Lúc này, Diệp Vũ Triết lại cắn một miếng ngô, bất bình nói tiếp: “Mẹ ơi, mẹ nói khiến con cũng thèm, rất muốn ăn thịt~”

Trước kia khi cậu nói như vậy, mẹ đều sẽ nấu đồ ăn ngon cho cậu.

Mục Nhan nhìn hai má phồng lên của Diệp Vũ Triết trong hình, không biết nên khóc hay nên cười: “Con ăn ngô có ngon không?”

Diệp Vũ Triết mấp máy miệng, cũng không quên trả lời: “Cũng được, ngọt ạ...”

Nói xong, lại cắn một miếng, trên bắp ngô có thêm mấy lỗ.

Mà Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành cũng vui vẻ ăn ngô.

“Ăn ngon là được, ba đứa phải ở đó hai ngày, có món con thích là được rồi.” Mục Nhan cười nói tiếp.

Vừa nghe cô nói vậy, bỗng Diệp Vũ Triết cảm thấy bắp ngô trong tay cũng không ngon như vậy.

Bọn chúng còn phải ở chỗ này hai ngày, không được ăn thức ăn ngon mẹ nấu.

Ngay lập tức Diệp Vũ Triết cảm thấy buồn bã, tâm tình đột nhiên sa sút, ăn bắp trong miệng cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Nhìn vẻ mặt Diệp Vũ Triết, Diệp Vũ Hành nhìn điện thoại di động, rồi lại nhìn Diệp Vũ Triết, sau đó cúi đầu ăn ngô.

Ừm, anh hai thật ngốc! Mẹ đang trêu chọc mà anh cũng không biết.

Quên đi, cậu nhỏ nhất, không cần phải lo lắng gì cả!

Mục Nhan nhìn dáng vẻ suy sụp của Diệp Vũ Triết, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Đứa nhỏ Vũ Triết này! Ngoại trừ ăn thì cậu còn có thể nhớ cái gì đây!

“Mẹ chờ ba đứa trở về.” Mục Nhan nhẹ giọng nói.

Diệp Vũ Triết nghe xong câu này, lập tức phấn chấn hẳn, bây giờ không thể ăn, nhưng sau khi về không phải là có thể ăn sao? “Vâng, mẹ chờ bọn con nhé.” Diệp Vũ Triết hứa hẹn.

Lúc này, Mục Nhan cũng chuyển camera, cười với chúng.

Diệp Hoài Cẩn nhìn vẻ giảo hoạt trên mặt Mục Nhan thì cũng không nhịn được mỉm cười, vẻ mặt anh mang theo sự dung túng.

Sau khi chuyện này qua đi, ba cậu nhóc kia tiếp tục nói về trải nghiệm của mình, còn nhắc cả việc bánh bích quy buổi sáng.

Nghe bọn nhóc phàn nàn liên tiếp, Mục Nhan cười thật lâu.

Trong khoảng thời gian ngắn, một bầu không khí ấm áp lan tỏa khắp phòng.

“Được rồi, ba đứa trò chuyện nhiều rồi, tới lượt bố nhé.” Sau khi ba đứa nhỏ chấm dứt một đề tài, Diệp Hoài Cẩn lên tiếng trước.

Diệp Vũ Thánh nghe xong, đảo tròng mắt, giảo hoạt nói: “Con biết bố muốn nói chuyện riêng với mẹ, lúc ở nhà vẫn như vậy.”

Diệp Hoài Cẩn dừng một chút, thấp giọng nói: “Biết rồi còn nói.”

Ba cậu nhóc kia vừa nghe, lập tức cười khanh khách ra tiếng.

Thấy thế, Diệp Hoài Cẩn cũng không nói nhiều, anh cầm di động ra khỏi phòng, sau đó chào hỏi với người quay phim.

Người quay phim hiểu ý, không đi theo Diệp Hoài Cẩn nữa, đứng ở một bên chờ, sau đó đưa mắt nhìn mấy người quay phim khác.

Bọn họ không thể không thừa nhận là: ảnh đế Diệp cùng vợ thật sự rất yêu nhau.

Sau khi Diệp Hoài Cẩn ra khỏi phòng, ba đứa nhỏ vây quanh bàn tiếp tục gặm ngô của chúng.

Mà lúc này, Diệp Hoài Cẩn đã cùng Mục Nhan trò chuyện ở góc nào đó.

Không khéo chính là, vừa lúc Mục Nhan nấu xong đồ ăn cho ba vật nhỏ, cho nên cô để điện thoại sang một bên.

Diệp Hoài Cẩn không nói gì, chỉ kiên nhẫn chờ, cẩn thận lắng nghe tiếng nói bên kia điện thoại.

“Đợi lát nữa, đừng vội, còn nóng mà!”

“Gâu... Gâu...”

“Đừng cọ vào chân tao, ngứa...”

Cho dù không nhìn thấy tình cảnh lúc này, nhưng thông qua lời nói của Mục Nhan, trong đầu Diệp Hoài Cẩn đã hình dung ra được cảnh tượng tương ứng, ánh mắt cũng dịu xuống.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đợi một lát, rốt cuộc bóng dáng Mục Nhan cũng xuất hiện trên điện thoại di động.

Mà ngoại trừ cô ra, còn có ba chú chó nhỏ trong lòng cô.

Nhìn một màn này, Diệp Hoài Cẩn cảm thấy tâm trạng mình khó diễn tả.

“Làm sao vậy, nhìn vẻ mặt anh không tốt lắm?” Một tay sờ Max béo nhất, tâm trạng Mục Nhan rất tốt.

Toàn thịt, sờ thích quá!

“Em nuôi chúng như con trai.” Diệp Hoài Cẩn nói ra suy nghĩ của mình, không phải vậy sao? Trạng thái hiện tại của Mục Nhan thật sự khiến người ta cảm thấy rất quen thuộc.

Lúc trước cô sinh cặp sinh ba cũng như vậy.

“Xem như vậy đi.” Mục Nhan buồn cười đáp.

Ngày hôm nay, cô đích xác đã bị mấy chú chó nhỏ đáng yêu thu phục.

Rất biết làm nũng!

Chủ yếu là bởi vì giá trị nhan sắc của ba chú chó nhỏ quá cao, chỉ nhìn một cái đã mềm nhũn, hơn nữa chúng nó còn biết làm nũng, trái tim của cô lập tức bị chinh phục.

Nhìn Mục Nhan cười, tâm tình Diệp Hoài Cẩn cũng tự giác tốt lên, cũng không đặt tâm tư lên vật nhỏ nữa, mà hỏi Mục Nhan hôm nay làm những gì.

Mục Nhan định nói không có gì, đột nhiên nghĩ đến mình đã đăng mấy bài trên Weibo, cô lại nói: “Ảnh chụp của bốn người thành chủ đề đứng đầu, em xem qua rồi, rất nhiều fan thúc giục em đăng nhiều ảnh hơn, nên em đã đăng một ít ảnh của Thánh Triết Hành, bây giờ em không biết tình hình như thế nào rồi!”

Nói xong, Mục Nhan chuẩn bị đợi lát nữa cúp điện thoại thì đi xem phản ứng của cư dân mạng.

Những bức ảnh kia hẳn là đủ đáng yêu nhỉ! Đều là ảnh cô chọn lựa cẩn thận đó!

“Em có đăng của anh không?” Diệp Hoài Cẩn hơi nhướng mày.

Mục Nhan bất ngờ, lắc đầu: “Tạm thời vẫn là không đăng của anh lên được!”

Cô cũng không có ý định khoe khoang trước mặt mọi người.

Khoe con thì được, nhưng khoe ân ái nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

Không phải có một câu tục ngữ là “Khoe ân ái sẽ chết nhanh” sao?

“Em không muốn người khác nhìn thấy? Hửm?” Đôi mắt Diệp Hoài Cẩn khẽ chuyển, anh hỏi đầy ý tứ.

“Ừm, không thể để người khác biết, bởi vì em để anh ở trong lòng.” Mục Nhan dừng lại một chút rồi đột nhiên nói một câu lời ngon tiếng ngọt như vậy.

Diệp Hoài Cẩn nghe thấy thì hơi sửng sốt, sau đó khóe môi nhếch lên, ha hả cười ra tiếng: “Anh thích nghe câu này.”

Mục Nhan cũng cười.

Lúc này tuy rằng hai người hai nơi, nhưng lại có thêm một hương vị quyến rũ.

Cách đó không xa, người quay phim còn đang chú ý đến Diệp Hoài Cẩn, mặc dù không quay nữa, nhưng thi thoảng anh ta vẫn chú ý động tĩnh chỗ Diệp Hoài Cẩn.

Nhìn dáng vẻ dịu dàng của Diệp Hoài Cẩn, trong lòng anh ta càng cảm động.

Chỉ cần Diệp Hoài Cẩn gặp vợ thì biến thành một người khác.

Không biết qua bao lâu, hai người mới cúp điện thoại, Diệp Hoài Cẩn cầm điện thoại di động đi về phía phòng mình, rồi trả điện thoại di động cho người quay phim.

“Cảm ơn.” Diệp Hoài Cẩn cảm ơn người quay phim.

“Không có gì, ghi hình xong rồi, chỉ sắp xếp một chút mà thôi.” Người quay phim trả lời, đây cũng là ý của tổ làm chương trình, chủ yếu là bọn nhỏ đều còn nhỏ, ngày thường đều ở cùng mẹ, đột nhiên xa nhà, sợ là không quen, nhà ảnh đế Diệp coi như còn ổn, không có khóc, nhưng những gia đình khác trong chốc lát phải xin mẹ cứu viện.

Cho nên mới sắp xếp một cuộc nói chuyện nho nhỏ, đồng thời cũng có thể mượn việc gọi điện thoại di động để xem tình hình ở chung của các gia đình minh tinh, tại sao không làm chứ?

Diệp Hoài Cẩn khẽ đáp một tiếng rồi trở về phòng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong phòng, thấy Diệp Hoài Cẩn đi vào, ba đôi mắt nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn.

“Bố và mẹ nói chuyện video xong rồi ạ?”

“Ừm.” Diệp Hoài Cẩn đáp, nhìn bắp ngô và khoai tây còn lại trên bàn, anh đi qua ăn cùng bọn nhỏ.

Lúc bắt đầu ăn, Diệp Hoài Cẩn cảm thấy, anh lại nhớ vợ yêu ở nhà, trong khoảng thời gian này ăn quen sơn hào hải vị, bây giờ lại ăn đồ ăn thanh đạm như vậy, đúng là làm cho anh càng thêm nhớ nhung tay nghề của Mục Nhan.

Quả nhiên là bị chiều hư.

Sau khi ăn xong, Diệp Hoài Cẩn bắt đầu tắm cho cặp sinh ba.

Chỗ tắm rửa ở đây không tốt như ở nhà, ban đầu ba cậu nhóc có chút không quen, nhưng khi bắt đầu lại thấy vui vẻ.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng cười ngây thơ của bọn nhỏ, thi thoảng có giọng nam trầm thấp bất đắc dĩ.



Bên kia.

Sau khi Mục Nhan cúp điện thoại, nhìn thời gian video hiển thị trên điện thoại di động, ngẫm lại lời tán tỉnh giữa hai người, cô cong môi cười.

“Gâu gâu...”

Hình như thấy cô không tập trung, Max ở trong lòng cô kêu to vài tiếng, Mục Nhan hoàn hồn, vừa nhìn như vậy, mới phát hiện ngoại trừ Max bị cô ôm lấy lúc này còn ngồi yên trong lòng cô, Bánh Đậu và Tiểu Bạch đã bị món ăn hấp dẫn mà ngồi chờ cạnh bàn ăn.

Mục Nhan thấy thế, vội vàng ôm Max thả xuống, cô đứng dậy và đi thẳng vào phòng bếp.

Thức ăn ngon nấu cho chúng nó đã nguội bớt, nhiệt độ vừa phải, cúi đầu nhìn từng đôi mắt ướt sũng mang theo mong đợi, cô cười cười, bưng khay đến phòng thú cưng.

Phải dưỡng thành thói quen cho chúng nó ăn cơm ở một nơi cố định.

Mục Nhan di chuyển, ba vật nhỏ chân ngắn nhắm mắt theo đuôi đằng sau, bước chân nhỏ kia trông cực kỳ vui sướng.

Sau khi chia cơm cho ba vật nhỏ, Mục Nhan ngồi xuống một bên.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của chúng, Mục Nhan lấy điện thoại di động đăng nhập Weibo.

Vừa vào, nhìn thấy thông báo màu đỏ ở góc trên bên phải, vô luận là @cô hay là tin nhắn riêng, số lượng cũng đạt ngưỡng tối đa rồi.

Dù sớm có chuẩn bị, nhưng lúc nhìn thấy vẫn khiến Mục Nhan hoảng sợ.

Mà nhìn xuống, sáu bài Weibo mới đăng, mỗi bài có hàng chục nghìn bình luận.

Mang theo tâm tình không thể nói rõ, Mục Nhan mở một bài trên Weibo.

Mở ra nhìn một chút, cô nhìn thấy một loạt bình luận của cư dân mạng.

“A a a a~ Cô ấy đăng ảnh thật này, đáng yêu quá!”

“Đáng yêu ghê, liếm màn hình ba trăm lần.”

“Xem không đủ! Cô hãy đăng nhiều một chút.”

“Xem ra bà Diệp trữ hàng nhiều hơn thế! Đăng thêm chút nữa không?”

“Ba nam thần nhí của chúng ta quả nhiên đáng yêu từ nhỏ đến lớn, những tấm ảnh này khiến tâm trạng tôi kích động muốn chết.”

“Dục cầu bất mãn!!! Mong tiếp tục tung ra.”

“Cặp sinh ba đáng yêu như vậy, vợ nam thần đừng như thế mà, sao bây giờ mới đăng ảnh cơ chứ, mấy năm qua chúng tôi thật sự khổ lắm, hãy bồi thường đi.”

“Mong vợ của nam thần đừng đăng ảnh bất chợt như vậy nữa!”

“…”

Nhìn một loạt, tâm trạng Mục Nhan vô cùng tốt, cô không nghĩ tới mị lực của cặp sinh ba lớn như vậy.

Đúng là cô có rất nhiều ảnh, nhưng hôm nay cô đã đăng nhiều rồi, nên không đăng thêm nữa.

Sau khi hạ quyết tâm, Mục Nhan tiếp tục xem bình luận, nhìn thấy chỗ thú vị, còn thỉnh thoảng cười ra tiếng...

Tạm thời Mục Nhan vẫn chưa biết, ngoại trừ dưới Weibo của cô, ở những chỗ khác, ảnh của cặp sinh ba đã lan truyền với tốc độ chóng mặt~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện