Ngay sau đó, tổ chương trình đưa chiếc điện thoại đến trước mặt ba cậu nhóc.
Diệp Vũ Thánh cầm lấy trước rồi kề ngay vào tai, cậu bé gọi to: “Bố ơi”.
Hai cậu nhóc còn lại cũng lập tức đến gần gọi theo, sau đó lặng lẽ chờ đợi anh cả nói chuyện với bố xong. Đây là thói quen của chúng, từng đứa nói chuyện với bố một, không tranh giành.
“Chúng con ngoan lắm, còn giúp mẹ một tay nữa ạ! Nhưng mà con nhớ bố lắm… Vâng, vâng, vậy ngày mai bố nhớ phải đến đón chúng con đấy! Chụt chụt, con cũng yêu bố!”
Sau khi Diệp Vũ Thánh làm nũng nói chuyện với bố xong thì đưa điện thoại cho anh hai Diệp Vũ Triết.
“Bố ơi, ở đây có nhiều đồ ngon lắm, tối nay mẹ nấu cả một bàn thức ăn lớn, tiếc là mẹ bảo món tôm xào cay cay quá nên chúng con không được ăn, nhưng mà con muốn thử lắm luôn. Bố ơi, sau khi con lớn rồi thì được ăn không ạ?” Diệp Vũ Triết cầm được điện thoại thì lập tức bắt đầu bô bô nói chuyện, câu nào câu nấy đều liên quan tới ăn, lộ rõ bản chất người háu ăn.
Người lớn ở bên cạnh nghe thấy thì đều không nhịn được cười.
Đồ ngốc, sau này cháu lớn rồi thì cháu muốn ăn cái gì thì ăn!
Chờ Diệp Vũ Triết nói xong thì tới lượt bé út Diệp Vũ Hành, Diệp Vũ Hành khác với các anh, đó là cậu thuộc kiểu trầm tĩnh, cậu nhóc đợi Diệp Hoài Cẩn nói xong mới bắt đầu trả lời.
“Vui lắm, cũng có món ngon nữa… Nhớ ạ… Vâng vâng… Con cũng yêu bố.”
Nói chuyện xong, Diệp Vũ Hành ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Mục Nhan.
Thế là sau đó mọi ánh mắt trong trường quay đều đổ dồn vào Mục Nhan.
Mục Nhan không để ý ánh nhìn xung quanh, cô nhận lấy chiếc điện thoại với nụ cười trên môi, nhưng mà khác với “sự chân thành” của ba cậu nhóc, Mục Nhan cầm ngay chiếc điện thoại rồi chào người trong tổ chương trình, sau đó rời đi.
Nhìn Mục Nhan đi xa, tổ chương trình quay phim ngầm hiểu bật cười, cả giới giải trí đều biết chuyện tình cảm của Diệp Hoài Cẩn và cô vợ ngoài ngành rất tốt, bây giờ chỉ là thể hiện ra trước mặt họ mà thôi.
Chỉ là cũng hơi tiếc vì tạm thời không thể nghe lén cuộc trò chuyện của họ rồi!
Nhưng mà tổ chương trình đã nhanh chóng nhắm vào một cơ hội khác và chĩa thẳng ống kính vào ba cậu nhóc sinh ba.
Ba cậu nhóc đang ngoan ngoãn gặm dưa của mình, khi nhìn thấy hành động của các nhân viên công tác, các cậu bé đều tò mò nhìn sang.
Họ làm gì ấy nhỉ? “Cô hỏi các cháu vài câu được không?” Một cô nhân viên nở nụ cười trìu mến, dịu dàng với ba cậu nhóc.
Quay chụp hai hôm nay, đám nhân viên bọn họ thật sự đều sắp chết bởi sự đáng yêu của ba cậu nhóc rồi. Bây giờ cô ấy cũng phải qua bao khó khăn mới có được cơ hội phỏng vấn này.
Còn trong khi các nhân viên “lén la lén lút” hỏi chuyện ở đây thì Văn Sâm, Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên đều ngây ra, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng mà quyết định cùng hóng hớt.
Nhất là Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên, họ thật sự rất muốn biết tin đồn về vị ảnh đế Diệp Hoài Cẩn này.
“Cô hỏi đi ạ!” Lúc này, Diệp Vũ Thánh vung tay, nói một cách rất hào phóng.
“Bình thường nhà các cháu ai làm chủ?”
“Mẹ ạ. Bố từng nói bố là trụ cột gia đình, chuyện kiếm tiền thuộc về bố, nhưng mà mẹ làm chủ cho bố, bố cũng nghe theo mẹ, nên là nhà chúng cháu đều nghe theo mẹ cả.” Diệp Vũ Thánh đáp lại mạch lạc rõ ràng.
“Ỏ~” Cô nhân viên đáp lại, giọng nói hơi mê mẩn, nam thần Diệp đúng là một người đàn ông của gia đình.
Nhưng mà mê như thế nào thì cô ấy cũng không quên chuyện chính nên bèn nắm bắt thời cơ tiếp tục hỏi: “Thế các cháu yêu bố hơn hay là yêu mẹ hơn?”
“Cô xấu tính thế.”
“Ơ?” Cô nhân viên ngẩn ra, sao cô ấy lại xấu tính rồi?
“Bố cháu nói ai hỏi câu này thì đều xấu tính, chúng cháu yêu bố mẹ như nhau.” Diệp Vũ Thánh đáp một cách rất nghiêm túc.
Diệp Vũ Thánh nói xong thì Diệp Vũ Hành bên cạnh kéo áo Diệp Vũ Thánh: “Thật ra mẹ được lòng người hơn bố một chút.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đúng thế, đồ ăn mẹ nấu rất ngon, đồ ăn bố nấu không được ngon bằng.” Diệp Vũ Triết gật đầu và nói phụ họa theo.
“Mặc dù sự thật đúng là như thế nhưng mà chúng ta không thể nói vậy được đâu.” Diệp Vũ Thánh nghe vậy bèn vội vã dặn dò hai em.
Mọi người xung quanh nghe vậy thì đều nhịn cười.
Ha ha ha ha~ Ba cậu nhóc này dễ trêu quá đi mất!
Không biết nam thần Diệp nghe thấy đoạn hội thoại này xong thì sẽ có phản ứng thế nào.
Để để che giấu sự buồn cười của mình, cô nhân viên lại nói: “Cô hỏi câu vừa rồi là sai rồi, cô xin lỗi các cháu nhé, bây giờ chúng ta tiếp tục nhé.”
“Vâng, xí xóa cho cô đấy!” Ba cậu nhóc nhìn cô nhân viên xin lỗi thì nghiêm túc đáp lại.
Sau đó, cô nhân viên hỏi mấy vấn đề, về cơ bản thì ba nhóc con đều trả lời như thật, đương nhiên là có vài câu bố mẹ đã nhắc nhở nên chúng đều đồng loạt đáp rằng bố mẹ không cho nói. Dáng vẻ này càng khiến người ở trường quay cảm thấy chúng đáng yêu không chịu được.
A a a… ngoan quá đi thôi!
Có vài gia đình có trẻ con xem xong chắc hẳn trong lòng phải than vãn rằng tại sao con của họ vào lúc ngủ mới là thiên thần chứ!
Vào lúc này, cuộc điện thoại giữa Mục Nhan với Diệp Hoài Cẩn cũng đang đi đến hồi kết, cô vẫn còn chưa biết ba cục cưng nhà mình đang vạch trần sự thật về mình.
“Được rồi, ngày mai gặp mặt rồi, không nói nữa.” Mục Nhan thấy tình cảm đủ rồi, nghe có vẻ như Diệp Hoài Cẩn ở đầu dây bên kia vẫn còn lời chưa nói hết nên cô chủ động dừng chủ đề này lại. Nếu mà nói tiếp thì có lẽ không nói hết được.
Bình thường thì không sao nhưng mà đang trong chương trình, nếu cô đi lâu quá, lúc quay lại thì sẽ ngại lắm!
Nhưng mà dù có nói như thế nhưng khóe môi Mục Nhan vẫn nở nụ cười ngọt ngào.
Vừa nghe giọng của anh, cô cũng cảm thấy đúng là mình hơi nhớ anh thật.
“Được, vậy ngày mai anh đến sân bay đón em và các con.” Diệp Hoài Cẩn nghe vậy thì dừng chủ đề trước đó lại và bình tĩnh trả lời. Trước đây bận rộn quay phim thì không có cảm giác gì nhưng dạo này quay xong một quảng cáo và ở Thượng Hải nhưng thấy căn nhà ấm cúng chỉ còn lại một mình mình, anh thấy rất nhớ họ, nhất là nhớ Mục Nhan.
Nếu như không phải thời gian không thích hợp thì anh thật sự muốn bay thẳng đến đó và ôm lấy vợ con vào lòng rồi.
“Được.” Mục Nhan cười nói, trước đây cô đi công tác về, chỉ cần anh có mặt thì chắc chắn sẽ đến đón cô, thói quen này vẫn luôn được tiếp diễn.
Để cô biết rằng dù cô đi xa xôi đến đâu nhưng chỉ cần quay về thì đều sẽ có người đang chờ đợi cô.
Cảm giác này tuyệt đẹp biết bao!
Sau đó điện thoại vang lên một tiếng vang nhỏ, tiếp đó là giọng nói trầm thấp say đắm của Diệp Hoài Cẩn: “Vợ ơi, hôn chúc ngủ ngon nào.”
Lúc này, ở một bên đầu dây điện thoại, Hướng Thiên nghe cả cuộc trò chuyện sến sẩm của hai người thì không nhịn được mà nổi da gà. Mỗi lần nhìn thấy hay gặp được vợ là cả người Diệp Hoài Cẩn tỏa ra pheromone, anh thật sự không quen.
Nhưng mà anh cũng khá cảm động về tình cảm giữa hai người, đã bao năm rồi nhưng vẫn thắm thiết như thuở ban đầu như thế, nhìn biết bao sự chia ly trong giới giải trí thì mới thấy cặp đôi này lại hiếm có như thế nào.
Bên này, khi nghe giọng nói gợi cảm trong điện thoại, mặt Mục Nhan đỏ ửng, cô cũng hôn một cái vào điện thoại rồi mới kết thúc cuộc gọi, sau đó cô đi về phía sân.
Khi quay lại trường quay, Mục Nhan nhìn thấy ba người Văn Sâm tươi cười cùng với ba đứa nhỏ nhà mình đang nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô nhân viên.
Khi Mục Nhan quay lại, vì cô đứng sau ba cậu nhóc nên họ cũng không để ý tới cô. Mục Nhan cũng im lặng chờ đợi ở bên cạnh, ung dung nhìn cuộc phỏng vấn này, cô nghĩ thầm cũng chẳng biết họ đang nói về cái gì?
“Bố các cháu gọi mẹ các cháu thế nào?” Cô nhân viên cũng đã thấy Mục Nhan, nhìn thấy Mục Nhan không phản đối nên cô ấy tiếp tục hỏi. Ha ha, mẹ ở trường quay, bây giờ hỏi câu này thì quá hợp lý rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghe thấy câu hỏi này, Mục Nhan méo mặt.
Vấn đề này khác hẳn trong tưởng tượng của cô đấy!
Nghĩ như thế, Mục Nhan chuẩn bị đi đến cắt ngang.
Nhưng ba cậu nhóc đã đồng loạt mở miệng: “Có lúc gọi vợ, có lúc gọi là em yêu ạ.”
Đây là cách gọi chúng nghe thấy nhiều nhất nên cũng khắc sâu trong trí nhớ nhất, nên ngay lập tức không hề lưỡng lự bán đứng bố mẹ mình.
Ánh mắt của nhân viên trong trường quay đổ dồn vào Mục Nhan.
Hóa ra, lúc riêng tư ảnh đế Diệp và vợ cũng tình tứ thế này!
Sự chú ý của nhân viên cũng khiến ba cậu bé để ý, ba cậu không thấy lời nói của mình có vấn đề gì, ba đứa quay đầu nhìn Mục Nhan đằng sau rồi vui vẻ gọi: “Mẹ ơi.”
Mục Nhan nhanh chóng quay lại vị trí, cô nhìn về phía nhân viên nữ và nói: “Còn cần phỏng vấn nữa không?”
Nếu không quay lại thì có phải người làm mẹ như cô sẽ bị các con trai của mình gài không?
Hoặc có khi đã bị gài rồi!
“Không cần nữa, được rồi.” Cô nhân viên lập tức nói.
Mẹ quay lại rồi, nhiều câu hỏi không dễ hỏi nữa, quan trọng là họ có đủ tư liệu sống rồi.
Bây giờ nhìn có vẻ không có gì nhưng tới sau này khi thân phận của Mục Nhan lộ ra, ha ha, mọi tình tiết trong chương trình của họ chắc chắn đều sẽ được bóc ra, tới khi đó chương trình sẽ tăng độ hot.
Cô nhân viên sắp rời đi.
Lúc này, Văn Sâm lặng lẽ đụng vào Liễu Dư An bên cạnh mình, sau đó thì thầm nói: “Đạo diễn Liễu, anh có thấy kỳ lạ không, tại sao tôi lại thấy tổ chương trình rất hứng thú với chồng của Mục Nhan thế nhỉ? Mấy câu hỏi vừa rồi đều liên quan tới bố mấy đứa nhỏ hết, hơn nữa trước đây mấy cậu bé có nói bố chúng là nam thần, anh thấy bố chúng có khả năng là ai?”
Liễu Dư An nghe tới đây, thản nhiên liếc nhìn Văn Sâm một cái: “Trước khi tham gia chương trình cậu không xem tin tức mới đây à?”
Văn Sâm ngay lập tức gãi đầu: “Tôi đang chuẩn bị cho album mới nên trước đó cứ mải soạn nhạc thu âm, đã đóng băng rất lâu rồi, tham gia vào chương trình này cũng là do người đại diện cố gắng giành về cho tôi, sau đó thì điện thoại cũng bị tịch thu rồi, còn kịp xem nữa hay sao! Mà bình thường, trừ âm nhạc ra thì tôi cũng rất ít khi để tâm tới những chuyện khác trong giới giải trí lắm.”
Giải thích xong, Văn Sâm lại hỏi tiếp: “Có phải các cậu đều biết hết rồi không, nói với tôi đi!”
“Cậu ngẫm mà xem ngôi sao trong giới giải trí, kết hôn sinh con, nhà có cặp sinh ba!” Liễu Dư An thì thầm đáp, nếu như anh ta gợi ý rõ thế này mà Văn Sâm còn chẳng đoán ra thì anh ta cũng hết cách rồi.
Văn Sâm nghe vậy thì tỉ mẩn dò tìm trong đầu.
Rất nhanh bèn nảy ra một nhân vật.
Diệp Hoài Cẩn!
Dù không quan tâm tới chuyện trong giới giải trí thế nào thì Văn Sâm cũng biết tới cái tên Diệp Hoài Cẩn này.
Bây giờ sau khi nối được hai thông tin với nhau, Văn Sâm ngay lập tức hô lên một tiếng, sau đó là đứng dậy khỏi chỗ.
Không phải đấy chứ?
Hành động đột ngột này của Văn Sâm thu hút sự chú ý của cặp sinh ba, chúng nhìn về phía anh ta.
“Chú Văn Sâm, chú sao thế ạ?” Diệp Vũ Thánh quan tâm hỏi han đầu tiên.
Vẻ mặt Văn Sâm ngây ra, anh ta không thể nói anh ta giật mình bởi chuyện Diệp Hoài Cẩn là bố của cặp sinh ba được! Thật ra nghĩ lại thì nên đoán ra từ lâu rồi, ba cậu nhóc đều họ Diệp mà, phải không?
Ái chà~ Rốt cuộc là anh ta ngu ngốc tới mức nào vậy chứ!
Anh ta lại nhìn vào cặp sinh ba đang tò mò nhìn mình trước mặt, càng nhìn lại càng cảm thấy cặp sinh ba rất giống với Diệp Hoài Cẩn.
Khóe miệng Văn Sâm cong lên thành nụ cười, anh ta hơi đờ đẫn: “Không sao, chỉ là chú tự dưng phát hiện ra một chuyện rất hết hồn nên bị giật mình mà thôi.”
Diệp Vũ Thánh cầm lấy trước rồi kề ngay vào tai, cậu bé gọi to: “Bố ơi”.
Hai cậu nhóc còn lại cũng lập tức đến gần gọi theo, sau đó lặng lẽ chờ đợi anh cả nói chuyện với bố xong. Đây là thói quen của chúng, từng đứa nói chuyện với bố một, không tranh giành.
“Chúng con ngoan lắm, còn giúp mẹ một tay nữa ạ! Nhưng mà con nhớ bố lắm… Vâng, vâng, vậy ngày mai bố nhớ phải đến đón chúng con đấy! Chụt chụt, con cũng yêu bố!”
Sau khi Diệp Vũ Thánh làm nũng nói chuyện với bố xong thì đưa điện thoại cho anh hai Diệp Vũ Triết.
“Bố ơi, ở đây có nhiều đồ ngon lắm, tối nay mẹ nấu cả một bàn thức ăn lớn, tiếc là mẹ bảo món tôm xào cay cay quá nên chúng con không được ăn, nhưng mà con muốn thử lắm luôn. Bố ơi, sau khi con lớn rồi thì được ăn không ạ?” Diệp Vũ Triết cầm được điện thoại thì lập tức bắt đầu bô bô nói chuyện, câu nào câu nấy đều liên quan tới ăn, lộ rõ bản chất người háu ăn.
Người lớn ở bên cạnh nghe thấy thì đều không nhịn được cười.
Đồ ngốc, sau này cháu lớn rồi thì cháu muốn ăn cái gì thì ăn!
Chờ Diệp Vũ Triết nói xong thì tới lượt bé út Diệp Vũ Hành, Diệp Vũ Hành khác với các anh, đó là cậu thuộc kiểu trầm tĩnh, cậu nhóc đợi Diệp Hoài Cẩn nói xong mới bắt đầu trả lời.
“Vui lắm, cũng có món ngon nữa… Nhớ ạ… Vâng vâng… Con cũng yêu bố.”
Nói chuyện xong, Diệp Vũ Hành ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Mục Nhan.
Thế là sau đó mọi ánh mắt trong trường quay đều đổ dồn vào Mục Nhan.
Mục Nhan không để ý ánh nhìn xung quanh, cô nhận lấy chiếc điện thoại với nụ cười trên môi, nhưng mà khác với “sự chân thành” của ba cậu nhóc, Mục Nhan cầm ngay chiếc điện thoại rồi chào người trong tổ chương trình, sau đó rời đi.
Nhìn Mục Nhan đi xa, tổ chương trình quay phim ngầm hiểu bật cười, cả giới giải trí đều biết chuyện tình cảm của Diệp Hoài Cẩn và cô vợ ngoài ngành rất tốt, bây giờ chỉ là thể hiện ra trước mặt họ mà thôi.
Chỉ là cũng hơi tiếc vì tạm thời không thể nghe lén cuộc trò chuyện của họ rồi!
Nhưng mà tổ chương trình đã nhanh chóng nhắm vào một cơ hội khác và chĩa thẳng ống kính vào ba cậu nhóc sinh ba.
Ba cậu nhóc đang ngoan ngoãn gặm dưa của mình, khi nhìn thấy hành động của các nhân viên công tác, các cậu bé đều tò mò nhìn sang.
Họ làm gì ấy nhỉ? “Cô hỏi các cháu vài câu được không?” Một cô nhân viên nở nụ cười trìu mến, dịu dàng với ba cậu nhóc.
Quay chụp hai hôm nay, đám nhân viên bọn họ thật sự đều sắp chết bởi sự đáng yêu của ba cậu nhóc rồi. Bây giờ cô ấy cũng phải qua bao khó khăn mới có được cơ hội phỏng vấn này.
Còn trong khi các nhân viên “lén la lén lút” hỏi chuyện ở đây thì Văn Sâm, Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên đều ngây ra, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng mà quyết định cùng hóng hớt.
Nhất là Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên, họ thật sự rất muốn biết tin đồn về vị ảnh đế Diệp Hoài Cẩn này.
“Cô hỏi đi ạ!” Lúc này, Diệp Vũ Thánh vung tay, nói một cách rất hào phóng.
“Bình thường nhà các cháu ai làm chủ?”
“Mẹ ạ. Bố từng nói bố là trụ cột gia đình, chuyện kiếm tiền thuộc về bố, nhưng mà mẹ làm chủ cho bố, bố cũng nghe theo mẹ, nên là nhà chúng cháu đều nghe theo mẹ cả.” Diệp Vũ Thánh đáp lại mạch lạc rõ ràng.
“Ỏ~” Cô nhân viên đáp lại, giọng nói hơi mê mẩn, nam thần Diệp đúng là một người đàn ông của gia đình.
Nhưng mà mê như thế nào thì cô ấy cũng không quên chuyện chính nên bèn nắm bắt thời cơ tiếp tục hỏi: “Thế các cháu yêu bố hơn hay là yêu mẹ hơn?”
“Cô xấu tính thế.”
“Ơ?” Cô nhân viên ngẩn ra, sao cô ấy lại xấu tính rồi?
“Bố cháu nói ai hỏi câu này thì đều xấu tính, chúng cháu yêu bố mẹ như nhau.” Diệp Vũ Thánh đáp một cách rất nghiêm túc.
Diệp Vũ Thánh nói xong thì Diệp Vũ Hành bên cạnh kéo áo Diệp Vũ Thánh: “Thật ra mẹ được lòng người hơn bố một chút.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đúng thế, đồ ăn mẹ nấu rất ngon, đồ ăn bố nấu không được ngon bằng.” Diệp Vũ Triết gật đầu và nói phụ họa theo.
“Mặc dù sự thật đúng là như thế nhưng mà chúng ta không thể nói vậy được đâu.” Diệp Vũ Thánh nghe vậy bèn vội vã dặn dò hai em.
Mọi người xung quanh nghe vậy thì đều nhịn cười.
Ha ha ha ha~ Ba cậu nhóc này dễ trêu quá đi mất!
Không biết nam thần Diệp nghe thấy đoạn hội thoại này xong thì sẽ có phản ứng thế nào.
Để để che giấu sự buồn cười của mình, cô nhân viên lại nói: “Cô hỏi câu vừa rồi là sai rồi, cô xin lỗi các cháu nhé, bây giờ chúng ta tiếp tục nhé.”
“Vâng, xí xóa cho cô đấy!” Ba cậu nhóc nhìn cô nhân viên xin lỗi thì nghiêm túc đáp lại.
Sau đó, cô nhân viên hỏi mấy vấn đề, về cơ bản thì ba nhóc con đều trả lời như thật, đương nhiên là có vài câu bố mẹ đã nhắc nhở nên chúng đều đồng loạt đáp rằng bố mẹ không cho nói. Dáng vẻ này càng khiến người ở trường quay cảm thấy chúng đáng yêu không chịu được.
A a a… ngoan quá đi thôi!
Có vài gia đình có trẻ con xem xong chắc hẳn trong lòng phải than vãn rằng tại sao con của họ vào lúc ngủ mới là thiên thần chứ!
Vào lúc này, cuộc điện thoại giữa Mục Nhan với Diệp Hoài Cẩn cũng đang đi đến hồi kết, cô vẫn còn chưa biết ba cục cưng nhà mình đang vạch trần sự thật về mình.
“Được rồi, ngày mai gặp mặt rồi, không nói nữa.” Mục Nhan thấy tình cảm đủ rồi, nghe có vẻ như Diệp Hoài Cẩn ở đầu dây bên kia vẫn còn lời chưa nói hết nên cô chủ động dừng chủ đề này lại. Nếu mà nói tiếp thì có lẽ không nói hết được.
Bình thường thì không sao nhưng mà đang trong chương trình, nếu cô đi lâu quá, lúc quay lại thì sẽ ngại lắm!
Nhưng mà dù có nói như thế nhưng khóe môi Mục Nhan vẫn nở nụ cười ngọt ngào.
Vừa nghe giọng của anh, cô cũng cảm thấy đúng là mình hơi nhớ anh thật.
“Được, vậy ngày mai anh đến sân bay đón em và các con.” Diệp Hoài Cẩn nghe vậy thì dừng chủ đề trước đó lại và bình tĩnh trả lời. Trước đây bận rộn quay phim thì không có cảm giác gì nhưng dạo này quay xong một quảng cáo và ở Thượng Hải nhưng thấy căn nhà ấm cúng chỉ còn lại một mình mình, anh thấy rất nhớ họ, nhất là nhớ Mục Nhan.
Nếu như không phải thời gian không thích hợp thì anh thật sự muốn bay thẳng đến đó và ôm lấy vợ con vào lòng rồi.
“Được.” Mục Nhan cười nói, trước đây cô đi công tác về, chỉ cần anh có mặt thì chắc chắn sẽ đến đón cô, thói quen này vẫn luôn được tiếp diễn.
Để cô biết rằng dù cô đi xa xôi đến đâu nhưng chỉ cần quay về thì đều sẽ có người đang chờ đợi cô.
Cảm giác này tuyệt đẹp biết bao!
Sau đó điện thoại vang lên một tiếng vang nhỏ, tiếp đó là giọng nói trầm thấp say đắm của Diệp Hoài Cẩn: “Vợ ơi, hôn chúc ngủ ngon nào.”
Lúc này, ở một bên đầu dây điện thoại, Hướng Thiên nghe cả cuộc trò chuyện sến sẩm của hai người thì không nhịn được mà nổi da gà. Mỗi lần nhìn thấy hay gặp được vợ là cả người Diệp Hoài Cẩn tỏa ra pheromone, anh thật sự không quen.
Nhưng mà anh cũng khá cảm động về tình cảm giữa hai người, đã bao năm rồi nhưng vẫn thắm thiết như thuở ban đầu như thế, nhìn biết bao sự chia ly trong giới giải trí thì mới thấy cặp đôi này lại hiếm có như thế nào.
Bên này, khi nghe giọng nói gợi cảm trong điện thoại, mặt Mục Nhan đỏ ửng, cô cũng hôn một cái vào điện thoại rồi mới kết thúc cuộc gọi, sau đó cô đi về phía sân.
Khi quay lại trường quay, Mục Nhan nhìn thấy ba người Văn Sâm tươi cười cùng với ba đứa nhỏ nhà mình đang nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô nhân viên.
Khi Mục Nhan quay lại, vì cô đứng sau ba cậu nhóc nên họ cũng không để ý tới cô. Mục Nhan cũng im lặng chờ đợi ở bên cạnh, ung dung nhìn cuộc phỏng vấn này, cô nghĩ thầm cũng chẳng biết họ đang nói về cái gì?
“Bố các cháu gọi mẹ các cháu thế nào?” Cô nhân viên cũng đã thấy Mục Nhan, nhìn thấy Mục Nhan không phản đối nên cô ấy tiếp tục hỏi. Ha ha, mẹ ở trường quay, bây giờ hỏi câu này thì quá hợp lý rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghe thấy câu hỏi này, Mục Nhan méo mặt.
Vấn đề này khác hẳn trong tưởng tượng của cô đấy!
Nghĩ như thế, Mục Nhan chuẩn bị đi đến cắt ngang.
Nhưng ba cậu nhóc đã đồng loạt mở miệng: “Có lúc gọi vợ, có lúc gọi là em yêu ạ.”
Đây là cách gọi chúng nghe thấy nhiều nhất nên cũng khắc sâu trong trí nhớ nhất, nên ngay lập tức không hề lưỡng lự bán đứng bố mẹ mình.
Ánh mắt của nhân viên trong trường quay đổ dồn vào Mục Nhan.
Hóa ra, lúc riêng tư ảnh đế Diệp và vợ cũng tình tứ thế này!
Sự chú ý của nhân viên cũng khiến ba cậu bé để ý, ba cậu không thấy lời nói của mình có vấn đề gì, ba đứa quay đầu nhìn Mục Nhan đằng sau rồi vui vẻ gọi: “Mẹ ơi.”
Mục Nhan nhanh chóng quay lại vị trí, cô nhìn về phía nhân viên nữ và nói: “Còn cần phỏng vấn nữa không?”
Nếu không quay lại thì có phải người làm mẹ như cô sẽ bị các con trai của mình gài không?
Hoặc có khi đã bị gài rồi!
“Không cần nữa, được rồi.” Cô nhân viên lập tức nói.
Mẹ quay lại rồi, nhiều câu hỏi không dễ hỏi nữa, quan trọng là họ có đủ tư liệu sống rồi.
Bây giờ nhìn có vẻ không có gì nhưng tới sau này khi thân phận của Mục Nhan lộ ra, ha ha, mọi tình tiết trong chương trình của họ chắc chắn đều sẽ được bóc ra, tới khi đó chương trình sẽ tăng độ hot.
Cô nhân viên sắp rời đi.
Lúc này, Văn Sâm lặng lẽ đụng vào Liễu Dư An bên cạnh mình, sau đó thì thầm nói: “Đạo diễn Liễu, anh có thấy kỳ lạ không, tại sao tôi lại thấy tổ chương trình rất hứng thú với chồng của Mục Nhan thế nhỉ? Mấy câu hỏi vừa rồi đều liên quan tới bố mấy đứa nhỏ hết, hơn nữa trước đây mấy cậu bé có nói bố chúng là nam thần, anh thấy bố chúng có khả năng là ai?”
Liễu Dư An nghe tới đây, thản nhiên liếc nhìn Văn Sâm một cái: “Trước khi tham gia chương trình cậu không xem tin tức mới đây à?”
Văn Sâm ngay lập tức gãi đầu: “Tôi đang chuẩn bị cho album mới nên trước đó cứ mải soạn nhạc thu âm, đã đóng băng rất lâu rồi, tham gia vào chương trình này cũng là do người đại diện cố gắng giành về cho tôi, sau đó thì điện thoại cũng bị tịch thu rồi, còn kịp xem nữa hay sao! Mà bình thường, trừ âm nhạc ra thì tôi cũng rất ít khi để tâm tới những chuyện khác trong giới giải trí lắm.”
Giải thích xong, Văn Sâm lại hỏi tiếp: “Có phải các cậu đều biết hết rồi không, nói với tôi đi!”
“Cậu ngẫm mà xem ngôi sao trong giới giải trí, kết hôn sinh con, nhà có cặp sinh ba!” Liễu Dư An thì thầm đáp, nếu như anh ta gợi ý rõ thế này mà Văn Sâm còn chẳng đoán ra thì anh ta cũng hết cách rồi.
Văn Sâm nghe vậy thì tỉ mẩn dò tìm trong đầu.
Rất nhanh bèn nảy ra một nhân vật.
Diệp Hoài Cẩn!
Dù không quan tâm tới chuyện trong giới giải trí thế nào thì Văn Sâm cũng biết tới cái tên Diệp Hoài Cẩn này.
Bây giờ sau khi nối được hai thông tin với nhau, Văn Sâm ngay lập tức hô lên một tiếng, sau đó là đứng dậy khỏi chỗ.
Không phải đấy chứ?
Hành động đột ngột này của Văn Sâm thu hút sự chú ý của cặp sinh ba, chúng nhìn về phía anh ta.
“Chú Văn Sâm, chú sao thế ạ?” Diệp Vũ Thánh quan tâm hỏi han đầu tiên.
Vẻ mặt Văn Sâm ngây ra, anh ta không thể nói anh ta giật mình bởi chuyện Diệp Hoài Cẩn là bố của cặp sinh ba được! Thật ra nghĩ lại thì nên đoán ra từ lâu rồi, ba cậu nhóc đều họ Diệp mà, phải không?
Ái chà~ Rốt cuộc là anh ta ngu ngốc tới mức nào vậy chứ!
Anh ta lại nhìn vào cặp sinh ba đang tò mò nhìn mình trước mặt, càng nhìn lại càng cảm thấy cặp sinh ba rất giống với Diệp Hoài Cẩn.
Khóe miệng Văn Sâm cong lên thành nụ cười, anh ta hơi đờ đẫn: “Không sao, chỉ là chú tự dưng phát hiện ra một chuyện rất hết hồn nên bị giật mình mà thôi.”
Danh sách chương