Mục Nhan và cặp sinh ba - người được Diệp Hoài Cẩn nhớ đến - lúc này đã đến Phúc Châu.

Mới từ sân bay đi ra, đã cảm giác được gió nóng phả ra từ mặt tiền cửa hàng.

Phải, gió này đều là gió nóng.

Thật sự không hổ là thành phố Hỏa Lô.

Nhưng việc bị chụp ảnh ở sân bay quốc tế Ma Đô khi vừa lộ diện khác với việc bị chụp ở sân bay Trường Lạc của Phúc Châu, mãi cho đến khi người quay phim xuất hiện mới có người chú ý tới bọn họ, sau đó phấn khích chụp ảnh đăng lên mạng xã hội.

Sau đó, trong một thời gian rất ngắn, rất nhiều người đều biết, nơi tiếp theo quay “Vòng quanh thế giới” là Phúc Châu.

Vào lúc này, Weibo chính thức của “Vòng quanh thế giới” cũng không làm cảm giác thần bí gì mà chỉ thuận tiện chia sẻ một thông báo trên Weibo, giống như gật đầu thừa nhận.

Dù sao, mọi người đều biết, thời đại mạng phát triển, muốn che giấu tin tức là quá khó.

Cho nên thay vì để cho cư dân mạng trắng trợn tiết lộ, tổ chương trình đã sớm lựa chọn phương thức tự lộ mình ra ánh sáng này.

Là bởi vì độ nổi tiếng của hai tập trước không cao, nên dù lộ ra ngoài ánh sáng cũng không thu hút nhiều sự chú ý.

Nhưng sau khi Mục Nhan công khai thân phận, lượng tìm kiếm của tổ chương trình đã từ từ tăng lên, hiện tại trên Weibo còn ghim thành quả tỷ lệ người xem tập một lần trước.

Cho nên sau khi tổ chương trình vừa mới đăng Weibo, rất nhiều cư dân mạng nghe tin đã chạy đến đề nghị mong muốn của mình, nhất là các bạn nhỏ Phúc Châu, gần như là “quỳ xuống” xin thông tin địa điểm quay phim, bởi vì một bộ phận rất lớn trong bọn họ thật sự rất muốn đi đóng vai phụ, tự mình đi gặp Mục Nhan và cặp sinh ba.

Nhưng những đề nghị này chẳng qua cũng là một sự trêu chọc của cư dân mạng mà thôi.

Nhưng cư dân mạng không ngờ tới là, hôm nay sau khi đăng Weibo thứ nhất, tổ chương trình “Vòng quanh thế giới” khua chiêng gõ trống đăng Weibo thứ hai.

Nhóm cư dân mạng nhìn thấy Weibo thứ hai, trong nháy mắt liền sôi trào.

#Weibo chính thức Vòng quanh thế giới: Chương trình chiêu mộ khách mời, yêu cầu như sau: 1, Người phải ở Phúc Châu trong thời gian gần đây, 2,… Từ trong nhóm cư dân mạng tìm ra người phù hợp với điều kiện tham gia chương trình ghi hình#

Trên Weibo liệt kê mấy yêu cầu, nội dung rất chi tiết.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là điều cuối cùng, dĩ nhiên người bình thường có thể tham gia chương trình ghi hình.

Nhất là cư dân mạng đang ở Phúc Châu, quả thực kích động đến điên rồi.

Bọn họ vừa mới nói hy vọng có cơ hội nhìn thấy cặp sinh ba cùng Mục Nhan, sau đó đã trở thành sự thật, bọn họ có thể không cảm thấy vui sao? Ngay sau đó, rất nhiều cư dân mạng hiện tại đang ở Phúc Châu nhanh chóng chia sẻ và @mười người bạn tốt của mình để có tư cách rút thăm trúng thưởng.

Một truyền mười, mười truyền trăm, tin tức này trong thời gian ngắn được truyền bá cực nhanh.

Lúc này, đại khái là Mục Nhan cũng không biết dự định của tổ chương trình, cô dẫn cặp sinh ba lên xe của tổ chương trình, bởi vì hạ cánh từ sân bay Trường Nhạc, nên bọn họ phải ngồi xe hơn một giờ từ Trường Nhạc đến Phúc Châu.

Trên đường, ba cậu nhóc còn đang hưng phấn khi đi đến một địa điểm mới, dọc đường đi chúng luôn hỏi Mục Nhan chỗ này có cái gì ăn ngon không.

Mục Nhan đã tìm hiểu rồi, cho nên khi ba cậu nhóc hỏi, cô cũng giới thiệu cặn kẽ với chúng một vài món ăn nổi tiếng.

Mục Nhan nói xong, dọc theo đường đi ánh mắt ba cậu nhóc vẫn luôn chú tâm, nhất là anh hai Diệp Vũ Triết, không biết đã nuốt nước miếng bao nhiêu lần.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của bọn nhỏ, Mục Nhan nở nụ cười.

Kỳ thật quay chương trình này cũng rất tốt, ít nhất có thể dẫn bọn nhỏ đi nhiều nơi hơn, tìm hiểu thêm phong tục tập quán của những nơi khác.

Một lát sau, xe dần dần chạy vào nội thành.

Lúc này, người quay phim trên xe nói sẽ dẫn bọn họ đi làm nhiệm vụ trước.

Khi người quay phim nói, ba đứa nhỏ nóng lòng muốn thử.

Mấy lần ghi hình “Bố ơi! Mình đi đâu thế” làm cho ba cậu nhóc tích góp được không ít kinh nghiệm, bây giờ nhắc tới ghi hình, thái độ của chúng hoàn toàn không giống những lần đầu.

Rất nhanh, xe dừng lại, nghĩa là họ đã đến điểm đích.

Trước khi đám người Mục Nhan xuống xe, người của tổ chương trình đã sớm chuẩn bị tốt tất cả chương trình.

Khi Mục Nhan cùng ba đứa nhỏ xuống xe, tổ chương trình đã bắt đầu quay phim.

Đồng thời bởi vì động tĩnh bên này nên có rất nhiều người chú ý tới.

Hiện tại đã hơn mười một giờ, chính là lúc đói bụng phải ăn cơm trưa, đường Tỉnh Đại được mệnh danh là một trong những phố ẩm thực nên chật kín người đến mức không còn chỗ.

Nên khi Mục Nhan và cặp sinh ba xuất hiện, hiện trường có tiếng kinh hô.

Có vài người thông qua mạng đã biết Mục Nhan và cặp sinh ba đến Phúc Châu, nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới bốn mẹ con cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.

Quả thực quá ngạc nhiên.

Lúc này có người cầm điện thoại di động quay phim.

Nhưng vì xung quanh có nhân viên công tác, những người này cũng không thể đột phá phòng tuyến, chỉ có thể tạm thời ở một bên nhìn.

Mà cặp sinh ba nhận ra động tĩnh của bọn họ, nghe bọn họ loáng thoáng gọi tên mình, chúng cũng nhanh chóng phất tay hướng về phía bọn họ ra hiệu, mọi người lại càng nhiệt tình hơn.

Đúng lúc này, tổ chương trình bắt đầu đưa thẻ nhiệm vụ cho Mục Nhan.

Mục Nhan nhìn qua một lần, ba đứa nhỏ ngay bên cạnh cô cũng kiễng mũi chân lên để nhìn.

“Mẹ, thẻ nhiệm vụ hôm nay có nhiều chữ khó quá!” Diệp Vũ Thánh nói thầm, trước đó chúng đều có thể đọc hiểu được thẻ nhiệm vụ, nhưng bây giờ có vài chữ chúng không đọc được.

“Nhưng vẫn hiểu đại khái, mẹ ơi, có phải để cho chúng ta đến cửa hàng xập xệ ăn cơm không?” Diệp Vũ Triết xem xong thì hỏi ngay.

“Ừm.” Mục Nhan gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phía nhân viên công tác bên cạnh: “Thật sự không có điều kiện gì khác, để chúng tôi tìm quán này ăn cơm?”

“Đúng vậy.” Nhân viên công tác đáp.

Thật sự không thể trách Mục Nhan nghĩ như vậy, hai tập trước tuy rằng không tính là chương trình giày vò, nhưng so với điều kiện hiện tại mà nói, ít nhất làm cho người ta yên tâm hơn.

Nhưng sẽ có cảm giác tổ chương trình sẽ không cho bạn ăn trưa không công.

Nhưng đối phương đã nói không có điều kiện khác, ít nhất trước mắt thật sự là không có điều kiện khác.

Sau đó Mục Nhan bắt đầu dẫn cặp sinh ba chuẩn bị đi tìm “Cửa hàng móng giò hầm nhừ” trên thẻ nhiệm vụ này.

Không nói những thứ khác, tên cửa hàng này coi như rất đặc biệt.

Sau khi đội mũ và kính râm cho ba đứa nhỏ, Mục Nhan bảo bọn chúng tay trong tay đi phía trước, đồng thời dặn dò bọn chúng tìm mấy chữ “Cửa hàng hầm nhừ”.

Bọn nhỏ không biết hai chữ “móng giò”, nhưng vẫn biết mấy chữ “Cửa hàng hầm nhừ”.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Được ạ ~” Trước tiên, ba cậu nhóc vui vẻ đồng ý, nhưng Diệp Vũ Triết vẫn hỏi một câu: “Chúng ta đi ăn cơm sao ạ?”

“Ừm.”

Sau khi nhận được câu trả lời của Mục Nhan, bước chân của ba cậu nhóc kia trở nên vui vẻ.

Mà ba cậu nhóc đội mũ và kính râm thì rất điển trai trong mắt mọi người vây xem.

Đi đến chỗ nào cũng có người người nhìn chăm chú, rất nhiều người cũng không khỏi mỉm cười.

Thật sự là quá đáng yêu rồi.

Nhưng lúc này, ba cậu nhóc hết sức chuyên chú nhìn cửa hàng hai bên đường, tìm “Cửa hàng hầm nhừ” mà bọn họ cần tìm.

Chỉ là trong quá trình tìm kiếm, cửa hàng hai bên đường thời thời khắc khắc hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.

Đi vài bước, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cửa hàng, ba cậu nhóc không nhịn được nên dừng bước, sau đó hít một hơi thật sâu, lại nhìn một chút, sau đó chúng tiếp tục đi về phía trước, hoặc là nhìn thấy ngoài cửa hàng có gấu bông mời chào khách, chúng sẽ đi lên sờ một chút.

Đối với những động tác nhỏ này, Mục Nhan đều dung túng.

Tìm quanh một đoạn, bước chân của ba cậu nhóc cuối cùng cũng dừng tại một cửa tiệm.

“Mẹ, mẹ mau đến đây, chúng ta tìm được cửa hàng hầm nhừ rồi.” Ba cậu nhóc vội vàng vẫy tay thúc giục Mục Nhan đi ở phía sau, ba khuôn mặt nhỏ tràn ngập vui vẻ.

Cuối cùng cũng có thể ăn!

Mục Nhan đi lên trước sau, nói với bọn chúng một tiếng rất giỏi, sau đó dẫn ba cậu nhóc đi vào.

Nhưng người quay phim không theo vào, mà là xoay người đi theo tổ chương trình vào trong xe.

Cùng lúc đó, bên trong một chiếc xe.

Đạo diễn Trần Trạm cùng mấy nhân viên khác đang thông qua màn hình quan sát tình huống bên trong cửa hàng hầm nhừ, nhất là quan sát Mục Nhan và ba cậu nhóc kia.

Lúc này, trong tiệm, khi ba cậu nhóc cùng Mục Nhan đi vào, họ cũng không thể tìm được chỗ ngồi một cách nhanh chóng được, bởi vì trong tiệm lúc này đã kín người.

Cho nên Mục Nhan và ba đứa trẻ chỉ có thể cầm thẻ số đứng chờ.

Mà mùi thơm của thức ăn trong sảnh lại không ngừng tràn vào khoang mũi bọn họ, thời thời khắc khắc đánh thức con sâu thèm ăn của họ.

Nhưng thèm thì thèm, ba cậu nhóc vẫn biết đạo lý phải xếp hàng, cũng không than oán gì với Mục Nhan, chúng chỉ vừa trông mong vừa đếm xem phía trước bọn họ rốt cuộc còn bao nhiêu người nữa.

Cho nên những người đứng trước cặp sinh ba và Mục Nhan đều cảm nhận được cái gì gọi là tầm mắt cực nóng.

Trong khi ba đứa trẻ đang nhìn người khác, những người khác cũng đang nhìn chúng.

Mặc dù nói trong tiệm rất nhiều người đến trước, nhưng vừa rồi khi ba cậu nhóc đi vào, đã có người từ bên ngoài vào, sau đó bắt đầu nói đến Mục Nhan và cặp sinh ba.

Khi thật sự nhìn thấy Mục Nhan và cặp sinh ba đi vào, không ít người không kiềm chế được sự ngạc nhiên lớn trong lòng mình.

Họ như kẻ trộm, lén lút cầm điện thoại di động chụp ảnh cặp sinh ba.

Nhất là sau khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cặp sinh ba, rất nhiều người muốn đi lên xoa nắn, sau đó thơm một hai cái thật kêu.

Giấc mộng đó nha!

Cũng vì sự xuất hiện của ba cậu nhóc nên bữa ăn hôm nay của mọi người lâu hơn thường ngày.

Nhưng người chú ý đến cặp sinh ba và Mục Nhan hầu hết đều là người trẻ, một ít khách cũng lần lượt rời đi.

Đại khái qua nửa tiếng, Mục Nhan và ba nhóc con cũng có bàn.

Cuối cùng một nhân viên phục vụ cũng có cơ hội lên đơn gọi món cho Mục Nhan.

“Quý khách muốn gọi món gì ạ?” Lúc nhân viên phục vụ tiến đến hỏi, camera của tổ chương trình cũng bắt đầu lặng lẽ nhắm ngay bàn ăn của Mục Nhan, ghi lại tình hình của bọn họ trong camera.

Mục Nhan và Diệp Vũ Thánh lật xem cùng một thực đơn, Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành cũng đang xem.

Trong lúc xem thực đơn, câu hỏi nhiều nhất ba cậu nhóc thường nói là “Em muốn ăn cái này” “Anh cũng muốn ăn cái này” “Nhìn món nào cũng ngon phải làm sao đây”.

Tất cả những điều này đều làm cho nhân viên phục vụ đứng một bên nhìn đến trợn tròn mắt.

Mục Nhan nhìn thực đơn trong tay, quả thật có rất nhiều món muốn nếm thử, nhưng bọn họ không ăn được nhiều như vậy.

Suy nghĩ một chút, Mục Nhan nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh rồi nói: “Bạn có thể giới thiệu cho chúng tôi vài món ăn đặc biệt ở đây không?”

“A, được.” Nhân viên phục vụ nghe Mục Nhan hỏi thì mới hoàn hồn, sau đó lập tức nói: “Món đặc biệt ở chỗ chúng tôi chính là móng giò, tên cửa hàng của chúng tôi cũng thể hiện điều này, cho nên đây là món ăn chính của chúng tôi, ngoài ra, nếu muốn ăn thêm đặc sản Phúc Châu còn có cá viên, thịt quả vải, Phật nhảy tường, cá hoa vàng, ốc thái lát… Đối với rau thì có thể xào các loại rau theo mùa, món ăn đặc trưng nhất vẫn là món thịt.”

Chắc chắn là nhân viên phục vụ thường được hỏi câu này, cho nên lúc nói rất trôi chảy.

Mục Nhan nghe xong, cũng đối chiếu với lời nhân viên phục vụ nói tìm được món ăn tương ứng trên hình.

Sau khi nhìn một lượt, Mục Nhan bắt đầu gọi món: “Móng giò kho, thịt quả vải, Phật nhảy tường, canh hải sản, thêm một món hoa cải khô, thêm cơm, cảm ơn.”

Mỗi lần Mục Nhan nói một món ăn, ánh mắt ba đứa nhỏ sáng lên vài phần, sau đó tìm trên thực đơn của mình, sau khi nhìn thấy món ăn được bày biện như thế nào, chúng cảm thấy mỹ mãn mà gật gật đầu.

“Được, xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ nói xong, nhanh chóng đi lên lấy thực đơn, trước khi đi vẫn nhìn thoáng qua cặp sinh ba đang nuốt nước miếng nhìn vào thực đơn.

Cặp sinh ba này sao lại ngoan như vậy, đáng yêu như vậy!

Sau khi gọi đồ ăn xong, ánh mắt ba cậu nhóc kia đuổi theo bước chân của nhân viên phục vụ.

Nhìn bộ dáng ba cậu nhóc, Mục Nhan cũng không để ý nhiều, mà cô cầm lấy điện thoại di động tìm tiểu sử của cửa hàng này cùng với món ăn vừa mới gọi.

Tuy rằng tổ chương trình nói không có điều kiện gì, nhưng rốt cuộc Mục Nhan vẫn cảm thấy bất an, nên chuẩn bị một chút thì tốt hơn.

Lúc này, nhìn màn hình điện thoại của Mục Nhan, đạo diễn Trần Trạm trong xe lại nở nụ cười.

Đúng rồi! Các khách quý đều cảm thấy không tin đối với việc được ăn miễn phí.

Sau đó, ánh mắt hướng về phía ba tổ khách quý đang ăn uống, đạo diễn mỉm cười.

Dù khách mời có thông minh hơn nữa, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay đạo diễn.

Mà bên này, đồ ăn ba cậu nhóc trông chờ cũng được mang lên dần.

Món đầu tiên lên chính là món ăn đặc biệt của quán – móng giò kho.

Sau khi thức ăn được mang lên, nhân viên phục vụ còn nói thêm: “Khi khách của chúng tôi ăn món này, thường xuyên trộn nước sốt với cơm.”

“Cảm ơn nhé.” Mục Nhan nói lời cảm ơn, nhìn móng giò kho màu sắc bắt mắt này, dựa theo lời nhân viên phục vụ nói, cô cầm lấy thìa trộn cơm cho ba cậu nhóc kia.

Trộn xong, Mục Nhan nếm thử một miếng.

Khi cho vào miệng, Mục Nhan đã nếm được ngay mỹ vị của nước sốt này, đồng thời theo bản năng đem gia vị nước sốt trong món ăn này hình dung ra trong đầu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ý niệm chợt lóe lên trong đầu, Mục Nhan nhìn vào móng giò trong nồi, gắp một miếng da bên cạnh móng giò, cắn một miếng, miếng thịt này tan luôn trong miệng Mục Nhan, tuy rằng khá giống thịt mỡ, nhưng không có vị ngấy của thịt mỡ, tổng thể mà nói, không dầu không ngấy, vị vừa ăn, hơn nữa nước sốt rất ngon, mùi vị này, tuyệt.

Không hổ là món ăn chính của quán này.

Mục Nhan đang hưởng thụ, ba bánh bao nhỏ cũng nhanh chóng vươn móng vuốt ra.

Dựa theo khẩu vị của từng đứa, vị trí gắp của ba cậu nhóc không giống nhau, nhưng cảm giác đầu tiên khi ăn vào miệng đều giống nhau.

“Ăn ngon quá.” Sau khi ăn cơm với móng giò kho, Diệp Vũ Thánh nói ngay, thể hiện cậu rất thích món ăn này.

Còn Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành, lại dùng hành động thực tế của chúng chứng minh độ ngon của món ăn này, vừa ăn xong thì nhanh chóng nhập cuộc một lần nữa.

Tuy Mục Nhan cũng cảm thấy ăn ngon, nhưng vẫn muốn ăn đồ ăn khác đã gọi, cho nên ngược lại cô chỉ nếm một chút rồi dừng lại, sau khi ăn qua bì móng giò, nếm thử thịt nạc và gân móng bên trong cũng không ăn nữa, uống một ngụm nước, chờ món ăn tiếp theo.

Món ăn kế tiếp lên nhanh hơn nhiều.

Phật nhảy tường cũng lên bàn, khi vừa đặt lên, thịt quả vải và nồi hoa cải khô cũng được mang lên sát phía sau, qua một lúc, cũng có món canh hải sản cuối cùng.

Những món ăn khác vừa được mang lên, lực chú ý của ba cậu nhóc kia cũng dời đi, bắt đầu chiến đấu liên tục với những món ngon khác.

Món ăn thứ hai của Mục Nhan là Phật nhảy tường.

Bởi vì món ăn này không chỉ có ở Phúc Châu, mà còn có nổi tiếng khắp cả nước, Mục Nhan cũng từng làm Phật nhảy tường, cho nên bây giờ càng muốn nếm thử hương vị Phật nhảy tường ở đây như thế nào.

Cách ăn Phật nhảy tường, trước ngửi mùi sau thưởng thức.

Lúc mở nắp ra, Mục Nhan ngửi thấy mùi thơm, có thể khiến người ta thèm thuồng.

Cho nên có thể nói món ăn này ít nhất ngay từ đầu đã thành công.

Sau đó Mục Nhan nếm nước súp Phật nhảy tường trước.

Lúc ăn vào miệng, thì cũng nếm được một ít hương vị món nấu bên trong.

Bào ngư, sò điệp, vây cá, hải sâm…

Nghĩ vậy, Mục Nhan nếm thử nguyên liệu nấu ăn bên trong, sau khi ăn một món trong đó, trong lòng Mục Nhan lại có suy đoán khác, món ăn này đã hầm trong một khoảng thời gian nhất định, hơn nữa thời gian không ngắn.

Suy nghĩ một chút, Mục Nhan giơ tay lên.

Nhân viên phục vụ thấy thế, lập tức đi đến.

“Có chuyện gì sao ạ?”

“Không biết tôi có thể hỏi đầu bếp của các cô, món Phật nhảy tường này hầm bao lâu không?”

Nhân viên phục vụ sửng sốt, rõ ràng cô ấy không nghĩ Mục Nhan sẽ hỏi vấn đề này, nhưng vẫn nói: “Để tôi đi hỏi.”

Nhân viên phục vụ vừa xoay người, Mục Nhan lại gọi cô ấy lại: “Hỏi xem là bảy tiếng hay tám tiếng.”

“À, được.”

Một lát sau, nhân viên phục vụ quay lại, nói với Mục Nhan: “Đầu bếp chúng tôi nói là tám tiếng.”

“Được, cảm ơn.” Mục Nhan nói cảm ơn, sau đó tiếp tục thưởng thức.

Tiếp theo là thịt quả vải, canh hải sản và hoa cải khô, Mục Nhan đều nếm thử từng món một.

Nhưng tổng thể mà nói, để cho cô ấn tượng sâu sắc vẫn là móng giò kho lúc đầu cùng Phật nhảy tường.

Nhưng có thể thưởng thức được hai món này, chuyến đi của cô coi như đáng giá.

Khoảng thời gian kế tiếp, Mục Nhan không thưởng thức nữa, mà nghiêm túc ăn.

Còn ba đứa nhỏ thì sao?

Toàn bộ quá trình đều không dừng đũa lại.

Một lát sau, bốn người cũng ăn xong.

Người cuối cùng dừng đũa là Diệp Vũ Triết, Mục Nhan, Diệp Vũ Thánh với Diệp Vũ Hành trơ mắt nhìn cậu nhóc hoàn thành bữa ăn sau bọn họ năm phút.

“Ợ~” Vừa dứt đũa, Diệp Vũ Triết liền ợ một cái, nhìn Mục Nhan và nói: “Mẹ, nước sốt móng giò thật sự ngon, ăn cơm trộn nên con ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm!”

“Vậy bây giờ ăn no chưa?”

“Ăn no rồi ạ!”

“Vậy chúng ta đi tính tiền.”Mục Nhan nói.

Sau đó cô dẫn cặp sinh ba đến quầy tính tiền.

Khi đến mới biết được tổ chương trình đã thanh toán xong hóa đơn, nhưng bọn họ vẫn lấy được một tấm thẻ nhiệm vụ mới từ quầy lễ tân.

Mà trên thẻ nhiệm vụ lại không có nhiệm vụ gì.

Chỉ có một hàng chữ đơn giản.

Khách mời sau khi ăn cơm trưa xong, đến khách sạn Tụ Viên Xuân XX nghỉ trưa.

Nhìn dòng chữ này, trong lòng Mục Nhan cảm thấy, tổ chương trình hôm nay không khỏi quá tốt đi?

Nhưng tốt cũng được, xấu cũng được, lúc này bọn họ chỉ có thể dựa theo yêu cầu của tổ chương trình mà làm.

Ra khỏi cửa, họ lên xe của tổ chương trình, sau khi đưa thẻ nhiệm vụ cho đối phương, xe chậm rãi đi về phía khách sạn.

Một lát sau, đến khách sạn, nhóm Mục Nhan vào phòng đã chuẩn bị sẵn.

Lúc vào phòng, tổ chương trình có nhắc nhở, ngoại trừ phòng tắm bên ngoài, tạm thời những nơi khác đều lắp camera.

Khi biết rõ, Mục Nhan dẫn cặp sinh ba vào phòng tổ chương trình đặt cho bọn họ.

Cửa sổ lớn sát đất, phòng khách nhỏ, giường lớn mềm mại…

Ba cậu nhóc kia khi nhìn thấy cái giường lớn kia lập tức nhào tới, sau đó ba cậu nhóc kia cứ như vậy sóng vai bước lên giường.

Nhìn lên trần nhà, Diệp Vũ Triết thỏa mãn nói: “Chương trình này tốt hơn nhiều so với đi cùng bố quay “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”.”

Lời nói nhanh gọn của trẻ con khiến Mục Nhan không nhịn được cười.

Đứa nhỏ Vũ Triết này, có bao nhiêu oán niệm với “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” vậy!

“Mẹ dẫn các con đi rửa mặt, sau đó chúng ta ngủ trưa, buổi chiều có thể phải ra ngoài, ngủ sẽ thoải mái tinh thần.”

“Vâng.” Ba cậu nhóc đáp.

Rất nhanh sau khi rửa mặt xong, một lớn ba nhỏ lên giường ngủ.

Nằm trên giường, tất cả mọi người nhắm mắt lại.

Chỉ là lúc này vẫn không dễ đi vào giấc ngủ, nhất là ba cậu nhóc, thừa dịp cơ hội này, nhỏ giọng tán gẫu.

“Thức ăn hôm nay thật sự rất ngon.”

“Đúng vậy! Nhất là móng giò kho.”

“Cũng không biết buổi tối chúng ta có thể ăn cái gì?”

“Hy vọng cũng tốt như trưa nay.”

Ba cậu nhóc cứ như vậy, anh một câu em một câu, nhưng theo thời gian trôi qua, âm thanh dần dần biến mất, cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại có tiếng hít thở vững vàng, hết thảy trở nên yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, vừa tỉnh lại, Mục Nhan mới nhận ra đã ba giờ rồi.

Nhìn giờ này, Mục Nhan có hơi xấu hổ.

Ngày thường thì không sao, nhưng lúc quay chương trình mà thanh thản như vậy, cô luôn cảm thấy trong lòng không yên ổn!

Bây giờ cô đang suy nghĩ, tổ chương trình đây là: Đại phát từ bi hay là chuẩn bị ra chiêu phía sau?

Đúng lúc này, khe cửa phía dưới cửa phòng ngủ của họ đã bị nhét vào một tấm thẻ nhiệm vụ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện