ là một cái giao dịch.
Lục Vân Cảnh giúp cô giải quyết những phiền toái ba cô lưu lại, mà cái anh cần đó chính là cô gả cho anh
Hai người duy trì cuộc hôn nhân buồn chán tẻ nhạt suốt tám năm hoàn toàn không có cảm tình, trao đổi cũng không có.
Cho nên lúc nghe nữ cảnh sát nói Lục Vân Cảnh vì cô,cô không tin nổi, không tin Lục Vân Cảnh sẽ vì cô mà làm như vậy, anh không có lí do gì để làm như thế cả.
Nói anh yêu cô rất nhiều??
Những lời này như một câu chuyện cười, hoàn toàn không có khả năng.
Cô thậm chí còn nghĩ, Lục Vân Cảnh giết nhiều người, không phải vì cứu cô mà là anh đã từng đã làm bác sĩ, đối với y học khẳng định sẽ có hứng thú, vì thế cứu sống cô thật sự chỉ là vì nghiên cứu.
Có suy nghĩ như vậy, ngẫm đúng là quá vô tình tàn nhẫn, nhưng trừ cái đó ra cô thật sự không nghĩ ra lí do nào Lục Vân Cảnh lại giết người vì cứu cô.
Lục Vân Cảnh ăn xong điểm tâm đi lên lầu, giờ phút này cô đang đứng trên cầu thang, bước tới gần cô.
Người chồng kì lạ lại đáng sợ này, cô chưa từng tìm hiểu quá nhiều về anh, cô không hiểu được những việc anh đã làm, rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Từng bước từng bước anh bước tới gần cô, như thường lệ, anh như thể không nhìn thấy cô, băng qua cô không nói lời nào, khi anh đi ngang qua, cô bỗng nhớ đến lời nữ cảnh sát nói:
"Theo như chúng tôi được biết, anh ta vì cứu cô mà giết người."
"Nhưng đó cũng là điều không thể tha thứ, anh ta sẽ bị bắn sau vài ngày."
Dù sao.. anh cũng đã từng cứu cô!
Sự tương phản và hoài nghi khiến cô suy nghĩ rất nhiều,nhưng khi gặp lại anh,cô không biết nói ra cảm giác đó là như thế nào.
Cô nhịn không được gọi anh "Lục......"
Tuy nhiên, khi nói ra cô mới phát hiện cô không biết gọi anh như thế nào, lúc đó cô ngập ngừng rồi gọi một tiếng "Lục...... Lục tiên sinh!"
Anh ngừng lại, quay đầu nhìn cô, anh hơi nhíu mày, cho dù không thấy, nhưng Trình Vũ vẫn thấy nét mặt kinh ngạc của anh.
Anh cũng không ngờ cô sẽ chào hỏi anh
Cô cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh, và hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt lấy hết cản đảm nói một cách dõng dạc: "Chúng ta cùng nhau ăn cơm có được không?"?"
Hồi lâu không có thấy anh trả lời, nàng lặng lẽ giương mắt nhìn anh, ánh mắt xa xăm của anh dừng lại trên người cô,mặt cũng không có chút biểu tình, vẫn trầm mặc như trước, nhưng mà bây giờ anh trầm mặc lại tạo cho người ta cảm giác đáng sợ.
Bởi vì cô căn bản không biết được anh đang suy nghĩ cái gì.
Cùng người như vậy sống chung một chỗ, im lặng một khắc cũng cảm thấy khủng hoảng, Trình Vũ thật sự chịu không nổi, tại sao cô lại hỏi cơ chứ, không nghĩ tới anh lại nhẹ nhàng gật đầu, trả lời: "Được."
- --------------------------------------------------------------
25/5/2019
Dài....Ta lười các nàng ạ:>
27/01/2020
Công nhận lười thật:)) (CNVCNX)
Beta: Cáo Ngố Và Chùm Nho Xanh (CNVCNX)
Trình Vũ bị những tia nắng mặt trời len lỏi qua cửa sổ đến bên giường làm tỉnh giấc, cô híp híp, mấp máy mắt thích ứng với tia nắng chiếu vào mắt, ánh nắng làm cô cảm thấy thật ấm áp. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cô cảm thấy yên bình như thế này?? Mơ màng ngái ngủ một hồi, chợt nhớ ra cái đêm mưa đó, bóng đen đó, sự lạnh lẽo bất lực nằm trên mặt đất chờ chết...
Bật dậy thật nhanh!!! Thời gian trôi...sự kích động ban đâu giảm dần đi cô mới phát hiện ra mình đang nằm một căn phòng sạch sẽ hoa lệ, đây...đây là phòng của cô?!?
Tiểu Vũ có chút không hiểu, vì sao bây giờ cô vẫn còn có ý thức, hay là cô không bị người đàn ông kia đâm chết?
Tiểu Vũ mệt nhọc ngồi dậy, mới phát hiện có chỗ không đúng, ngực cô không hề bị những động tác nhỏ này gây đau đớn,thân thể không hề bị suy yếu như lúc trước.
Cô lấy bàn tay sờ vào bên trong áo ngủ, vừa sờ cô vừa sợ hãi.
Da ngực trơn bóng mịn màng, một vết thương cũng không có??
Sao có thể? Cô nhớ cô bị người áo đen kia đâm đến mất ý thức, nhưng hiện giờ cô không những còn sống, còn tỉnh lại trên giường, trên người một chút vết thương cũng không có, ngay cả vết thương Lục Vân Cảnh đổi nội tạng trong cơ thể cô cũng đều không tồn tại?!?
Đây là chuyện gì???
Việc này cô hoàn toàn không nghĩ ra!
Trình Vũ cảm thấy có chút nghi ngờ: đây là cô đang nằm mơ chăng???
Có tiếng đập cửa?
Trình Vũ ngẩn người...suy tư trong chốc lát rồi xuống giường.Mở cửa...
Ngoài cửa là một phụ nữ trung niên,mặc một bộ đồng phục màu đen, mắt thấy cô vừa mở cửa, liền cười cười nói: "Phu nhân,bữa sáng đã làm xong, mời cô xuống ăn."
Trình Vũ ngơ ngác nhìn người trước mặt, một lúc sau mới phản ứng lại, cô kinh ngạc "Dì...... Dì Thất, sao dì lại ở đây?"
Đại khái thấy phản ứng cô quá lớn, dì Thất cũng nhìn cô nghi hoặc một lúc "Hôm nay tới lượt tôi a, phu nhân cô làm sao vậy?"
"......"
Sao có thể? khi cô trở về, trong nhà người giúp việc,làm vườn, người bảo vệ đã hoàn toàn đi hết, cô ấy tới lúc nào?
Tiểu Vũ cảm thấy không thể tin nổi, Dì Thất nghe dưới lầu có người kêu bà, bà liền đáp lại một câu với Trình Vũ rồi đi xuống: "Tôi còn có chuyện xuống dưới trước, nếu phu nhân ngủ dậy rồi không có việc gì thì nhớ xuống ăn sáng."
Dì Thất rời đi thật lâu sau Tiểu Vũ mới từ hoàn hồn lại, cô trở lại phòng, nhìn căn phòng quen thuộc, Bây giờ trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi.
Đôi mắt đảo khắp phòng 1 lượt, cô bắt gặp cái điện thoại cũ trên tủ giường, đó là chiếc điện thoại cũ, có chút quen mắt, nhưng kiểu như thế này đã qua mấy đời rồi, vì sao trên đầu tủ giường lại có chiếc điện thoại này??
Trình Vũ cầm điện thoại di động, càng nhìn màn hình lại càng kinh ngạc không thôi.
"Ngày 2 tháng 7 năm 2010?!!!!"
Vì sao điện thoại lại hiện năm 2010?! Cô đã hôn mê trong hai năm, như vậy hẳn bây giờ đã là năm 2020 a!
Trình Vũ đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, cô nhìn đôi tay cầm chiếc di động, đôi tay trắng nõn đẹp đẽ, hoàn toàn không phải vì bệnh quá nặng mà khô ráo mất nước như cành cây khô.
Cô bỗng nghĩ đến, vội vàng chạy đến bàn trang điểm, nhìn vào gương, quả thực ngây người.
Đây!?
Khuôn mặt gọn gàng thanh thoát, làn da trắng nõn nà, dưới má lại ẩn ẩn sắc hồng, đôi mắt to tròn long lanh chứa đựng cả một thế giới tràn đầy sức sống. Cái mũi dọc dừa nhỏ mà cao thẳng, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn chúm chím như quả anh đào mềm mại đầy dụ hoặc...Đây thực sự là một mỹ nhân, một nhan sắc hiếm có của một vị tiểu thư kiêu kỳ tuy trải qua chút sóng gió nhưng vẫn có nét tươi trẻ. Sự yêu kiều mỹ miều này, đây... hoàn toàn không phải là khuôn mặt tiều tụy sau cơn bạo bệnh của cô ngày hôm qua.
Trình Vũ véo mạnh ở cánh tay, sự đau nhói nhanh chóng truyền đến, tựa hồ như cho cô biết, những gì xảy ra trước mắt đều không phải là mơ. Là thật!
Trình Vũ sững sờ ngồi trên giường nửa giờ, dì Thất lại kêu cô một lần nữa, nhưng lần này cô không mở cửa. Thật không thể tưởng tượng nổi, cho dù cô không thể tin được, nhưng đó là sự thật, cô thật sự quay về mười năm trước!!
Thời điểm này,cô cùng Vân Cảnh kết hôn chưa đến một năm, thân thể cô vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu không khỏe, anh cũng không có vì cứu cô mà mang tiếng là sát nhân.
Hơn nửa giờ sau cô mới tạm hoàn hồn lại, sau đó thay quần áo ra cửa. Bên ngoài cánh cửa là không gian hào nhoáng tráng lệ,một hành lang được trải thảm đẹp đẽ và mềm mại, mỗi cái đều có giá trị liên thành nhưng ở đây nó chỉ sử dụng để lát đất.
>>
***Dã man chưa??**** =.="
Mỗi một nơi trong căn nhà đều nói lên sự xa hoa lãng phí.
( Còn tả thêm vân vân và mây... but..cáo và cải nhức đầu quá -.-")
Trình Vũ nhìn các căn phòng đánh giá. Nó hoàn toàn không khác với những gì cô đã thấy trước đây, ngôi nhà mà cô thấy trước khi chết, nhưng bây giờ nó có sức sống.
Sự ồn ào náo nhiệt của người làm làm cho nó có một sức sống mãnh liệt!
Ngoài của một con người cao lớn bước vào.
Trên người chỉ mặc một cái quần bộ đội, cơ thể trần trụi lộ rõ cơ bắp săn chắc, không để ý đến cô lẹ làng vắt cái khăn tắm lên vai.
Đầu tóc đổ đầy mồ hôi, có vài sợi mồ hôi đổ xuống trán chảy dài lên mảnh xương vuông vắn ở khuôn mặt-gần mang tai, tụ lại thành giọt nước lớn rỏ chỗ hõm của xương quai xanh, kêu"tách" một cái. Bất giác cô nhìn xuống cơ ngực săn chắc, rồi 6 múi bụng, trên đó đọng những giọt mồ hôi cứ thế nhìn xuống phần thắt lưng quần ướt đẫm, hẳn là do mồ hôi làm ướt.
Ôi!!!Thật sự quyến rũ chết người! Có chút đỏ mặt, người phụ nữ nào nhìn thấy cảnh này mà chẳng muốn đẻ trứng??? Nhưng cái ánh mắt lạnh lùng, miệng không nói một lời, âm thầm mang đến cho người ta một cảm giác áp bức.
Anh ta đi tới cửa, sớm đã có người giúp việc cung kính giúp anh đem giày thay đổi thành dép lê sạch sẽ.
Nhìn con người quen thuộc trước mắt, Trình Vũ theo bản năng dừng bước, lấy tay che khuôn mặt lúc này đã đỏ ửng.
>> Không biết bao lâu nhưng khi bỏ tay ra cô đã không còn thấy bóng dáng anh nữa...
Có tiếng nước chảy đều đều...
Rõ ràng một khắc trước, cô và Lục Vân Cảnh sinh tử còn cách biệt, cô có rất nhiều câu hỏi còn không kịp hỏi rõ ràng, nhưng ngay sau đó anh liền sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô, chỉ là trước mắt lại hoàn toàn không giống nhau, Trình Vũ mười năm sau lại đối mặt với Lục Vân Cảnh mười năm trước.
Cô chưa bao giờ nghiêm túc tìm hiểu Lục Vân Cảnh...
Lục Vân Cảnh hằng ngày đều có thói quen rèn luyện ở sân huấn luyện sau vườn để thân thể được khỏe mạnh, chỉ cần có thời gian rảnh anh đều rèn luyện ở sau vườn.
Tắm xong, thay dép lê đi vào cửa, người làm liền đem ra một ly nước muối cùng với điểm tâm, anh uống ngụm nước, bắt đầu bữa điểm tâm, hình như cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của ai đó, anh quay đầu lại ngoái nhìn.
Tia nhìn của 2 đồi mắt chạm nhau, Trình Vũ cơ hồ bị ánh mắt của anh làm cho hốt hoảng, nhưng anh phát hiện người nhìn chăm chú là cô, một chút biểu cảm cũng không có, quay đầu lại tiếp tục thưởng thức điểm tâm.
Đúng, đây là thái độ Lục Vân Cảnh đối với cô. Mà không, chính xác mà nói, thái độ bọn họ đối với nhau, dù ở chung nhà, bình thường một câu cũng không nói, trừ phi thời điểm không thể không nói, nếu không bọn họ coi lẫn nhau như người xa lạ.
Kỳ thật cái này cũng có thể lý giải, vốn dĩ hôn nhân của cô và Lục Vân Cảnh cũng chỉ là một cái giao dịch.
Lục Vân Cảnh giúp cô giải quyết những phiền toái ba cô lưu lại, mà cái anh cần đó chính là cô gả cho anh
Hai người duy trì cuộc hôn nhân buồn chán tẻ nhạt suốt tám năm hoàn toàn không có cảm tình, trao đổi cũng không có.
Cho nên lúc nghe nữ cảnh sát nói Lục Vân Cảnh vì cô,cô không tin nổi, không tin Lục Vân Cảnh sẽ vì cô mà làm như vậy, anh không có lí do gì để làm như thế cả.
Nói anh yêu cô rất nhiều??
Những lời này như một câu chuyện cười, hoàn toàn không có khả năng.
Cô thậm chí còn nghĩ, Lục Vân Cảnh giết nhiều người, không phải vì cứu cô mà là anh đã từng đã làm bác sĩ, đối với y học khẳng định sẽ có hứng thú, vì thế cứu sống cô thật sự chỉ là vì nghiên cứu.
Có suy nghĩ như vậy, ngẫm đúng là quá vô tình tàn nhẫn, nhưng trừ cái đó ra cô thật sự không nghĩ ra lí do nào Lục Vân Cảnh lại giết người vì cứu cô.
Lục Vân Cảnh ăn xong điểm tâm đi lên lầu, giờ phút này cô đang đứng trên cầu thang, bước tới gần cô.
Người chồng kì lạ lại đáng sợ này, cô chưa từng tìm hiểu quá nhiều về anh, cô không hiểu được những việc anh đã làm, rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Từng bước từng bước anh bước tới gần cô, như thường lệ, anh như thể không nhìn thấy cô, băng qua cô không nói lời nào, khi anh đi ngang qua, cô bỗng nhớ đến lời nữ cảnh sát nói:
"Theo như chúng tôi được biết, anh ta vì cứu cô mà giết người."
"Nhưng đó cũng là điều không thể tha thứ, anh ta sẽ bị bắn sau vài ngày."
Dù sao.. anh cũng đã từng cứu cô!
Sự tương phản và hoài nghi khiến cô suy nghĩ rất nhiều,nhưng khi gặp lại anh,cô không biết nói ra cảm giác đó là như thế nào.
Cô nhịn không được gọi anh "Lục......"
Tuy nhiên, khi nói ra cô mới phát hiện cô không biết gọi anh như thế nào, lúc đó cô ngập ngừng rồi gọi một tiếng "Lục...... Lục tiên sinh!"
Anh ngừng lại, quay đầu nhìn cô, anh hơi nhíu mày, cho dù không thấy, nhưng Trình Vũ vẫn thấy nét mặt kinh ngạc của anh.
Anh cũng không ngờ cô sẽ chào hỏi anh
Cô cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh, và hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt lấy hết cản đảm nói một cách dõng dạc: "Chúng ta cùng nhau ăn cơm có được không?"?"
Hồi lâu không có thấy anh trả lời, nàng lặng lẽ giương mắt nhìn anh, ánh mắt xa xăm của anh dừng lại trên người cô,mặt cũng không có chút biểu tình, vẫn trầm mặc như trước, nhưng mà bây giờ anh trầm mặc lại tạo cho người ta cảm giác đáng sợ.
Bởi vì cô căn bản không biết được anh đang suy nghĩ cái gì.
Cùng người như vậy sống chung một chỗ, im lặng một khắc cũng cảm thấy khủng hoảng, Trình Vũ thật sự chịu không nổi, tại sao cô lại hỏi cơ chứ, không nghĩ tới anh lại nhẹ nhàng gật đầu, trả lời: "Được."
- --------------------------------------------------------------
25/5/2019
Dài....Ta lười các nàng ạ:>
27/01/2020
Công nhận lười thật:)) (CNVCNX)
Danh sách chương