Khương Mạn và Đại Ngọc ôm một bọc đầy chiến lợi phẩm trở về.
Lúc Tự Thiên Sách nhìn thấy ba cái bọc hải sản lớn tới mức dùng áo khoác để bọc cũng không bọc kín được, tay phải giơ lên, vỗ bốp bốp vào má mấy cái.
Bị vả mặt rồi.
Advertisement
“Anh cực kỳ nghi ngờ đây không phải là hoang đảo, các em vừa đi tới chợ đầu mối bán hải sản đúng không?”
Thiên Sách cố gắng đem nốt chút kiên cường ít ỏi còn sót lại ra hỏi: “Có phải vì chú của mấy người sợ cháu mình phải chịu khổ cho nên đã cho tàu vận chuyển đồ ăn tới không?”
Khương Mạn bày ra vẻ mặt chính trực: “Em là loại người đi cửa sau đó sao?”
Advertisement
A Tam cũng nói: “Anh Tự, anh chấp nhận sự thật đi, thật sự là bọn em bắt được đấy! Anh không tin thì anh đi qua đó mà xem, số hàu kia cứ như thứ không đáng tiền vậy, chất thành núi luôn ý!”
Thiên Sách cảm thấy bản thân mình cần yên tĩnh một lát!
Trong mắt Tang Điềm và Hứa Tiểu Mạn đầy vẻ khinh bỉ!
Cả đoàn người cùng nhau trở lại.
Khương Vân Sênh và Bạc Hạc Hiên đã đi tham quan xong khu rừng nhỏ, cũng nhóm được lửa rồi.
Thứ đồ hải sản này chế biến cũng rất tiện. Bản thân vốn đã tươi mới, chỉ cần nướng sơ sơ đi một chút cũng đã ngon rồi. Nhím biển và hàu có thể ăn sống, cách chế biến đa dạng, lại còn đơn giản.
Nhiều hải sản như vậy, đủ để cả đám ăn no rồi, đương nhiên là ngoại trừ Khương Mạn.
Các khách mời ăn uống thoải mái, sung sướng.
Cư dân mạng thèm gần chết.
(Cứu với! Thèm quá, thèm chết mất!)
(Ôi……tự nhiên cảm thấy nguyên liệu kinh dị và món ăn kinh dị kia vẫn còn tạm chấp nhận được, chí ít thì sẽ không khiến tôi thèm ch ảy nước miếng, có thể ngăn lại cơn thèm ăn, làm ơn để yên cho tôi giảm béo đi mà!)
(Đỉnh thật đấy! Hoặc là làm khán giả ghê tởm muốn chết, hoặc là khiến khán giả thèm muốn chết. Lý lão âm, chú có thể đi theo con đường bình thường một chút được không?)
(Lầu trên ơi, vụ này không trách lão Lý được, chắc ông ấy cũng không ngờ tới việc tìm đồ ăn hóa ra lại dễ dàng đến thế ~)
(Xin hãy nhường lại máy quay cho Lý lão âm, tôi muốn xem ông ấy nhìn vậy có thèm hay không?)
Anh quay phim cũng rất hiểu chuyện, trực tiếp quay cho lão Lý một cảnh đặc tả, vừa khéo quay đúng cảnh Lý lão âm đang nuốt nước miếng.
Cư dân mạng đột nhiên cảm thấy cân bằng tâm lý hẳn.
Cũng may, Lý lão âm cũng nhìn thấy mà thèm, phải vậy mới đúng chứ!
Bọn họ có thể order đồ ăn về ăn cho đỡ thèm, Lý lão âm chỉ có thể trơ mắt ngồi xem thôi, nghĩ như vậy tự nhiên cũng có cảm giác khá vui vẻ đấy chứ!
Dưới vách núi đá vôi ở phía đông của hòn đảo, sóng vỗ bờ, một chiếc xuồng cao tốc đang đậu bên dưới, một phụ nữ mặc quân phục bó sát trèo lên vách đá bằng tay không.
Sức của cô ta rất lớn, mỗi một lần dùng tay bám lên, ngón tay đều có thể dễ dàng ấn lõm mặt vách đá, cô ta giống như người nhện, nhanh chóng bò lên trên.
Lúc Tự Thiên Sách nhìn thấy ba cái bọc hải sản lớn tới mức dùng áo khoác để bọc cũng không bọc kín được, tay phải giơ lên, vỗ bốp bốp vào má mấy cái.
Bị vả mặt rồi.
Advertisement
“Anh cực kỳ nghi ngờ đây không phải là hoang đảo, các em vừa đi tới chợ đầu mối bán hải sản đúng không?”
Thiên Sách cố gắng đem nốt chút kiên cường ít ỏi còn sót lại ra hỏi: “Có phải vì chú của mấy người sợ cháu mình phải chịu khổ cho nên đã cho tàu vận chuyển đồ ăn tới không?”
Khương Mạn bày ra vẻ mặt chính trực: “Em là loại người đi cửa sau đó sao?”
Advertisement
A Tam cũng nói: “Anh Tự, anh chấp nhận sự thật đi, thật sự là bọn em bắt được đấy! Anh không tin thì anh đi qua đó mà xem, số hàu kia cứ như thứ không đáng tiền vậy, chất thành núi luôn ý!”
Thiên Sách cảm thấy bản thân mình cần yên tĩnh một lát!
Trong mắt Tang Điềm và Hứa Tiểu Mạn đầy vẻ khinh bỉ!
Cả đoàn người cùng nhau trở lại.
Khương Vân Sênh và Bạc Hạc Hiên đã đi tham quan xong khu rừng nhỏ, cũng nhóm được lửa rồi.
Thứ đồ hải sản này chế biến cũng rất tiện. Bản thân vốn đã tươi mới, chỉ cần nướng sơ sơ đi một chút cũng đã ngon rồi. Nhím biển và hàu có thể ăn sống, cách chế biến đa dạng, lại còn đơn giản.
Nhiều hải sản như vậy, đủ để cả đám ăn no rồi, đương nhiên là ngoại trừ Khương Mạn.
Các khách mời ăn uống thoải mái, sung sướng.
Cư dân mạng thèm gần chết.
(Cứu với! Thèm quá, thèm chết mất!)
(Ôi……tự nhiên cảm thấy nguyên liệu kinh dị và món ăn kinh dị kia vẫn còn tạm chấp nhận được, chí ít thì sẽ không khiến tôi thèm ch ảy nước miếng, có thể ngăn lại cơn thèm ăn, làm ơn để yên cho tôi giảm béo đi mà!)
(Đỉnh thật đấy! Hoặc là làm khán giả ghê tởm muốn chết, hoặc là khiến khán giả thèm muốn chết. Lý lão âm, chú có thể đi theo con đường bình thường một chút được không?)
(Lầu trên ơi, vụ này không trách lão Lý được, chắc ông ấy cũng không ngờ tới việc tìm đồ ăn hóa ra lại dễ dàng đến thế ~)
(Xin hãy nhường lại máy quay cho Lý lão âm, tôi muốn xem ông ấy nhìn vậy có thèm hay không?)
Anh quay phim cũng rất hiểu chuyện, trực tiếp quay cho lão Lý một cảnh đặc tả, vừa khéo quay đúng cảnh Lý lão âm đang nuốt nước miếng.
Cư dân mạng đột nhiên cảm thấy cân bằng tâm lý hẳn.
Cũng may, Lý lão âm cũng nhìn thấy mà thèm, phải vậy mới đúng chứ!
Bọn họ có thể order đồ ăn về ăn cho đỡ thèm, Lý lão âm chỉ có thể trơ mắt ngồi xem thôi, nghĩ như vậy tự nhiên cũng có cảm giác khá vui vẻ đấy chứ!
Dưới vách núi đá vôi ở phía đông của hòn đảo, sóng vỗ bờ, một chiếc xuồng cao tốc đang đậu bên dưới, một phụ nữ mặc quân phục bó sát trèo lên vách đá bằng tay không.
Sức của cô ta rất lớn, mỗi một lần dùng tay bám lên, ngón tay đều có thể dễ dàng ấn lõm mặt vách đá, cô ta giống như người nhện, nhanh chóng bò lên trên.
Danh sách chương