Cả nhà ảnh đế xuất trận thì đúng là khác biệt.

Nhưng đáng tiếc là tập sau ảnh đế Diệp sẽ không xuất hiện trước ống kính nữa.

Lần này anh là diễn viên phụ ngoài ý muốn, cũng cho tổ chương trình bọn họ không ít lợi ích.

Chờ chương trình phát sóng, nếu như hiệu suất người xem bùng nổ thì tổ chương trình sẽ phải suy nghĩ mời Diệp Hoài Cẩn thêm vài tập, có lẽ anh cũng sẽ đồng ý.

Cả cặp sinh ba nữa, cũng phải thêm tiền quảng cáo cho chúng.

Vì anh ta nghĩ rằng sau khi chương trình phát sóng, cặp sinh ba sẽ gánh hiệu suất người xem của chương trình, chúng cũng mang lại nhiều sức sống và niềm vui cho tổ chương trình.

Anh ta tính toán trong lòng rồi nhìn các khách mời đang bận rộn trước ống kính, Trần Trạm không nhịn được cười thầm trong lòng.

Đồng thời cũng thầm thề thốt trong lòng rằng tiếp sau đây anh ta phải ghi hình cẩn thận mới được.

Nổi tiếng trước khi phát sóng có lợi mà cũng có hại.

Lợi là có thể thu hút đủ sự quan tâm cho chương trình, tới khi đó hiệu suất người xem chắc chắn sẽ không tệ.

Hại là nếu như hiệu quả chương trình không được như mong đợi của khán giả thì khi đó chắc chắn sẽ bị mắng chửi.

Vì vậy trình độ quay không được thấp, không thể tập nào cũng như nhau, phải tạo ra nhiều cái mới, như vậy mới có thể cho các khán giả có cảm giác bất ngờ.

Chờ tuần sau khi tập một chương trình phát sóng, nếu như hiệu suất người xem cao thì anh ta sẽ xin nhà đài thêm chút kinh phí, tới các tập sau có thể đến vài nơi đẹp hơn…

Nghĩ vậy, Trần Trạm thấy sự nghiệp đạo diễn sau này của mình vô cùng xán lạn.

Đạo diễn đang “lo lắng” cho tương lai của chương trình, các tin tức lộ trên mạng càng nổi ầm ầm, nhưng Mục Nhan và nhóm khách mời tham gia lại mệt mỏi không thôi.

Nhất là Mục Nhan đang ở trong bếp.

Dù rằng nấu nướng là chuyện đơn giản với cô nhưng thật sự phải đảm đương món ăn của cả một nhà hàng thì đúng là mệt lã.

Cái khác thì không nói, quần áo trên người Mục Nhan vào lúc này gần như ướt đẫm, mồ hôi trên mặt cũng lăn xuống từ trán.

Điều này khiến Diệp Hoài Cẩn nhìn thôi cũng thấy đau lòng.

Nhưng mà do biết tính cách của Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn không nói gì mà chỉ cầm giấy lau mồ hôi cho Mục Nhan liên tục, ở bên cạnh trợ giúp Mục Nhan.

Các khách mời trong căn bếp thấy hết cảnh này, họ đều thầm cảm thấy hơi bất ngờ.

Dù sao thì ấn tượng về Diệp Hoài Cẩn trong mắt họ luôn là người lạnh lùng nhưng hết lần này tới lần khác anh đã làm mới cách nhìn nhận của họ.

Diệp Hoài Cẩn đối xử với vợ không có tốt nhất chỉ có tốt hơn.

Con người sắt đá cũng hóa thành lạt mềm à!

Vào lúc này đúng lúc vừa tiễn một bàn đi nên tạm thời vẫn chưa có khách mới đến, cũng tới lúc nhóm Mục Nhan tạm thời được nghỉ.

Nhân lúc này, Triệu Dương ép nước dưa hấu.

Vì trong nhà hàng, ba cậu nhóc luôn theo Triệu Dương nên cũng cực kỳ thân thiết với cậu ta, từng phút từng giây đều đứng cạnh cậu ta để chuẩn bị giúp đỡ.

“Chú Triệu, chú đưa cho chúng cháu đi, chúng cháu cầm cho.” Nhìn mấy ly đã ép nước xong, Diệp Vũ Thánh nhanh nhảu nói.

“Được, các cháu cẩn thận nhé.” Triệu Dương đưa ba cốc nước ép vào tay chúng, đồng thời dặn dò tỉ mỉ.

“Vâng ạ~” Ba cậu nhóc gật đầu sau đó cầm cốc rời đi.

Chẳng mấy chốc chúng đã đi ra sau bếp.

Lúc thấy Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan, chúng hào hứng chạy đến.

Đồng thời ba cậu nhóc đồng loạt đưa nước ép dưa hấu trong tay tới trước mặt họ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Mẹ ơi, mẹ uống nước ép dưa hấu đi!”

Cảnh tượng này hiện lên trước mắt những người khác, họ đều không kìm được thốt lên tiếng trầm trồ.

Trời ơi, có đứa con ân cần thế này làm người ta hâm mộ ghê, có ba đứa con quan tâm thế này đúng là làm người ta ghen tị không thôi.

Con cái sau này của họ chắc chắn cũng sẽ ngoan ngoãn thôi.

Nhưng mà hình như hơi sai sai, cặp sinh ba đều niềm nở với Mục Nhan, vậy với Diệp Hoài Cẩn thì sao? Mọi người nhìn Diệp Hoài Cẩn một cái, khi này anh đang ở cạnh Mục Nhan, cưng chiều nhìn cảnh tượng này như muốn nói Mục Nhan vui là được.

Yêu vợ đến mức không có gì bắt bẻ được.

Tầm mắt của mọi người một lần nữa di chuyển qua lại giữa cặp sinh ba và Mục Nhan.

Khi này, Mục Nhan đang nhìn ba cậu nhóc trước mặt, khóe môi cô nở một nụ cười dịu dàng, sau đó hỏi với vẻ hơi thắc mắc: “Ba đứa các con đều muốn cho mẹ uống, thế thì mẹ biết uống của ai đây?”

Nghe Mục Nhan nói vậy, ba cậu nhóc anh nhìn em, em lại nhìn anh, cuối cùng đều đồng loạt đưa nước ép dưa hấu của mình tới gần Mục Nhan hơn, sau đó cất lời.

“Mẹ ơi, của con.”

“Mẹ ơi, uống của con đi.”

“Mẹ ơi, của con nè!”

Mặc dù ba cậu nhóc nói với ngữ điệu khác nhau nhưng sự mong chờ trong ánh mắt đều đồng nhất.

Nhìn phản ứng của ba đứa nhỏ, Mục Nhan càng bất lực.

Thế này là làm khó mình mà!

Mục Nhan nở nụ cười và tiếp tục nói: “Mẹ vẫn chưa đưa ra quyết định được, ba đứa các con tự quyết định rồi chọn một cốc cho mẹ, có được không?”

Để xem ba cậu nhóc này giải quyết thế nào.

Nghe Mục Nhan nói, ba cậu nhóc nhìn nhau, cuối cùng Diệp Vũ Hành nhỏ nhất mở miệng nói: “Chơi oẳn tù tì như lần trước đi ạ?”

“Được đó!” Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết đều gật đầu đồng ý.

Nghe chúng nói, ánh mắt mọi người đều chăm chú vào chúng, hiển nhiên là chúng đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Nhàn rỗi xem ba cậu nhóc làm nũng cũng thú vị phết.

Lúc này, ba cậu nhóc đã bắt đầu hành động.

Sau khi đặt cốc sang một bên, ba đứa tạo thành một vòng tròn nhỏ và nhìn anh em của mình, sau đó chắp tay phải của mình ra sau lưng, nét mặt nghiêm túc.

Cảnh tượng này khiến người ta đều không nhịn được mà bật cười.

Đúng là đáng yêu quá.

“Oẳn tù tì ra cái gì là ra cái này.”

Ba cậu nhóc đồng thanh nói, trong giọng nói non nớt có vẻ nghiêm túc, theo đó là bàn tay nhỏ của chúng giơ ra.

Tay ba cậu nhóc giơ ra không trung, người ta nhìn càng cảm thấy đáng yêu.

Mà khi chúng dứt lời thì cũng đã có kết quả.

Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết ra kéo, Diệp Vũ Hành ra búa.

Kết quả đã rõ mồn một trước mắt.

Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết thấy kết quả này cũng chẳng nghĩ nhiều, chúng cầm cốc mình lên rồi đưa tới trước mặt Diệp Hoài Cẩn, nói với thái độ rất hờ hững: “Bố ơi, cho bố này.”

Diệp Hoài Cẩn hơi nhướng mày, sau đó nhận lấy: “Cảm ơn con yêu.”

“Không sao, con đi lấy tiếp.” Diệp Vũ Thánh được khen thì điềm tĩnh nói, nhưng mà khóe môi cong lên để lộ tâm trạng thật khi ấy của cậu.

Cậu bé vui lắm luôn!

Sau khi Diệp Vũ Thánh rời đi, Diệp Vũ Triết nhìn một cái rồi đưa cốc của mình tới trước mặt Viên Bành Vũ: “Quản lý~ chú uống không ạ?”

“Chú có, cảm ơn cháu.” Viên Bành Vũ “được yêu quý mà lo sợ”, anh ta đang được cậu hai nhà họ Diệp yêu quý ư?

“Thế quản lý ơi cháu đi đây.” Diệp Vũ Triết nói xong cũng mau chóng chạy đi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đưa nước ép dưa hấu xong là cậu được uống rồi!

Bây giờ cậu phải đi uống nước ép dưa hấu ngọt lịm đây~

Diệp Vũ Hành nhỏ nhất thấy các anh trai mình hành động nhanh gọn đã rời đi, ngay lập tức cậu bé cũng mau chóng đưa nước ép dưa hấu vào tay Mục Nhan rồi bèn tức tốc chạy theo.

Giống như sợ mình chậm một bước thì không được uống nữa vậy.

Thấy bóng người ba cậu nhóc lon ton chạy đi, Mục Nhan bỗng chốc phì cười.

Sau đó, cô đặt ly nước ép lên miệng uống một ngụm rồi để sang bên cạnh.

Diệp Hoài Cẩn ở bên cạnh thấy vậy, uống cốc của mình xong thì cũng mang cốc đi rửa, sau đó anh lấy ít nước lạnh đưa tới trước mặt Mục Nhan: “Em uống chút nước đi.”

Thấy nước trước mắt, Mục Nhan biết ngay suy nghĩ của Diệp Hoài Cẩn, cô cười nhận lấy, sau đó đưa nước ép dưa hấu bên cạnh cho Diệp Hoài Cẩn: “Thế anh uống nhé?”

Diệp Hoài Cẩn liếc Mục Nhan một cái rồi cũng cầm lấy.

Đổi nước xong thì Mục Nhan cũng uống nhanh hơn một chút.

Diệp Hoài Cẩn thấy vậy cũng đưa cốc nước ép dưa hấu Mục Nhan uống lên miệng.

Viên Bành Vũ và Chu Vãn nhìn hết hành động của hai người, trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ: Ngược FA đấy à?

Lúc này, Triệu Dương và cặp sinh ba cùng đi vào.

Ba cậu nhóc mỗi người cầm một cốc nước ép dưa hấu trong tay, trong cốc còn có ống hút, miệng ba cậu nhóc đang hút, biểu cảm trên mặt rất vui vẻ.

Đối với chúng có đồ ăn, có thức uống như là có cả thế giới vậy.

Còn trong tay Triệu Dương thì cầm hai cốc, sau đó đưa một cốc tới trước mặt Chu Vãn: “Cho chị.”

“Cảm ơn.” Chu Vãn cười cảm ơn, đồng thời cũng nhận lấy.

Đặt trên miệng nhấp một ngụm rồi cũng đặt sang bên cạnh.

Cô ta cũng không thích nước ép dưa hấu lắm.

Nghĩ vậy Chu Vãn ngẩng đầu nhìn Mục Nhan một cái.

Đúng là cùng sở thích nhưng số phận khác nhau!

Nghỉ ngơi xong, khi nhóm Mục Nhan chuẩn bị đón nhóm khách tiếp theo, tổ chương trình rủ lòng từ bi nói với họ rằng thời gian kinh doanh buổi trưa của họ đã kết thúc.

Vừa nghe thấy tin này, tất cả mọi người ngay lập tức thở phào.

Cùng lúc thở phào là chiếc bụng réo “ọc ọc ọc”.

Ôi trời đói bụng rồi.

“Thế chúng ta được ăn cơm chưa ạ?” Diệp Vũ Triết cũng hiểu ý của tổ chương trình, cậu bé hiểu nên hào hứng hỏi ngay.

Ăn bữa sáng rồi, lúc bận cũng ăn vài món ngọt lót bụng nhưng vẫn chưa ăn bữa chính nữa!

“Các khách mời tự giải quyết.” Nhân viên của tổ chương trình nói.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều phản ứng lại, nhìn Mục Nhan với ánh mắt sáng rực

Đầu bếp ơi nấu cơm đi ạ!

Vừa đến trưa, họ ngửi món Thái Mục Nhan nấu thôi mà cơn đói trong bụng đã cuộn trào cả lên, nhưng mà vì nhiệm vụ nên họ không yêu cầu được.

Nhưng bây giờ có phải là lúc tới lượt họ tận hưởng rồi không?

Đến cả Chu Vãn cũng nhìn Mục Nhan.

Cô ta không thích con người Mục Nhan nhưng cô ta thích món ăn của Mục Nhan!

Cặp sinh ba cũng mở to mắt nhìn Mục Nhan với ánh mắt mong mỏi.

Mẹ ơi, mẹ hãy nấu món ngon đi!

Thấy nhiều cặp mắt “háu ăn” thế này, Mục Nhan ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Mọi người muốn ăn cái gì?”

“Tôm rang.”

“Bánh crepe chuối.”

“Xôi xoài.”

“Gà hạt điều.”

“…”

Chốc lát, những tiếng gọi món vang lên.

Có hội nghìn năm có một, đương nhiên họ phải nếm món Thái từ tay nghề đầu bếp cho ra trò rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện