“Chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc…..
là người phụ nữ trong điện thoại…..cô ta muốn chúng tôi làm….” “Cô ta biết cha cô nợ tiền cờ bạc….Là cô ta muốn chúng tôi tìm cách làm nhục cô, chụp lại ảnh nude của cô cũng là ý của cô ta…”
Bên trong nhà xưởng, hai kẻ bắt cóc co rúm quỳ ở một góc, ánh mắt hoảng sợ nhìn về cô gái đang ngồi đối diện bọn họ.
Trên tay cô ấy cầm một thanh thép khá dài.
Giờ phút này cô ấy còn chả thèm để ý tới bọn họ.
Hai kẻ quay qua nhìn nhau, thở cũng không dám thở mạnh, bây giờ bọn họ chả dám chọc vào cô nữa.
Bởi chỉ cần bọn họ dám manh động gì chắc chắn cô gái này sẽ cho đầu của bọn họ nở hoa ngay lập tức.
Mẹ nó.
Người phụ nữ này cũng không phải người tốt đẹp gì! Thời buổi này bắt cóc tống tiền sao lại gian nan như vậy chứ!
“Chị gái à! Chúng tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, cô tha cho chúng tôi có được không….?” Hai tên bắt cóc hèn mọn cầu xin.
“Tha cho các ngươi?”
Khương Mạn khẽ nhướng mày, khoé môi nhếch lên thành một đường cong
“Cũng không phải là không thể!”
Advertisement Hai tên bắt cóc vừa mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngay lập tức thấy gậy sắt kéo lê trên mặt đất, ầm ĩ đi về phía bọn họ.
Bọn bắt cóc ?!!! Không phải là nói tha sao? Người phụ nữ này không giữ lời.
Khương Mạn quét mắt nhìn tới ba người đang nằm trên mặt đất, tay cầm thanh thép ném ra chỗ khác.
Cô nhìn hoàn cảnh xung quanh lại bất lực ngồi xổm xuống, ngón trỏ gõ gõ vào trán, từ từ nhớ lại ký ức của cơ thể này.
Xuất phát điểm là một ngôi sao nhí, con đường gập ghềnh đầy gian khổ.
Dạo gần đây không hiểu người này đắc tội với ai mà bị bôi đen khắp nơi, thanh danh ngày càng xấu.
Mẹ ruột nhẫn tâm vứt bỏ, cha ruột đam mê cờ bạc, bao nhiêu tiền bạc đều phải mang đi trả nợ.
Trước năm 22 tuổi sống một cuộc đời gian khổ, ngày hôm nay vô duyên vô cớ bị bắt cóc, đến tận khi chết đi vẫn không hiểu lý do vì sao lại chết….
Khương Mạn mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo nhưng kiên định.
Cô đang lẩm bẩm trong miệng như đang cùng ai nói chuyện.
“Tuy không biết cô trước đây đã đắc tội với ai, nhưng nếu tôi đã tới, vậy nợ này tôi thay cô trả.
Nhặt lại một mạng này, tôi sẽ thay cô sống tốt, cũng là thay mình sống thật tốt”
Advertisement Cô cảm giác như có cái gì đó rút ra từ cơ thể, có làn hơi thở của sự sống chui từ dưới đất lên.
Khương Mạn biết, thân thể này đã hoàn thuộc về chính mình.
Lúc cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, tiếng di động đột ngột vang lên.
Cô lắng nghe một lúc sau đó bước tới bên cạnh một trong hai tên bắt cóc.
Cô đi xung quanh người hắn, móc ra chiếc di động.
Trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ “Ông chủ”.
Không một chút do dự cô ấn vào nút nghe máy.
“Video con tiện nhân kia bao giờ được gửi tới?”
“Chụp ảnh trước đi đã, sau đấy các anh muốn chơi nó thế nào cũng được….”
Khương Mạn lắng nghe âm thanh này, trong đầu tự hiện lên một khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn.
Dĩ nhiên bọn bắt cóc không biết đối phương có thân phận gì.
Nhưng cái này Khương Mạn lại biết.
Hoa Viện.
Con gái ruột của cha dượng thân thể này, thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Hoa Thị.
Trong trí nhớ của thân thể này thì gần như cô ấy và Hoa Viện kia không có tiếp xúc qua lại, càng không có xung đột gì cả, cô ta thế mà lại rảnh rỗi thuê người làm hại cổ?
Khương Mạn phát ra tiếng cười lạnh lẽo, tiếng nói trong di động đột nhiên im bặt.
“Hoa Viện phải không?”
Điện thoại bị cô lau sạch vết vân tay sau đó nhét trả lại túi bọn bắt cóc, cô quay người rời đi.
Nơi này là một nhà xưởng bỏ hoang nằm ở ngoại ô thành phố.
Khương Mạn cảm thấy bước chân có phần nặng nhọc, thân thể có chút mệt mỏi.
Có điều may mắn là lần này cô sống lại nhưng dị năng trong quá khứ vẫn còn.
Dựa vào năng lực trong cơ thể, những vết thương trên người cô nhanh chóng khôi phục, chỉ là muốn hồi phục nhanh chóng phải cần dùng một lượng máu lớn từ cơ thể.
Vậy nên….
Tình huống của cô lúc này, đại khái là thiếu máu trầm trọng…
Vùng ngoại ô hẻo lánh này không có lấy một chiếc xe chạy qua.
Khương Mạn dùng hết sức lực cuối cùng cũng đi tới khu vực đường quốc lộ.
Xa xa có mấy chiếc xe nối đuôi nhau chạy lại đây.
Cô nhìn thấy chiếc SUV đâm mạnh vào chiếc xe màu đen chạy ở phía trước.
Nơi vùng ngoại ô này xe cộ thưa thớt, chiếc xe màu đen mất phương hướng, đâm về phía cây to gần đấy.
Chiếc SUV cũng dừng lại.
Từ bên trong xe mấy cô gái trẻ tuổi hoảng sợ la hét ầm ĩ, bọn họ chỉ biết thúc giục tài xế nhanh nhanh bỏ trốn.
Để lại chiếc xe đen đang cắm đầu vào gốc cây, cả xe méo mó nghiêm trọng.
Khương Mạn do dự khoảng ba giây, lập tức bước nhanh tới.
Phía trước xe kính bị vỡ hoàn toàn, túi hơi an toàn đã kịp thời bật ra.
Lúc này trong xe có tổng cộng ba người.
Tài xế ngồi trước hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Người ngồi sau nghe vẻ vẫn còn chút ý thức.
Bị thương nặng nhất là người đàn ông ngồi trên ghế phụ.
Mặc dù có túi hơi chống đỡ nhưng cổ anh ta bị một mảnh kính vỡ găm vào.
Hơn nữa còn găm vào đúng động mạch chủ!
“Boss!” Tiểu Bắc tỉnh lại từ trong sợ hãi.
Cậu ta muốn tìm di động để gọi cấp cứu, nhưng xe vừa mới bị va chạm nên hiện giờ cánh tay cậu ta đau đớn như bị gãy xương, di động cũng quăng tới xó xỉnh nào không biết.
Mặc kệ cậu ta gọi biết bao lần nhưng Bạc Hạc Hiên ngồi trước vẫn im bặt.
Cậu ta hoảng loạn đẩy cánh cửa xe ra, lại phát hiện ngay cả cánh cửa cũng không có phản ứng.
Đúng lúc này Tiểu Bắc nhìn thấy bên ngoài có người bước tới.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Khương Mạn mở cửa bên phía tài xế, cô xác nhận tài xế chỉ là bị va đập dẫn đến hôn mê, ngoài ra không có nguy hiểm gì.
Lúc này cô mới đi vòng sang phía Bạc Hạc Hiên bên này.
Tiếng hét chói tai từ phía sau truyền tới khiến cô cảm giác như có một trăm cái loa nã vào đầu.
“Có thể im lặng được không?”
Tiểu Bắc hoảng loạn đối diện với một đôi mắt lạnh băng, âm thanh líu lo nhỏ dần.
Ngay sau đó cậu nhìn thấy tay người phụ nữ này túm vào cửa xe, nhẹ nhàng quơ một cái, tuỳ tiện ném bay ra ngoài.
Cánh cửa rơi xuống kêu loảng xoảng.
Tiểu Bắc “….”
Cha mẹ tôi ơi? Tôi đây đang nằm mơ sao? Người phụ nữ này sao có thể mạnh mẽ đến chói mắt như kim cương vậy?
Tiểu Bắc tay chân linh hoạt bò lồm cồm xuống xe.
Cậu ta bị chị gái kim cương làm cho chấn động, đầu óc còn mơ mơ màng màng.
Liền nhìn thấy chị gái kim cương đang xuống tay với Boss nhà mình.
Bụp một tiếng, máu tươi lập tức bắn ra.
Khương Mạn vừa nhổ mảnh thuỷ tinh cắm ở cổ người kia xuống.
“A a a.
Cô muốn làm gì?”
Tiểu Bắc sức lớn miệng lớn, kêu to.
Ở tình huống như này mọi người đều biết nếu cố tình rút mảnh vỡ, sẽ dễ dàng chảy máu, nặng thì dẫn đến chết người.
“Yên lặng!”
Khương Mạn lạnh lùng thốt ra một câu.
Tiểu Bắc bị cặp mắt sắc sảo đẹp đẽ kia liếc một cái, cảm giác như gió lạnh mùa đông thấm vào người.
Tiểu Bắc theo bản năng ngậm chặt miệng, còn thiếu chút nữa là rơi lệ khóc.
Khương Mạn cũng thu lại tầm mắt, cô bình thản nói:
“Anh ta không chết được, miệng vết thương không lớn”
Tiểu Bắc trợn trừng mắt, không, không lớn?
Chị gái à, vừa rồi lúc rút mảnh thuỷ tinh ra chị có thấy gì không? Máu, là máu bắn ra đó!
Chị gái quả thật là sát thủ mà!
Khương Mạn không muốn cùng cậu ta đôi co nữa, cho dù không rút mảnh thuỷ tinh ra thì với tốc độ mất máu đó, người này sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Cô che lại miệng vết thương trên cổ anh ta, làm bộ nhưng đang giúp anh ta cầm máu, kì thực là cô đang dùng năng lượng của bản thân giúp miệng vết thương khép lại.
Lại bình tĩnh hỏi “ Có hòm thuốc không? Lấy ra đây!”
Tiểu Bắc nào có sức lực quan tâm gì nhiều, mặc kệ cánh tay bị gãy đang đau đớn, cậu ta chạy nhanh tới hàng ghế sau, lấy ra một hòm thuốc, cả băng gạc cũng cầm tới.
“Cô chắc chắn người này sẽ không sao chứ? Boss nhà tôi không thể chết được …”
Khương Mạn không hé răng, đôi tay nhanh chóng giúp người kia băng bó vết thương lại.
Tiểu Bắc nhìn động tác mạnh mẽ thô bạo của cô gái, nhịn không được dò hỏi
“Cô….
Cô là bác sĩ sao?”
“Không phải”.
Khương Mạn khẽ nhấp môi, đầu cô có chút đau.
Vốn dĩ băng bó chỉ là gạt người.
Vết thương trên cổ người này đã được cô dùng năng lượng trị hết, chỉ còn lại chút xíu miệng vết thương hở mà thôi.
Tiểu Bắc “???” Cô mẹ nó quả nhiên là sát thủ mà.
Khương Mạn nhíu mày, nhấc mắt lên nhìn, trên mặt lộ ra chút không vui.
Người trước mắt này cũng đã trưởng thành, vậy chắc không phải kẻ ngốc đâu nhỉ?
“Còn ngẩn ngơ cái gì? Gọi điện kêu xe cứu thương tới đi!”
Tiểu Bắc thật là khóc không ra nước mắt.
Cái này là gặp gỡ cứu mạng hay là đòi mạng vậy! Cô không phải bác sĩ vậy mà còn làm loạn?
Tiểu Bắc lấy từ trên người Bạc Hạc Hiên ra một chiếc di động, dùng tay của đối phương mở khoá, nhanh nhanh chóng chóng gọi cấp cứu.
Ánh mắt Khương Mạn lay động “Cho tôi mượn di động một lát!”
“Sao?”
“Điện thoại của tôi mất rồi, tôi muốn gọi người nhà tới đón”
Tiểu Bắc chần chừ, vẫn là đưa điện thoại qua.
Khương Mạn mặc kệ khuôn mặt cậu ta đang tò mò, cô nói “Alo? Cảnh sát sao? Tôi muốn báo án, có kẻ phạm tội nguy hiểm đang lẩn trốn gần đây”
Tiểu Bắc “???” Ý gì vậy? Tố cáo ai?
Khương Mạn gọi xong cuộc điện thoại, đầu cô đã đau đến choáng váng.
Liên tục sử dụng năng lượng khiến cô thiếu máu trầm trọng.
Tiểu Bắc chuẩn bị mở miệng hỏi đã thấy hai mắt cô nhắm nghiền, cả người ngã phịch xuống trước ngực người đàn ông nọ.
Mà người đàn ông kia từ trong đau đớn tỉnh lại, ngực bị nện một cú thật mạnh, cả người hít thở không thông lại trực tiếp ngất thêm lần nữa.
Trong lúc mơ hồ anh ta cảm giác đau đớn ở ngực tăng lên.
Như bị ai đó cắn một cái.
Khương Mạn mất máu dẫn đến hôn mê, mặt cô nện lên ngực người kia.
Lúc ngất đi còn kịp ngửi thấy một mùi hương phảng phất, là mùi gỗ ấm áp thoang thoảng.
Vừa thiếu máu, lại đói khát, cô thế nào lại theo bản năng há miệng, cũng không quan tâm miệng đang chạm vào nơi nào, cứ thế mạnh mẽ mà cắn xuống.
Ưm, có chút thơm….
Bạc Hạc Hiên tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh.
“Boss! Cảm ơn trời đất cuối cùng anh đã tỉnh rồi”
Tiểu Bắc một tay quấn băng vải, nước mắt lưng tròng rưng rưng đi tới.
Bạc Hạc Hiên nhíu mày, cánh tay dùng lực ngồi dậy, ngón tay thon dài sờ sờ vòng băng gạc quấn quanh trên cổ.
“Thật may mắn, bác sĩ nói tuy cổ anh bị thương nhưng không chạm đến động mạch chủ, chỉ sượt qua da thôi”
“Các nơi khác chỉ bị bầm tím, còn lại thì không có gì nghiêm trọng”
“Anh không biết lúc chị gái kia đem nhổ mảnh thuỷ tinh cắm trên cổ anh xuống, máu bắn ra thật nhiều.
Em còn tưởng rằng anh sẽ chết đấy…”
Bạc Hạc Hiên yên lặng lắng nghe, bàn tay như có như không chạm tới trước ngực.
Có chút đau nhói….
Giống như bị ai đó cắn một miếng.