Khu phía đông Bắc Thành, tại một dinh thự tư nhân.  

Cánh cổng sắt nặng nề mở sang hai bên, một chiếc xe Benz cỡ lớn tiến vào, dừng trước dinh thự.   

Khương Mạn mở cửa xe, nhảy ra ngoài, trong miệng ngậm một que kẹo mút, tò mò nhìn đám người vừa ra tiếp đón.  

Người đàn ông đi đầu cô có chút ấn tượng, lần đầu tiên gặp Arthur, người này cũng từng xuất hiện.  

Advertisement

Người của bộ phận an ninh à? Hình như gọi là Lão Ưng.  

Bạc Hạc Hiên sau khi xuống xe, ném chìa khóa cho thủ hạ của Lão Ưng, đối phương gật đầu với anh.   

Advertisement

“Chào ngài, chào cô Khương.”  

Bạc Hạc Hiên gật đầu, “Người đâu?”    

“Vẫn còn đang ngủ.”  

Khương Mạn cười đáp: “Nghe có vẻ như cuộc sống của vị thiếu gia này rất sung sướng đấy nhỉ.”  

Nhắc tới Bạc Ngọc, sắc mặt của Lão Ưng và những người khác đều có vẻ khinh thường, “Quả thực là một vị công tử cao quý, so với lúc mới bị đưa tới đây, cậu ta bây giờ cũng đã coi như có thể chịu khổ rồi.”  

Khương Mạn mỉm cười.  

Bạc Ngọc tuy là bị Bạc Hạc Hiên nhốt ở chỗ này, nhưng Bạc Hạc Hiên cũng không làm gì quá đáng với người em trai cùng cha khác mẹ này cả.   

Còn về tính cách của vị thiếu gia này cụ thể là như nào thì Khương Mạn không rõ Bạc Hạc Hiên rất ít khi nhắc tới cậu ấm này với cô.  

Chỉ có một vài lần, cũng không nói gì cụ thể, nhưng trong ánh mắt có thể thấy rõ sự phản cảm.    

Ngược lại là Bạc Thiên Y, có gọi điện thoại cho cô, mắng cậu ấm này vài lần, theo nguyên văn của tiểu ma nữ Thiên Y là:  

Bạc Ngọc hoàn toàn là một tên óc lợn từ đầu đến chân, là cái thứ thùng cơm, hũ rượu!  

Tập hợp hết tất cả những tính xấu của Bạc Khôn: ích kỷ, tầm nhìn thiển cận, bụng dạ hẹp hòi, đê hèn bỉ ổi!  

Khương Mạn lại khá tò mò, cô và Bạc Hạc Hiên đi tới gần dinh thự, vừa vào tới phòng khách cô đã nhìn thấy trên hành lang cầu thang tầng hai lộ ra một cái đầu.   

“Tên nhóc kia xem ra là tỉnh rồi!”  

Lão Ưng chạm tay vào tai nghe, gật đầu nói: “Tỉnh rồi, nhưng giờ đã về phòng rồi.”  

“Em nhớ lần trước chẳng phải anh đã nhốt hắn ta vào phòng tối rồi sao?”Khương Mạn nhìn Bạc Hạc Hiên: “Nhốt mấy ngày.”   

Bạc Hạc Hiên khẽ nhăn mày: “Hai ngày.”   

“Mới hai ngày mà đã không chịu được rồi à?”  

Khương Mạn bĩu môi, đương nhiên không cho rằng Bạc Hạc Hiên mềm lòng chỉ nhốt hai ngày, hiển nhiên là tên nhãi đó chỉ trụ được hai ngày.   

Bị nhốt trong không gian yên tĩnh tuyệt đối, không có một tiếng động, rất hiếm người có thể trụ qua được bảy ngày.    

Đó là một sự tra tấn về mặt tinh thần, nhưng mà hai ngày thì cũng quá ngắn rồi!    

Lão Ưng vừa định giải thích, lại nghe thấy Khương Mạn làu bàu nói:  

“Thế thì khả năng chịu áp lực của tên này đúng thật là chẳng ra làm sao, nhưng bây giờ lại dám nhảy nhót khắp nơi thế kia, xem ra vẫn là do anh để hắn ta sống quá thoải mái rồi.”  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện