Nhóm người Mục Nhan đi theo xe của tổ chương trình, nhanh chóng đến phố Sinh Viên.
Dù lúc này mới chỉ là bốn giờ chiều, nhưng trên phố Sinh Viên đã có rất nhiều người, một số quầy hàng đã bắt đầu được bày ra.
Có khá nhiều quán bán đồ ăn vặt không giống ở Thượng Hải (*) xuất hiện trước mắt ba cậu nhóc, chúng cứ dán mắt vào cửa xe ô tô để nhìn ra ngoài.
(*) nguyên văn là Ma đô (魔都): một tên gọi khác của thành phố Thượng Hải.
Cuối cùng, xe cũng dừng lại ở một nơi.
Mục Nhan đưa ba cậu nhóc xuống xe, còn có một người quay phim đi cùng.
Sau khi họ dừng xe, đằng sau, hai người quay phim nữa cũng xuống xe, tổng cộng là một đội gồm ba người quay phim để quay nhân vật chính Mục Nhan từ các góc khác nhau.
Đội hình như vậy, dù có kín đáo đến đâu, cũng sẽ khiến người khác chú ý.
Quả nhiên, khi nhìn thấy có quay phim xuất hiện, nhiều người ở gần đó đã chú ý đến phía bên này.
Rất nhiều người vừa nhìn thấy cặp sinh ba đã biết những người quay phim này đang quay ai.
Đây chính là sức hút độc đáo nhất của cặp sinh ba - thắng về số lượng.
Mục Nhan cũng biết, với đặc trưng vô cùng rõ ràng này của con trai mình, đi đến đâu cũng sẽ bị phát hiện ngay, lại nhìn con phố Sinh Viên rất đông người, Mục Nhan nghĩ nghĩ, sau đó dẫn ba cậu nhóc đến một cửa hàng đồ ngọt gần đó.
Buổi chiều, thời tiết vẫn còn hơi ấm áp, trong tiệm đồ ngọt có khá nhiều người.
Khi Mục Nhan dắt ba cậu nhóc đi vào, lúc đầu không ai để ý tới, nhưng khi nhìn thấy những người quay phim phía sau, từng cặp mắt đều quét về phía họ.
Là Mục Nhan và cặp sinh ba!!!
Lại nhìn thấy người quay phim, họ không khỏi ngồi thẳng lưng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Mục Nhan và cặp sinh ba. Đồng thời, họ cũng không quên lấy điện thoại ra quay lại.
Trăm nghe không bằng một thấy mà!
Khi nhìn thấy ba cậu nhóc, tâm trạng thật sự vui lên rất nhiều.
Lúc này, sau khi ba cậu nhóc bước vào tiệm đã chạy ngay tới quầy, ánh mắt lập tức rơi vào những chiếc bánh ngọt trong tiệm.
Cảnh tượng ba cậu nhóc bổ nhào về phía tủ kính thật dễ thương chết đi được.
Mục Nhan cũng đi theo chúng, cô đứng sau và hỏi: “Các con muốn uống gì nào?”
“Mẹ đọc cho bọn con đi.” Diệp Vũ Thánh nói ngay.
“Trà sữa trân châu, trà sữa dừa, trà sữa thạch đen, trà sữa full topping, chè khoai dẻo thạch đen, chè bột báng nước cốt dừa, trà chanh dây,...” Mục Nhan đọc liền một mạch.
Lúc cô đang đọc, ba cậu nhóc đã âm thầm ghi nhớ món mình muốn.
“Chè khoai dẻo thạch đen ạ.”
“Trà sữa full topping ạ.”
“Chè bột báng nước cốt dừa ạ.”
“Được rồi, thế bánh ngọt thì sao?” Mục Nhan tiếp tục hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử đồ ăn của chúng, cô lập tức nói: “Bây giờ ba đứa các con chỉ được ăn một cái bánh, thống nhất ý kiến nhé.”
“Hai cái không được ạ? Cái này bé quá, ba người chúng con ăn mấy miếng là hết rồi.” Diệp Vũ Triết nhanh nhảu mở miệng, biểu lộ sự không đồng ý của mình.
Một mình cậu còn có thể ăn được một cái đấy!
“Các con mỗi người một cái cũng được thôi, nhưng một lát không được ăn đồ ăn vặt nữa. Nếu các con làm được, mẹ sẽ cho mỗi đứa gọi một cái.” Mục Nhan xoè hai tay, biểu thị thái độ của mình.
Ba cậu bé vừa nghe thế đã bĩu môi, cuối cùng nhìn Mục Nhan, miễn cưỡng gật đầu: “Được thôi ạ!”
Sau đó ba cậu bé lại nhìn mấy cái bánh ngọt trong tủ kính, hơi chần chừ.
“Con muốn ăn bánh mousse.”
“Con muốn ăn bánh xoài này.”
“Con muốn ăn bánh dâu tây.”
“Thế thì, chúng ta oẳn tù tì?”
Ba đứa trẻ chụm đầu lại một chỗ, cuối cùng đưa ra một giải pháp.
Mục Nhan đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn chúng đưa ra quyết định.
Kết quả cuối cùng được đưa ra, Diệp Vũ Hành thắng, nên sẽ gọi món bánh dâu tây.
Sau khi quyết định xong, ba cậu nhóc đi theo Mục Nhan tìm một chỗ ngồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vừa ngồi xuống, đồ ăn đồ uống đã được mang ra.
Đồ được đặt trong bình thuỷ tinh, màu sắc trông rất đẹp.
Diệp Vũ Triết nhìn trà sữa full topping của mình, ánh mắt sáng ngời, cốc của cậu là nhiều nhất đó, sau đó đổ thêm lạc tặng kèm vào, khuấy vài cái rồi dùng thìa ăn một cách vui vẻ.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Diệp Vũ Triết, hai cậu nhóc còn lại hơi ghen tị.
Có vẻ ngon quá đi!
“Em hai, anh có thể đổi ăn thử không?”
“Được thôi! Nhưng anh cũng phải cho em thử cái của anh, em ba, em có muốn không?”
“Có.”
Trong lúc trò chuyện, ba đứa trẻ đã đưa ra quyết định.
Nhìn ba đứa ăn uống vui vẻ, Mục Nhan ngồi bên lặng lẽ quan sát.
Mà trong mắt những người quay phim và những người xem xung quanh, cảnh tượng này thật đẹp biết bao.
Một vị khách trong cửa hàng đã chia sẻ nó lên Weibo của mình.
#Tôi là mèo đáng yêu: Tình cờ gặp Mục Nhan và cặp sinh ba ở phố Sinh viên, tính cách Mục Nhan siêu siêu tốt, cặp sinh ba cũng siêu dễ thương (ảnh đính kèm)#
Sau khi đăng xong, vì lượng người theo dõi trên Weibo người đó khá ít, nên phản hồi không nhiều, nhưng không ít bạn bè của cô ấy đã bình luận hỏi Mục Nhan có thực sự đang ở phố Sinh Viên không.
Đương nhiên, vị khách nhanh chóng trả lời có.
Chà, bài đăng tiếp xúc với Mục Nhan và cặp sinh ba ở khoảng cách gần như thế này, cho đến nay là bài đăng Weibo khiến cô ấy hài lòng nhất.
Mà sự xuất hiện của Mục Nhan và cặp sinh ba dần dần bắt đầu thu hút những người ở bên ngoài, khiến việc buôn bán của tiệm đồ ngọt buổi chiều nay cứ liên tục không dứt.
Đôi khi sẽ có một vài người hâm mộ của cặp sinh ba tiến lên chụp ảnh, Mục Nhan cũng không phản đối việc họ tiếp xúc với cặp sinh ba, cho phép không ít người hâm mộ chụp ảnh cùng cặp sinh ba.
Đối với cặp sinh ba, việc chụp ảnh cùng nhiều người như vậy chắc chắn là một trải nghiệm mới mẻ.
Thời gian ở tiệm đồ ngọt trôi qua rất nhanh, màn đêm bắt đầu buông xuống, đèn đường đã bắt đầu bật sáng, những người ở gần đó đã tan làm, sinh viên tan học cùng những người nghe tin vội vàng từ nơi khác kéo đến, khiến con phố đồ ăn Sinh Viên này đông đúc nhộn nhịp hơn rất nhiều, vừa ra ngoài là có thể cảm nhận được sự hối hả náo nhiệt ở đây.
Ánh mắt Mục Nhan rơi vào đám đông nườm nượp qua lại trên phố, thật sự là toàn người với người.
Ở đây nhộn nhịp hơn cô tưởng tượng.
Nghĩ vậy, Mục Nhan lập tức lấy từ trong túi ra mấy chiếc dây đeo chống lạc cho trẻ con.
“Hôm nay đông người, các con đeo cái này lên để đỡ bị đi lạc nhé.” Mục Nhan nhìn thấy ánh mắt thay đổi nhè nhẹ của ba cậu nhóc nhưng vẫn nói.
“Chúng con đều đã lớn thế này rồi mà.”
“Đúng thế, chúng con sẽ theo sát mẹ mà.”
“Hơn nữa mẹ ơi, lần trước dắt Tiểu Bạch ra ngoài, chúng ta cũng dùng dây xích như thế này để dắt chúng.”
Ba cậu nhóc mỗi người một câu, đồng loạt bày tỏ sự chê bai với sợi dây chống lạc này.
Chúng đã đến tuổi biết giữ thể diện rồi đó, chúng thấy cái này… xấu hổ lắm!
Mục Nhan cũng thấy được trong lời nói của bọn trẻ có ý chê bai, cô nói ngay: “Nhưng ở đây rất đông người, nếu các con muốn chen vào ăn thì phải đeo cái này, nếu không mẹ không thể yên tâm dẫn các con đi ăn được.”
Ba cậu nhóc: “...”
Đeo dây hay đi ăn? Hình như cái sau quan trọng hơn.
Ba đứa khẽ dẩu khoé miệng, sau đó im lặng giơ tay về phía Mục Nhan.
Cứ như vậy, Mục Nhan đeo lên cho ba đứa, sau đó băng qua đường lớn, vào phố ăn vặt Sinh Viên.
Vừa bước vào đã có thể cảm nhận được đủ loại mùi thơm của đồ ăn bên trong.
Ba cậu nhóc đã sớm quên đi sự bất mãn về việc tay bị đeo dây chống lạc, chúng đang dáo dác tìm những món ngon chúng có thể ăn được.
“Mẹ ơi, mẹ xem đó có phải là cá viên không?”
“Đúng rồi.”
Dưới sự nhắc nhở của Diệp Vũ Triết, Mục Nhan đi đến một quầy hàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một người đàn ông trung niên đứng ở quầy hàng, nhìn thấy đám người Mục Nhan đi đến thì nhanh chóng hỏi: “Mọi người muốn ăn gì nào?”
“Cho một phần cá viên nhé ông chủ.”
“Có ngay.”
Một lát sau, cá viên nóng hổi đã ra lò, ngoài cá viên còn có mấy miếng thịt cá trộn vào.
Mục Nhan tìm một góc trống nho nhỏ, đút cho ba cậu nhóc.
Mặc dù không có chỗ ngồi, nhưng được ăn đồ ăn rồi, trên mặt ba cậu nhóc không còn tí vẻ chê bai nào, ngược lại còn vừa ăn vừa khoa chân múa tay, trên mặt tràn đầy vẻ thoả mãn.
Điều này khiến người quay phim theo sau không khỏi âm thầm giơ ngón cái mà khen ngợi ba cậu nhóc.
Không cần nói cũng biết, là con nhà ảnh đế Diệp, hẳn là từ nhỏ mấy đứa đã được hưởng cuộc sống sung sướng.
Nhưng mặc dù vậy, chúng cũng không bị chiều hư, đúng là hiếm có.
Điều này cũng khiến anh ta phải ngưỡng mộ ảnh đế Diệp và Mục Nhan.
Hai người đã nuôi dạy bọn trẻ rất tốt.
Mặc dù họ rất hy vọng sẽ có mấy cảnh náo loạn của bọn trẻ khiến chương trình thú vị hơn, nhưng cũng không thể nói lời trái lương tâm rằng thế này không tốt được.
Không bao lâu sau, ăn xong cá viên, họ tiếp tục đi đến quầy hàng tiếp theo.
Suốt dọc đường đi, bốn mẹ con đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt.
Trên đường, họ còn gặp một quán ăn bán đủ các loại món kho.
Mục Nhan đã gọi một suất, sau đó ngồi ở bàn ngoài trời của nhà hàng và ăn hết nó.
Trong lúc bốn mẹ con đang ăn uống vui vẻ, ba người quay phim đi sau lại không ngừng nuốt nước miếng.
Đối mặt với mùi thơm bay đến từ bốn phương, họ vốn đã cảm thấy đây đúng là một loại tra tấn tinh thần.
Lại nhìn thấy dáng vẻ ăn uống hưởng thụ vui vẻ của bốn mẹ con, họ đều muốn bỏ luôn việc, đi ăn một bữa thật ngon.
Nhưng hiện thực không cho phép họ làm vậy!
Nhưng chỉ một lát sau, dường như cặp sinh ba đã nhận ra sự “khổ sở mà phải kìm nén” của mấy người quay phim, sau đó chúng còn đến đưa cho họ một ít đồ ăn.
Điều này khiến những người quay phim nhất thời cảm động rơi nước mắt.
Ôi, mấy đứa nhỏ chu đáo quá đi!
Chẳng mấy chốc, Mục Nhan và cặp sinh ba lại đến một quầy hàng khác.
Trên quầy hàng này, họ nhìn thấy rất nhiều những chiếc bánh nho nhỏ.
“Mẹ ơi, đây có phải là bánh tiêu mà mẹ từng nhắc đến không?”
“Đây là bánh xèo hành Vĩnh Thái.” Mục Nhan nhìn bảng giới thiệu trên quầy hàng rồi trả lời.
Lúc này, tình cờ có một vị khách đang mua bánh, Mục Nhan nhìn thấy chủ quán đang nhét hai miếng thịt màu đỏ vào bánh, còn cho thêm một ít giá đỗ, còn có rau và nước sốt ăn kèm.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.
Đến lượt Mục Nhan, cô chỉ vào miếng thịt màu đỏ và hỏi: “Đây là thịt gì vậy?”
“Thịt trộn men gạo đỏ, ăn ngon lắm! Mọi người mua mấy cái?” Chủ quầy hàng hỏi.
Mục Nhan còn chưa kịp nói gì, ba cậu nhóc đã không nhịn được giơ bốn ngón tay: “Bốn cái bốn cái ạ.”
“Mẹ ơi, cái bánh này nhỏ quá, ba chúng con không thể ăn chung được” Chúng cũng không quên giải thích với Mục Nhan.
“Cho bảy cái đi!” Mục Nhan cười nhẹ nhìn ba cậu nhóc, sau đó nói.
Nghe được lời Mục Nhan, ba cậu nhóc mới yên tâm, bảy nhiều hơn bốn, chắc chắn chúng có thể ăn trọn một cái!
Mục Nhan nói xong, chủ quầy hàng bắt đầu làm.
Hoàn thành từng cái từng cái một.
Nhưng khi cái đầu tiên làm xong, Mục Nhan lại nói: “Đưa cho chú quay phim trước nhé.”
“Vâng.” Ba cậu nhóc nuốt nước miếng, đưa mấy cái bánh sắp vào miệng đến tận tay người quay phim, sau đó mới quay lại lấy mấy cái bánh mới làm xong ra ăn, sau đó dùng mấy từ ngữ “đơn giản” để thể hiện sự thích thú của chúng.
“Ừm ừm, ngon quá!”
“Siêu ngon luôn.”
“Siêu siêu ngon.”
“...”
Có đồ ăn ngon, chúng thực sự cảm thấy quá quá quá… quá là hạnh phúc rồi!
Dù lúc này mới chỉ là bốn giờ chiều, nhưng trên phố Sinh Viên đã có rất nhiều người, một số quầy hàng đã bắt đầu được bày ra.
Có khá nhiều quán bán đồ ăn vặt không giống ở Thượng Hải (*) xuất hiện trước mắt ba cậu nhóc, chúng cứ dán mắt vào cửa xe ô tô để nhìn ra ngoài.
(*) nguyên văn là Ma đô (魔都): một tên gọi khác của thành phố Thượng Hải.
Cuối cùng, xe cũng dừng lại ở một nơi.
Mục Nhan đưa ba cậu nhóc xuống xe, còn có một người quay phim đi cùng.
Sau khi họ dừng xe, đằng sau, hai người quay phim nữa cũng xuống xe, tổng cộng là một đội gồm ba người quay phim để quay nhân vật chính Mục Nhan từ các góc khác nhau.
Đội hình như vậy, dù có kín đáo đến đâu, cũng sẽ khiến người khác chú ý.
Quả nhiên, khi nhìn thấy có quay phim xuất hiện, nhiều người ở gần đó đã chú ý đến phía bên này.
Rất nhiều người vừa nhìn thấy cặp sinh ba đã biết những người quay phim này đang quay ai.
Đây chính là sức hút độc đáo nhất của cặp sinh ba - thắng về số lượng.
Mục Nhan cũng biết, với đặc trưng vô cùng rõ ràng này của con trai mình, đi đến đâu cũng sẽ bị phát hiện ngay, lại nhìn con phố Sinh Viên rất đông người, Mục Nhan nghĩ nghĩ, sau đó dẫn ba cậu nhóc đến một cửa hàng đồ ngọt gần đó.
Buổi chiều, thời tiết vẫn còn hơi ấm áp, trong tiệm đồ ngọt có khá nhiều người.
Khi Mục Nhan dắt ba cậu nhóc đi vào, lúc đầu không ai để ý tới, nhưng khi nhìn thấy những người quay phim phía sau, từng cặp mắt đều quét về phía họ.
Là Mục Nhan và cặp sinh ba!!!
Lại nhìn thấy người quay phim, họ không khỏi ngồi thẳng lưng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Mục Nhan và cặp sinh ba. Đồng thời, họ cũng không quên lấy điện thoại ra quay lại.
Trăm nghe không bằng một thấy mà!
Khi nhìn thấy ba cậu nhóc, tâm trạng thật sự vui lên rất nhiều.
Lúc này, sau khi ba cậu nhóc bước vào tiệm đã chạy ngay tới quầy, ánh mắt lập tức rơi vào những chiếc bánh ngọt trong tiệm.
Cảnh tượng ba cậu nhóc bổ nhào về phía tủ kính thật dễ thương chết đi được.
Mục Nhan cũng đi theo chúng, cô đứng sau và hỏi: “Các con muốn uống gì nào?”
“Mẹ đọc cho bọn con đi.” Diệp Vũ Thánh nói ngay.
“Trà sữa trân châu, trà sữa dừa, trà sữa thạch đen, trà sữa full topping, chè khoai dẻo thạch đen, chè bột báng nước cốt dừa, trà chanh dây,...” Mục Nhan đọc liền một mạch.
Lúc cô đang đọc, ba cậu nhóc đã âm thầm ghi nhớ món mình muốn.
“Chè khoai dẻo thạch đen ạ.”
“Trà sữa full topping ạ.”
“Chè bột báng nước cốt dừa ạ.”
“Được rồi, thế bánh ngọt thì sao?” Mục Nhan tiếp tục hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử đồ ăn của chúng, cô lập tức nói: “Bây giờ ba đứa các con chỉ được ăn một cái bánh, thống nhất ý kiến nhé.”
“Hai cái không được ạ? Cái này bé quá, ba người chúng con ăn mấy miếng là hết rồi.” Diệp Vũ Triết nhanh nhảu mở miệng, biểu lộ sự không đồng ý của mình.
Một mình cậu còn có thể ăn được một cái đấy!
“Các con mỗi người một cái cũng được thôi, nhưng một lát không được ăn đồ ăn vặt nữa. Nếu các con làm được, mẹ sẽ cho mỗi đứa gọi một cái.” Mục Nhan xoè hai tay, biểu thị thái độ của mình.
Ba cậu bé vừa nghe thế đã bĩu môi, cuối cùng nhìn Mục Nhan, miễn cưỡng gật đầu: “Được thôi ạ!”
Sau đó ba cậu bé lại nhìn mấy cái bánh ngọt trong tủ kính, hơi chần chừ.
“Con muốn ăn bánh mousse.”
“Con muốn ăn bánh xoài này.”
“Con muốn ăn bánh dâu tây.”
“Thế thì, chúng ta oẳn tù tì?”
Ba đứa trẻ chụm đầu lại một chỗ, cuối cùng đưa ra một giải pháp.
Mục Nhan đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn chúng đưa ra quyết định.
Kết quả cuối cùng được đưa ra, Diệp Vũ Hành thắng, nên sẽ gọi món bánh dâu tây.
Sau khi quyết định xong, ba cậu nhóc đi theo Mục Nhan tìm một chỗ ngồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vừa ngồi xuống, đồ ăn đồ uống đã được mang ra.
Đồ được đặt trong bình thuỷ tinh, màu sắc trông rất đẹp.
Diệp Vũ Triết nhìn trà sữa full topping của mình, ánh mắt sáng ngời, cốc của cậu là nhiều nhất đó, sau đó đổ thêm lạc tặng kèm vào, khuấy vài cái rồi dùng thìa ăn một cách vui vẻ.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Diệp Vũ Triết, hai cậu nhóc còn lại hơi ghen tị.
Có vẻ ngon quá đi!
“Em hai, anh có thể đổi ăn thử không?”
“Được thôi! Nhưng anh cũng phải cho em thử cái của anh, em ba, em có muốn không?”
“Có.”
Trong lúc trò chuyện, ba đứa trẻ đã đưa ra quyết định.
Nhìn ba đứa ăn uống vui vẻ, Mục Nhan ngồi bên lặng lẽ quan sát.
Mà trong mắt những người quay phim và những người xem xung quanh, cảnh tượng này thật đẹp biết bao.
Một vị khách trong cửa hàng đã chia sẻ nó lên Weibo của mình.
#Tôi là mèo đáng yêu: Tình cờ gặp Mục Nhan và cặp sinh ba ở phố Sinh viên, tính cách Mục Nhan siêu siêu tốt, cặp sinh ba cũng siêu dễ thương (ảnh đính kèm)#
Sau khi đăng xong, vì lượng người theo dõi trên Weibo người đó khá ít, nên phản hồi không nhiều, nhưng không ít bạn bè của cô ấy đã bình luận hỏi Mục Nhan có thực sự đang ở phố Sinh Viên không.
Đương nhiên, vị khách nhanh chóng trả lời có.
Chà, bài đăng tiếp xúc với Mục Nhan và cặp sinh ba ở khoảng cách gần như thế này, cho đến nay là bài đăng Weibo khiến cô ấy hài lòng nhất.
Mà sự xuất hiện của Mục Nhan và cặp sinh ba dần dần bắt đầu thu hút những người ở bên ngoài, khiến việc buôn bán của tiệm đồ ngọt buổi chiều nay cứ liên tục không dứt.
Đôi khi sẽ có một vài người hâm mộ của cặp sinh ba tiến lên chụp ảnh, Mục Nhan cũng không phản đối việc họ tiếp xúc với cặp sinh ba, cho phép không ít người hâm mộ chụp ảnh cùng cặp sinh ba.
Đối với cặp sinh ba, việc chụp ảnh cùng nhiều người như vậy chắc chắn là một trải nghiệm mới mẻ.
Thời gian ở tiệm đồ ngọt trôi qua rất nhanh, màn đêm bắt đầu buông xuống, đèn đường đã bắt đầu bật sáng, những người ở gần đó đã tan làm, sinh viên tan học cùng những người nghe tin vội vàng từ nơi khác kéo đến, khiến con phố đồ ăn Sinh Viên này đông đúc nhộn nhịp hơn rất nhiều, vừa ra ngoài là có thể cảm nhận được sự hối hả náo nhiệt ở đây.
Ánh mắt Mục Nhan rơi vào đám đông nườm nượp qua lại trên phố, thật sự là toàn người với người.
Ở đây nhộn nhịp hơn cô tưởng tượng.
Nghĩ vậy, Mục Nhan lập tức lấy từ trong túi ra mấy chiếc dây đeo chống lạc cho trẻ con.
“Hôm nay đông người, các con đeo cái này lên để đỡ bị đi lạc nhé.” Mục Nhan nhìn thấy ánh mắt thay đổi nhè nhẹ của ba cậu nhóc nhưng vẫn nói.
“Chúng con đều đã lớn thế này rồi mà.”
“Đúng thế, chúng con sẽ theo sát mẹ mà.”
“Hơn nữa mẹ ơi, lần trước dắt Tiểu Bạch ra ngoài, chúng ta cũng dùng dây xích như thế này để dắt chúng.”
Ba cậu nhóc mỗi người một câu, đồng loạt bày tỏ sự chê bai với sợi dây chống lạc này.
Chúng đã đến tuổi biết giữ thể diện rồi đó, chúng thấy cái này… xấu hổ lắm!
Mục Nhan cũng thấy được trong lời nói của bọn trẻ có ý chê bai, cô nói ngay: “Nhưng ở đây rất đông người, nếu các con muốn chen vào ăn thì phải đeo cái này, nếu không mẹ không thể yên tâm dẫn các con đi ăn được.”
Ba cậu nhóc: “...”
Đeo dây hay đi ăn? Hình như cái sau quan trọng hơn.
Ba đứa khẽ dẩu khoé miệng, sau đó im lặng giơ tay về phía Mục Nhan.
Cứ như vậy, Mục Nhan đeo lên cho ba đứa, sau đó băng qua đường lớn, vào phố ăn vặt Sinh Viên.
Vừa bước vào đã có thể cảm nhận được đủ loại mùi thơm của đồ ăn bên trong.
Ba cậu nhóc đã sớm quên đi sự bất mãn về việc tay bị đeo dây chống lạc, chúng đang dáo dác tìm những món ngon chúng có thể ăn được.
“Mẹ ơi, mẹ xem đó có phải là cá viên không?”
“Đúng rồi.”
Dưới sự nhắc nhở của Diệp Vũ Triết, Mục Nhan đi đến một quầy hàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một người đàn ông trung niên đứng ở quầy hàng, nhìn thấy đám người Mục Nhan đi đến thì nhanh chóng hỏi: “Mọi người muốn ăn gì nào?”
“Cho một phần cá viên nhé ông chủ.”
“Có ngay.”
Một lát sau, cá viên nóng hổi đã ra lò, ngoài cá viên còn có mấy miếng thịt cá trộn vào.
Mục Nhan tìm một góc trống nho nhỏ, đút cho ba cậu nhóc.
Mặc dù không có chỗ ngồi, nhưng được ăn đồ ăn rồi, trên mặt ba cậu nhóc không còn tí vẻ chê bai nào, ngược lại còn vừa ăn vừa khoa chân múa tay, trên mặt tràn đầy vẻ thoả mãn.
Điều này khiến người quay phim theo sau không khỏi âm thầm giơ ngón cái mà khen ngợi ba cậu nhóc.
Không cần nói cũng biết, là con nhà ảnh đế Diệp, hẳn là từ nhỏ mấy đứa đã được hưởng cuộc sống sung sướng.
Nhưng mặc dù vậy, chúng cũng không bị chiều hư, đúng là hiếm có.
Điều này cũng khiến anh ta phải ngưỡng mộ ảnh đế Diệp và Mục Nhan.
Hai người đã nuôi dạy bọn trẻ rất tốt.
Mặc dù họ rất hy vọng sẽ có mấy cảnh náo loạn của bọn trẻ khiến chương trình thú vị hơn, nhưng cũng không thể nói lời trái lương tâm rằng thế này không tốt được.
Không bao lâu sau, ăn xong cá viên, họ tiếp tục đi đến quầy hàng tiếp theo.
Suốt dọc đường đi, bốn mẹ con đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt.
Trên đường, họ còn gặp một quán ăn bán đủ các loại món kho.
Mục Nhan đã gọi một suất, sau đó ngồi ở bàn ngoài trời của nhà hàng và ăn hết nó.
Trong lúc bốn mẹ con đang ăn uống vui vẻ, ba người quay phim đi sau lại không ngừng nuốt nước miếng.
Đối mặt với mùi thơm bay đến từ bốn phương, họ vốn đã cảm thấy đây đúng là một loại tra tấn tinh thần.
Lại nhìn thấy dáng vẻ ăn uống hưởng thụ vui vẻ của bốn mẹ con, họ đều muốn bỏ luôn việc, đi ăn một bữa thật ngon.
Nhưng hiện thực không cho phép họ làm vậy!
Nhưng chỉ một lát sau, dường như cặp sinh ba đã nhận ra sự “khổ sở mà phải kìm nén” của mấy người quay phim, sau đó chúng còn đến đưa cho họ một ít đồ ăn.
Điều này khiến những người quay phim nhất thời cảm động rơi nước mắt.
Ôi, mấy đứa nhỏ chu đáo quá đi!
Chẳng mấy chốc, Mục Nhan và cặp sinh ba lại đến một quầy hàng khác.
Trên quầy hàng này, họ nhìn thấy rất nhiều những chiếc bánh nho nhỏ.
“Mẹ ơi, đây có phải là bánh tiêu mà mẹ từng nhắc đến không?”
“Đây là bánh xèo hành Vĩnh Thái.” Mục Nhan nhìn bảng giới thiệu trên quầy hàng rồi trả lời.
Lúc này, tình cờ có một vị khách đang mua bánh, Mục Nhan nhìn thấy chủ quán đang nhét hai miếng thịt màu đỏ vào bánh, còn cho thêm một ít giá đỗ, còn có rau và nước sốt ăn kèm.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.
Đến lượt Mục Nhan, cô chỉ vào miếng thịt màu đỏ và hỏi: “Đây là thịt gì vậy?”
“Thịt trộn men gạo đỏ, ăn ngon lắm! Mọi người mua mấy cái?” Chủ quầy hàng hỏi.
Mục Nhan còn chưa kịp nói gì, ba cậu nhóc đã không nhịn được giơ bốn ngón tay: “Bốn cái bốn cái ạ.”
“Mẹ ơi, cái bánh này nhỏ quá, ba chúng con không thể ăn chung được” Chúng cũng không quên giải thích với Mục Nhan.
“Cho bảy cái đi!” Mục Nhan cười nhẹ nhìn ba cậu nhóc, sau đó nói.
Nghe được lời Mục Nhan, ba cậu nhóc mới yên tâm, bảy nhiều hơn bốn, chắc chắn chúng có thể ăn trọn một cái!
Mục Nhan nói xong, chủ quầy hàng bắt đầu làm.
Hoàn thành từng cái từng cái một.
Nhưng khi cái đầu tiên làm xong, Mục Nhan lại nói: “Đưa cho chú quay phim trước nhé.”
“Vâng.” Ba cậu nhóc nuốt nước miếng, đưa mấy cái bánh sắp vào miệng đến tận tay người quay phim, sau đó mới quay lại lấy mấy cái bánh mới làm xong ra ăn, sau đó dùng mấy từ ngữ “đơn giản” để thể hiện sự thích thú của chúng.
“Ừm ừm, ngon quá!”
“Siêu ngon luôn.”
“Siêu siêu ngon.”
“...”
Có đồ ăn ngon, chúng thực sự cảm thấy quá quá quá… quá là hạnh phúc rồi!
Danh sách chương